Vay nóng Homecredit

Truyện:Yêu Đúng Lúc, Gặp Đúng Người - Chương 08

Yêu Đúng Lúc, Gặp Đúng Người
Trọn bộ 20 chương
Chương 08
Mỹ nhân cứu anh hùng
0.00
(0 votes)


Chương (1-20)

Siêu sale Lazada


Năm năm trước.

Trong khu vực các trường học, vào một đêm sao mờ trăng tỏ, Diêu Viễn cơm no rượu say chậm rãi đi về phía trường Đại học Giang Ninh.

Kì một năm thứ nhất, cô nhận được học bổng cao nhất, thế nên vừa lĩnh học bổng liền mời đám bạn cùng phòng từ năm ngoái đã kêu gào được khao đi ăn bữa tối. Vốn còn định đi hát karaoke nhưng Diêu Viễn thực sự quá mệt mỏi, tối qua dì cả tới thăm, cả đêm chẳng được ngủ nghê tử tế nên cô xin lỗi mấy cô bạn cùng phòng rồi đưa tiền cho bọn họ tự đi chơi, thừa thì trả lại mà thiếu thì tự bỏ thêm ra, còn cô về ký túc xá trước để ngủ bù.

Nhà hàng mà Diêu Viễn và đám bạn ăn tối cách Đại học Giang Ninh không xa lắm, cô chào từ biệt bạn bè rồi đi bộ chừng mười phút đã về đến con đường phía cổng sau của trường. Con đường này có lịch sử lâu đời, hai bên cây cao rợp bóng, hôm nào thời tiết tốt có rất nhiều học sinh, sinh viên ra đây hẹn hò, dạo mát, nhưng bây giờ là tháng Ba, nhất lại là vào buổi tối, nhiệt độ rất thấp nên trên đường hầu như chẳng có mấy bóng người. Lúc gần về đến cổng trường, Diêu Viễn đột nhiên nhìn thấy bên đường có một chiếc xe đang đỗ, mà bên cạnh có một người đang dùng chân đá cật lực vào thân xe, trong lòng Diêu Viễn không khỏi hoảng sợ, đây chắc không phải là... phần tử xấu của xã hội đấy chứ? Cô nhìn trước nhìn sau chẳng thấy có bóng người, thầm nghĩ tốt nhất vẫn không nên nhiều chuyện thì hơn, lỡ may có tèo thì lỗ vốn quá. Vừa định rảo bước đi đường vòng tránh chỗ đó thì thấy người kia lại đá vào cửa xe, cuối cùng cô không nhịn được mà lên tiếng: "Này, anh đừng làm chuyện xấu nữa, ở đây có camera giám sát đấy." Thật ra cô nghe nói hồi trước có nhưng về sau đã gỡ bỏ rồi, có điều không cần biết thế nào, cứ nói bừa thế đã.

Đối phương nghiêng người nhìn qua, đèn đường cách đó rất xa, ánh sáng lại phải len qua cành cây khe lá nên cũng đã mờ tối mất một nửa, Diêu Viễn không nhìn rõ bộ dạng anh ta thế nào, chỉ biết người đó rất cao, sau đó nghe thấy anh ta lạnh lùng lên tiếng: "Cút!"

Diêu Viễn nghĩ bụng, nếu giọng điệu mà có thể dùng số chỉ nhiệt độ để cân đo thì câu nói này hẳn là dưới âm độ rồi. Nhưng ngay sau đó cô lại thấy anh ta đưa một tay đỡ trán, một tay đặt lên xe, trượt người xuống đất. Sự việc diễn ra quá đột ngột, Diêu Viễn còn chưa kịp nghĩ gì đã chạy thẳng qua đó."Này, này, anh có sao không?!"

Anh ta có vẻ rất đau đớn, hít thở cũng khó nhọc. Diêu Viễn chần chừ rồi vẫn quỳ xuống, vươn tay định kiểm tra tình hình anh ta thế nào thì bị người kia hất tay ra."Đừng có chạm vào tôi, tôi còn chưa chết được đâu."

Lần đầu tiên Diêu Viễn gặp phải tình huống này nên không biết phải làm sao, một lúc sau, đối phương đã chẳng có động tĩnh gì nữa, chỉ dựa người vào xe như đã bất tỉnh luôn rồi.

"Này! Này!"

Không phản ứng

Diêu Viễn hốt hoảng, cho dù anh ta có phải là "phần tử nguy hiểm của xã hội" hay không thì cũng phải đưa người ta vào bệnh viện trước chứ? Hôm đó cũng xem như may mắn, Diêu Viễn vừa đứng dậy thì đã thấy có một chiếc taxi chạy ngang qua, cô vội vàng vẫy lại. Nhưng cô cũng biết một mình mình không thể đưa anh ta lên xe nên chạy ra nhờ tài xế giúp một tay. Tính tình bác tài xế cũng dễ chịu, xuống xe giúp cô đưa anh chàng kia lên xe. Trong lúc đó, người kia cũng có mở mắt nhưng không nói gì thêm.

Vừa lên xe, Diêu Viễn đã nói: "Bác tài, phiền bác đưa đến bệnh viện nào gần nhất, nhanh lên một chút, anh ta sắp không được rồi."

Anh chàng đang chiếm mất hai phần ba ghế sau đã hồi phục được một phần ý thức, lạnh lùng cất giọng một cách khó khăn: "Ai sắp không được rồi chứ?"

Diêu Viễn quay đầu lại nhìn, chiếc xe đã bắt đầu chuyển bánh, ánh đèn đường từ bên ngoài khi có khi không hắt vào trong xe, lúc mờ lúc tỏ, lúc bấy giờ cô mới nhìn được tương đối tướng mạo của người này, rất xuất chúng, có điều cách nói chuyện thì thực sự là quá "khó nghe". Cô chẳng đáp lời anh ta, thầm nghĩ cứ xem như hôm nay mình tích đức đi vậy.

Anh chàng kia cũng nương vào những luồng sáng lay động hắt bóng để nhìn cô một lúc, cuối cùng nhắm mắt lại.

Vào đến bệnh viện, Diêu Viễn xuống xe trước, vòng qua phía bên kia mở cửa xe, định dìu anh ta xuống thì lại nghe thấy anh ta chậm rãi cất tiếng: "Tôi không đi nổi nữa, vào gọi người mang cáng ra đi, còn nữa, tôi không có tiền đâu, để hết trên xe rồi."

Thế là cô bạn Diêu Viễn lại chạy vào trong tìm người cáng cái người lạ có tính khí chẳng lấy gì làm tốt đẹp này vào, sau đó lại giúp anh ta làm thủ tục nhập viện, số tiền học bổng mang trên người thoáng cái đã chỉ còn chưa đến năm trăm tệ. Đến khi mọi việc xong xuôi, Diêu Viễn cũng mệt đờ đẫn, đương nhiên cô cũng chẳng có ý định đợi anh ta ra ngoài, ngồi trên ghế bệnh viện nghỉ ngơi một lát rồi ra ngoài vẫy taxi về trường.

Tới lúc nằm được lên giường của mình rồi, Diêu Viễn mới mơ hồ nghĩ, liệu đây có phải là một hình thức lừa đảo mới không? Mà chuyện cũng đã như thế rồi, có nghĩ nữa thì cũng chẳng ích gì, thế là cô ôm lấy túi sưởi rồi lăn ra ngủ.

Giang An Lan nằm viện một đêm, hôm sau quay lại trường. Vừa vào phòng ký túc xá, cởi được áo khoác ra, ngã người xuống giường là ngủ ngay. Ôn Trừng đang nghiên cứu đề tài luận văn, thấy thế thì quay đầu nhìn anh."Về rồi đấy à An Lan, hôm qua đi đâu chơi thế?" Hai người khác vẫn đang chơi game cũng phụ họa: "Đúng thế, đúng thế, đi ăn chơi đàng điếm ở đâu vậy?"

Giang An Lan không trả lời, chỉ nhắm mắt nằm im một lúc rồi bật dậy nói với Ôn Trừng: "Mấy cô nàng hoa khôi của trường mình có những ai? Tìm hộ cái xem nào."

Cậu bạn béo đang đánh game cũng sững sờ."Ùi ôi, An Lan, cuối cùng cậu cũng có hứng thú với mấy hoa khôi trường mình rồi à?"

Giang An Lan lạnh lùng, kiêu ngạo lườm cậu béo một cái, đứng dậy đi đến sau lưng Ôn Trừng."Tìm đi, cho tôi xem ảnh."

Ôn Trừng cười."Lại còn háo hức không thể đợi được thế cơ đấy", nhưng tay đã nhanh chóng mở diễn đàn của trường ra xem. Topic có hoa khôi các lớp, các khối, các khoa hay cả trường đương nhiên không cần phải nghĩ, ở ngay trang chủ, bởi thế vèo một cái đã tìm ra. Ôn Trừng kích chuột mở lên xem.

Giang An Lan lướt mắt nhìn tấm ảnh đầu tiên trong đó, lắc đầu."Không phải cô ấy. Kéo xuống tiếp đi."

Ôn Trừng lại kéo xuống. Tấm ảnh nào xuất hiện, Giang An Lan cũng lắc đầu phủ định."Không phải."

Đến tấm cuối cùng, Giang An Lan không khỏi nhíu mày."Hết rồi à?"

"Đúng thế, đều ở đây hết cả." Ôn Trừng thật sự rất tò mò."Rốt cuộc cậu muốn tìm ai?"

Giang An Lan: "Tìm một người." Ngừng một chút lại bổ sung thêm: "Vấn đề nợ nần."

Ôn Trừng thầm mắng chửi: "Tất nhiên tôi biết cậu tìm "người" rồi, vấn đề là người nào?" Có điều nghe đến câu "vấn đề nợ nần", Ôn Trừng liền kinh ngạc."Ai lại nợ cậu tiền thế? Bây giờ không chỉ có con trai nợ cậu tiền mà đến cả mỹ nữ cũng dày mặt đến tìm cậu vay tiền nữa à?"

Giang An Lan nhíu mày."Là tôi nợ tiền cô ấy."

Giang An Lan gặp lại Diêu Viễn lần nữa là vào buổi sáng anh đã quyết định xong đề tài luận văn, chuẩn bị buổi chiều lên máy bay về Bắc Kinh. Lúc đó anh vừa từ phòng của giáo viên hướng dẫn ra, đang đi về ký túc xá thì thấy Diêu Viễn đang vừa nói chuyện với bạn vừa đi về phía khu giảng đường bên cạnh.

Giang An Lan chỉ nghĩ có hai giây đã đi theo đằng sau, thấy cô vào giảng đường lớn nằm ở tầng một, do dự một hồi rồi cũng vào theo.

Thời gian đó sức khỏe của anh không tốt, vừa ngồi xuống cạnh cô đã nhắm mắt nghĩ xem nên mở lời thế nào để trả lại tiền cho người ta thì nghe thấy câu nói kia. Vì cô không nhận ra anh mà anh cảm thấy tức giận, không thèm trả tiền mà đi thẳng ra ngoài luôn.

Sau đó, mỗi lần nhớ tới việc này anh lại nghiến răng ken két.

Khi anh về nhà tại Bắc Kinh, vứt số tiền vốn định đem trả cho cô vào tủ đầu giường, suốt năm năm chưa từng động đến.

Trong năm năm này, anh cùng cậu em họ Triệu Tử Kiệt từng đi du học bảy, tám năm ở nước ngoài về mở một công ty thương mại, kết quả không tồi. Ngoài việc sức khỏe không được tốt lắm, Giang An Lan có thể nói là phong quang vô hạn, xuất thân danh giá, thông minh hơn người, lại thêm diện mạo quả thật xuất chúng khiến những cô gái có ý với anh nhiều không kể hết. Cho dù chỉ là đi ra ngoài ăn bữa cơm thì cũng có những cô nàng to gan lớn mật đến hỏi xin số điện thoại của anh. Thế nhưng anh sống hai mươi tám năm rồi vẫn chưa từng có quan hệ yêu đương với cô gái nào. Hai năm trước, gia tộc họ Giang đã có người lo lắng hỏi thăm anh vài lần, rốt cuộc anh thích kiểu con gái như thế nào? Đáp án của Giang An Lan lần nào cũng là: "Gặp một lần mà khiến tôi nhớ mãi là được."

Khiến cậu nhớ mãi ấy hả? Đám chị họ, bác gái trong nhà không ai không đau đầu, cậu khiến người ta nhớ mãi không quên thì đơn giản, còn ngược lại, sao lại càng nghĩ càng thấy chẳng có hy vọng gì hết vậy?

Chỉ có bản thân Giang An Lan biết, mấy năm nay anh vẫn chưa hề quên bóng hình kia.

Năm Giang An Lan hai mươi lăm tuổi, lại lần nữa gặp được Diêu Viễn, tại một nhà hàng nổi tiếng ở Bắc Kinh. Anh và Lý Cao ăn xong bữa trưa, chuẩn bị ra ngoài thì thấy trước cửa có rất nhiều người đang xếp hàng, anh nhíu mày chen qua hàng người, đột nhiên dừng bước, nghiêng đầu nhìn sang tay phải.

Thật trùng hợp, tối qua anh vừa nghĩ đến người này, mặc dù cả năm anh chẳng nhớ người ta đến hai, ba lần, vì mỗi lần nhớ là sẽ lại nhíu chặt hai hàng lông mày, không ngờ hôm nay ra ngoài ăn bữa cơm lại gặp được cô bằng xương bằng thịt. Đừng nói hai người ở hai thành phố khác nhau, cho dù sống ở cùng một thành phố thì tỉ lệ gặp được nhau như thế này cũng thấp đến gần như vô vọng.

Lúc đó Giang An Lan ho khan một tiếng rồi quay lại nói với Lý Cao: "Tôi ra ngoài trước, cậu vào trong nói với quản lý là ưu tiên sắp xếp bàn cho hai vị đằng kia."

Lý Cao nhìn theo ánh mắt sếp nhà mình, thấy hai cô gái đang cúi đầu cười đùa nói chuyện thì ngẩn ra một lúc, sau đó lập tức quay người đi làm nhiệm vụ. Địa vị của Giang An Lan không phải nhỏ, người ta vừa nghe thấy là anh nhờ thì lập tức cho người đi sắp xếp. Lý Cao ra ngoài báo cáo kết quả, Giang An Lan ngồi sau xe chỉ "ừ" một tiếng. Lý Cao lại không nhịn được cười, hỏi: "An Lan, hai cô nàng xinh đẹp đó là ai thế?"

Đương nhiên Giang An Lan không trả lời mấy câu hỏi mang tính "bà tám" của Lý Cao, chỉ trầm mặc ngồi đó.

Cuối cùng Giang An Lan xuống xe, bảo Lý Cao về công ty trước.

Giờ phút này, Giang An Lan ngồi trong xe nhìn người con gái chỉ cách trong gang tấc. Cô không biết, lần gặp gỡ ở Bắc Kinh khi ấy, lúc cô ăn xong bữa cơm rồi cùng chị họ đến quán trà thưởng trà nghe kịch, anh đã ngồi ở chiếc bàn phía sau cắn hạt dưa, ung dungm thong thả nhìn cô. Lúc đó anh đột nhiên có một ý nghĩ, hóa ra, nhìn cô còn thoải mái hơn nhiều so với việc nhớ đến cô.

Hiện tại, thiếu gia nhà họ Giang cũng ung dung, thong thả nhìn cô, sau đó cất tiếng: "Nói ra thì, anh vẫn còn nợ em một khoản tiền, đàn em Diêu ạ."

"Hả?"

"Nhưng anh không định trả nữa rồi."

"..."

"Có phải em rất tò mò muốn biết chuyện thế nào không?" Diêu Viễn gật đầu lia lịa. Nhưng không ngờ đại thần lại bảo: "Thế thì anh càng không nói cho em biết. Có điều nếu tối nay em mất ngủ thì có thể gọi điện thoại cho anh, anh giúp em giải khuây."

"..."

Cuối cùng chiếc xe cũng dừng lại trước tòa nhà Diêu Viễn ở. Giang An Lan từ biệt cô rất bình thường, nhưng cô thì đến sức để chào cũng chẳng còn nữa.

Mà chiều hôm đó, trước khi Giang An Lan lên máy bay về nhà còn gửi tin nhắn cho cô: "Không ngủ đươc thì gọi điện cho anh nhé!"

Bạn nói xem, người này sao mà xấu thế!

Lúc trước chưa gặp mặt, ấn tượng của Diêu Viễn về vị đại thần này là phóng khoáng, quan tâm, vô địch. Còn bây giờ, ý nghĩa của từ "phóng khoáng" và "quan tâm" có hơi kỳ quái, chỉ có "vô địch" là đương nhiên vẫn còn nguyên.

Nghe nói hình tượng của đàn anh Giang trong mắt Diêu mỹ nhân đã hoàn toàn sụp đổ, sau đó một hình tượng mới được xây nên, mà trên viên gạch đặt nền móng đầu tiên có ghi: "Boss này bụng dạ đen tối, PK cần cẩn thận."

Dư âm của lần họp mặt lần này cũng phải gọi là vô địch, hai ngày hai đêm liền, kênh Liên minh đều bàn luận sôi nổi, nào là thành phố Giang Ninh có nhiều thứ hay ho quá, nào là bang chủ anh tuấn, hào phóng vô biên, nào là phó bang chủ chuyện gì cũng dài dòng văn tự, nào là Ôn trưởng lão mỗi lần cười đều như gió xuân về nhưng lại cứ thấy có sát khí, mà quan trọng nhất là Ôn trưởng lão là người nổi tiếng, người nổi tiếng đó... Ngoài ra còn có n người đẹp, đặc biệt là chị dâu, có điều chị dâu đã thuộc quyền sở hữu của lão đại mất rồi.

Hai ngày nay Diêu Viễn bị mất ngủ nên chẳng có tinh thần mà đăng nhập vào trò chơi, bởi vậy mới thoát được mùa buôn chuyện này, cũng không biết là may hay không may nữa? Mãi cho đến ngày thứ ba, Diêu Viễn bị chị họ kéo lên vì Ngạo Thị Thương Khung lập đội đánh phụ bản mười hai người Tiên Nữ Phong. Diêu Hân Nhiên rất hứng thú với phụ bản này nên mới kéo Diêu Viễn cùng tới báo danh.

Vừa vào Liên minh, Ôn Như Ngọc đã khách khí chào hỏi: "Chào chị dâu! Chị Thủy bang chủ!"

Thủy Thượng Tiên; "Cút!"

Ôn Như Ngọc: "Hê hê."

Hùng Ưng Nhất Hiệu: "Tôi nói này Thủy bang chủ, cô với Ôn trưởng lão nhà chúng tôi vì sao lại kết thù thế? Nói chuyện hung hãn ghê."

Thủy Thượng Tiên: "Nhìn ngứa mắt thôi."

Ngạo Thị Thương Khung: "Thấu hiểu, bọn tôi nhìn cậu ta cũng ngứa mắt."

Ôn Như Ngọc: "^_^"

Ngạo Thị Thương Khung: "Được rồi, đủ người rồi, hôm nay chúng ta đánh Tiên Nữ Phong, hai ngày nay sức khỏe lão đại không tốt nên lần này tôi chỉ huy."

Sau khi mọi người tập hợp tại tọa độ đã hẹn, Ngạo Thị Thương Khung bắt đầu lập đội. Quân Lâm Thiên Hạ đương nhiên không có trong đó vì anh không lên mạng.

Trước khi vào phụ bản, Diêu Viễn lên QQ tìm anh. Lần trước hẹn chat voice, hai người đã trao đổi số QQ. Diêu Viễn định hỏi thăm tình hình sức khỏe anh thế nào vì dù sao thì... khụ, cũng xem như có quen biết đi. Lúc cô gửi tin nhắn đi thì nick của anh đang để chế độ bận.

Về sau, Diêu Viễn nghiêm khắc cảnh báo bản thân, lúc người ta bận thì tuyệt đối không được làm phiền.

Diêu Viễn: "Anh không sao chứ?"

JAL: "[Trả lời tự động] Anh yêu em."

JAL: "Không vấn đề gì."

Dao Viễn: "Gì cơ?"

JAL: "[Trả lời tự động] Anh yêu em."

JAL: "Anh không sao, em đừng lo lắng."

Dao Viễn: "Không, em đang hỏi cái trả lời tự động của anh cơ..."

JAL: "[Trả lời tự động] Anh yêu em."

JAL: "À, thiết lập đặc biệt."

Dao Viễn: "..."

JAL: "[Trả lời tự động] Anh yêu em."

Cái thiết lập "đặc biệt" này là ý gì vậy?

Dựa theo cách ứng xử thường ngày của Giang An Lan hẳn anh sẽ không chấp nhận gửi trả lời tự động "anh yêu em" đến cho tất cả những người tới tìm anh trên QQ đâu nhỉ?

Nếu quả thật chỉ dùng với cô thì... QQ có chức năng này sao?

Bởi thế, chắc chắn là anh tự động thủ phải không?

Đại thần, một ngày không khiến tôi khó ở là anh không vui phải không?

Nhớ lại hai ngày trước không vào game, hai người vẫn có "giao lưu". Tình hình "giao lưu" cụ thể như sau: Đúng tám giờ sáng, Diêu Viễn sẽ nhận được tin nhắn của Giang An Lan: "Chào buổi sáng.", đúng mười hai giờ trưa: "Đã ăn cưm trưa chưa?", đúng sáu giờ tối: "Nhớ phải ăn tối."

Đối phương bận rộn như thế mà ngày nào cũng không quên "chăm sóc" ba bữa cơm của cô, thật khiến cho người trong cuộc được quan tâm mà hoảng hốt, đúng, vấn đề chính là ở chỗ "hoảng hốt" ấy.

Mà lúc này, Diêu Viễn ôm theo ba chữ "anh yêu em" tiến vào phụ bản.

Bạn nói xem cái vị đại thần này, chẳng qua là tôi nợ tiền anh ta, à nhầm, là tôi cho anh ta nợ tiền mà quên mất thôi, có cần phải trăm phương ngàn kế hành hạ tôi như vậy không? Lẽ nào đúng như ông bà ta thường nói, đứa nợ tiền mới là đứa cầm đằng chuôi? Nhưng lúc tôi nợ người ta tiền vàng, người cầm đằng chuôi vẫn là anh ta mà... Quả nhiên con người ta khác nhau chính là ở thái độ.

Sau đó, đánh Tiên Nữ Phong chưa đến mười lăm phút cả đội đã bị diệt, nguyên nhân không phải bởi cô bạn Diêu Viễn, trình độ thao tác của cô nàng vẫn rất cao, cho dù không tập trung tinh thần thì cũng không đến nỗi hại cả đội như thế. Nguyên nhân là bởi chiến tranh nội bộ của Ôn Như Ngọc và Thủy Thượng Tiên...

Trước khi đội bị diệt, Thủy Thượng Tiên: "Ôn Như Ngọc trị thương đi! Anh bị đần à!"

Ôn Như Ngọc: 'Không đần như cô, trình kém thì đừng có xông lên trước! ^_^"

Thủy Thượng Tiên: "Trình kém? Anh có tư cách nói tôi à? Mục sư như anh chắc còn không có tay luôn ấy!"

Ôn Như Ngọc: "Cô còn nói nữa tôi không trị thương cho cô đâu đấy! ^_^"

Tóm lại, cuối cùng đội bị diệt.

Quần chúng ra ngoài phụ bản lần lượt chạy lên kênh Liên minh kể lể, đương nhiên là khinh bỉ hai người kia.

*****

Diêu Viễn đọc một lúc thì thấy Quân Lâm Thiên Hạ cũng lên mạng."Đánh Tiên Nữ Phong lần nữa."

Lạc Thủy: "Lão đại lên rồi! Thương Khung dẫn bọn tôi đi đánh Tiên Nữ Phong, mới mười lăm phút đã game over, chết thẳng cẳng rồi bị đá ra ngoài, mất mặt chết đi được."

Ngạo Thị Thương Khung: "Tôi vừa báo cáo với bang chủ rồi, lần này thảm bại cũng đâu phải tại phương pháp chỉ huy của tôi, ok? Là do có hai người cứ tán tỉnh ve vãn nhau làm hỏng cả đội hình ấy chứ! ╭(╯^╰)╮"

Ôn Như Ngọc: "Ai tán tỉnh ve vãn? ^_^"

Thủy Thượng Tiên: "Ai tán tỉnh ve vãn?"

Hùng Ưng Nhất Hiệu: "Mau đi thêm lần nữa đi lão đại, vừa rồi em hoàn toàn chưa phát huy được thực lực đâu."

Đi Đâu Về Đâu: "Tiên Nữ Phong một ngày chỉ được đi hai lần, buổi sáng tôi đi cùng người khác rồi, hôm nay không có cơ hội đánh cùng lão đại."

Lại lập đội mới, so với lần trước thì chỉ đổi Đi Đâu Về Đâu thành Quân Lâm Thiên Hạ mà thôi.

Trước khi vào phụ bản, Giang An Lan nhắn tin cho Diêu Viễn: "Chúng ta lên YY tán tỉnh ve vãn đi!"

Diêu Viễn ngã bò lên bàn phím, đánh ra một hàng "dgsdfghjklfghghj" rồi còn ấn cả vào phím gửi đi.

Giang An Lan: "Vui đến độ không nói nên lời?"

Diêu Viễn: "..."

Sau khi vào phụ bản, quần chúng nghe theo chỉ dẫn của Quân Lâm Thiên Hạ, một đường thẳng tiến về phía trước, so với lần trước thì thuận lợi hơn không biết bao nhiêu lần.

Lạc Thủy: " Quả nhiên đi với bang chủ là sung sướng nhất!"

Cục Cưng Ngoan: "Bang chủ oai dũng, sùng bái bang chủ!"

Ngạo Thị Thương Khung: "Khụ, theo hiểu biết của tôi về bang chủ thì hiện giờ bang chủ nhất định vừa uống hồng trà vừa nói lời đường mật với chị dâu, mọi người có tin không?\(≧▽≦)/˜"

Diêu Viễn khóc không được mà cười cũng không xong, bị đoán trúng rồi.

Cục Cưng Ngoan: "Thật á? Thật muốn biết bang chủ đại nhân đang nói gì với chị dâu? Tại sao tôi cứ thấy hóng chuyện của bang chủ còn hấp dẫn hơn cả đánh phụ bản thế nhỉ?"

Lạc Thủy: "Ôi chao, tôi cũng có tâm lý như thế, nhất là sau hôm họp mặt, biết lão đại cao quý, hào phóng, chiếu trên như thế, lại thêm mục sở thị chị dâu là mỹ nhân tuyệt sắc nữa..."

Lúc này Diêu Viễn đầu bù tóc rối đang nằm bò lên bàn phím với bộ dạng lôi thôi, lếch thếch không dám nhìn thẳng vào màn hình, còn về chuyện Giang An Lan nói gì với cô...

Nhược Vi Quân Cố: "Vừa rồi anh ấy giới thiệu cho tôi một bộ phim điện ảnh, ngoài ra cũng không nói gì."

Ngạo Thị Thương Khung: "Điện ảnh? Sếp xem phim điện ảnh? Cậu ta có tế bào văn nghệ từ lúc nào thế?"

【Hệ thống】 Ngạo Thị Thương Khung bị cấm phát ngôn.

Quần chúng hoàn toàn chẳng bất ngờ.

Ngạo Thị Thương Khung nhắn tin cho Diêu Viễn: "Chị dâu! \(≧▽≦)/"

Nhược Vi Quân Cố: "... Khụ, không biết phó bang chủ có gì chỉ giáo?"

Ngạo Thị Thương Khung: "..."

Ngạo Thị Thương Khung: "Chị dâu, chị có muốn lấy ảnh của sếp không? Sau này chúng ta có thể hoạt động ngầm, em đưa chị cái chị muốn, chị nói tốt cho em, thế nào?"

Nhược Vi Quân Cố: " Tôi không cần..."

Ngạo Thị Thương Khung: "Em biết là chị đã nhìn thấy người thật rồi, mà người thật cũng là của chị luôn rồi nên nhìn ảnh không có hứng thú gì em có thể hiểu, nhưng bây giờ hai người yêu xa, dù sao có tấm ảnh an ủi cũng tốt mà."

Diêu Viễn không nhịn được mà bật cười, người này nói chuyện thật đúng là dài dòng. Nhưng mà, cô với anh ấy đang yêu nhau à? Sao cô chẳng biết gì hết vậy? Thế là cô nàng Diêu Viễn buột miệng hỏi một câu khiến cả đời hưởng "lợi": "Chúng ta đang yêu nhau sao?"

Từ trong tai nghe vang lên giọng nói vô cũng nghiêm túc: "Hôn cũng hôn rồi, phu nhân, em nói thử xem?"

"..."

Thủy Điệu Ca Dao: "Tập trung đánh phụ bản đi." Đúng vậy, đệ nhất mỹ nhân cũng có mặt trong đội.

Diêu Viễn đọc xong câu này thì không nhịn được mà phụ họa theo: "Đúng thế, mọi người tập trung vào." Câu này thật ra là nói với vị đại thần đang nói chuyện "ngả ngớn" nào đó.

Quần chúng: "..."

Quân Lâm Thiên Hạ: "Đoạn đường phía trước có cơ quan mai phục, tôi với Nhược qua trước phá ải, những người khác đợi lệnh."

Thủy Điệu Ca Dao: "Quân Lâm, hay để em qua đó với anh đi, nếu xảy ra chuyện em có thể thêm máu cho anh."

Lạc Thủy: "Đúng đấy lão đại, đi qua đó mang mục sư đúng là hợp lý hơn."

Thủy Điệu Ca Dao: "Đi thôi, Quân Lâm."

Quân Lâm Thiên Hạ: "Xin lỗi, tôi làm việc nhìn người không nhìn việc."

"..."

Cục Cưng Ngoan: "Tôi chịu không nổi rồi, quả nhiên tôi đến là để xem chuyện tình cảm của phu thê bang chủ, phụ bản gì gì đó chỉ là phù du thôi!"

Ngạo Thị Thương Khung gửi tin nhắn cho Quân Lâm Thiên Hạ: "Quá tàn nhẫn, mặc dù bây giờ Thủy Điệu Ca Dao là vợ tôi nhưng từ đầu đến cuối người ta chỉ yêu có mình cậu, mình cậu, mình cậu..."

Lần vào phụ bản thứ hai này, Quân Lâm Thiên Hạ dẫn theo một đám bà tám mà vẫn có thể qua hết ải, mặc dù phải đánh đến gần một tiếng đồng hồ, thành tích cũng không quá tốt, có điều vật phẩm rơi ra không tồi chút nào. Về cái vận đỏ này, Diêu Viễn nghĩ, đại thần hệ thống chắc "để ý" đại thần rồi chăng?

Sau khi Ôn Như Ngọc nhặt vật phẩm xong, Hung Ưng Nhất Hiệu kêu lên: "Như Ngọc, ra khỏi phụ bản chú ý đừng để người ta cướp hàng nha! \(≧▽≦)/"

Lạc Thủy: "Người chết không sao, đồ không mất là được! O (∩_∩)O Ha ha."

Ôn Như Ngọc: "Bây giờ cả bang bị lây nhiễm cái kiểu ra vẻ dễ thương kinh tởm của phó bang chủ rồi hả?"

Ngạo Thị Thương Khung đã ra khỏi phụ bản lên tiếng trên kênh Phụ cận: " Ôn trưởng lão, cái gì gọi là "ra vẻ dễ thương kinh tởm?" Hử?"

Ôn Như Ngọc: "^_^"

Quân Lâm Thiên Hạ: "Được rồi, hôm nay tới đây thôi, mọi người nghỉ sớm đi."

Lão đại chỉ đến đây để so sánh kết quả đánh phụ bản lúc có và không có anh thôi...

Quần chúng: "Hả?"

Diêu Viễn nhìn đồng hồ, mười giờ tối, mặc dù bản thân cũng hơi buồn ngủ nhưng đối với mấy người chơi game thì giờ này đã đánh răng rửa mặt để đi ngủ có vẻ hơi sớm quá.

Lại thấy Quân Lâm Thiên Hạ đại nhân chép lại y nguyên biểu ngữ tuyên truyền game: "Chơi game đúng mức mới tốt cho não, chơi game mê muội hại thân thể. Sắp xếp thời gian hợp lý, hưởng thụ cuộc sống mạnh khỏe."

Ôn Như Ngọc gửi tin cho phó bang chủ: "Cậu có cảm thấy An Lan dịu dàng hơn trước nhiều không?"

Ngạo Thị Thương Khung: "(>_<)"

Ôn Như Ngọc: "Đừng có tung lượn sóng nữa, nói chuyện cho tử tế nào."

Ngạo Thị Thương Khung: "Tính cách hình như vẫn thế thôi, có điều tâm tình tốt hơn nhiều, cậu hiểu mà."

Ôn Như Ngọc: "Sức khỏe của cậu ấy dạo này thế nào? Lúc nãy cậu nói lại trở bệnh rồi à?"

Ngạo Thị Thương Khung: "Đúng thế, dạo gần đây bận quá mà."

Ôn Như Ngọc: "Nói ra thì, không biết chị dâu có biết chuyện này không? Liệu có ngại không?"

Ngạo Thị Thương Khung: "Không rõ nữa, chắc trong lòng An Lan cũng có suy tính rồi. Hơn nữa người như chị dâu... tớ thấy chắc cũng không ngại gì đâu."

Ôn Như Ngọc: "Ừ."

Ôn Trừng tán dóc với Lý Cao một hồi rồi lên kênh Liên minh: "Mọi người hôm nay đã vất vả cống hiến sức lực cho bang mình rồi, có cơ hội sẽ bảo bang chủ sama nhà này mời mọi người ăn tiệc."

Cục Cưng Ngoan: "Thật chứ?!"

Ngạo Thị Thương Khung: "Ha ha, hay lần offline sau đến chỗ chúng tôi đi? Ở địa bàn của lão đại nhất định sẽ cho mọi người chơi thoải mái hơn, đến đi mà, đến đi mà!\\(≧▽≦)/"

Lạc Thủy: "Phó bang chủ, anh làm tôi cảm thấy lợm lợm..."

Ngạo Thị Thương Khung: "Mang thai rồi?"

Lạc Thủy: "Biến ngay, đồ chết tiệt!"

Cục Cưng Ngoan: "Í? Lão đại thoát thật rồi hả?"

Quân Lâm Thiên Hạ thoát khỏi trò chơi nhưng vẫn ở trên YY, nói với cô nàng Diêu Viễn: "Em cũng thoát khỏi trò chơi đi, rồi nói chuyện với anh một lúc?"

Đây có được coi là "đãi ngộ đặc biệt" không?

Diêu Viên nhìn kênh Liên minh đang không ngừng than thở: "lão đại thoát rồi, chị dâu chắc chắn cũng sắp thoát nốt rồi", "Phu thê nhà người ta lại đồng loạt thoát rồi, ghét ghê" gì gì đó, sau đó bình tĩnh thoát khỏi trò chơi rồi lấy hết dũng khí nói một câu trên phòng YY: "Sáng mai em còn có tiết, phải dậy sớm. Thoát trước đây, ngủ ngon."

Bên đó im lặng hai giây: "Ừ, được rồi, ngủ ngon."

Diêu Viễn tắt YY, hồi lâu sau, Giang An Lan mới bình thản buông một câu: "Tức chết mất."

Anh nhớ ngày đó gặp cô ở Băc Kinh lần đó, anh ngồi trong quán trà mười lăm phút đồng hồ, cuối cùng không nhịn được mới lấy mấy hạt dưa ném vào người ngồi phía trước. Cô quay đầu lại nhìn, liếc mắt qua anh, sau đó lại quay đi tiếp tục xem kịch. Mặc dù phản ứng của cô đã nằm trong dự liệu nhưng anh vẫn không khỏi nhíu mày.

Đến lúc xem xong kịch, anh theo chân hai người họ ra ngoài, nghe cô nói phải tranh thủ đến Đại học Giang Ninh đăng ký vào danh sách cử đi học, năm sau sang Canada học hai năm. Cô nói phải phấn đấu, phải nỗ lực, không thể để cha mẹ ở trên trời xấu hổ. Cô dặn dò chị mình phải quan tâm, chăm sóc cho bà. Cô nói... vẫn chưa muốn yêu đương, ít ra là trước khi sự nghiệp học hành xong xuôi.

Có người từng nói, đúng thời điểm, gặp đúng người là hạnh phúc, đúng thời điểm, gặp sai người là bi thương, sai thời điểm, gặp đúng người là tiếc nuối, sai thời điểm gặp sai người là bất đắc dĩ.

Anh không muốn bi thương, tiếc nuối hay bất đắc dĩ.

Trên kênh Liên minh, mọi người vẫn đang chuyện trò.

Cục Cưng Ngoan: "Tôi thấy có người lên diễn đàn của Thịnh thế nói bang chủ chúng ta rất xấu, còn đăng cả ảnh lên nữa."

Hùng Ưng Nhất Hiệu: "Tôi từng gặp bang chủ rồi, ok? Như thế mà gọi là xấu á? Rõ ràng là đại biểu của cao to, đẹp trai, ví dày."

Ngạo Thị Thương Khung: "Cục Cưng, gửi link đấy cho tôi xem nào."

Cục Cưng Ngoan: "Được rồi, đợi tí. Người đó nói là đã nghe giọng bang chủ, thấy giống hệt giọng game thủ chuyên nghiệp Đại Mạc. Sau đó, ờ, cái ảnh đó hình như là Đại Mạc? Anh ta nói Đại Mạc là Quân Lâm Thiên Hạ? Thật rắc rối."

Ngạo Thị Thương Khung: "Tôi thấy rồi, à thì, khụ khụ, sự việc đến nước này thì tôi cũng giải thích với người nhà các cậu vậy. Sự thật là, trong mấy hoạt động lớn, lão đại đều nhờ game thủ chuyên nghiệp đánh hộ, thứ nhất là vì cậu ta rất lười, thứ hai là mấy hoạt động đó chị dâu không tham gia, cậu ta đương nhiên không có hứng thú, mà dù cho chị dâu có tham gia thì hai đội có tới cả trăm người đánh nhau, sĩ số nhiều như thế, trong hoàn cảnh như thế thì tán tỉnh, yêu đương cũng phải chen chúc phát mệt, hiểu chưa?"

Thế là cái acc Quân Lâm Thiên Hạ này giữ vững phong độ, chủ nhân lại lười tự ra tay nâng cao uy tín nên quyết định dùng tiền giải quyết luôn?

Cục Cưng Ngoan: "Sao tôi lại càng thấy bang chủ sama đáng yêu dữ vậy nè?"

Lúc này, vị đại thần được mọi người âm thầm ngưỡng mộ đó đang lạnh lùng, kiêu ngạo suy nghĩ xem làm thế nào để tạo được chút cảm giác tồn tại trước mặt "phu nhân" nhà mình.

Ngày hôm sau, trong khuôn viên trường Đại học Giang Ninh. Diêu Viễn dạy hết tiết đang ôm sách trở về văn phòng. Hôm nay trời cao nắng đẹp, mặc dù là mùa đông nhưng có nắng nên cũng không quá lạnh, nhiệt độ ấm áp rất thích hợp để đi tản bộ.

Trên đường đi, sinh viên biết cô đều lên tiếng chào hỏi, cô cũng đều cười đáp lại. Mặc dù chuyện học sinh chào giáo viên là rất bình thường, thế nhưng Diêu Viễn cứ cảm thấy hôm nay, số người chào cô hình như hơi nhiều.

Sau lưng có người vỗ vai, cô quay lại nhìn thì thấy là cô Lưu đang đi về văn phòng nằm ở đối diện văn phòng của cô. Đối phương cười, bảo: "Cô giáo Diêu hôm nay ăn mặc đẹp thế!"

Hả? Diêu Viễn lập tức cúi đầu nhìn, từ dưới lên trên, bốt cổ ngắn, quần bò, áo len lông cừu, bên ngoài còn khoác cái áo khoác khóa ngang màu đỏ đã có ba năm lịch sử."Chị nói đùa phải không chị Lưu?"

Cô gái kia bước song song với cô."Hiếm lắm mới thấy em mặc đồ màu sắc, chiếc áo khoác đỏ này rất đẹp."

Diêu Viễn cười: "Đồ cũ rồi."

Đúng lúc này, Diêu Viễn nhìn thấy có người đi đến từ phía đối diện, trông hơi quen quen... Một thân trang phục tối màu nhưng lại không che giấu được dáng vẻ oai hùng. Bước chân Diêu Viễn chậm dần, đồng thời miệng từ từ mở to, cuối cùng đầu óc cũng đứng hình, mà trước khi đứng hình, trong đầu cô chỉ có một câu: "Không phải chứ?!"

Người đàn ông có phong thái ngút ngàn kia dừng cách cô một mét, cười rất lịch sự."Lại gặp nhau rồi." Cách có ba ngày.

Cô giáo Lưu ở bên cạnh Diêu Viễn đã kết hôn, sinh con rồi nhưng nhìn thấy anh chàng đẹp trai thế này cũng không khỏi rung động, có điều thấy đối phương nhìn chằm chằm Diêu Viễn, liền cười cười, huých người đang đờ đẫn ở bên cạnh một cái, nhỏ giọng bảo: "Cô giáo Diêu à, người ta đang nói chuyện với cô đấy."

Sau này Diêu Viễn nghĩa lại ngày đó, chỉ cảm thấy bản thân vô dụng chết đi được, trước ánh mắt trừng trừng của quần chúng mà bị kéo đi như đứa ngốc.

Sau khi ra khỏi cổng trường, Diêu Viễn mới hoàn hồn, một lúc sau cũng cố nói được một câu hoàn chỉnh: "Sao anh lại tới đây?"

Đối phương đáp: "Hôm qua anh muốn em nói chuyện với em nhưng em không thích, nên anh đành tự qua đây thôi." Sau đó lại hỏi: "Đi ăn trước nhé?"

"..."

Giang An Lan nhìn sắc mặt thay đổi liên tục của Diêu Viễn, cười hỏi: "Sao thế?'

Rốt cuộc Diêu Viễn cũng thốt ra được câu nữa: "Trong lòng ngũ vị tạp trần."

Nụ cười trên gương mặt vốn là núi băng của Giang An Lan lại càng rõ ràng hơn."Vậy lát nữa ăn cơm, em có thể gọi chút đồ thanh đạm để trung hòa lại."

Đến lúc này thì Diêu Viễn có thể khẳng định vô cùng chắc chắn, mấy lời đồn anh ta lạnh lùng, cao ngạo gì đó chỉ là chém gió mà thôi. Cô còn nghe thấy có bác gái đi ngang qua đang cười kia kìa!

Còn nữa, mặc dù tính tình cô cũng dễ chịu nhưng cô vẫn có nguyên tắc của mình, anh nói đi là tôi phải đi á!

Cô quyết định tỏ thái độ cứng rắn: "Bây giờ em vẫn chưa muốn ăn cơm..." Mới mười giờ chứ mấy.

Giang An Lan quay sang nhìn cô, vẻ mặt rất ôn hòa nhưng trong đáy mắt đã có một thần thái vô cùng đặc biệt... dễ khiến người ta đỏ mặt, tim đập rộn ràng. Diêu Viễn lại thất bại, hơi quay đầu né tránh, lầm rầm trong miệng: "Sức tức thị không, sắc tức thị không."

Giang An Lan bình thường thuộc loại mà "núi Thái Sơn có sập mặt vẫn không biến sắc", trầm mặc kiệm lời, cũng rất hiếm khi mở miệng tâm tình với người khác, duy chỉ đối với Diêu Viễn là có cảm giác như "núi băng tan chảy"...

Hai người đứng rất gần nhau, Giang An Lan đương nhiên nghe thấy câu lẩm bẩm vô thức vừa rồi, dịu dàng nói: "Phu nhân, hái hoa đương lúc trên cành."

Người này gọi "phu nhân" nghiện luôn rồi sao?

*****

"Đàn anh Giang, em có thể nói một câu là anh bây giờ khiến em có cảm giác... đảo lộn hết cả rồi không?"

"Hở?"

Diêu Viễn nói rất nghiêm túc: "Không nói ở trên mạng, trong thực tế em cũng từng nghe danh anh vài lần, ừm, bọn họ đều nói anh rất đứng đắn."

"Anh bây giờ rất không đứng đắn à?"

Diêu Viễn nghĩ, riêng câu này thôi đã thấy không đứng đắn rồi ấy chứ! Cô mỉm cười."Có điều như thế này chân thực hơn, lúc trước nghe mấy lời đồn đại về anh, em cứ cảm thấy rất khó tưởng tượng." Cái gì mà ba vị hoàng đế hợp thể chứ...

Không biết cô có nhầm không nhưng người trước mặt nghe cô nói thế thì vẻ mặt dường như hơi cứng lại, sau đó nói: "Có thể là bởi lúc trước em chưa gặp anh."

Ngữ khí của anh không thay đổi nhưng Diêu Viễn lại nghe ra đôi chút khác lạ, nhưng còn chưa kịp nghĩ kĩ thì anh đã hỏi: "Em có đặc biệt thích ăn gì vào bữa trưa không?"

"Đại thần, anh còn chưa ăn sáng hả?"

"Đúng thế?"

Bởi vậy ngày hôm đó, bữa trưa của Diêu Viễn giải quyết từ rất sớm, dùng dược thiện. Đây là lần đầu tiên Diêu Viễn ăn loại thức ăn có thêm thuốc bắc, khẩu vị thanh đạm, cũng có mùi thuốc thoang thoảng nhưng khi ăn lại không thấy khó chịu.

Hai người ăn hai suất riêng, Diêu Viễn cứ tưởng là do người kia ưa sạch sẽ, nếu biết sự thật là phần ăn của cô bổ âm, còn phần ăn của anh bổ dương thì không biết mặt cô sẽ đỏ đến mức nào.

Giang An lan nhìn cô: "Sau này, những lúc hẹn hò, chắc em sẽ phải thường xuyên cùng anh ăn loại này, vốn còn lo em ăn không quen, giờ thì yên tâm rồi."

Diêu Viễn không thể không hỏi: "Anh thường xuyên ăn dược thiện à?" Cô hoàn toàn lơ qua hai chữ "hẹn hò".

"Gần như thế." Anh chỉ nói có vậy.

Diêu Viễn cũng không thắc mắc thêm nữa nhưng vẫn rất tò mò."Vậy nếu em không muốn ăn thì sao?"

"Vậy thì, anh phải ép em rồi."

Diêu Viễn toát mồ hôi, người này vẻ ngoài thì nho nhã, lễ độ, sao nói chuyện thì câu sau còn khủng bố hơn câu trước vậy kìa? "Khụ, em thích ăn lắm." Tiết tháo hình như đang rơi rụng lả tả...

"Thế thì tốt." Giang An Lan gật đầu cười. Người này hoàn toàn có thể gọi là trai đẹp, nhưng cái kiểu đẹp trai của anh thiên về phần khí chất... lạnh lùng, cao ngạo hơn, bởi vậy lúc anh cười càng khiến người khác cảm thấy "hiếm có khó tìm, đáng phải quý trọng." Nhưng Diêu Viễn lại cảm thấy bị áp lức nặng nề.

"Mà anh đến Giang Ninh thật sự chỉ để tìm em nói chuyện thôi á?"

"Em nói xem?"

"Chắc anh tới cho em kinh ngạc, dọa em, chọc em đúng không?" Đương nhiên Diêu Viễn làm sao dám nói lời này ra miệng, mỗi lần đối mắt với anh, cô lại tự động biến thành chong chóng, gió chiều nào xoay chiều ấy.

Ăn xong bữa trưa, Diêu Viễn nói trước hai giờ cô phải về trường, Giang An Lan chỉ đáp: "Được", sau đó kéo cô đi tản bộ. Quán ăn vừa rồi nằm ở khu trung tâm, hai người đi bộ một lát đã đến quảng trường là nơi hẹn gặp mặt trong lần offline của hai bang lần trước.

Giữa trưa, không ít gia đình đưa con trai ra ngoài tắm nắng, đùa nghịch. Diêu Viễn còn đang cảm thán: "Đúng là một buổi trưa yên ả" thì có một cậu nhóc còn đóng bỉm chạy lon ton tới chỗ hai người, lại đi vòng quanh họ mấy vòng rồi dừng trước mặt Diêu mỹ nhân, ngoác miệng hét thật to: "Mẹ ngoại tình rồi! Mẹ ngoại tình rồi!"

Diêu Viễn chết đứng trong nháy mắt!

N người có trên quảng trường đều ngó sang, ánh mắt mỗi người một vẻ, mà thằng nhóc kia thì đã chạy mất từ đời nào. Giang thiếu gia nổi bần bật đứng cạnh lại chỉ từ tốn buông một câu: "Hóa ra anh là người thứ ba à?"

Diêu Viễn choáng váng một cách triệt để...

Sau đó Diêu Viễn bất đắc dĩ bị người kia kéo vào khách sạn. Đúng vậy, khách sạn!

Anh nói: "Chỉ đi ngủ trưa thôi. Về cái hình ảnh nhạy cảm vừa xuất hiện trong đầu em lúc nghe hai chữ "khách sạn" kia thì... anh chỉ muốn nói một câu, phu nhân, xin hãy tự trọng."

Anh nói: "Thật ra anh còn muốn làm chút chuyện khác nữa."

Anh nói: "Ví dụ như chơi game chẳng hạn."

Anh nói: "Em không nhát gan vậy chứ?"

Lúc này, trong một khách sạn năm sao nằm bên bờ biển thành phố Giang Ninh, Diêu Viễn to gan đang đứng sau cửa sổ sát đất trong căn phòng rộng rãi với chiếc giường to bự thưởng thức cảnh biển, sau đó từ từ thở ra một hơi, bởi vì cái người bảo muốn chơi game kia hiện giờ còn đang tắm...

Diêu Viễn cố gắng là ra vẻ bình thản đi về phía giường, cầm lấy chiếc laptop siêu mỏng ma Giang An Lan đã lấy ra khỏi túi trước khi vào phòng tắm, mang đến bàn đọc sách mở ra, định thực hiện việc "vào khách sạn chơi game" một cách triệt để và chu đáo. Máy tính không cài mật khẩu, rất nhanh đã vào giao diện chính, mà trên màn hình thì vô cùng sạch sẽ, sạch đến độ ngoài My computer, trình duyệt Internet Exploder và Recycle Bin ra thì chỉ có mỗi biểu tượng của Thịnh thế nữa thôi, chiếc máy tính này hình như là máy chuyên dùng để chơi game.

Diêu Viễn cảm thán một tiếng "xa xỉ" rồi đăng nhập vào Thịnh thế, vừa mới thò mặt lên đã có người đến chào hỏi, Ngạo Thị Thương Khung: "Hello, chị dâu!"

Nhược Vi Quân Cố: "Chào anh."

Ngạo Thị Thương Khung: "Hôm nay sếp không đến công ty, không biết chạy đâu mất rồi, hôm nay chắc không lên được đâu, chị dâu có cần em đưa đi chơi không?"

Nhược Vi Quân Cố: "Không cần đâu... Cảm ơn anh."

Ngạo Thị Thương Khung: "Đừng khách sáo thế mà, mọi người đều là người nhà hết mà! ╭(╯3╰)╮"

Diêu Viễn cười, nghĩ bụng anh chàng này chắc chắn lúc trước chơi acc nữ đúng không? Lúc này có người chợt ôm lấy cô từ phía sau, thò tay ra trước gõ chữ. Nhược Vi Quân Cố: "Cút."

Diêu Viễn chớp mắt, nghiêng đầu nhìn sang thì thấy khuôn mặt nhìn nghiêng của Giang An Lan đã sát sạt mặt mình, cô còn ngửi thấy mùi hương nhàn nhạt trên người anh... Cô hơi lùi ra xa, ho khan mấy tiếng: "Anh tắm xong rồi à?"

Giang An Lan hơi đứng thẳng người lên đối mắt cùng cô. Anh mặc một chiếc áo choàng tắm mềm mại, dày dặn màu trắng. Diêu Viễn nhìn mà không khỏi nghĩ thầm, mặc có chiếc áo choàng tắm thôi mà cũng trưng ra được vẻ "đẹp như cây ngọc đón gió" thế này, muốn con người ta sống sao đây?

"Anh đi ra ngoài về có thói quen phải tắm một cái đã, em có muốn đi tắm luôn không?"

Diêu Viễn vội vã lắc đầu."Không cần, không cần, em không kĩ tính thế."

Giang An Lan cũng chẳng nói gì thêm, kéo một cái ghế ngồi bên cạnh cô, nhìn vào màn hình."Vậy em chơi game đi, anh nhìn em chơi."

Diêu Viễn sắp không theo kịp tiết tấu của đại thần rồi, ngẩn người một lát mới quay lại nhìn màn hình.

Dưới chữ "cút" là một loạt tin nhắn của Ngạo Thị Thương Khung.

Ngạo Thị Thương Khung: "%>_<%"

Ngạo Thị Thương Khung: "Chị dâu, em là Thương Khung mà!(>_<) Chị không nhận ra em nữa sao?"

Ngạo Thị Thương Khung: "Nói ra thì, cách nói chuyện này sao cứ quen quen? Dứt khoát, lạnh lùng, quyết đoán gì gì đó..."

Ngạo Thị Thương Khung: "Tôi đột nhiên có dự cảm không lành."

Ngạo Thị Thương Khung: "Oh no, không phải sếp đang ở chỗ chị đấy chứ, chị dâu?"

Ngạo Thị Thương Khung: "Oh, không phải câu "cút" vừa rồi là do sếp nói đó chứ?!"

Giang An Lan mặt không đổi sắc, nói: "Phu nhân, có cần vi phu chơi hộ không?"

Diêu Viễn mây đen đầy đầu gõ trả lời bên kia: "Khụ, chúc mừng anh, anh đoán đúng rồi."

Ngạo Thị Thương Khung: "/(T o T)/"

Mặc dù bắt đầu hơi "rối loạn" nhưng Diêu Viễn phải thừa nhận là, trong lòng cô rất vui. Bất kể là đột nhiên gặp lại anh hay bây giờ đang ở bên anh, chơi một trò chơi ban đầu vốn chỉ dùng để giết thời gian.

Không thể nói rõ cảm giác này như thế nào, nhưng Diêu Viễn cảm thấy, cứ thế này cũng tốt.

Asia: "Quân tỷ, hiếm lắm mới thấy chị lên ban ngày nha!"

Nhược Vi Quân Cố: "Chị lên đi dạo chút thôi."

Asia lại gọi cô lên Bang phái nói chuyện.

A Di: "Quân tỷ, từ lúc chị kết hôn đến giờ chẳng để ý đến người ta gì cả, người ta đau lòng lắm đó. Những tháng ngày không có chị, bầu trời của em dường như cũng mất đi cầu vồng rồi đây này!"

Asia: "Là không có Tiểu Quân làm nhiệm vụ cùng nên cậu không thể lười biếng nữa rồi chứ gì?"

Doraemon: "Chị gái xinh đẹp, cầu yêu thương, cầu mớm ăn, cầu bao nuôi!"

Hoa Khai: "Tiểu Mon này, cẩn thận không lại bị bang chủ bang Thiên Hạ đánh cái chết luôn đó."

Diêu Viễn toát mồ hôi, lại thấy A Di lên tiếng: "Nếu Quân tỷ chịu đổi sang cưới em, cho dù bị Quân Lâm Thiên Hạ đánh cả trăm lần em chũng chịu!"

Hoa Khai: "Sặc, Tiểu Quân có muốn cưới lần hai không kìa?"

Diêu Viễn cảm thấy đề tài này càng lúc càng nguy hiểm, đang định nói gì đó để đánh lạc hướng thì người ngồi bên cạnh đã lên tiếng: "Phu nhân có muốn trả lời là "phá hoại cuộc hôn nhân này, giết không tha" không?"

Diêu Viễn câm nín rồi bật cười, dù sao cô cũng đã dần dần quen với cách nói chuyện của anh rồi. Cô nghiêm mặt nói: "Đừng nghịch nữa" rồi trả lời trên Bang phái: "Tôi thoát trước đây, mọi người chơi đi." Ngừng một lát, cô lại gõ thêm một câu cực kỳ quen thuộc: "Chơi game đúng mức tốt cho não, chới game mê muội hại thân thể. Sắp xếp thời gian hợp lý, hưởng thụ cuộc sống mạnh khỏe."

A Di: "Quản lý thật tốt bụng."

Hoa Khai: "Tiểu Quân lại ra vẻ đáng yêu rồi!"

Diêu Viễn nghĩ, cùng một câu nói mà người phát ngôn khác nhau, kết quả cũng quá là chênh lệch.

Sau khi cô thoát khỏi trò chơi, đang định nhường cho Giang An Lan lên chơi thì anh lại quyết đoán gập máy lại."Thật ra, anh bảo chơi game chỉ là cái cớ thôi."

"..."

"Game cũng chơi rồi, anh cũng hơi buồn ngủ."

"Mới bắt đầu chơi thôi mà?" Diêu Viễn cảm thấy đầu óc trì trệ, chậm chạp hơn hẳn."Anh buồn ngủ thì cứ ngủ đi, em tự nghịch gì đấy cũng được..." Xem phim hay xem gì đó thì hai tiếng chắc sẽ qua nhanh thôi.

Giang An Lan từ tốn nói, giọng còn mang ý cười: "Phu nhân, em căng thẳng hả?"

"Không có."

"Thế thì... ngủ cùng anh giấc trưa nhé?"

"..."

"Sức khỏe anh không tốt, mong phu nhân thông cảm."

Ra vẻ để người khác thương, thật là gian quá! Oán thầm thì oán thế thôi, cuối cùng cô cũng ngủ cùng anh thật.

Dường như chuyện nhường nhịn anh đã trở thành chuyện đương nhiên, bản thân Diêu Viễn cũng cảm thấy không thể tin nổi. Từ lúc cha mẹ qua đời, cô vẫn rất thận trọng trong chuyện tình cảm, vậy mà đối với anh, cô lại dễ dàng vứt bỏ hết những chướng ngại trong lòng.

Giang An Lan nằm trên giường, dựa vào người Diêu Viễn, chẳng bao lâu đã ngủ say. Cô nhìn anh rất lâu, cuối cùng cũng nhắm mắt lại.

Nghĩ kĩ thì quãng thời gian từ lúc bắt đầu tiếp xúc trên trò chơi cho đến khi "ngủ" cùng nhau chỉ hơn một tháng chút xíu.

Có phải cô quá dễ dàng bị "giải quyết" không vậy?

Nghi vấn này, về sau Diêu Viễn có đem ra hỏi chị họ mình. Diêu Hân Nhiên lập tức đáp: "Ngang ngửa tốc độ ra siêu thị mua rau củ luôn ấy chứ, lại còn là cái loại không cần mặc cả, cứ thế xách về luôn nữa."

"..."

Sau giấc ngủ trưa, Giang An Lan phong độ phi phàm đưa Diêu Viễn về trường.

Diêu Viễn vẫn còn đang hoang mang, rối bời thì Giang An Lan đã đứng giữa quảng đại quần chúng, nhẹ nhàng hôn lên trán cô, nói: "Lần sau chúng ta lại gặp." Anh quả thật không nỡ xa cô nhưng anh thực sự có việc bận, cha anh hôm nay sẽ bay từ nước ngoài về, phận làm con không thể không về nhà đón tiếp.

Sau đó, trước ánh mắt của người qua đường, trai đẹp rời sân khấu, gái xinh nhớ lại nụ hôn vừa rồi, mặt đỏ bừng.

Cũng chính từ ngày hôm đó, trong trường lại có tin đồn mới, lúc trước thì là cô giáo Diêu sắp kết hôn, còn bây giờ thì đối tượng kết hôn đã xuất hiện rồi, là một anh chàng đẹp trai, cao to hẳn hoi nhé.

Sau này Diêu Viễn mới hỏi boss Giang: "Mới chừng đó tuổi đầu sao đã kết hôn làm gì? Khụ, anh không biết hôn nhân là nấm mồ của tình yêu à?" "Kết hôn sớm" ở đây đã không phải chỉ kết hôn trong trò chơi nữa rồi.

Boss Giang trả lời: "Ở trong một ngôi mộ sẽ không có người thứ ba đến làm phiền."

Diêu Viễn: "Khụ, còn có dân trộm mộ mà."

Boss Giang trầm mặc.


Stickman AFK: Liên Minh Bóng Đêm

Chương (1-20)