← Ch.04 | Ch.06 → |
Sau khi rời khỏi Trung Kiến Quốc. Ta theo linh khí của quyển sách mà đi đến một thời đại khác trong lịch sử. Nghe nói đây là thời đại nhà Chu Tống, hoàng đế bấy giờ là Chu Quang Nhật và nơi ta muốn đến là phía Tây kinh thành 500 dặm. Từ xa, ta đã nhìn thấy hình ảnh một cô bé chừng 10 tuổi dáng hình nhỏ nhắn, lem luốc đang ngồi bên cạnh người phụ nữ trung niên. Ta đoán đó chính là mẹ của của cô bé. Có lẽ bà sắp chết nên cô mới khóc như vậy và linh tính cho ta biết rằng:" Tiếp sau đây chính là câu truyện của cô bé này ". Quan sát được một hồi, ta biết thêm tên cô là Tuyết Linh Đan
Bà mẹ cầm lấy bàn tay của con gái, lên tiếng:
- Con.. g. á.. i mẫu thân không ở.. c.. ùng con đc nữa. Sống tốt đừ.. ng buồn nếu không... mẫu thân cũng không thể vui vẻ đc đâu!!!
Từng lời nói thốt ra một cách khó khăn cũng biết là bà đã yếu đến mức nào. Nói xong bà vuốt má đứa con gái của mình. Giọt nước mắt lặng lẽ rơi xuống khóe môi, đôi mắt nhắm nghiền không mở ra đc nữa. Bà đã đi sang thế giới bên kia để lại Linh Đan chìm trong nỗi đau mất người thân. Ôm lấy cái xác lạnh giá, từng tiếng nấc lên đau đớn thảm thương " Người thân duy nhất của cô đã ra đi ". Từ nhỏ khi sinh ra, cô đã không có phụ thân, là một đứa con hoang nên mọi người xung quanh đều mỉa mai, chế giễu nhưng mẫu tử cô vẫn nương tựa vào nhau sống qua ngày trong túp lều tranh mà giờ đây mẫu thân cũng rời xa nơi này để lại mình cô bơ vơ biết làm thế nào sống trong sự ghẻ lạnh của người khác. Cô ôm mẫu thân rất lâu rất lâu mãi cho đến khi mặt trời xuông núi, mới đem đi chôn. Ngồi bên mộ mẫu thân, cô thẫn thờ nghĩ về quá khứ hạnh phúc với mẫu thân và sẽ không có nữa. Tự bao giờ nước mắt đã rơi trên má ướt đẫm một bên vai. Có lẽ đau đớn này qua lớn với lứa tuổi của cô, đáng lẽ giờ cô được sống đúng với lứa tuổi vô tư vô lo của mình.
Sáng sớm ba ngày sau, khi Linh Đan định ra mộ mẫu thân thắp hương thì có một đoàn người đi tới. Xem họ có thể là giàu nào đó đến đây chẳng hạn. Cô cũng chẳng để ý nhiều bước đi. Chợt một người trong số họ cất tiếng:
- Xin hỏi cô có biết đâu là nhà của Tuyết Linh Đan hay không?
Thấy họ nhắc tên mình cô ngẩn người ngạc nhiên bởi họ quá xa lạ cô chưa từng thấy bao giờ. Nhưng không cho cô suy nghĩ lâu, thì họ gọi cô. Hình như họ đã gọi nhiều lần rồi bởi vì trong mắt họ đã mất hết kiên nhẫn.
- Dạ! Tôi chính là Tuyết Linh Đan.
Giờ đây thái độ của họ biến đổi hoàn toàn. Đáy mắt không dấu được sự vui vẻ họ nói:
- Tiểu thư, cuối cùng tôi cũng tìm đc người rồi!
Nghe họ nói, cô không hiểu một chút gì cả. Nhưng sau khi trò chuyện với họ Linh Đan hiểu được tại sao họ gọi cô là tiểu thư. Bởi vì cô là con của thừa tướng đương triều và ông muốn đón cô về.
Ngay lập tức, Tuyết Linh Đan nổi xung lên:
- Tại sao ông ta vứt bỏ mẫu tử ta mấy năm trời rồi khi mẫu thân ta chết thì đột ngột đến đón ta.
Lúc ấy, mắt cô bắt đầu cay lên, những giọt nước mắt giàn giụa chảy xuống khiến Linh Đan không thể kiềm chế nỗi. Mẫy ngươi bọn họ thấy thế liền nói:
- Không phải không muốn mà là có một số chuyện không thể theo ý mình được
Lúc đó, Linh Đan không hiểu câu nói này ý là gì cho đến sau này cô mới bất giác hiểu được nhưng cho cho dù thế nào phụ thân cô cũng có lỗi.
Sau khi thấy tâm tình cô không đc ổn định khó mà chấp nhận, họ liền thở dài:
- Haizz... !!! Tiểu thư hãy nghĩ kĩ đi chúng tôi sẽ quay lại vào sớm ngày mai. Mong cô sẽ tha thứ cho lão gia. Người cũng có nỗi khổ riêng.
Tối hôm đó, cô nghĩ rất lâu. Lúc đầu cô nghĩ mình sẽ không bao giờ trở về đó nhưng rồi lòng khao khát tình phụ tử đã thôi thúc co trở về. Qủa nhiên sáng hôm sau, khi mặt trời vừa ló, họ đã trở lại. Vẫn như cũ họ lại hỏi cô:
- Tiểu thư người đã quyết định về hay không về.
Cô nói:
- Về, sẽ về. Ta muốn về để hỏi ông ta vì sao lại vứt bỏ mẹ con ta.
Bọn họ bất giác thở dài nhưng cuối cùng sao thì kết quả cũng hài lòng, thôi thì chuyện gì đến thì sẽ đến, lúc đó đối phó cũng chẳng muộn:
- Vậy thì chiều nay chúng tôi sẽ mang y phục đến cho tiểu thư. Rồi ta bắt đầu khởi hành.
Lúc bọn họ về cũng là lúc cô muốn đi đến mộ mẫu thân nói vs bà rằng:" Cuối cùng ông ta cũng đến đón con, cuối cùng con cũng có cha." Những giọt nước mắt đã hong khô thì giờ lại chảy xuống mang nhiều mùi vị có đắng cay cũng có hạnh phúc, hận thù... Khiến cô chìm trong cảm xúc khó mà thoát ra, càng vùng vấy thì càng lún sâu.
Cách khoảng mấy canh thì đã thấy bọn họ đến rồi. Họ đến rất sớm hình hư sợ cô đổi ý thì phải. Linh Đan cầm lấy bộ y phục được may từ gấm Thục đắt đỏ quý giá mà có nằm mơ cũng không nghĩ có một ngày cô được mặc nó. Thay xong cô bước ra. Làn da trắng mịn màng, dáng người mảnh khảnh đc tôn lên khiến cho dung nhan trở nên nổi bật, xinh đẹp, mị hoặc khác thường, chắc chă3ns sau này lớn lên sẽ là một đại mĩ nữ khiến ai nấy phải trầm trồ khen. Bước lên xe ngựa, cuộc đời cô bước sang trang mới, cô sẽ gặp được người đàn ông yêu cô, vì cô không tiếc sinh mệnh để rồi cô phải hối hận vì đã bỏ lỡ người ấy.
Đi được một quãng thời gian chiếc xe ngựa dừng lại ở một phủ đệ. Bước xuống xe, đập ngay vào trong mắt cô là hình ảnh xa hoa tráng lệ ở nơi này. Từng bước từng bước, bước vào cánh cửa dẫn đến nơi ở của phụ thân cô. Hai bên người quỳ xuống hô tô:
- Chúc mừng Đại tiểu thư hồi phủ!!!
Càng đi vào bên trong sức sa hoa lại càng tô rõ, người người tấp nập đi qua hành lễ vs cô. Từ trong chính điện xa xa cô đã nhìn thấy bóng người đàn ông trung niên đang đứng ở đó. Vừa thấy Linh Đan, đôi mắt ông đã thoáng lên sự hạnh phúc tụt bậc. Đôi tay to thô giáp áp lên hai má rồi ôm chặt lấy cô:
- Con gái cuối cùng ta cũng có thể gặp con.
Hóa ra đây là phụ thân của cô. Ông không giống trong suy nghĩ của cô chút nào. Trường bào màu xanh biển, bên hông thắt chiếc đai đc nạm bằng ngọc tôn lên làn da trắng. Ông không hề già chút nào mặc dù đã gót gét đến bốn mươi tuổi rồi.
Cầm lấy bàn tay. Ông dẫn cô vào một tiểu viện phía nam chính điện. Hình như nó có tên Mẫu Đơn Các thì phải. Ờ đúng nơi này ngọai trừ có hồ có cây xanh thì hầu như có rất nhiều mẫu đơn. Vào trong phòng, ông nhẹ nhàng nói:
- Đây là phòng ở của con sau này. Phụ thân còn có việc phải đi trước.
Rồi ông chỉ vào 2 tiểu nha đầu bên cạnh giới thiệu nha đầu mặc áo màu xanh là Hồng Hoa, Nha đầu mặc áo màu đỏ là Như Ngọc. Sau này bọn họ sẽ hầu hạ cô. Nói xong ông dặn cô nên nghỉ ngơi sớm mới hướng ra cửa bước đi. Nhưng chưa kịp bước ra thì có tiếng Linh Đan từ đằng sau vọng lại:
- Tôi hỏi người một điều!!! Chỉ một điều thôi là tại sao người lại bỏ rơi mẹ con ta?. Tại sao khi mẫu thân mất đi mới đến đón ta?
Cô không hiểu vì sao mình lại nói câu này. Nhưng cô lại rất mong chờ câu trả lời từ ông. Bất chợt cô nhìn thấy thân hình ông khựng lại, tỏa ra một thứ bi thương đau đớn thế nào mà cô cảm thấy đáng lẽ ra không nên hỏi như thế!
Cái tình trạng này diễn ra chỉ một lúc rồi trở lại bình thương. Ông không quay lại nhìn cô, có lẽ không phải không muốn nhìn mà sợ đối diện vs nó. Câu trả lời mà cô từ trước đến nay muốn nghe từ ông cũng chỉ có mấy chữ" Con hãy nghĩ ngơi đi" mới bước đi.
Thấy cô mãi thẫn thờ nhìn đôi chân của ông bước đi. Nha hoàn Hồng Hoa liền mở miệng sợ cô nghĩ quẫn:
- Tiểu thư nghỉ thôi, lão gia có nỗi khổ của người. Sau này chắc chắn người sẽ hiểu đc.
Nghe Hồng Hoa nói, Như Ngọc phụ họa theo:
- Dạ phải!! Nghỉ thôi.
Nhìn thái độ của bọn họ, cô biết chắc chắn họ biết điều gì đó. Nhưng gạng hỏi mãi cũng chẳng thu đc gì, họ nhìn cô nói
- Tiểu thư!!! Chuyện này nên tự người tìm hiểu thì hơn.
Bọn họ nói vậy, cô biết họ không muốn nói vì thế có hỏi nữa thì cũng thế thôi.
Tháo đôi hài ra, nằm lên chiếc giường bằng gỗ hương. Linh Đan nhắm đôi mắt mình lại suy nghĩ nhưng chẳng bao lâu thì thiếp đi. Có lẽ cô đã mệt rồi.
Từ khi bước chân vào bên trong phủ thì quyết định cuộc đời cô, nhất định cô sẽ gả vào nhà đế vương. Có điều là phúc hay họa thì còn chưa biết.
Mặt trời lặn xuống kéo theo màn đêm bao trùm khắp phủ. Trăng lên soi sáng cả vùng trời thì cũng là lúc đèn trong phủ tắt dần đi. Mọi người chìm trong giấc ngủ.
Đứng ở một góc tối tăm trong phủ. Ta cầm sổ sinh tử lẫm bẫm máy câu Chu Quang Ngọc, Chu Quang Tiềm, Tuyết Linh Đan. Theo ta đc biết câu chuyện của họ có thể kéo dài rất lâu 10 năm hai mươi năm hoặc còn dài hơn nữa. Đến đây bất chợt ta ngẩng đầu lên nhìn vài ba những vì sao đang lấp lánh cô đơn lẻ loi trên bầu trời thở dài:" Phúc hay họa còn phải chờxem người có biết buông bỏ hay không?". Sau đó ta thi triển phép thuất đi đến tương lai 7 năm sau. Nhẩm tính khi đó chắc Tuyết Linh Đan cũng 17, 18 tuổi rồi đó.
← Ch. 04 | Ch. 06 → |