← Ch.143 | Ch.145 → |
Nam Khê nghe xong khâm phục đến mức muốn đi tìm họ học hỏi cách làm ăn.
Những thương nhân này quả là lợi hại.
Nam Khê không còn chú ý đặc biệt đến việc rượu trái cây bán ra ngoài như thế nào nữa, hiện giờ nàng đang ôm ngân phiếu suy nghĩ về sự phát triển sau này của xưởng rượu.
Nhiều tiền như vậy chắc chắn không thể để đó sinh bụi, quan trọng nhất là phải mua đất bên cạnh xưởng rượu để mở rộng. Sau đó còn có căn nhà bên cạnh, tiền nhà đều trong tay nàng, nàng sớm đã nghĩ không xây nhà đất nữa. Năm sau sẽ thành thân, sau khi thành thân đó là nơi phải ở cả đời, có điều kiện xây tốt tại sao phải chịu đựng.
Nam Khê muốn xây một ngôi nhà đá xanh giống như nhà mình hiện tại, sạch sẽ lại đẹp đẽ còn vững chắc, dù gió to mưa lớn cũng không sợ.
Nhưng ý tưởng này vẫn chưa bàn bạc với Du Lương, cũng không biết hắn và Lư thẩm sẽ có ý kiến gì.
Dù sao xây một ngôi nhà đá xanh chỉ riêng vật liệu đá đã tốn mấy chục lạng rồi, người trong làng biết chắc chắn sẽ nói Du Lương ăn bám. Tuy nàng có thể thuyết phục mẹ con họ nhưng cũng lo họ để ý cảm thấy khó xử.
Đắn đo hai ngày, tối ăn cơm xong nàng vẫn nói ra ý tưởng này.
Nam Trạch ôm quả dừa ừng ực hút không nói lời nào. Hắn không có ý kiến gì thậm chí còn rất tán thành. Bởi vì tiền trong nhà đều do tỷ tỷ kiếm được, tỷ tỷ muốn tiêu thế nào thì tiêu. Nhà lớn bằng đá xanh tốt hơn nhà đất gấp ngàn vạn lần, tỷ tỷ nên ở trong ngôi nhà như vậy.
"Khê nha đầu à..."
Lư thị há miệng định nói gì đó, vừa mới mở đầu lại không nói nên lời. Nói gì đây? Nàng gả đến nhà mình vốn đã ủy khuất, dựa vào đâu mà bắt nàng không ở nhà đá xanh mà phải ở nhà đất. Không có mặt mũi nói lời này.
Du Lương nhìn thấy sự khó xử của mẹ, thực ra mẹ vốn không quan tâm người khác nói gì, chỉ vì mình mà có nhiều lo lắng. Tay hắn nắm tay Nam Khê xoa nắn dưới bàn, trong lòng sớm đã quyết định cô nương này làm vợ.
Hina
"Mẹ, con thấy ý tưởng của Tiểu Khê rất hay. Căn nhà trước kia của chúng ta chỉ là nhà đất thô, còn là lúc cha mẹ mới cưới xây dựng, kết quả chỉ dùng được hai mươi năm đã sập. Trên đảo Quỳnh Hoa bão tố dữ dội, nhà đá xanh ở không nói gì khác ngoài an toàn. Vậy nên con thấy lời Tiểu Khê nói rất cần thiết."
Du Lương không sợ người khác nói nhảm, bản thân mình đã từng ngồi tù vốn đã có không ít lời đồn, làm sao có thể bịt miệng tất cả mọi người.
"Cuộc sống là do chúng ta tự sống, người khác nói gì cười nhạo có tác dụng gì. Người ăn thịt không phải nhà họ, người ở nhà đá xanh cũng không phải họ. Chỉ là vài câu ghen tị, không cần để tâm."
Du Lương bóp mạnh đầu ngón tay trong tay mình, nghiêng đầu hỏi: "Đúng không Tiểu Khê?"
"Đúng đúng! Chính là đạo lý này."
Kiếm tiền là để bản thân và gia đình sống tốt, nếu vì để ý lời ra tiếng vào của người khác mà phải sống keo kiệt thì kiếm nhiều tiền như vậy có ý nghĩa gì.
Lư thị là một nữ nhân đương đại rất truyền thống, xuất giá tòng phu phu tử tòng tử. Con trai mình đã không để ý thì bà đương nhiên cũng không có gì để nói. Chỉ là luôn cảm thấy có chút không thực, con dâu tốt như vậy lại để mình nhặt được?
"Tiểu Trạch, còn đệ, đệ có ý kiến gì không?"
Đột nhiên nghe tỷ tỷ gọi mình, Nam Trạch còn hơi ngơ ngác, hoàn hồn lập tức bỏ phiếu tán thành nhiệt tình.
"A tỷ, đệ thấy nếu tỷ muốn xây thì phải tranh thủ sớm, chẳng phải tỷ nói hai tháng này không có trái cây nào có thể làm rượu sao, như vậy xưởng rượu cũng sẽ không quá bận rộn có thể tranh thủ trông coi việc xây nhà."
Nam Khê không ngờ đệ đệ lại có thể nghĩ đến những điều này, xem ra đọc sách thật sự có thể khiến người ta thông minh.
"Ta cũng nghĩ như vậy. Đá xanh đắt hơn đất nhiều lắm, phải có người trông coi thường xuyên mới được, bây giờ không xây đợi qua hai tháng nữa cam chín thì không có thời gian nữa."
Cả nhà bàn bạc một hồi, quyết định động công càng sớm càng tốt.
Ngày hôm sau Nam Khê liền xách rượu đến chỗ lý chính.
"Ồ, Nam Khê đến rồi~"
Vợ lý chính rất nhiệt tình, thuận tay liền tiếp lấy rượu. Lý chính ra thấy có vẻ không vui lắm, nhưng không nói gì, ông ta cũng sẽ không làm mất mặt người nhà trước mặt người ngoài.
"Khê nha đầu, có chuyện gì sao? Vào nói chuyện."
Nam Khê cười hì hì đi theo sau lý chính vào đại sảnh.
"Lý chính gia gia, cháu đến là muốn bàn về chuyện mảnh đất xung quanh xưởng rượu."
Nàng nói ra ý định muốn mở rộng xưởng rượu của mình, rất mong đợi nhìn lý chính, chờ ông ta nói giá.
"Cháu nói đất xung quanh xưởng rượu à, đó là ta để dành cho người ta rồi."
Một câu của lý chính như sét đánh ngang tai Nam Khê.
Để dành cho người khác?!!!
← Ch. 143 | Ch. 145 → |