← Ch.100 | Ch.102 → |
Nam Khê không phải là người chỉ biết nhận lợi ích, nàng bảo đệ đệ giữ biểu ca lại, còn mình vội vàng đi tìm vại rượu rót năm cân thiêu tửu và hai cân rượu xoài.
"Nhị biểu ca, thiêu tửu của cữu cữu chắc đã uống hết rồi phải không, cái này huynh mang về. Còn cái vại nhỏ kia là rượu xoài muội vừa mới nấu xong, khá ngọt và không dễ say người, cữu mụ cũng có thể uống."
La Vân liên tục từ chối, muốn đi nhưng áo lại bị tiểu biểu đệ nắm chặt. Chân tiểu biểu đệ vẫn chưa khỏe hẳn, hắn ta đâu dám giằng mạnh, cuối cùng vẫn để biểu muội nhét đồ vào lòng.
"Biểu muội cứ làm khó ta, những thứ này mang về cha nhất định lại mắng ta."
"Không sao, lát nữa biểu ca cứ bịt tai lại là được."
Nam Trạch bịt miệng cười trộm.
La Vân không còn cách nào đành phải xách rượu và thùng cùng đi.
"Ôi chao! Một con tôm khổng lồ!!"
Hina
Lư thị kêu lên một tiếng, hai tỷ đệ quay đầu lại liền thấy cái túi biểu ca mang đến bị lỏng ra, bên trong bò ra một con vật to lớn.
Càng to đùng, đuôi giống như tôm.
Đây là con tôm mà biểu ca nói sao??
Hai tỷ đệ đều kinh ngạc, Nam Trạch còn đỡ, dù sao cũng đã từng thấy. Nam Khê thì chưa từng thấy bao giờ, lần này thật sự mở rộng tầm mắt.
"Lư thẩm thẩm, thẩm vừa nói vật này gọi là tôm khổng lồ? Nó thật sự là tôm sao?"
"Cũng coi như vậy, dù sao từ rất lâu rồi người ta đã gọi thế. Nghe nói thịt rất ngon, thứ này không rẻ đâu, mang đến Lâm Dương có thể bán hơn hai trăm văn một cân đấy."
Lư thị chỉ thấy vài lần, chưa từng nếm thử, cũng chẳng biết nấu ra sao. Dân làng đi biển đôi khi cũng nghe nói bắt được, nhưng ai nấy đều tiếc không nỡ ăn, bắt được cũng đem bán.
Vì vậy cách ăn con tôm khổng lồ này vẫn còn là một điều bí ẩn.
Ba người bàn bạc quanh con tôm khổng lồ, chọn một cách nấu đơn giản nhất và ít dễ sai sót nhất là hấp, rồi chuẩn bị chút nước chấm là được.
Bàn xong cách làm tôm khổng lồ, ba người lại đi xem cá.
Lần này La Toàn gửi tặng hai con cá thu, to lắm. Mỗi con ít nhất cũng nặng năm sáu cân, hai con cá to béo ú từ thùng gỗ chuyển sang chậu lớn rõ ràng rất thoải mái, lúc này đang thong dong bơi lội.
"A tỷ, đây là cá thu, đệ biết! Trước đây cha từng làm viên cá thu cho chúng ta, Lư thẩm thẩm, thẩm biết làm không? Con hơi muốn ăn rồi..."
Nam Trạch nhớ đến cha, trong lòng có chút buồn bã. Lư thị lập tức nói mình biết, còn bảo Nam Trạch cùng giúp thịt cá, tiểu hài tử vừa nghe liền quên ngay nỗi buồn, vịn tường đi kéo ghế.
Nhìn đệ đệ và Lư thẩm cùng nhau g. i. ế. c cá vui vẻ, Nam Khê thở phào nhẹ nhõm. Nếu đệ đệ thật sự khóc lên, nàng cũng chẳng biết phải dỗ thế nào.
Chớp mắt nàng đến đây đã hơn bốn tháng rồi, hôm nay lại còn đón sinh nhật. Nghĩ lại khi ở sa mạc, nàng cũng đón sinh nhật, nhưng chẳng có gì để ăn uống. Chỉ có mỗ mỗ vẽ cho nàng vài con vật nhỏ trên cát, vẽ những con thỏ, cá nhỏ, cua... mà nàng chưa từng thấy.
Khi ấy có một con vật nhỏ được vẽ trên cát đã thấy thỏa mãn lắm rồi, giờ đây lại có nhà có nước, có cá có thịt, bao nhiêu thức ăn và người thương yêu mình.
Nam Khê thỏa mãn không thể thỏa mãn hơn.
Nàng ngồi ở cửa lớn, vừa nhặt rau vừa nghĩ về tên Du Lương kia, rốt cuộc hắn đã chuẩn bị món quà gì, sao phải đợi đến tối mới đưa?
Chẳng mấy chốc trời dần tối, Du Lương hôm nay về hơi muộn, trên người hắn có thêm một ống trúc không biết đựng thứ gì.
Trong sân nhỏ thơm lừng, nào thịt nào cá, Lư thị làm tất cả sáu món. Du Lương vừa vào cửa, chỉ chút nữa là có thể ăn rồi.
Nhưng hắn chê mình ban ngày đổ mồ hôi, xách nước nhất định phải tắm rửa trước.
Lư thị vừa bày đũa vừa lẩm bẩm phàn nàn hắn.
"Ăn xong tắm có sao đâu, đứa nhỏ này, trước kia bận rộn cả mấy ngày không tắm, giờ lại kén chọn, một ngày tắm hai lần, cũng không thấy phiền."
Nam Khê hơi đỏ mặt, may mà trời tối không nhìn rõ. Du Lương như vậy, có lẽ là vì lần trước khi được ôm, nàng vô tình nói hắn toàn mồ hôi, dính người. Sau đó hắn về giữa trưa hay chiều tối đều phải tắm rửa.
Thật là ngoan ngoãn.
"A tỷ, a tỷ, con tôm khổng lồ đó hấp xong chưa, mau bưng ra xem nào."
"Được, ta đi bưng."
Nam Khê cũng khá tò mò xem con tôm khổng lồ một cân bán được hơn hai trăm văn này có mùi vị gì.
"Con tôm khổng lồ này trông xấu xí, nhưng hấp ra lại đỏ au, thật đẹp mắt."
Một con dài bằng cánh tay, đặt giữa bàn đá chiếm một vị trí lớn, quả thật đỏ rất bắt mắt.
Nam Trạch lấy đũa chọc chọc, chỉ thấy vỏ cứng vô cùng, chọc không lõm được chút nào.
"Vỏ cứng quá, ăn làm sao đây? Cầm lên bóc?"
Du Lương tắm xong bước ra nghe vậy liếc nhìn lên bàn, lập tức sững sờ.
← Ch. 100 | Ch. 102 → |