← Ch.025 | Ch.027 → |
Tìm thêm một lúc lâu mới lật được một con cua đá dưới tảng đá. Cua đá nhỏ hơn cua xanh, chạy rất nhanh, tảng đá vừa động liền vọt ra ngoài. Nam Khê nhanh hơn, một chân đạp lên lưng cua khiến nó không động đậy.
Bắt cua cũng không khó lắm. Chân đạp lên, trực tiếp ấn lưng cua mà bắt, bỏ vào giỏ là xong. Làm theo cách này nàng bắt thêm mấy con nữa.
Hôm nay nàng không định đào ngao, thứ đó vỏ nặng mà không có bao nhiêu thịt, ăn không đã chút nào.
"Nam Khê tỷ! Tỷ cậy hàu xong chưa? Chỗ bọn đệ nhiều đồ lắm. Tỷ tỷ bảo đệ gọi tỷ."
"Xong rồi!"
Nam Khê mở giỏ, nhìn thấy gần đầy giỏ cua, cảm thấy đủ rồi, quay đầu chuẩn bị cùng Đông Tử đi tìm tỷ tỷ hắn ta.
"Đợi đã, ta còn hai con cá nữa."
Giỏ không đựng được, lọ lại quá nhỏ. Để Đông Tử ở đây trông, mình về lấy thùng? Hình như không ổn lắm.
"Oa! Đây là cá hoàng hoa! Nam Khê tỷ thật may mắn!"
"Cá hoàng hoa?"
Nam Khê nhớ lại, hình như chưa nghe Xuân Nha nói qua.
"Đúng vậy, cá này rất đắt. Chúng ta đi biển gặp rất ít, phải ra khơi xa mới bắt được. Hai con này lớn thế, chắc chắn bán được nhiều tiền. Nam Khê tỷ chờ chút, đệ đi tìm tỷ tỷ mượn thùng cho tỷ."
Đông Tử nói xong chạy đi rất nhanh, chẳng mấy chốc đã mang thùng nước về, còn đưa cả tỷ tỷ mình tới.
Xuân Nha thấy cá trong vũng nước, lộ vẻ ngưỡng mộ.
"Lớn thế này chắc khoảng hai ba cân, Nam Khê cô thật may mắn."
Đông Tử cầm thùng nước đi lấy nước, hai người ngồi bên vũng nước trông cá, một người nói một người nghe. Lúc này Nam Khê mới biết cá hoàng hoa ngoài thịt ngon, bong bóng còn có thể làm thuốc, nên rất đắt.
"Cá càng lớn càng đắt, hai ba cân một con, có thể bán được khoảng trăm văn. Cụ thể giá bao nhiêu ta không rõ, ngư dân trong làng sẽ biết rõ hơn. Dù sao cô mang về nuôi tốt, có thể mang lên Lâm Dương bán, giá sẽ cao hơn nhưng phải cẩn thận kẻo bị chém."
Trăm văn!
Trong vũng có hai con!
Hai mắt Nam Khê sáng rực, hận không thể vớt cá lên hôn vài cái. Cá có thể kiếm tiền cho nhà, thật là đáng yêu.
"Vậy ta mang cá về trước, lát nữa ta trả thùng sau."
Xuân Nha không có ý kiến, nàng nhanh chóng xách thùng nước về nhà, cẩn thận chuyển cá sang thùng nước nhà mình.
Nam Trạch thường xuyên đi biển đương nhiên biết đây là thứ tốt, vui mừng đến đỏ cả mặt.
"Tiểu Trạch đệ trông cá cẩn thận, ta trả thùng rồi về."
Nam Khê tràn đầy năng lượng, xách thùng gỗ chạy về đưa cho Xuân Nha. Lúc này còn sớm mới đến giờ nước lên, thật ra còn có thể tiếp tục tìm hải sản. Nhưng nàng nóng lòng xử lý cá hoàng hoa, đâu còn tâm trạng ở đây tìm kiếm chậm rãi.
Dù nhà có nước biển nuôi, nhưng nàng thật sự sợ xảy ra chuyện cá chết, nên bán sớm mới thỏa đáng, cá c. h. ế. t không bán được giá như cá sống.
Vừa rồi Xuân Nha nói không sai, bán cá hoàng hoa lên Lâm Dương chắc chắn được giá cao hơn. Nhưng tất cả tài sản của nàng chỉ có bốn văn tiền, còn thiếu một văn nữa mới đủ lộ phí.
Nam Khê suy nghĩ, nhà Trân tẩu tẩu không thích mình đến, vẫn là không nên tự tìm phiền phức. Nàng quyết định sang bên Lư thẩm mượn một văn, có cá hoàng hoa không sợ không trả được.
Vừa ra khỏi cửa, thấy từ xa có hai người tới, nàng hơi bực mình. Họ đến, kế hoạch lên Lâm Dương cũng tan tành.
Người đến tất nhiên là Dư Đào, để thể hiện trang trọng ông ta còn đưa theo kế toán, đợi ký xong khế ước trực tiếp trả tiền.
"Khê nha đầu định đi đâu thế?"
"Không đi đâu, chỉ sang bên cạnh mượn chút đồ. Dư thúc thúc, vị này là?"
"Đây là kế toán trong lầu ta, Trần tiên sinh."
Nam Khê chào một tiếng, dẫn người vào sân.
Hai người vừa vào đã thấy cá hoàng hoa sống động trong thùng nước, lập tức vây quanh, nhất thời quên cả mục đích đến đây.
Hina
"Cá hoàng hoa lớn thế, nha đầu cháu bắt được?"
"Xem như vậy, đi biển gặp được, định đem lên Lâm Dương bán."
Vừa dứt lời, Dư Đào và Trần tiên sinh đồng thanh nói: "Đừng đi, bán cho ta!"
Nam Khê lập tức phấn khích, nhìn người này lại nhìn người kia, trong lòng chỉ có một tiếng nói.
Chém họ!
Khách hàng tự mang đến, sao có lý nào không làm.
"Dư thúc thúc, cá này dù sao cháu cũng phải bán, nếu các người mua ngay lúc này thì cháu đỡ phiền. Nhưng giá thấp thì cháu không bán, thúc cũng biết cháu nghèo mà."
Nam Khê nói thẳng, Dư Đào nghe xong liền cười.
"Nha đầu, cháu nhìn ta và lão Trần có giống người thiếu tiền không?"
Nói xong, ông ta liền giơ tay chạm vào người bên cạnh.
"Lão Trần, chúng ta mỗi người một con thế nào?"
"Được, nhưng ta phải chọn trước."
Lão Trần làm kế toán nhiều năm, hai đứa con trai cũng có công việc đàng hoàng, trong tay không thiếu tiền. Cá này ông ta muốn mua về cho cháu trai bảo bối ăn, bao nhiêu cũng xứng đáng.
"Nam nha đầu, cá này cháu định bán bao nhiêu một cân?"
Nam Khê: "..."
Hỏng rồi, vừa nghe Xuân Nha nói có thể bán được trăm văn nhưng chưa đi hỏi giá cả cụ thể trong làng. Bây giờ phải nói bao nhiêu mới hợp lý??
Nàng theo bản năng quay đầu nhìn đệ đệ, chỉ thấy đệ đệ lén giơ bốn ngón tay.
← Ch. 025 | Ch. 027 → |