← Ch.019 | Ch.021 → |
Lần này ông không nói dối, quả thật là vợ ông bảo mang thịt đến. Tiểu Trạch dù sao cũng là cháu ngoại của bà ấy, bị liệt nặng như vậy sao có thể tính toán chi li được.
Nhưng tốn tiền mua thịt và hai ngày không đi đánh cá, tiền sính lễ của con trai lại phải tích lũy thêm một thời gian. La Toàn không quan tâm lắm, tiền thì cố gắng kiếm sẽ có. Trẻ con nhỏ thế này, nếu để bị thiếu chất vấn đề sẽ lớn.
Hai tỷ đệ nhìn cữu cữu không có vẻ nói dối, mới tin thịt là do cữu mụ bảo mang tới.
Sao người luôn keo kiệt lại đột nhiên hào phóng thế này...
Cảm giác như dù ăn thịt cũng không yên tâm, Nam Khê có chút do dự.
"Cữu cữu, con với Tiểu Trạch không ăn được nhiều thịt, hơn nữa ra biển có cá có tôm cũng là thịt, chúng con không thiếu thịt ăn, cữu cữu mang về đi."
"Đồ mang tới chính là của các con, đừng nói những lời cữu cữu không thích nghe. Nào, ướp muối miếng thịt này, mấy ngày tới ăn dần."
Nam Khê không làm trái ý cữu cữu, đành nhận lấy miếng thịt đem đi cất vào bếp, trở lại thì nhìn thấy vỏ cam trên bàn liền nhớ ra nhà còn khá nhiều cam, vội xoay người vào trong ôm một đống đặt vào giỏ cữu cữu.
"Cữu cữu, đây đều là cam nhà trồng, không tốn tiền, cữu cữu đừng đem ra ngoài."
La Toàn nhíu mày, giọng cao hơn nhiều.
"Đệ đệ con mới ngã, sao con lại lên núi? Cam chín đợi biểu ca con đến rồi hái cùng."
Nói vậy, ông lại không khỏi thở dài.
Hằng năm, khi trái cây chín, ông đều bảo hai đứa con trai qua giúp, nhưng không hiểu sao nha đầu này cứ kiên quyết tự hái trước phần lớn, như không muốn làm phiền ông.
Ông cũng biết phần lớn là do vợ mình nói những lời không hay bị nàng nghe thấy. Trẻ con mất cha mẹ vốn đã nhạy cảm, cháu gái lại bướng bỉnh, mấy năm nay hai nhà vẫn không thể gần gũi.
Thật có lỗi với muội muội...
"Trên núi còn bao nhiêu cam? Lát nữa cữu cữu đi hái giúp con."
Nam Khê lắc đầu từ chối.
"Cam còn treo được một thời gian, không gấp đâu, con giữ lại có việc."
La Toàn nghĩ nàng lại khách sáo, không muốn làm phiền mình. Nên miệng thì đồng ý, nhưng lát sau khi Nam Khê nấu cơm trưa liền lén tìm Nam Trạch lấy chìa khóa, định đi hái trộm.
"Cữu cữu, không được hái đâu. A tỷ bảo để làm rượu."
Nam Trạch thân thiết với cữu cữu, không phòng bị, nói một câu đã lộ hết.
"Làm rượu? Tỷ tỷ con biết làm rượu khi nào?"
"Mẹ dạy trong mơ!"
Nói xong, Nam Trạch mới nhớ tỷ tỷ đã dặn không được nói là mẹ dạy, lập tức xấu hổ quay đầu nhìn tỷ tỷ.
La Toàn: "..."
Nghe sao mà hoang đường quá?
Muội muội có thể báo mộng, sao lại chưa từng vào giấc mơ của mình? Chẳng lẽ trách mình không chăm sóc tốt hai đứa cháu?
Hina
Cữu cữu có chút không tin, lại có chút tin. Vì tổ tiên La gia thực sự là người nấu rượu, nghe nói khi đó làm ăn rất phát đạt. Trăm năm trước, sau khi chia nhánh, tổ tiên của gia gia cũng mở tiệm rượu, nhưng không may trong nhà có người mê cờ bạc, không chỉ thua tiệm rượu mà còn cược cả công thức, gia nghiệp lớn lụi tàn trong nháy mắt. Đến đời gia gia, chỉ còn lại mảnh đất nhỏ trong làng và một chiếc thuyền đánh cá.
La Toàn nhìn cháu gái đang rửa ngao, cảm thấy lời này là do nàng bịa ra để dỗ đệ đệ. Suy nghĩ một lúc, ông quyết định hỏi thử.
"Tiểu Khê, Tiểu Trạch nói con biết làm rượu?"
Tay Nam Khê run lên, lòng rất lo lắng nhưng mắt lại không chớp.
"Còn chưa biết làm, chỉ đang thử làm men rượu. Trong mộng đứt quãng, có thể là con nghe nhầm."
Ngay cả men rượu còn chưa làm ra, La Toàn có chút thất vọng, nhưng vẫn động viên nàng.
"Vậy con cố gắng làm, tổ tiên nhà ta vốn là người nấu rượu, biết đâu con có thiên phú."
Tổ tiên vốn là người nấu rượu!
Trong lòng Nam Khê khẽ nhảy lên, đây đúng là lý do tốt, sau này dù bán rượu cũng không sợ người khác nghi ngờ.
"Nhưng sau này đừng nói với bên ngoài là mẹ dạy, tuy thần thánh đáng kính sợ, nhưng có người cũng sẽ kiêng kỵ."
"Dạ, con hiểu rồi."
Nam Khê trừng mắt nhìn đệ đệ, miệng tiểu tử này không giữ được bí mật. Nam Trạch xấu hổ quay đầu đi, không dám nhìn tỷ tỷ.
La Toàn lần đầu thấy cháu gái có vẻ linh hoạt như vậy, lòng rất vui. Quay lại xắn tay áo giúp nấu cơm.
Ông biết Nam Khê mất trí nhớ chắc không nhớ cách làm thịt, liền cắt thịt dạy nàng.
"Những phần trắng này là mỡ, có thể nấu dầu ăn. Cắt thành miếng thế này rồi thả vào nồi nấu từ từ. Dầu mỡ nấu xong để vào lọ có thể để rất lâu, xào rau hay ăn mì thêm chút rất thơm."
Nam Khê học rất chăm chú, vô cùng tò mò về dầu mỡ cữu cữu nói.
Gần đây nhà toàn ăn canh hoặc cháo, chưa dùng dầu ăn. Tất nhiên trong nhà cũng không có thứ này.
"Đây là sườn, hầm với củ cải rất ngon. Cữu cữu đi thái, con đốt lò lên."
"Dạ!"
Nam Khê trả lời một tiếng, nhanh nhẹn nhóm lửa bắt đầu nấu dầu mỡ, sau khi lửa cháy lại chia bớt củi sang bếp khác.
Vừa ngồi xuống chưa bao lâu, mỡ đã bắt đầu kêu xèo xèo, tỏa mùi thơm. Ngồi bên bếp, Nam Khê là người ngửi thấy đầu tiên, thèm đến mức không còn tâm trí nhóm lò nữa.
Đây là mùi thịt lợn sao?? Sao có thể thơm như vậy! Hôm đó ăn thịt gà cảm thấy nhạt nhẽo hơn mùi thơm này nhiều, không biết thịt lợn ăn có ngon như vậy không.
Nam Khê vừa thêm củi, vừa nuốt nước bọt, lặng lẽ chờ đợi...
← Ch. 019 | Ch. 021 → |