← Ch.359 | Ch.361 → |
"Khá nhiều là nhiều bao nhiêu?"
Lê Tường nhìn ánh mắt đầy chờ mong của hai huynh muội kia, bỗng dưng nàng cảm thấy vừa xót xa, lại vừa buồn cười. Chẳng biết đã bao lâu rồi bọn họ không bán được hàng?
"Bàn ghế đủ cho tửu lâu ba tầng, gia cụ đủ cho năm gian nhà ở, còn tủ bát lớn trong phòng bếp, bao gồm một ít thau tắm, nôi cho hài tử vân vân."
Chu Tiến Bảo nghe xong liền hít hà một hơi.
"Bàn ghế đủ cho tửu lâu ba tầng, gia cụ đủ cho năm gian nhà ở? Ngươi nghiêm túc chứ?!"
"Dĩ nhiên là nghiêm túc, ta đã quan sát tay nghề của ngươi rồi, rất không tồi, hơn nữa còn cực kỳ sáng tạo. Đã vậy, ta còn phát hiện ra khi ngươi làm gia cụ, rất thích dùng kết cấu mộng và lỗ mộng, vừa chắc chắn vừa đẹp. Có điều......"
Lê Tường nhìn khoảng sân trống rỗng bên ngoài Chu Thị Mộc Tài Hành, nàng lập tức nhíu nhíu mày.
"Ngươi chỉ có một mình ư? Nếu vậy chỉ sợ không làm nổi?"
Chu Tiến Bảo sợ đơn hàng này vuột mất, vì vậy hắn lập tức phủ nhận: "Không không không, đâu phải chỉ có một mình ta. Nhà ta còn phụ thân ta, đại bá ta và ba thúc thúc nữa, lại thêm vài người đường huynh đệ cơ. Chẳng qua những lúc trong nhà không có đơn đặt hàng, bọn họ sẽ ra bên ngoài bày quán diễn xiếc kiếm tiền. Lê cô nương, nếu ngươi thật sự muốn đặt gia cụ của Chu thị chúng ta, bọn họ sẽ trở về!"
Chu Châu ngồi bên cạnh nói chen vào: "Tỷ tỷ, tủ quần áo ngươi vừa xem là do đại bá và phụ thân ta làm đó! Tay nghề của bọn họ rất tốt!"
"Tay nghề đều tốt như vậy, tại sao việc làm ăn của nhà các ngươi lại vắng vẻ thế này?"
Lê Tường chỉ hỏi theo bản năng, cho nên khi hỏi xong, nàng lập tức cảm thấy câu hỏi này không ổn, thậm chí còn như đ. â. m kim vào lòng người khác nữa.
Chu Tiến Bảo cười khổ một tiếng, nhưng hắn cũng không gạt nàng.
"Tại vì nhà chúng ta đắc tội với người khác. Cô nương, lúc ngươi đi vào đây, khẳng định cũng nhìn thấy một xưởng mộc ở ngay đường rẽ, nhà bọn họ làm rất rẻ, chúng ta đặt giá một trăm, bọn họ sẽ đặt giá 80, chúng ta giảm xuống 80 bọn họ sẽ giảm 70, 60... Tóm lại bao giờ bọn họ cũng sẽ hạ giá xuống thấp hơn chúng ta. Của cải nhà người ta nhiều, người ta chịu được, nhưng chúng ta còn cả một gia đình phải nuôi sống, đâu chịu được? Bởi vậy, tất cả những người muốn làm bàn ghế đều đi qua cửa hàng nhà họ rồi."
Lê Tường: "......"
Đắc tội với người... Nhưng chắc không phải chuyện gì quá lớn, bằng không đại ca cũng không bảo nàng tới đây.
"Lê cô nương, ngươi còn muốn đặt không?"
Chu Tiến Bảo có chút thật cẩn thận hỏi.
Nếu nhận được đơn hàng này, cả năm nhà bọn họ sẽ không phải lo ăn uống.
"Đặt chứ, chỉ cần nhà ngươi đủ người làm, có thể làm xong những thứ ta yêu cầu trong thời gian quy định là được. Ta cần cái tủ chén kia trước, chốc lát nữa ngươi chuyển qua cho ta. Đúng rồi, ở nơi này có than củi không?"
"Có có có!"
Vừa nghe Lê Tường nói muốn mua tủ chén, Chu Tiến Bảo tựa như được uống m. á. u gà vậy, hắn lập tức chạy đến phòng bếp, cầm hai cục than củi ra.
"Hai cục có đủ không? Không đủ ta lại đi lấy."
"Đủ rồi đủ rồi, ta muốn vẽ một thứ, ngươi nhìn xem."
Lê Tường tìm một miếng đá phiến khá lớn. , Thứ đầu tiên nàng vẽ là một cái ghế tròn cao, tiếp theo là một cái bàn hình chữ nhật, sau đó lại vẽ một lỗ hổng ở giữa cái bàn
"Chờ khi ta đưa cái nồi cho ngươi, ngươi sẽ biết được kích thước cụ thể của lỗ hổng này. Ta muốn làm cái bàn này, nó cũng có tác dụng để ăn cơm như những cái bàn bình thường thôi, chỉ có một yêu cầu đó là khi cần đặt cái nồi vào giữa, tấm ván đó sẽ gỡ xuống được."
"Chuyện đó rất đơn giản, không thành vấn đề."
Nghe hắn đáp nhẹ nhàng như vậy, nụ cười trên mặt Lê Tường cũng rạng rỡ hơn vài phần.
"Ngươi cứ ở nhà làm xong cái bàn này rồi đưa qua cũng được."
← Ch. 359 | Ch. 361 → |