← Ch.147 | Ch.149 → |
Tô Mộng xấu hổ, lặng lẽ trừng mắt nhìn thị nữ một cái.
Lúc ra ngoài, hai chủ tớ chỉ lo dùng loại hương thơm mà Tiên Tôn thích nhất, muốn gợi lại hồi ức thanh mai trúc mã của hai người, quên mất quy củ khi bái phỏng luyện đan sư.
Tiên Tôn ho khan một tiếng, giải vây cho Tô Mộng, "Hồ trưởng lão, hôm nay ta đến đây, một là để chúc mừng Hồ trưởng lão đạt được tâm nguyện, đan đạo càng thêm tinh tiến, hai là muốn cầu xin linh đan."
Mọi người nghe vậy, liên tưởng đến hành động vội vàng cho kiếm linh uống thuốc của Văn Vũ, cùng với việc Trương tiên tử vội vàng nuốt chửng linh đan vừa rồi, biểu cảm lập tức trở nên vô cùng đặc sắc.
Tiên Tôn tiếp tục nói: "Kính xin Hồ trưởng lão từ bỏ yêu thích, nhường lại hai viên trong số ba viên linh đan, coi như lễ vật cảm tạ, ta nguyện ý tặng lại chiếc lò luyện đan cực phẩm mà ta có được từ trăm năm trước."
Là người đứng đầu giới tu tiên, tuy Huyền Ngọc Tiên Tôn bá đạo, nhưng may mà hắn còn biết giữ thể diện, không làm ra chuyện cướp đoạt trắng trợn.
Cho nên vụ trao đổi này, nếu tính theo giá trị của linh thạch thì nói ra vẫn là Hồ trưởng lão chiếm được lợi thế.
Xét cho cùng, Cực Phẩm linh đan một khi đã luyện chế thành công, sau này vẫn có thể luyện chế tiếp, người của Viêm Khí Tông hiện tại muốn rèn một cái lò luyện đan thượng phẩm thôi cũng đã bị các luyện đan sư trên toàn giới tranh nhau cướp giật, có thể thấy được độ hiếm có của nó.
Hồ trưởng lão nghe vậy có chút động lòng, sau đó lại âm thầm cảm thán, xem ra bản thân ông và chiếc lò luyện đan trong mơ này không có duyên phận.
Trước đây, ông từng đồng ý giúp Tiên Tôn luyện chế Cực Phẩm linh đan, loại bỏ tình cổ áp chế tâm ma, chính là vì chiếc lò luyện đan này, chỉ là kế hoạch không theo kịp biến hóa.
Hồ trưởng lão suy nghĩ một hồi, thành thật nói: "Không giấu gì Tiên Tôn, lần này lão phu luyện đan thành công, phần lớn là do may mắn, hiện tại đã tặng hai viên cho người có duyên, chỉ còn lại viên cuối cùng, nhưng cũng phải dựa theo quy củ trong tông môn giao cho chưởng môn sư huynh, coi như vật phẩm của tông môn để sắp xếp sau."
Tiên Tôn còn chưa lên tiếng, thị nữ bên cạnh Tô Mộng đã giành nói trước: "Vậy thì làm phiền hai vị có duyên kia nhường lại, tặng Bổ Hồn Đan cho chúng tôi vậy."
Trương tiên tử buột miệng nói: "Dựa vào cái gì?"
Thị nữ ngẩng cằm lên, kiêu ngạo nói: "Tiên Tôn đại chiến với Thiếu chủ Ma tộc, bảo vệ giới tu tiên chúng ta khỏi bị Ma tộc xâm lược, tiểu thư nhà ta cũng vì cứu người trong thú triều mà giao đấu với Yêu Vương, cho nên mới tái phát vết thương cũ, hiện tại đang rất cần hai viên linh đan này."
Tô Mộng đúng lúc lên tiếng ngăn cản thị nữ vượt quá giới hạn: "A Thược, không được vô lễ, những việc ta và Tiên Tôn làm đều là xuất phát từ bản tâm, sao có thể lợi dụng ơn huệ đã từng giúp đỡ người khác để đòi hỏi họ phải trả ơn mình được chứ."
Trương tiên tử khinh thường bĩu môi, còn định nói gì đó nữa, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt cảnh cáo của Hồ trưởng lão, lập tức rụt cổ lại, im thin thít như chim cút.
Lúc này, Văn Vũ im lặng nãy giờ, vẫn luôn theo dõi cốt truyện, bỗng nhiên lên tiếng: "Cũng không tính lợi dụng ân huệ, dù sao cô cũng đâu có ân gì với chúng ta chứ."
Cô đã dùng góc nhìn của người đứng xem mọi chuyện để xem qua nội tình, Tiên Tôn và Thiếu chủ Ma tộc tranh giành cơ duyên, Tô Mộng muốn bắt Đại Yêu cấp bảy về làm linh sủng bị Yêu Vương một chưởng đánh bay, chuyện này có liên quan gì đến an nguy của giới tu tiên chứ.
Tô Mộng nhíu mày, đây là lần đầu tiên nàng ta dành ánh mắt cho nha đầu nhóm lửa đang ngồi bên cạnh lò luyện đan.
Giờ phút này, nhìn khuôn mặt kia giống như đang soi gương, nhưng nàng ta tuyệt đối sẽ không nhận nhầm, bởi vì khí chất của hai người hoàn toàn khác biệt.
Bản thân nàng ta là Thiên Thủy Linh Căn, đi theo con đường ôn nhu dịu dàng, còn người đối diện này nghe nói là Thiên Hỏa Linh Căn, vừa nhìn là biết ngay tính cách thích chơi với lửa, không khiến người ta yên tâm.
"Cô chính là tiểu nữ nhà họ Văn, muội muội của Văn Ca, Văn Vũ?"
Tô Mộng dường như hỏi một câu rất tùy ý, nhưng lời này từ miệng nàng ta nói ra, ý nghĩa lại sâu xa hơn rất nhiều.
Ngươi là thế thân của ta, nhà các ngươi đưa ngươi cho Tiên Tôn, bị trả hàng.
Tỷ tỷ của ngươi cũng là thế thân của ta, hiện tại đã bị phong ấn ở Vực Sâu Vô Tận rồi.
Một kẻ thế thân như ngươi, có tư cách gì mà vênh váo trước mặt ta?
"Biết rõ còn hỏi." Văn Vũ không sợ ánh mắt dò xét mang theo giễu cợt của nàng ta, trực tiếp trừng mắt nhìn lại.
Có đôi khi, người thông minh phải biết bảo vệ bản thân, có đôi khi, con người ta cũng phải giữ lại một chút khí phách, cô, Văn Vũ, tuyệt đối không chấp nhận sống quỳ gối.
← Ch. 147 | Ch. 149 → |