← Ch.146 | Ch.148 → |
Tô Mộng vui vẻ gật đầu, nhưng lại nghe thấy thị nữ bên cạnh đã không nhịn được lên tiếng: "Nếu Tiên Tôn đại nhân có lòng, không bằng xin cho tiểu thư nhà ta một viên Bổ Hồn Đan, lần trước tiểu thư chống lại thú triều vì cứu người mà hồn phách bị tổn thương, đến nay vẫn chưa khỏi hẳn."
Tiên Tôn kinh ngạc, "Lại có chuyện này? Sao nàng lại giấu ta?"
Nhìn thấy Tô Mộng dùng ánh mắt ngăn cản thị nữ, hiển nhiên lời thị nữ nói là sự thật, Huyền Ngọc Tiên Tôn lập tức đau lòng không thôi.
Hắn lo lắng nói: "Hồn phách bị tổn thương là chuyện lớn, nàng đừng trách nàng ấy nhiều lời, nàng ấy cũng chỉ là lo lắng cho nàng."
Tô Mộng bất đắc dĩ, đành phải kể lại chuyện cứu người trong thú triều, sau đó sợ Tiên Tôn lo lắng, nên mới giấu diếm thương thế.
Tiên Tôn nghe xong cười ha hả, "May mà nàng gặp may, Bổ Hồn Đan của Hồ trưởng lão nghiên cứu bấy lâu nay, không thành công thì thôi, đã thành công chính là phẩm cấp cực phẩm, chỉ cần uống một viên là có thể chữa khỏi hồn phách bị tổn thương cho nàng, ta đang định đến Đan Dương Tông bái phỏng, nàng đi cùng ta nhé."
Tô Mộng mỉm cười đồng ý, bước theo hắn lên xe ngựa sang trọng.
**
Trong giới tu tiên, tay chân đứt lìa đều có thể mọc lại, nếu hỏi thương thế nào khó lành nhất, vậy thì chắc chắn là hồn phách bị tổn thương.
Có thể tưởng tượng được một viên Cực Phẩm Bổ Hồn Đan hấp dẫn đến mức nào.
Trong đại điện Phong chủ, Hồ trưởng lão ngửa mặt cười to, vô cùng sảng khoái, "Ha ha ha, một trăm năm, ta - Hồ Bất Phương - cuối cùng cũng ngẩng mặt lên được rồi!"
Đột nhiên, xung quanh người ông cuộn trào một luồng linh khí, vậy mà là tu vi Kim Đan hậu kỳ bị kẹt trăm năm nay đã đột phá bình cảnh, thuận lợi tiến cấp lên Kim Đan đại viên mãn.
Chỉ còn một bước ngắn ngủi nữa là đến Nguyên Anh.
Trong đại điện lập tức tràn ngập những tiếng "Chúc mừng Hồ trưởng lão, song hỷ lâm môn", "Chúc mừng Hồ trưởng lão đan đạo càng tiến một bước".
Sau khi linh khí quanh người ổn định lại, Hồ trưởng lão nhìn Văn Vũ đang ngoan ngoãn ngồi bên cạnh lò luyện đan với vẻ mặt hài lòng, phất tay áo nói:
"Cơ duyên hôm nay của lão phu, cũng có một phần công lao của nha đầu nhóm lửa này, viên Bổ Hồn Đan này tặng cho con bé làm vật phòng thân, nhất định phải cất kỹ."
Văn Vũ đưa tay nhận lấy viên đan dược màu vàng tự động bay đến, vỗ vỗ vào thanh phi kiếm gỗ đào bên hông, "A Chuẩn, ra đây nào."
Ứng Chuẩn đột nhiên xuất hiện trong đại điện, khiến các đệ tử đang xem giật mình im bặt.
Đây là... Kiếm linh hóa hình sao?!
Văn Vũ không rảnh để ý đến tâm trạng khiếp sợ của mọi người, nhìn giao diện bài viết trước mặt, còn có đoạn miêu tả "Tiên Tôn và Tô tiên tử cùng nhau giá lâm", cô lập tức đứng phắt dậy, nhét Bổ Hồn Đan vào miệng Ứng Chuẩn.
"Há miệng ra, nuốt nhanh đi."
Ứng Chuẩn đoán Văn Vũ nhất định đã nhìn thấy tương lai nào đó, lập tức phối hợp nhai nuốt.
Sau đó anh nghe thấy Văn Vũ cười giải thích: "Như vậy linh thể của anh sẽ hoàn toàn ổn định, có thể thường xuyên ra ngoài chơi với em rồi."
Mọi người chợt hiểu ra thì ra là muốn cho kiếm linh ra ngoài chơi à...
Khoan đã, dùng Cực Phẩm Bổ Hồn Đan! Cho kiếm linh ra ngoài chơi?
Chưa kịp để bọn họ kêu lên Văn Vũ lãng phí, Hồ trưởng lão lại phất tay áo, đưa viên Bổ Hồn Đan thứ hai cho Trương tiên tử.
"Cơ duyên này cũng nhờ con dẫn con bé đến, hiếu tâm của con vi sư nhìn thấy cả rồi, nhớ phải chăm chỉ tu luyện, đừng có suốt ngày lười biếng."
Văn Vũ quay đầu lại nháy mắt với Trương tiên tử, Trương tiên tử hiểu ý, vừa nhận lấy Bổ Hồn Đan lập tức cho vào miệng, nuốt chửng, bị sặc đến mức nấc lên một cái.
Mọi người cười ồ lên, cười đến mức nước mắt giàn giụa.
Mấy người Lăng Hỏa Phong bọn họ bị sao vậy, người nào người nấy đều tùy tiện như thế, đó là Cực Phẩm linh đan đấy, cực phẩm đấy!
Một giây sau.
Một chiếc xe ngựa sang trọng phá không mà đến một cách phô trương, không thèm để ý đến quy củ cấm bay, dừng lại trước cửa đại điện Phong chủ.
Giữa hương thơm ngào ngạt, Huyền Ngọc Tiên Tôn và Tô tiên tử sóng đôi mà đến.
Hồ trưởng lão không hề bất ngờ, lạnh nhạt chào hỏi: "Tiên Tôn giá lâm, thật là vinh hạnh cho tệ xá."
Còn về phần Tô tiên tử bên cạnh, cô nương này là bán hương thơm à?
Thơm như vậy, khiến cho cả đại điện tràn ngập mùi hương của linh đan của ông đều bị át hết, nói đi cũng phải nói lại, tuổi cũng không còn nhỏ nữa, không biết đến địa bàn của luyện đan sư thì không thể nào làm mấy chuyện lòe loẹt này sao?
Các đệ tử đang xem cũng nhanh chóng nhận ra điểm này, vốn dĩ đang thông qua mùi hương của linh đan để lĩnh ngộ đan đạo, đột nhiên bị cắt ngang, càng thêm phẫn nộ dụi dụi mũi, hắt hơi một cái thật mạnh.
← Ch. 146 | Ch. 148 → |