← Ch.137 | Ch.139 → |
Trong lúc ăn, con gái chưởng môn nói: "Đều tại phụ thân ta thấy gió bẻ măng khiến cô chịu thiệt thòi, ta đến đây là muốn trực tiếp xin lỗi cô."
Nàng ta lấy trà thay rượu, tự phạt mình một ly.
Văn Vũ cười cười: "Mạnh tiểu thư nói đúng, các người thật sự nên xin lỗi tôi."
Nói xong, cô nhìn vẻ mặt vừa tức giận muốn c. h. ế. t vừa cố nhịn của đối phương, suýt nữa thì cười thành tiếng.
Ánh mắt lướt qua nội dung mới được làm mới, sắc mặt cô lập tức trở nên u ám.
『Mạnh Mỹ Uyển không ngờ Văn Vũ lại thẳng thắn như vậy, trong lòng tức giận đến nghiến răng, nhưng lại nghĩ, nàng ta không phải là đồ ngốc sao, nếu không thì sao lại nói năng vô lễ với Tiên Tôn?』
『Không được, nàng ta phải nhịn, nhất định phải theo kế hoạch ban đầu để ổn định Văn Vũ, chỉ cần cái đồ ngu ngốc này lát nữa ngoan ngoãn đi vào phòng mà nàng ta đã chuẩn bị sẵn, đảm bảo sau đêm nay nàng ta sẽ thân bại danh liệt, không còn mặt mũi nào mà bám lấy Tiên Tôn đại nhân nữa. 』
Với niềm tự hào của một độc giả lão làng mười năm, cô không cần xem tiếp cũng biết trong phòng sẽ có cái gì.
Tra nam chứ còn gì nữa.
Văn Vũ lại gọi thêm mấy món đắt c. ắ. t c. ổ chặt c. h. é. m Mạnh Mỹ Uyển một trận, lại nhân lúc đối phương giả vờ đi vệ sinh thực chất là đi giăng bẫy gọi Ứng Chuẩn ra cùng thưởng thức.
Ăn uống no nê, Ứng Chuẩn nói: "Người kia không có ý tốt, có cần anh ở lại bên ngoài với em không?"
Tuy kiếm linh ẩn thân trong kiếm nhưng bên ngoài xảy ra chuyện gì, chỉ cần anh muốn thì vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng.
Văn Vũ nháy mắt với anh: "Bây giờ thật sự có một chuyện, chỉ có anh mới có thể giúp em giải quyết, nhờ anh đó."
Cô nhón chân lên, ghé vào tai Ứng Chuẩn thì thầm một trận.
Ứng Chuẩn cảm thấy tai hơi ngứa, anh mím môi nhìn cô một cái, lặng lẽ nghe xong.
**
Không lâu sau, Mạnh Mỹ Uyển quay lại phòng riêng, nhìn bữa ăn trên bàn như bão táp mưa sa, thầm cười Văn Vũ còn ăn nhiều hơn cả lợn.
Ăn đi, ăn đi, dù sao cũng là bữa cuối cùng rồi.
"Văn Vũ, ta đột nhiên nghĩ đến việc cô rời khỏi nhà cũng không có chỗ nào để đi, nên đã đặt cho cô phòng sang trọng nhất ở đây, đảm bảo an toàn và thoải mái, cô yên tâm nghỉ ngơi đi."
"Được thôi, dẫn đường đi."
Mạnh Mỹ Uyển: "..."
Thật là không biết giữ ý tứ, uổng công nàng ta vì muốn thuyết phục con nha đầu ngốc nghếch này mà đã chuẩn bị một tràng lời nói, không ngờ lại dễ dàng sập bẫy như vậy.
Nàng ta bĩu môi, nháy mắt với nha hoàn đứng ngoài cửa, đối phương lập tức rời đi trước.
Văn Vũ đi theo Mạnh Mỹ Uyển đến phòng chữ thiên số 1, bị đối phương ấn ngồi xuống giường. Cô tiện tay mở trang văn bản ra nhanh chóng liếc mắt xem.
『Nha hoàn của Mạnh Mỹ Uyển nhanh chóng dẫn theo một đám người xông vào phòng, nhìn thấy Mạnh Mỹ Uyển đang khóc lóc thảm thiết, chỉ vào người đàn ông bán khoa thân ẩn nấp dưới gầm giường, giận dữ hét với Văn Vũ: "Sự tình đã đến nước này, ta sẽ thành toàn cho hai kẻ cẩu nam nữ các ngươi, các ngươi mau cút ra ngoài cho ta!"』
Chậc, đều là một chiêu này.
Cô cầm bút đổi tất cả các chữ "ta" và "các ngươi" cho nhau.
Tổng cộng bốn chữ, 4 điểm cống hiến tu tiên, sửa đổi thành công, chứng tỏ Ứng Chuẩn đã không phụ lòng mong đợi, trong thời gian ngắn đã g. i. ế. c đủ số ma vật.
Giây tiếp theo.
Nha hoàn của Mạnh Mỹ Uyển dẫn theo một đám người hùng hổ xông vào: "Mời mọi người làm chứng, tiểu thư nhà ta thật sự rất oan ức!"
Mạnh Mỹ Uyển lập tức xông lên, kéo người nam nhân bán khoa thân ẩn nấp dưới gầm giường ra, khóc lóc nói với Văn Vũ: "Sự tình đã đến nước này, cô hãy thành toàn cho hai kẻ cẩu nam nữ chúng ta, chúng ta lập tức cút ra ngoài cho cô!"
Mọi người: "..."
Thật là suy đồi đạo đức, đây là tiểu thư nhà ai vậy, lén lút với nam nhân bị người khác bắt gặp, thế mà còn có mặt mũi nào mà kêu oan, còn kêu nha hoàn ra ngoài gọi nhiều người đến làm chứng như vậy.
Văn Vũ gật gật đầu: "Được thôi, Mạnh tiểu thư mời đi cho, hai người yên tâm, vừa nãy tôi vào đây quá vội vàng, thật sự không nhìn thấy gì cả, cũng sẽ không chạy đi báo với Mạnh chưởng môn đâu."
Người qua đường A: "Hóa ra là thiên kim của vị Mạnh chưởng môn ở phía tây thành, ta nói sao nhìn quen quen."
Mọi người bừng tỉnh.
Mạnh Mỹ Uyển: "!!!"
Dưới ánh mắt soi mói của biết bao người, Mạnh Mỹ Uyển vừa ăn cướp vừa la làng, tự dội cho bản thân một gáo nước bẩn, bỗng chốc xấu hổ muốn độn thổ.
Nàng ta tức giận đạp mạnh vào tên nam nhân bán khỏa thân nằm dưới đất, dẫn theo đám nha hoàn hớt hải bỏ đi. Trước khi khuất bóng, Mạnh Mỹ Uyển còn không quên trừng mắt nhìn Văn Vũ một cái đầy oán độc.
Văn Vũ chẳng bận tâm, thản nhiên đợi đám người hiếu kỳ giải tán hết mới chậm rãi tìm đến ông chủ quán trọ trả phòng, "Tiền không cần trả lại đâu, tiện thể ta muốn hỏi ông một chuyện."
← Ch. 137 | Ch. 139 → |