Mặt khác của Minh Sát 2
← Ch.108 | Ch.110 → |
Người Ma giáo nhìn thấy có trợ thủ có võ công cao cường đến vậy, ý chí chiến đấu cũng tăng lên! Nhất thời, âm thanh cực lớn của tiếng kêu thảm, tiếng chém giết, tiếng đao kiếm va chạm vang vọng khắp chiến trường tanh tưởi!
"Bao vây người của Ma giáo lại! Nhanh! Nhanh!" Thanh âm gấp gáp của Huyền Thần Tuân vang lên, hiển nhiên, cũng không ngờ đến giữa đường lại xuất hiện một nam tử đáng sợ võ công cao cường như vậy.
Đám người đó tỉnh ngộ, lao vào đám người Ma giáo ít ỏi. Thân ảnh Huyền Thần Tuân ở trong đám người ở phía xa như ẩn như hiện. Tôi đứng dậy, phủi phủi bạch y, nhún chân, nhanh chóng mang kiếm phóng người về phía Huyền Thần Tuân trong đám người đó!
Huyền Thần Tuân mau chóng dùng kiếm đỡ lại! Tôi xoay kiếm, kiếm hắn cũng bị buộc phải đổi hướng! Tôi lấn người gần sát hắn, dùng sức áp Tương Thiên kiếm lên kiếm của hắn, để hắn không thể tự mình vung kiếm!
Tôi hờ hững nhìn mồ hôi lấm tấm trên trán hắn, thanh âm vô cùng lãnh khốc, "Hai con đường! Một là ngươi mang theo mấy vạn người của mình nhanh chóng biến mất khỏi mắt ta, hai là ngươi và bọn chúng hôm nay đều phải chôn thân tại đây, chết trong tay một vạn ba ngàn người của Mộ Thiên Vẫn ta!"
Hắn cười tự mỉa, "Ta vốn cho rằng, chỉ có hơn một vạn người Ma giáo rất dễ đối phó, chỉ có mỗi Giáo chủ là khó đối phó, cho nên đem nhiều người đến. Bây giờ nghĩ lại, cho dùn ta mang đến mười mấy vạn, cũng thua phải không?"
"Ngươi biết thì tốt"
Đúng lúc này, tôi cảm thấy một trận khí truyền đến! Tôi nhanh chóng xoay người né, tránh được một mũi kiếm nhọn từ xa áp tới!
"Keng!" một tiếng, kiếm trong tay Huyền Thần Tuân đã rơi trên mặt đất! Đồng thời rơi trên mặt đất, còn có Huyền Minh kiếm của Minh Sát!
Tôi kinh ngạc ngẩng đầu, nhìn thấy dung nhan lãnh khốc từ xa của Minh Sát! Hắn nhìn thấy ánh mắt tôi, cười ôn nhu với tôi, che giấu tất cả sát khí của hắn. Nhưng, rất nhanh, hàn khí lại bạo phát! Tay hắn vừa chuyển, dùng nội lực để kéo Huyền Minh kiếm nằm cách tôi không xa bay trở về trên tay hắn, nắm thật chặt!
Một giây sau, Minh Sát ở đằng xa không thấy, chỉ có thể nhìn thấy một thân ảnh màu đỏ mơ hồ như gió lốc đánh tới! Tôi vẫn chưa kịp ứng phó, Minh Sát đã ở kế bên, ngón tay thon dài có lực của hắn chỉ thẳng vào cổ của Huyền Thần Tuân!
"Dừng tay!" Tôi thất thanh kêu lên.
Minh Sát xoay đầu lại cười nhẹ, nụ cười làm người khác kinh ngạc khiến tim tôi loạn nhịp.
"Hắn..." Tôi chỉ vào Huyền Thần Tuân hô hấp không thông, "Hắn đáng chết, nhưng không phải chết ở đây"
Tay của Minh Sát thả lỏng, Huyền Thần Tuân đau đớn ngã nhào trên đất, ôm lấy cổ có một vết rạch không ngừng hô hấp, trên gương mặt tuấn lãng có sự sợ hãi tột độ.
"Dừng tay hết cho ta!" Tôi lạnh lùng nói, dựa vào nội lực để tất cả bọn chúng đều có thể nghe được lời tôi.
Người đều đã dừng tay, cát bụi bao phủ khắp chiến trường, máu tươi và cát bụi trộn lẫn vào nhau, khiến người nhìn vào kinh tởm.
"Hà Lẫm!"
"Có Hà Lẫm!" Thanh âm của Hà Lẫm từ xa vọng lại.
"Dẫn những đệ tử còn lại của bổn giáo về!"
"Dạ! Thuộc hạ tuân mệnh!"
Một vài người phân tán trong đám người rút ra ngoài.
Binh mã còn lại của triều đình đã không còn lại bao nhiêu. Tôi nhìn Minh Sát ở bên cạnh, hắn đạm mạc đứng trong gió, tóc đen và hồng y giao nhau, tuấn mỹ lại đáng sợ.
"Ta giúp nàng giết hơn phân nửa số người" Hắn mở miệng nói, thanh âm quỷ mị.
Huyền Thần Tuân miễn cưỡng đứng lên, không cam tâm nhìn tôi.
"Còn muốn tiếp tục không?" Tôi hỏi.
Huyền Thần Tuân nhìn quanh đám người còn lại đứng giữa thi thể và máu tươi, phẩy tay ra hiệu rút lui: "Chúng ta đi!"
Những người đó kéo đao kiếm nghe lời cùng hắn rời khỏi chiến trường này.
"Mộ Thiên Vẫn, ta sẽ còn trở lại!"
"Tùy ngươi" Tôi nhàn nhạt nói.
← Ch. 108 | Ch. 110 → |