← Ch.71 | Ch.73 → |
Editor: Mel*Meow
Bởi vì trước đó có bản hợp đồng kia, cho nên ngay từ đầu Đường Miên Miên đã định nghĩa quan hệ giữa hai người là bạn bè hợp tác với nhau, bởi vậy cho dù Sở Trăn có nói ra loại lời nói có tính ám chỉ mạnh đến mức đó, cô vẫn tự động loại bỏ khả năng "Sở Trăn thích mình" ra khỏi đầu.
Sau khi bình phục tâm tình, Đường Miên Miên trả lời Sở Trăn một câu "Chuyện sau này, ai nói trước được."
Gửi tin nhắn này xong, cô ngừng nói chuyện phiếm, ra khỏi nhà vệ sinh, đi về phía văn phòng. Đầu kia Sở Trăn lại vào lúc này nhận được bưu kiện từ viện nghiên cứu khoa học kỹ thuật Tới Đây.
Sở Trăn nhìn chằm chằm tin nhắn của Đường Miên Miên, cũng không trả lời lại, chỉ ở trong lòng lặng lẽ nói một câu, thời gian sẽ chứng minh. Sau đó, hắn mở bưu kiện ra, nhanh chóng tìm kiếm những phần quan trọng.
Hắn vốn cho rằng người làm ra loại chuyện này là một ngôi sao nữ nào đó vừa ghen tị đỏ mắt với Đường Miên Miên, lại còn có khúc mắc với Trì Lạc cho nên mới muốn làm ngư ông đắc lợi như vậy, dù sao người này cũng không nói rõ kim chủ kia là ai, có vẻ như là không muốn đắc tội với hắn.
Nhưng mà Sở Trăn không nghĩ đến, người bôi đen Đường Miên Miên cư nhiên lại là ảnh hậu Vương Tiêu.
Hơn nữa Vương Tiêu này không phải ai khác mà chính là người hai mươi hai năm trước bắt cóc Đường Miên Miên, khiến cô phải sống một cuộc sống đau khổ đủ điều —— mẹ ruột của Đường Hân Nguyệt.
Sở Trăn tự nhận là ở trên thương trường gặp qua không ít việc ngấm ngầm xấu xa, nhưng giống như Vương Tiêu, tàn hại một đứa nhỏ vô tội chỉ vì muốn đứa nhỏ nhà mình lớn lên trong giàu sang phú quý mà không hề cảm thấy áy náy dù chỉ một chút, sau khi người ta tìm được mẹ ruột lại tiếp tục làm ra một loạt hành vi độc ác vô sỉ nữa thì vẫn là lần đầu tiên gặp phải.
Dù sao ở trên thương trường, nếu người ta làm ra một chuyện gì đó đuối lý, ít ra còn đi miếu thờ quyên tiền cầu bình an, sợ gặp phải báo ứng, Vương Tiêu thì ngược lại, sau khi lừa bán con gái nhà người ta liền đổi khuôn mặt tiếp tục hưởng thụ những ngày tháng tiêu sái, trên weibo thì hay đăng mấy bài viết làm từ thiện như phát canh gà cứu đói, quyên tiền cho trẻ em nghèo... , cứ làm như mình là Quan Âm tại thế, rồi còn được mấy chục triệu người ủng hộ, sùng bái, xem như thần tượng.
Quá không có mặt mũi rồi!
Nhất là khoảng thời gian trước bà ta còn đăng bài nói mình sẽ tránh bóng vì muốn chuyên tâm chăm sóc gia đình. Bởi vì có hợp tác thương nghiệp với Trương Bính Phong, Sở Trăn cũng thoáng chú ý tới.
Lúc ấy nhìn ý tứ giữa những hàng chữ của bà ta, rõ ràng chính là muốn nói, nay sự nghiệp đã thành công, phải gả cho chân ái.
Trương Bính Phong còn mỗi ngày đăng Weibo khoe khoang vợ mới của mình, cảm thấy cưới được Vương Tiêu là một chuyện vô cùng có mặt mũi, cảm thấy người mình theo đuổi nhiều năm rốt cuộc cũng xua được mây mờ, với tới trăng sáng.
Ha ha, hiện tại xem ra, chân ái của Vương Tiêu người ta chỉ sợ vẫn là Đường Hải Sơn kia.
Bằng không ẩn thân 22 năm, như thế nào Đường Hải Sơn vừa vào nhà lao, bà ta liền lộ đuôi hồ ly ra chạy đi nhảy nhót?
Vì không muốn đánh rắn động cỏ, Sở Trăn không phát weibo trực tiếp công bố chuyện này. Dù sao hiện tại mạng internet bởi vì chuyện Sở lão gia tử công khai giấy đăng ký kết hôn của bọn họ, người công kích gần như bằng không.
Sở Trăn có số điện thoại của cục trưởng cục cảnh sát A thị, không hề do dự, hắn trực tiếp tự mình gọi điện thoại qua đó.
Không còn cách nào khác, bà ta là tội phạm bắt cóc trẻ con, nhưng bà ta cũng là vợ của Trương Bính Phong, tuy rằng cảnh sát A thị luôn phá án theo luật, nhưng Sở Trăn cũng sợ vạn nhất Trương Bính Phong có người trong cục cảnh sát, vì danh tiếng gia đình, đem chuyện này đè xuống.
Cho nên chỉ cần Sở Trăn tự mình ra mặt, mọi chuyện liền khác, Trương Bính Phong có nhân mạch tại A thị, nhưng tuyệt đối chẳng thế sánh bằng Sở gia. Muốn áp chế án tử này xuống, cũng phải nhìn xem Sở Trăn hắn có nguyện ý hay không.
Điện thoại rất nhanh được đả thông.
Nghiêm cục trưởng ở đầu bên kia cực kỳ khách khí với Sở Trăn.
"Sở tổng, ngài tự mình gọi điện thoại cho tôi là có chuyện gì tìm tôi hay sao?"
Đối với Sở Trăn có danh tiếng lẫy lừng ở giới thương nghiệp, cục trưởng cục cảnh sát đương nhiên là sẽ cho vài phần mặt mũi, đây cũng là nguyên tắc cơ bản trong giới. Nhất là khi Sở thị còn cung cấp hệ thống phân biệt mặt người siêu cấp cho bọn họ, nhân tình này có đôi khi cũng cần lễ thượng vãng lai. *
*Lễ thượng vãng lai: Lễ coi trọng việc có đi có lại, có đi mà không có lại, không phải lễ vậy.
Sở Trăn không quanh co lòng vòng, cũng không có thời gian cùng Nghiêm Thả nói chuyện hàn huyên mà trực tiếp đi thẳng vào vấn đề:
"Tôi đã tìm được danh tính đồng phạm của Đường Hải Sơn trong vụ án bắt cóc trẻ con mấy tháng trước, hy vọng Nghiêm cục trưởng phối hợp bắt giữ phạm nhân, bên chúng tôi cũng đã tìm ra được những cứ tương quan cần thiết, hy vọng đến lúc cần những chứng cứ này có thể cung cấp cho cục cảnh sát."
Vừa rồi Nghiêm cục trưởng vừa mới biết, thiên kim Đường gia chính là người vợ mới cưới của Sở Trăn.
Tội phạm lừa bán thiếu phu nhân Sở gia, tự nhiên không thể dung thứ. Đương nhiên, quốc gia vốn cũng đã tương đối coi trọng những loại tội phạm lừa bán trẻ con thế này, năm ngoái nhà nước vừa mới ban pháp lệnh mới, quy đây vào loại tội phạm rất nguy hiểm, không thể coi nhẹ. Cho nên dù là tội phạm lừa bán trẻ em thông thường, chỉ cần có chứng cớ, cảnh sát bọn họ cũng tuyệt không dung tha, toàn lực truy bắt.
Tuy rằng theo ý tứ của Sở Trăn, có khả năng cách bọn họ nắm giữ chứng cứ không quá chính quy, nhưng Nghiêm cục trưởng cảm thấy, dù sao hiện tại cục cảnh sát còn đang thiếu Sở thị một nhân tình.
Mà người ta cũng là vì truy bắt tội phạm, vì xã hội chính nghĩa, hơn nữa hệ thống phân biệt mặt người siêu cấp của Sở thị giúp bọn họ dễ dàng truy vết không biết bao nhiêu là phạm nhân bỏ trốn, cấp trên còn muốn trao bằng khen ngợi Sở thị đấy.
Nay chẳng qua bọn họ trình chứng cứ cho phía cảnh sát, muốn những chứng cứ này trở nên sạch sẽ hơn mà thôi, loại chuyện này, Nghiêm cục trưởng cảm thấy vẫn có thể đáp ứng.
"Ngài yên tâm, lùng bắt tội phạm là trách nhiệm và nghĩa vụ của chúng tôi. Chúng tôi tuyệt không dung túng cho bất kỳ một tên tội phạm nào nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật."
Sở Trăn nghe mấy lời công lý của Nghiêm cục trưởng đã tiêu hao gần hết kiên nhẫn, vì thế trực tiếp mở miệng:
"Nghiêm cục trưởng làm việc theo lẽ công bằng, nghiêm túc chấp hành pháp luật quả làm người ta kính nể, tháng sau vừa lúc tôi phải đến Kinh thị công tác, Khương bộ trưởng lại hẹn tôi uống trà, tôi sẽ nói giúp Nghiêm cục trưởng vài câu."
Nghiêm cục trưởng vừa thả lỏng lắng nghe, nội tâm lại lập tức kích động.
Chẳng qua chỉ là hỗ trợ lùng bắt một tên tội phạm lừa bán trẻ em mà thôi, như thế nào Sở Trăn lại nguyện ý giúp hắn nhiều như vậy. Nói tốt vài câu trước mặt Khương bộ trưởng, còn không phải là để khi Khương bộ trưởng bổ nhiệm thứ trưởng tỉnh A sẽ suy xét đến hắn đấy hay sao?
Thứ trưởng của tỉnh, Trường Minh hết năm nay là sẽ về hưu.
Chỉ còn mấy tháng nữa thôi là sẽ đến phiên họp bổ nhiệm mới, nếu mình làm tốt chuyện này, được Sở Trăn hỗ trợ, nói không chừng mình thật sự có thể lên chức.
Dù sao hệ thống phân biệt mặt người siêu cấp được ưu tiên phân đến A thị của bọn họ, cho nên một năm này, hiệu suất phá án của cảnh sát A thị bọn họ cực kỳ cao, được rất nhiều dân chúng ủng hộ.
Đài truyền hình tỉnh còn nhiều lần tới đây phỏng vấn, cờ thưởng trong cục cảnh sát cứ từng cái từng cái được treo lên.
Có công trạng, lại còn có người đề cử, vậy thì thật không khác gì việc được tuyển thẳng vào trường đại học lớn.
"Đa tạ Sở tổng, cho nên rốt cuộc tội phạm kia là ai, ngài nói cho tôi biết, lại chuyển chứng cứ tương quan qua đây, tôi lập tức ra lệnh truy bắt, điều động cấp dưới đi bắt người."
Sở Trăn xác định Nghiêm Thả bên này sẽ không dám xử lý qua loa vụ này, lúc này mới mở miệng nói ra hung phạm:
"Phạm nhân cần lùng bắt chính là ảnh hậu Vương Tiêu, hiện là vợ của Trương Bính Phong."
Đệt mẹ đệt mẹ đệt mẹ!
Vương Tiêu á, mười mấy năm trước bắt đầu nổi tiếng nhờ vai diễn mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành trong một bộ phim võ hiệp, năm đó hắn đang độ tuổi trung nhị*, cho nên cũng rất mê Vương Tiêu. Sau này lớn rồi, việc học nặng, bận bịu huấn luyện mới không có tâm tư theo đuổi thần tượng nữa.
*Trung nhị: Bệnh phản nghịch tuổi dậy thì.
Nghiêm Thả có thế nào cũng không nghĩ, ảnh hậu Vương Tiêu lại chính là phạm nhân mà Sở Trăn nói, trong lúc nhất thời nhịn không được, nội tâm tuôn ra một chuỗi thô lỗ.
"Cô ấy... Chỉnh dung?"
Nghiêm Thả lúc trước có xem qua bản án của Đường Hải Sơn, khẳng định tội phạm không xinh đẹp như vậy, bằng không hắn không có khả năng không ấn tượng.
Lại nói nếu như tên tội phạm kia không đổi thành một khuôn mặt khác, nhiều năm như vậy Đường Hải Sơn còn có thể thanh thản ổn định sinh hoạt ở bên người Đường phu nhân sao? Sợ là đã sớm chia đôi tài sản, mỗi người một nơi.
Thêm nữa nếu lúc thẩm tra vụ án của Đường Hải Sơn, gương mặt này xuất hiện, cảnh sát ít nhất cũng sẽ tiến hành điều tra từ phía Vương Tiêu, mà không phải kéo đến hiện tại, để Sở Trăn ra mặt yêu cầu truy bắt.
"Không sai, bà ta chỉnh dung, mười mấy năm trước, sau khi lấy tên chồng nghèo khổ kia, bà ta liền vội vàng gom góp toàn bộ tài sản trong nhà rồi lặng lẽ bỏ trốn. Sau hẳn là ra nước ngoài phẫu thuật chỉnh dung. Khi đó ít người phẫu thuật thẩm mỹ, cho nên căn bản là không ai hoài nghi bà ta. Nếu không phải trong lúc vô tình phát hiện, tôi cũng không nghĩ tên tội phạm này lại lớn mật đến mức dám công khai xuất hiện trước mặt quần chúng nhân dân cả nước."
Nghiêm Thả bên này sau khi xác định chứng cứ trong tay Sở Trăn vô cùng xác thực, liền cam đoan nhanh chóng truy bắt tội phạm, sau đó cúp điện thoại.
Cục cảnh sát, khi một đám cảnh sát nhận được lệnh truy bắt ảnh hậu Vương Tiêu từ cục trưởng, ai nấy đều trưng ra một bộ mặt khiếp sợ như nhau.
Trên đường truy bắt, tiếng còi báo động "Tí to tí to" vang lên liên tục từng hồi, mấy viên cảnh sát trong xe vẫn còn thì thầm to nhỏ:
Thật đúng là tri nhân tri diện bất tri tâm*, nhiều năm như vậy, thần tượng ngàn vạn người sùng bái hóa ra lại là tội phạm lừa bán trẻ em.
*Tri nhân tri diện bất tri tâm: Biết người biết mặt chứ không biết lòng.
...
Vương Tiêu ẩn tàng nhiều năm, vì hạnh phúc của con gái, vẫn luôn yên lặng nhẫn nhịn đứng trong bóng tối nhìn con từng bước trưởng thành.
Nhìn thấy con được vợ chồng Đường gia cưng chiều như một cô công chúa nhỏ, bà liền không xuất hiện quấy rầy nữa, dù sao năm đó bà lang bạt giới giải trí, vì trèo cao, sau lưng cũng đã làm ra không ít chuyện không đáng làm người.
Khi đó bà nghĩ, đến cả nông dân nghèo khổ chân lấm tay bùn bà còn có thể chịu được, những phú hào kia có thể nâng bà, thoáng hi sinh một xíu là đã nhận lại được một đống đồ, trao lần đầu tiên của mình cho chân ái, trả lại hắn kết tinh tình yêu do mình sinh ra, bà cảm thấy không hề tiếc nuối.
Nhưng những mặt u ám của bản thân mình, bà không định để cho con gái nhìn thấy.
Cho nên cho dù sau này vinh quang chói lọi, bà cũng không tính toán nhận con gái trở về.
Dù sao, nếu không nói ra, bà cả đời đều là bạch nguyệt quang trong cảm nhận của Đường Hải Sơn, còn nếu biết rồi, có khả năng Đường Hải Sơn sẽ từ một nơi nào đó nhận ra là có điều gì đó không đúng, không muốn bà nữa.
Lại nói, Đường phu nhân là nữ cường nhân, bà tuy rằng có gan vụng trộm đổi đứa nhỏ, nhưng lại sợ sự tình bại lộ bị Đường phu nhân trả thù.
Một lần giấu này chính là hai mươi mấy năm.
Bà vốn cho chính mình sẽ yên lặng nhìn con gái trở thành đại cô nương duyên dáng yêu kiều, cũng sẽ nhìn cô bởi vì di truyền thiên phú diễn xuất của mình mà chạm đến đỉnh vinh quang của giới giải trí, còn có thể nhìn thấy cô ngọt ngào hạnh phúc bên chân ái, sau đó sinh ra một bảo bảo đáng yêu, sung sướng một đời.
Không nghĩ đến, thiên kim chân chính bị bà đánh tráo năm đó lại trở về Đường gia.
Khi đó, bà một mực yên lặng chú ý tin tức về Đường gia, nghe nói Đường gia vẫn trước sau như một cưng chiều Đường Hân Nguyệt, bà mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Ai ngờ không được bao lâu, Đường phu nhân lại bỗng nhiên trở mặt, nói muốn tố cáo Đường Hải Sơn.
Đường Hải Sơn luôn là nam nhân bà yêu nhất cuộc đời này, là bạch nguyệt quang ở đầu quả tim của bà, tuy nay ông không còn trẻ nữa, nhưng ông vẫn luôn là phần ký ức tốt đẹp nhất được bà giấu sâu trong lòng.
Mà con người trong những ký ức tốt đẹp đó, đều bị Đường phu nhân phá hủy.
Đáng sợ hơn là, con gái của bà, từ một ngôi sao nữ đang nổi được vạn người yêu thích, nay bị không biết bao nhiêu người chán nghét. Sau khi bị đuổi ra khỏi Đường gia, đoàn phim ban đầu Đường Hân Nguyệt diễn đuổi cô, công ty ký hợp đồng với Đường Hân Nguyệt còn một tháng nữa là kết thúc hợp đồng, nay không đồng ý gia hạn.
Nhìn con gái thất hồn lạc phách, một mình cô đơn không có một nơi để dựa vào, tâm bà dường như muốn vỡ vụn ra thành từng mảnh.
Nhưng lúc đó, án kiện lừa đảo bắt cóc tráo đổi trẻ con này đã được công khai, bà làm một người mẹ không thể ở giờ phút này xuất hiện nhận con gái của mình về, bằng không bà cũng sẽ biến thành tội nhân bị ngàn người công kích, còn có thể bị bắt vào cục cảnh sát.
Vương Tiêu ý thức được, chỉ thoáng có chút tiền, thoáng có chút nhân mạch trong giới giải trí thì vẫn là chưa đủ.
Bà cần trở nên cường đại hơn.
Dưới trăm loại suy tính, bà lựa chọn gả cho người đã theo đuổi mình nhiều năm, lão đại Trương Bính Phong. Trên thương trường, thực lực của Trương Bính Phong hùng hậu hơn Đường gia không biết bao nhiêu lần, ở A thị ngoại trừ Sở gia, Trần gia, Cố gia thì chẳng còn ai đủ sức chống lại.
Nhất là khi bà được biết, chú của Trương Bính Phong là giám đốc đồn công an A thị.
Bà cảm thấy, nếu bà gặp chuyện không may, có thể bảo vệ bà, cũng chỉ có mỗi Trương Bính Phong.
Sau khi cảm thấy mình đã có được tấm thẻ đảm bảo an toàn tuyệt đối, Vương Tiêu rốt cuộc cũng biến thành một con mãng xà nguy hiểm, lè lưỡi về phía kẻ thù.
- Hãy ấn sao để ủng hộ bảo bảo nha:33 -_21/3/22_
← Ch. 71 | Ch. 73 → |