← Ch.66 | Ch.68 → |
<images>Editor: Mel*Meow
Ngày hôm sau, sáng sớm Sở Trăn đã vào bếp làm một bữa sáng cực kì phong phú cho Đường Miên Miên.
Trương mụ đứng ở bên cạnh cảm thấy mình càng ngày càng không có đất dụng võ, chẳng qua bà biết Sở tổng sẽ không sa thải bà, dù sao những lúc thiếu phu nhân đi quay phim, phỏng chừng là Sở tổng sẽ không cao hứng mà xuống bếp tự mình làm đồ ăn đâu.
Trương mụ đã ở Sở gia mấy năm, tự nhiên có thể nhìn ra thiếu gia đối xử với thiếu phu nhân khác biệt.
Bà đương nhiên cũng nhìn ra, trên phương diện tình cảm thiếu phu nhân còn muốn trì độn hơn cả thiếu gia, mỗi ngày thà vắt óc ra lý giải kịch bản còn hơn là ngẩng đầu một cái nhìn thiếu gia.
Chẳng qua may mà, thiếu phu nhân thích mỹ thực.
Thiếu gia sẽ làm mỹ thực cho thiếu phu nhân.
Cho nên một đoạn thời gian gần đây, mỗi khi đến giờ cơm, ánh mắt thiếu phu nhân đều thẳng tắp nhìn về phía thiếu gia, cho dù hôm đó thiếu gia không xuống bếp, thiếu phu nhân cũng sẽ theo thói quen mà nhìn thiếu gia một lát.
Coi như thứ thiếu phu nhân mong muốn là đồ ăn, thì ít nhất thiếu gia cũng đã bắt được dạ dày của thiếu phu nhân.
Trương mụ tin rằng, tỷ lệ thành công của đôi này vẫn rất là lớn.
Vương bá và Trương mụ đều có chung một hướng đi, gần đây đều vui tươi hớn hở đem tình huống báo cáo cho Sở lão gia tử, sau đó hai người một bên trò chuyện điện thoại một bên vui mừng ha ha cười rộ lên.
Nhưng mà hôm nay, Trương mụ cùng Vương bá đều phát hiện, khuôn mặt Sở Trăn hôm nay có hơi căng thẳng, căn bản không có cái loại tâm tình thoáng thả lỏng khi làm đồ ăn cho Đường Miên Miên như mọi khi.
Chẳng lẽ đôi tình nhân này đang giận nhau?
Nhưng giận nhau mà thiếu gia còn cần cù chăm chỉ chuẩn bị bữa sáng cho thiếu phu nhân như mọi khi, thiếu phu nhân cho dù có giận thì phỏng chừng cũng sẽ bị mỹ thực tấn công làm cho vui vẻ thôi ha...
Trước mắt tình cảm của đôi vợ chồng nhỏ này còn muốn hài hòa hơn so với lúc vừa kết hôn.
Cho nên Vương bá cùng Trương mụ tuy rằng cảm thấy có gì đó kỳ quái, nhưng trong lòng lại không hề lo lắng.
Bảy giờ sáng, Đường Miên Miên đúng giờ rời giường.
Cô bắt đầu ngày mới bằng việc đánh răng rửa mặt trong nhà vệ sinh khép kín, bảy giờ hai mươi trang điểm nhẹ nhàng, thay quần áo đi làm, sau đó xuống nhà thưởng thức bữa sáng ngon miệng, rồi có mặt ở công ty vào khoảng tám giờ sáng.
Một ngày này, Đường Miên Miên cũng như mọi hôm đúng giờ xuống lầu.
Nhìn đến bữa sáng hôm nay, mắt cô đều sáng hẳn lên.
Bởi vì khi cô đi tới gần phòng ăn thì lập tức ngửi được mùi hương đặc biệt không gì sánh bằng tỏa ra từ một bàn đầy đồ ăn, các món ăn tinh xảo như những tác phẩm nghệ thuật được triển lãm, cô liền biết, bữa sáng hôm nay lại là Sở Trăn làm.
Trước kia Sở Trăn cũng có làm bữa sáng, nhưng bình thường thì phải đến cuối tuần hắn mới có thể làm một bàn thịnh soạn như vậy được, bình thường cho dù có hứng trí, hắn cũng chỉ nấu một bát cháo hoặc là vài món ăn đơn giản khác, đại đa số món ăn đều do Trương mụ trổ tài.
Mà hôm nay, thời điểm nhìn thấy trên bàn bày một đĩa lại một đĩa nhỏ tinh xảo đầy đủ các loại sắc hương được tạo ra từ tay nghề tuyệt mĩ của Sở Trăn, nước bọt trong miệng Đường Miên Miên phảng phất như không thể khống chế nổi nữa, phân bố ngập khắp khoanh miệng.
Hôm nay không phải là sinh nhật của Sở Trăn, cũng không phải là sinh nhật của cô, càng không phải là ngày đặc biệt gì, như thế nào lại làm thịnh soạn như vậy?
Nội tâm Đường Miên Miên cảm thấy có chút khó hiểu, nhưng dưới sự dụ dỗ của mỹ thực, cô lại cảm thấy, trên đời này nào có nhiều vì sao như vậy, có lẽ hôm nay Sở Trăn dậy sớm, lại có hứng làm...
Giống như khi người yêu bạn thích một chiếc túi xách, đâu có điều lệ nào quy định cứ phải ngày lễ đặc biệt gì đó mới có thể tặng cho cô ấy!
Đúng, chính thế!
Đường Miên Miên ngồi xuống, nhẹ gật đầu với Sở Trăn, sau đó không chút khách khí triển khai thế công đối với bữa sáng.
Cháo hoa đậu biếc... Cháo hoa được ninh đến độ ngọt lịm đậm đà, phối hợp một ngụm đậu biếc được Sở Trăn đặc chế, nó hơi cay đậm vị hòa quyện với cháo trắng thanh đạm, quả thực giống như là mảnh đất hạn hán lâu năm được tưới lên một trận mưa lớn, toàn bộ vị giác được kích thích một cách hài hòa, lại mâu thuẫn giữa hai hương vị nồng đậm cực hạn cùng với thanh đạm cực hạn, do đó đã hoàn toàn được mở ra. (Vị giác được mở ra ấy ạ, đoạn này tác giả để ẩn ý, kiểu ngôn ngữ ẩm thực gia nên hơi khó dịch, khó hiểu)
*Cháo hoa đậu biếc:
Nước canh xíu mại... Từng miếng từng miếng tinh xảo, một miếng xíu mại thêm nước canh đậm đà khiến cho khoang miệng cảm giác được bốn phía mùi thịt xông vào mũi!
*Nước canh xíu mại:
Mì xào tôm xú bóc vỏ... Tôm bóc vỏ được điểm xuyết thêm một ít rau thơm gãi đúng chỗ ngứa về mặt thủ công, một phần nhỏ căn bản không đủ!
*Mì xào tôm xú bóc vỏ:
Sushi tảo biển... Miếng tảo biển mỏng được quấn tinh xảo khéo léo, gạo nếp thơm mềm trong veo bao vây lấy miếng dưa chuột, chà bông, xúc xích cùng vài món chưa biết tên, bên trên còn phủ thêm một lớp tảo biển, tầng tầng lớp lớp tư vị từ từ nhấm nuốt lan tràn xung quanh, khiến cho khi nuốt Đường Miên Miên nhịn không được mà muốn đem cả đầu lưỡi của mình cũng nuốt vào.
*Sushi tảo biển:
Ăn ăn ăn, chưa ăn được bao nhiêu mà đã no bảy phần rồi.
Đường Miên Miên khó khăn mà nhìn một bàn mỹ thực còn dư thật nhiều, thấy Sở Trăn cũng buông đũa xuống, nhịn không được nói với Trương mụ: "Trương mụ, cô bọc đĩa sushi này vào hộ cháu với, chút nữa cháu sẽ mang đến công ty làm điểm tâm ăn vặt."
Mấy món khác nếu để lạnh có lẽ sẽ ăn không ngon, nhưng Sushi để nguội một chút thì lại không bị ảnh hưởng mấy.
Cùng lắm thì buổi trưa hôm nay ăn thêm một ít đồ ăn từ nhà ăn nữa!
Đường Miên Miên nhìn một ít Sushi còn dư lại trên bàn kia, ánh mắt mê luyến, tình ý miên man.
Sở Trăn nghe thấy lời nói của Đường Miên Miên, liền ngẩng đầu lên.
Thật ra tối qua, hắn một đêm ngủ không đủ giấc, sáng nay bốn giờ rưỡi đã tỉnh rồi, trong lòng cứ nghĩ mãi mấy việc liên quan đến Đường Miên Miên, mắt nhìn bầu trời đen nhánh bên ngoài, cũng không đợi trời sáng, hắn liền đứng lên động thủ làm bữa sáng cho Đường Miên Miên.
Lúc năm giờ rưỡi, khi Trương mụ đúng giờ thức giấc làm việc, hắn đã xử lý xong hết các bước sơ chế nguyên liệu nấu ăn.
Ngày dần dần sáng lên, nhưng tim của hắn vẫn không sáng nổi.
Cho nên thời điểm làm bữa sáng, môi hắn gắt gao mím chặt, sợ chính mình không cẩn thận mất khống chế cảm xúc, ảnh hưởng đến hương vị đồ ăn.
Bảy giờ hai mươi, Sở Trăn đã ngồi ở bên bàn ăn, hắn biết bình thường Đường Miên Miên đều tầm này xuống ăn sáng rồi chuẩn bị đi công ty.
Quả nhiên, khi kim phút đồng hồ chỉ đúng số IV la mã, trên thang lầu vang lên tiếng bước chân quen thuộc.
"Cộp cộp cộp cộp.."
Âm thanh giày cao gót tiếp xúc với sàn gỗ tinh xảo đặc chế mang theo cảm giác nặng nề đến lạ, vang lên ở trong không khí, lại phảng phất như đang từng bước từng bước đạp lên trái tim Sở Trăn, khiến cho hô hấp của hắn nhẹ nhàng chậm lại.
Ánh mắt Sở Trăn chậm rãi chuyển dời, nhớ kỹ lời bạn thân nói, giả vờ trong lúc lơ đãng, quan sát biểu tình của Đường Miên Miên.
Lúc xuống lầu, Đường Miên Miên tựa hồ căn bản không hề ý thức được mình đang ở trong phạm vi tầm mắt của hắn, mà trong mắt cô cũng chỉ có bữa sáng phong phú ngon miệng được bày trên bàn ăn trước mặt.
Bình thường Đường Miên Miên tựa hồ như cũng là như vậy, đối với đồ ăn còn muốn nhiệt tình hơn đối với hắn nhiều.
Thật ra Sở Trăn đã quen với điều đó.
Nhưng nhớ tới lời phân tích tối qua của thằng bạn thân, nội tâm hắn lại lạnh hẳn đi.
Cô căn bản không hề có biểu hiện gì trông có vẻ như là có cảm tình với hắn. Ánh mắt, vẻ mặt, ngôn ngữ thân thể, toàn bộ đều hướng về phía mỹ thực, thẹn thùng gì đó, né tránh gì đó, căn bản không tồn tại!
Miên Miên, quả nhiên không có cảm giác gì đặc biệt đối với hắn...
Mưa to lạnh buốt ào ào đổ qua trái tim Sở Trăn, nhưng mà hắn lại không thể biểu hiện sự bi thống ra dù chỉ một chút. Cái này không phù hợp với khí khái nam tử của hắn, sẽ khiến nhóm người hầu khinh thường hắn, càng sẽ đẩy Đường Miên Miên ra càng xa.
Cho dù Đường Miên Miên không có tiến gần hơn một bước về phía hắn, nhưng ít ra cô vẫn còn đứng tại chỗ đó.
Nhìn xem, cô đã từ xa cách chào hỏi, biến thành trước mỗi khi ăn cơm đều nở một nụ cười thật tươi về phía hắn.
Tuy rằng mình còn chưa đả động được lòng của cô, nhưng ít nhất đã có thể lôi kéo dạ dày.
Tính theo vị trí trên thân thể con người, khoảng cách giữa dạ dày và trái tim gần như thế, nói không chừng một lúc nào đó, dạ dày Đường Miên Miên yêu thích mỹ thực của hắn, liền lay chuyển trái tim cũng rung động vì hắn thì sao?
Tuy lần này thất thủ, nhưng chỉ cần khiến Đường Miên Miên không thể rời xa mỹ thực của mình, vậy kế tiếp cơ hội ở chung sẽ nhiều lên không ít.
Có một loại tình cảm gọi là lâu ngày sinh tình.
Thời gian đả động trái tim.
Cảm giác của Đường Miên Miên đối với mình, khẳng định không phải là loại cảm giác bất biến, chỉ cần kiên trì không ngừng, nói không chừng một lúc nào đó mình sẽ có cơ hội, đạt được mục tiêu.
Bị đả kích, Sở Trăn lại không phải không gượng dậy nổi.
Sau khi nghe thấy Đường Miên Miên đưa ra ý muốn đem Sushi của hắn mang tới công ty, hắn còn cố tình nhẹ nhàng nói:
"Nếu như thích ăn, về sau tôi sẽ thường xuyên làm cho em ăn."
"Sở Trăn, anh cũng quá tốt rồi!"
Bởi vì ở chung nửa năm, bình thường mọi người cũng giúp đỡ lẫn nhau, ông nội Sở còn thường xuyên giao phó Sở Trăn phải đối xử tốt với cô một chút, cho nên nghe được lời nói của Sở Trăn, trong lúc nhất thời Đường Miên Miên không hề cảm thấy Sở Trăn đối xử với mình rất đặc biệt.
Đầu tiên là do cô nghĩ, nhìn cô ăn ngon, khẩu vị của Sở Trăn cũng sẽ tốt hơn. Thứ hai, cô biết Vương bá luôn luôn vụng trộm gọi điện thoại báo cáo với ông nội Sở, nên cô cho rằng Sở Trăn đây là muốn làm ông nội yên tâm.
Lại nói có đôi khi cô vào phòng bếp phụ giúp Sở Trăn, cô cảm thấy khi nấu ăn, khóe mắt đuôi lông mày của hắn đã mạc danh mất đi ý lạnh thường ngày.
Đường Miên Miên tự nhiên cảm thấy, Sở Trăn rất thích nấu ăn, chẳng qua trước kia bận rộn công việc, hiện tại được cô kích thích cho nên mới lại bỏ thời gian ra làm việc mình yêu thích trước đó.
Bởi vậy cô không hề có gánh nặng trong lòng.
"Đáng tiếc tôi ở nhà không được mấy ngày lại phải đi C thị quay phim, hơn bốn tháng không được thưởng thức mỹ thực của anh rồi..."
Trong ánh mắt của Đường Miên Miên, là "Rất muốn mỗi ngày đều có thể ăn đồ ăn do anh nấu", ánh mắt sáng long lanh, siêu siêu khát vọng, Sở Trăn vừa giương mắt lên thì đâm phải ánh mắt đó, trái tim liền phảng phất như bị tạt vào một xô dầu sôi nóng bỏng, "Ục ục ục" sôi trào hừng hực.
"Muốn mỗi ngày đều có thể ăn đồ ăn do anh nấu", câu này nếu áp dụng khái niệm làm tròn, bốn bỏ thành năm, vậy cũng không khác gì câu "Muốn mỗi ngày đều được ở cạnh anh".
Sở Trăn hừng hực dậy lên lòng tin, sau đó hướng về phía Đường Miên Miên, nhìn như không chút để ý nói:
"Chính quyền C thị vẫn luôn muốn phát triển thêm mảng du lịch, chẳng qua tài chính không xoay nổi, lần này cục văn hóa bên bọn họ đã liên hệ Sở thị, muốn cùng Sở thị hợp tác BOT tài chính."
"Đồng nghĩa với việc, chính quyền C thị thông qua hợp đồng đặc biệt cấp phép quyền kinh doanh cho duy chỉ một mình Sở thị, cho phép Sở thị khai thác cảnh quan C thị, xây dựng công trình kinh doanh cơ sở công cộng, sau khi hoàn thành có thể thu vé vào cửa từ khách du lịch, phí tham quan du ngoạn cảnh quan, kiếm lấy lợi nhuận, đợi đến khi hết hạn mấy năm hợp đồng, công trình cơ sở lại trả về cho C thị. Đơn giản mà nói thì đây là đôi bên cùng có lợi."
"Cho nên lần này, sở dĩ Sở thị đầu tư kịch bản quay chụp tại C thị, thật ra cũng là vì sớm tuyên truyền cho hạng mục lớn này. Bởi vậy khả năng trong lúc em quay chụp phim truyền hình, tôi cũng sẽ đến C thị thường xuyên. Dù sao chính quyền C thị rất coi trọng lần khai phá này."
Thật ra, trước đây cái hạng mục này đương nhiên là không tồn tại, nhưng chủ yếu là do Sở Trăn thấy Đường Miên Miên sắp sửa ở cùng với Phương Mẫn Diệp trong một đoàn phim gần 4 tháng, hắn liền bắt đầu cào tâm cào phổi, cực kỳ không thoải mái.
Cho dù đã thuyết phục Hoắc Lệ Lệ giám sát thay mình cũng không tài nào triệt hết nỗi u sầu.
Cho nên trải qua một buổi tối công tác, Sở Trăn đã nghĩ ra phương án để Sở thị hợp tác với chính quyền C thị khai thác du lịch, lại được lợi cho đôi bên.
Bởi vì dự án cần suy xét đến ưu khuyết điểm của nhiều phương diện, chi tiết lên kế hoạch cụ thể cho từng công việc nhỏ, thậm chí còn phải khai thác nhiều khu vực chưa được khai phá, cho nên sau một hồi lâu phân tích tỉ lệ thành công thất bại của dự án... Cuối cùng tổ đầu tư công ty nhận định đây là một hạng mục ổn định, phê chuẩn dự án.
Bàn bạc với chính quyền C thị xong, chính quyền C thị cùng cục văn hóa hiển nhiên là vừa mừng vừa sợ.
Bởi vì Sở thị vậy mà lại chịu đầu tư khai phá cho bọn họ, điều này giúp giải quyết phần nào tình trạng thất nghiệp, cung cấp công ăn việc làm cho nhiều hộ gia đình, lại xúc tiến phát triển nhà hàng ẩm thực, khách sạn, khu nghỉ dưỡng, giao thông đường bộ, kéo kinh tế C thị lên cao.
Hai bên đàm phán hợp đồng vô cùng thuận lợi, cho nên trong khi đoàn phim quay chụp, hạng mục du lịch C thị cũng sắp bắt đầu.
Sở Trăn khen ngợi thay sự thông minh cơ trí của bản thân mình, nhưng Đường Miên Miên ở trước mặt lại không hề hay biết chân tướng.
"Anh đi công tác còn phải rút bớt thời gian ra nấu đồ ăn cho tôi, có quá phiền phức không?"
"Không phiền phức, tôi cũng muốn ăn cơm."
Đường Miên Miên từ trong câu nói của Sở Trăn, lại nhớ tới cái bệnh vị giác trì độn kia của hắn, vì thế "cam chịu" đồng ý.
← Ch. 66 | Ch. 68 → |