← Ch.089 | Ch.091 → |
Ăn tối xong, Dư Tương cũng đã đan xong chiếc áo len cho ông rồi, ông mặc xong cực kì vui thích, còn rộng tay hào phóng thảy năm đồng bảo Bùi Thừa Quang làm chân sai vặt đi mua cho Dư Tương chút đồ ăn vặt, kem rồi cô ca.
DTV
"Số tiền còn lại đừng tham lam bỏ túi đất, đưa cho Tương Tương tiêu đi."
Dư Tương mỉm cười: "Cảm ơn ông ngoại!"
Nhưng Dư Tương là người rất có tinh thần đạo nghĩa, cô cũng bồi Bùi Thừa Quang đi mua đồ, nhưng khi trở về chỉ còn lại có Bùi Thừa Quang mang nước ngọt cùng kem chia cho mọi người.
"Tương Tương đâu?"
Bùi Thừa Quang giải thích rõ ràng dứt khoát: "Lúc về bọn cháu gặp dì Hạnh, Dì Hạnh bảo bà Ninh làm Shachima(1) muốn cho Dư Tương qua đó chơi một lúc, lát nữa em ấy mới về."
(1) Là một món đồ ngọt ăn nhẹ của Trung Quốc làm từ loại bột mì sợi mềm với siro đường cứng, có vẻ ngoài giống như bánh gạo Mỹ.
Dì Hạnh làm Shachima là tuyệt nhất, cậu đang đợi Dư Tương mang một miếng về cho ăn này.
Bà ngoại Lâm không nhịn được cười: "Đứa nhóc này đi đâu cũng ăn được."
Trong viện bà gặp rất nhiều người khen cháu gái bà xinh đẹp mỹ miều, thông minh hơn người, càng nhìn càng khiến người khác thích.
Dư Lộ im lặng lắng nghe, dường như cô ta không thể nhớ được thân phận và cách đối xử với mình khi ở Bùi gia trước khi Dư Tương trở lại.
Bởi vì lúc Dư Tương không có ở đây, Bùi gia rất yên tĩnh, bà ngoại Lâm và ông ngoại Bùi thường nhằm lúc thời tiết mát vè đi vào viện thăm bạn già, ở trong nhà cũng chỉ có Bùi Thừa Quang và Dư Lộ.
Hai người chơi cờ vây được một lúc, Bùi Thừa Quang đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, vẻ mặt buồn bực hỏi: "Lộ Lộ này, anh cảm thấy Dư Tương không có vui vẻ gì hết, trước đó có phải em nhìn nhầm rồi không?"
Dư Lộ khựng tay lại, sau đó vẫn đặt một quân cờ như không có chuyện gì xảy ra: "Con gái đầu óc thường tình thế khó đoán, anh không nhìn ra cũng không có gì đáng ngạc nhiên. Chắc Tương Tương chị ấy đang có chuyện gì phiền lòng thôi, em thấy mối quan hệ giữa chị ấy và Ninh Miễn càng ngày càng tốt rồi đấy, còn bà ngoại lại có tâm tư để tác hợp hai bọn họ nữa, chuyện rõ đến mù mắt vậy mà anh không nhận ra sao?"
Bùi Thừa Quang cảm thấy có gì đó sai sai, nhưng cậu lại không thể giải thích rõ ràng là chuyện gì, vì vậy cậu chỉ có thể bị thuyết phục: "Anh thực sự không biết, nhưng Dư Tương gần đây rất tốt, rất thú vị."
"Thật sao?"
"Ừ."
Dư Lộ không nói nữa, óc quả nhỏ của Bùi Thời Quang hoàn toàn phát hiện có bất thường.
Sau một ván cờ, Dư Lộ thua Bùi Thời Quang. Bùi Thành Quang mừng rỡ:
"Lộ Lộ, em sao vậy, anh thắng em trận này không dễ dàng gì, lại đi lại đi!"
Lộ Lộ muốn nói lại thôi, cuối cùng đành im lặng mà cùng cậu thu lại những quân cờ trên bàn, có điều ván cờ mới còn chưa bắt đầu thì đột nhiên Khương Duệ Quân lại đến Bùi gia, nhìn thấy Dư Lộ cũng ở đây, cậu ta phấn khởi quên luôn mình chạy lại.
"Lộ Lộ, em tới lúc nào vậy?"
Khương Duệ Quân lúc này thậm chí còn trợn trắng liếc Bùi Thời Quang cháy mắt, đã nói là khi nào Lộ Lộ đến là phải thông báo cho cậu ta một tiếng, kết quả lại không đánh tiếng gì cả, đây coi là anh em bạn bè cái khỉ gì chứ Bùi Thừa Quang, và gọi cho anh ấy khi Lộ Lộ đến như đã hứa, nhưng anh ấy không nói gì cả, đây có còn là một người anh em tốt không?
Dư Lộ mỉm cười trả lời, Khương Duệ Quân rất tự nhiên đẩy Bùi Thừa Quang ra rồi chơi cờ với Dư Lộ, Bùi Thừa Quang nhìn mà khinh bỉ cậu ta, cậu ngồi chồm hổm trên ghế la lon, để ngăn chặn tên này gây rắc rối với em họ của mình.
"Này Khương Duệ Quân, đặt cờ sai rồi kìa, tí thua bét nhè ra đấy tin không?"
"Này, cậu có phải đang muốn Lộ Lộ nhường cho mình không vậy?"
Khương Duệ Quân thấy phiền đến khó chịu bèn nói: "Anh cả ơi! Buộc mõm vào tí được không?"
Bùi Thừa Quang uể oải nói: "Tôi không phải là anh cả, gọi tôi anh hai đi."
"Xem cờ không nói chuyện mới đáng mặt quân tử!"
"Vàng thật thì không sợ lửa, cậu sẽ không vì tôi ngồi ở đây càm ràm mà bị thua đấy chứ?"
"Anh—"
"Ừ hứ?"
Dư Lộ cười nhẹ, để giảm bớt bầu không khí căng thẳng giữa hai người, cô ta đã chủ động tìm một đề tài khác, đó là chuyện về Dạ đại: "Anh Duệ Quân này, anh nói xem em nên chọn trường như thế nào mới tốt đây, em không biết làm kế toán liệu có ổn không?"
← Ch. 089 | Ch. 091 → |