← Ch.055 | Ch.057 → |
Người bán hàng mỉm cười nhưng không nói, như vậy đương nhiên không được, quầy hàng này của cô ta rất nổi tiếng vào mùa đông, căn bản không nghĩ rằng sẽ chia sẻ lợi ích với người khác, nhưng cô ta muốn học cách làm chiếc áo lông này, sau khi hoàn thành có thể bán được giá cao hơn một chút.
"Em gái, em học cái này ở đâu vậy?"
Mùa hè quầy hàng áo lông không có người nào hỏi thăm, người bán hàng nhàn rỗi đan áo lông, Dư Tương đứng đó nhìn một lúc rồi nói có cách đan đẹp mắt hơn dạy cho cô ta, nhưng điều kiện là muốn mua một ít len sợi bị lỗi mà không cần phiếu, nếu là vào mùa đông thì chắc chắn là không có, nhưng thật ra mùa hè có một chút để đó mà không dùng, lúc ấy sẽ đồng ý.
Dư Tương dạy cho cô ta đan kim xoắn, móc những hình tam giác đơn giản, cô cũng từng làm áo lông ở trại giáo dục thanh niên, nhàn rỗi nên nghiên cứu ra rất nhiều mẫu đa dạng lại hiếm có.
"Điểm này đan như thế nào vậy, tôi không hiểu lắm?"
"Như vậy, cô đan một cây chính châm trước, sau đó dùng phản châm.."
Dư Tương nói xong, mũi có chút ngứa ngáy, nâng tay lên cọ cọ, không ngờ lại thấy một bóng người không nên xuất hiện ở trong này, tay của cô dừng lại, không biết chính xác Ninh Miễn đã đứng ở đây nhìn bao lâu, do dự đứng lên: "Sao anh lại đến đây?"
Vẻ mặt Ninh Miễn vẫn như bình thường: "Người trong nhà tìm cô."
Sắc mặt Dư Tương trầm xuống: "Ồ."
"Chị à, chị cứ từ từ nghiên cứu đi, phương pháp em đã viết ra cho chị rồi."
Dư Tương ôm lấy len sợi vừa mua đi ra khỏi quầy, chị gái bán hàng còn lưu luyến, hét lên từ phía sau: "Em có rảnh thì đến mua hàng nhé!"
Dư Tương lặng lẽ đánh giá vẻ mặt của Ninh Miễn, lắp bắp hỏi: "Anh Ninh Miễn, anh thấy em kiểu gì vậy?"
"Vừa vặn bắt gặp."
"Người nhà em bảo ai đi tìm em thế?"
Giọng nói Ninh Miễn bình thản: "Đều đi tìm hết."
Dư Tương sờ sờ mũi, có chút bất an bĩu môi, hết nhìn đông lại nhìn tây, thoạt nhìn là chột dạ, thật ra trong lòng phun tào, Ninh Miễn giống như một người công cụ không có chút cảm xúc gì, ngược lại mặt dây chuyền trên n. g. ự. c cô mỗi lần thấy anh đều sẽ kích động nóng lên, cũng may hiện tại đã quen dần rồi, nhiệt độ càng ngày càng nhỏ hơn.
Đi ra khỏi cửa hàng bách hóa, sắc trời đã trong dần, cách đó không xa còn có cả cầu vồng, Dư Tương liếc mắt một cái phong cảnh liền ngoan ngoãn cúi đầu, đường phố nhộn nhịp trở lại, nước đọng đã chảy xuống cống thoát nước, ngẫu nhiên sẽ có một vũng nước nhỏ.
"Anh Ninh Miễn, mẹ em và những người khác đang ở đâu?"
"Ở phía Tây, hẳn là rất nhanh sẽ về lại đây."
Dư Tương và Ninh Miễn mới đi đến ngã tư đường, xa xa đã nghe thấy Bùi Thừa Quang gọi tên Dư Tương, Lâm Bảo Chi thấy Dư Tương bình an vô sự cũng thở phào nhẹ nhõm.
Mấy người đang gặp nhau ở ngã tư đường, Lâm Táp nhìn thẳng về phía Dư Tương, vừa rồi gặp lại cô không còn cố ý khiêu khích nữa, bình thản nhu thuận giống như em gái nhỏ nhà bên, nhưng thời điểm ý niệm này vừa chợt lóe lên trong đầu, anh ta đã hung hăng dập tắt.
Dư Tương chú ý tới tầm mắt của anh ta nhìn về phía mình, bình thản đến không có chút cảm xúc gì, sau đó quay đầu nhìn về phía bên kia.
"Mẹ, con không sao."
Lâm Bảo Chi như trút được gánh nặng: "Con làm mẹ sợ muốn chết."
Dư Tương không tình nguyện nói: "Con cũng không cố ý đâu, là có người cố tình gây sự, nếu các anh không thể nhìn tôi ở lại đây được, tôi có thể trở về quê lần nữa vậy."
Lâm Bảo Chi tát nhẹ vào người cô, chỉ cây dâu mà mắng cây hòe, nói: "Ai bảo thế? Chuyện của chúng ta không đến lượt người ngoài xen miệng vào, ai dám đuổi con thì phải vượt qua được một cửa này của mẹ đã! Lời người khác nói không tính!"
Bà thậm chí còn nén giận với cả Dư Lộ, khi Dư Tương trở về thật sự rất ngoan, không hề gây chuyện chút nào, nhưng những người mà Dư Lộ quen biết, một hai người đều nắm chặt không buông, Dư Tương ở nông thôn kia sáu năm, cực khổ gì đều chịu cả, có phải còn cần đặc biệt giải thích cho chuyện này nữa hay không?
Dư Lộ vẫn luôn biểu hiện vô cùng nhu thuận, hiện tại thấy thế nào cũng không ổn, chuyện của nhà mình, ai có thể oán giận với người ngoài chứ? Vì sao Lâm Táp lại thiên vị Dư Lộ?
Bùi Thừa Quang liếc xéo Lâm Táp một cái.
Lúc này Khương Duệ Quân mới hiểu được là ai đã gây ra chuyện này, túm lấy Bùi Thừa Quang hỏi đã có việc gì xảy ra.
Ninh Miễn kinh ngạc nhìn về phía Lâm Táp.
Dư Lộ dịu dàng nói lời xin lỗi: "Chị, mẹ nói rất đúng, chị đừng nghe người khác nói lung tung, việc trước đây chúng ta không hiểu chuyện đều đã qua cả rồi, nếu như chị cảm thấy không vui thì trách em là được, đều là do em không tốt."
Đầu tiên Lâm Táp thấy thất vọng và áy náy, nhưng cuối cùng vẫn không nói ra một lời xin lỗi nào với Dư Tương.
← Ch. 055 | Ch. 057 → |