C21: Chương 21
← Ch.020 | Ch.022 → |
"Tình cổ......" Vu Thịnh lẩm bẩm hai chữ này, ánh mắt bỗng nhiên trở nên xa xăm.
Hắn rất lâu không nói, như lâm vào hồi ức, biểu tình bỗng nhiên trở nên cực kỳ u ám, khi thì tràn ngập hoài niệm, khi thì phẫn hận không rõ, sắc mặt biến ảo không ngừng, rất giống kịch đổi mặt.
An Cửu một tiếng cũng không dám nói, người này vừa thấy liền biết tinh thần không bình thường, rất có thể là tên điên.
Lại nghĩ đến chuyện hắn làm trong sách, mai danh ẩn tích học cổ thuật hai mươi mấy năm, học xong chuyện đầu tiên khi trở về chính là diệt sư môn cũ, nguyên nhân bởi vì lúc trước sư phụ và sư huynh khinh thường hắn không làm việc đàng hoàng, đầu óc người này có vấn đề rất lớn.
Vu Thịnh rất nhanh tỉnh lại từ trong hồi ức, câu đầu tiên đó là: "Ta có thể cho ngươi tình cổ."
An Cửu rùng mình, hiểu sự tình không có khả năng đơn giản như vậy.
Quả nhiên, ngay sau đó, Vu Thịnh lại nói: "Nhưng ta muốn ngươi làm người nuôi cổ cho ta, giúp ta thử cổ. Chờ ta luyện cổ thành công, ta liền thả ngươi đi, còn cho ngươi tình cổ làm thù lao."
An Cửu có thể nói không sao? Nàng căn bản không có lựa chọn.
Nàng nghĩ nghĩ, chậm rãi gật đầu: "Được."
Thấy nàng đáp ứng sảng khoái như vậy, Vu Thịnh kinh ngạc liếc nhìn nàng một cái, nhưng rất nhanh thu lại ánh mắt.
Đối mặt với một đại mỹ nhân hoạt sắc sinh hương như An Cửu, Vu Thịnh vô cùng thờ ơ, một chút thương hoa tiếc ngọc cũng không có, cơ hồ chưa bao giờ để nàng vào trong mắt.
Đây là người có ý chí kiên định, muốn khiến hắn thả lỏng cảnh giác, phải từ từ không để lại dấu vết nào.
Vu Thịnh một lần nữa trở về cạnh đống lửa, thanh âm xa xa truyền đến: "Ta đã hạ ngươi một loại cổ độc, kế tiếp ngươi phải nói chính xác rõ ràng cảm giác cho ta."
An Cửu ngoan ngoãn đáp: "Được."
Dừng một chút, nàng nói: "Ta phát hiện giác quan của mình mạnh hơn, ngón tay cọ nhẹ một chút liền đau, cơn đau sẽ kéo dài rất lâu."
Vu Thịnh nghe vậy, lại đi tới, đáy mắt có một tia không thể tin.
"Nhanh như vậy đã có cảm giác?"
Hắn ngồi xổm trước mặt An Cửu, nhìn nàng từ trên xuống dưới, tựa hồ muốn làm một chút thí nghiệm.
Thiếu nữ một thân hồng y, mềm mại dựa vào vách đá, hai cánh tay để sau người chống đất, hai chân cũng bị váy áo bao bọc, ánh mắt hắn đảo quanh, cuối cùng dừng ở khuôn mặt kiều diễm nhỏ bằng lòng bàn tay của thiếu nữ.
Trong ánh mắt của An Cửu có chút hoảng sợ, nam nhân chậm rãi duỗi tay đến bên má nàng, ngón tay hắn lạnh lẽo xoa vành tai nàng.
Ngay sau đó, vành tai bị véo mạnh, cơn đau nhói ập đến.
An Cửu bỗng nhiên chau mày, cả khuôn mặt đều nhăn nhó vì đau đớn, những giọt nước mắt trong suốt nhanh chóng tụ lại ở hốc mắt.
Nàng cực lực nhẫn nại để không khóc, những giọt nước đọng trên hàng mi dày, giống giọt sương sớm trên lá cây, chuẩn bị rơi xuống.
Vu Thịnh lại không vì điều này mà động lòng, hắn nhìn chăm chú dấu tay màu đỏ lập tức xuất hiện trên vành tai của thiếu nữ, tròng mắt đen nhánh ẩn ẩn tỏa sáng, lộ rõ vui mừng.
"Lại là cơ thể ngọc tịnh* hiếm có."
* Ngọc tịnh: ngọc tinh khiết
Cơ thể ngọc tịnh cũng không nhiều, đặc điểm chính là mẫn cảm hơn người thường, lực hấp thụ càng nhanh, phản ứng càng nhạy bén. Nhưng vì ngày thường biểu hiện không khác người thường mấy, cho nên rất khó phát hiện.
Trong chốn võ lâm cơ thể ngọc tịnh thường dùng để luyện thuốc hoặc thử thuốc, cho dù độc hoặc là thuốc gì, người bình thường phải mất một hai canh giờ mới có thể phát tác, cơ thể ngọc tịnh lại có thể nhanh chóng sinh ra phản ứng, phản hồi cho dược sư.
Kiểu thể chất này có thể nói là thể chất thực nghiệm tự nhiên, người thường vì cơ thể có rất nhiều tạp chất cản trở, lực hấp thụ không tốt, cơ thể ngọc tịnh lại không có chút trở ngại nào, trong sạch giống ngọc thạch, cho nên mới được gọi là cơ thể ngọc tịnh.
An Cửu không biết ý này, cũng nghe ra thể chất nàng đặc thù từ lời Vu Thịnh, hắn rất vừa lòng.
Kết luận này khiến lòng An Cửu trầm xuống, xuất hiện dự cảm không tốt.
Càng không ổn chính là, dự cảm này trở thành sự thật.
Đại khái phản hồi nàng đưa ra không tồi, Vu Thịnh tiếp tục làm thí nghiệm trên người nàng.
Hắn dứt khoát ngồi trên mặt đất, mặt đối mặt với An Cửu, lấy ra một lò đồng to đặt giữa hai người.
Trên lò đồng kia có cái nắp, Vu Thịnh mở ra, An Cửu thấy nằm bên trong là một con trùng nhỏ, cùng loại với rết, toàn thân đều là vảy đen nhánh, thân hình lại rất nhỏ, vô số móng vuốt vừa dài vừa nhỏ.
Vu Thịnh lấy trùng nhỏ ra, nhẹ nhàng đặt trong lòng bàn tay, đưa đến bên cạnh An Cửu: "Để nó cắn ngươi một nhát."
An Cửu trầm mặc một lát, ngoan ngoãn vươn tay trái, trùng nhỏ cắn xuống mu bàn tay nàng.
Giống như muỗi đốt, không đau.
"Cảm giác như thế nào?" Hai mắt Vu Thịnh nhìn chằm chằm nàng.
An Cửu nhắm mắt, lúc này nàng tỉnh táo, có thể cảm nhận rõ ràng một luồng nhiệt dâng lên trong cơ thể, luồng nhiệt dâng đến đâu, nàng vốn nhạy cảm lại tăng lên một mức độ khác.
"Giác quan dường như trở nên nhanh nhạy hơn......" Tay chân thực ra đã giảm bớt vô lực, vô lực kia đại khái không phải chỉ do sâu tạo thành, nhưng cảm giác do con sâu này mang đến còn kh ủng bố hơn cảm giác vô lực.
Vu Thịnh hiểu ý gật đầu, duỗi tay ra, lập tức hướng về phía vành tai đỏ rực của thiếu nữ.
Thiếu nữ rũ mắt, lông mi run rẩy, nghĩ đến là sợ.
Đuôi mắt nàng đỏ thắm, còn lưu lại dấu vết của nước mắt khi vừa rồi hắn véo nàng. Rõ ràng là cơ thể ngọc tịnh cực kỳ mẫn cảm, lại bị hắn hạ cổ độc, gặp tra tấn lớn như vậy, nàng trước sau không rên một tiếng, ngoan ngoãn an tĩnh.
Người thuốc này không tồi, nghe lời.
Mặc dù Vu Thịnh lạnh nhạt như thế nào, giờ phút này trong lòng cũng không khỏi mềm một chút.
Chỉ là chút mềm lòng này không đủ để khiến nam nhân thương xót nàng, hắn vẫn không chút do dự, dùng lực tương tự véo vào tai thiếu nữ.
"A......" Thiếu nữ kêu lên một tiếng, khóe mắt tràn ra nước mắt, hai giọt nước trong suốt chảy dọc theo gương mặt tái nhợt, tụ ở cằm nhọn.
Lông mi nàng run rẩy nâng lên, mơ hồ nhìn về phía Vu Thịnh, môi đỏ kiều diễm vốn vì đau đớn mà mất sắc. Thiếu nữ hiển nhiên đang cố nén, nhưng vẫn khó có thể khắc chế tiếng nức nở phát ra khỏi cổ họng: "Đau, đau hơn lần trước."
Vu Thịnh vô thức hạ giọng, như lớn tiếng một chút sẽ làm vỡ nát thiếu nữ lệ rơi đầy mặt trước mắt này: "Hơn bao nhiêu?"
An Cửu mím môi, hàng mi dài rũ xuống, nghẹn ngào nói: "Nhiều, đại khái gấp năm lần."
Nghe vậy, Vu Thịnh hơi nhíu mày, sau đó gật đầu với nàng: "Được rồi, ngươi nghỉ ngơi đi."
Nói xong, liền bỏ An Cửu tại chỗ, còn mình bưng lò đồng về bên đống lửa.
Sau đó hắn bắt đầu ném đồ vào trong lò đồng, ánh sáng mờ mịt, An Cửu cũng không nhìn rõ, hình như có các loại dược thảo, còn có sâu vặn vẹo, động vật nhỏ các loại, hắn bận rộn nửa buổi tối.
An Cửu nhắm mắt nhìn như đang ngủ, kỳ thật vẫn luôn lặng lẽ quan sát hắn.
Làm một cổ sư, võ công Vu Thịnh hiển nhiên không tốt lắm, An Cửu nhìn hắn lâu như vậy, hắn một chút cũng không phát hiện ra, chỉ lo luyện cổ, rất giống nhà khoa học trong phim chỉ biết điên cuồng nghiên cứu.
An Cửu chờ rồi chờ, đợi ít nhất hai ba tiếng đồng hồ, Vu Thịnh rốt cuộc kết thúc "Nghiên cứu" của hắn.
Hắn lần nữa bưng lò đồng đi đến bên cạnh nàng, vẻ mặt cuồng nhiệt nói: "Thử lại lần nữa, lần này độc tố hẳn là mạnh hơn."
An Cửu làm bộ bị đánh thức, mờ mịt lại sợ hãi nhìn hắn.
Nhìn thấy đáy mắt thiếu nữ hiện lên sợ hãi, Vu Thịnh trầm mặc một lát, nói: "Đợi ta hoàn thành tâm nguyện, sẽ giải độc cho ngươi, thả ngươi về."
Nội tâm An Cửu ha hả một tiếng, ai biết lời này của ngươi có phải lừa người hay không? Nàng cũng không đặt hy vọng lên người khác, dựa vào người khác mà sống.
Trong lòng nghĩ như vậy, trên mặt nàng lại có vẻ cực kỳ thuận theo, chần chờ chậm rãi vươn tay phải.
Vu Thịnh lại lần nữa nâng trùng nhỏ lên, tới gần mu bàn tay An Cửu.
Khoảnh khắc ngón tay hai người chạm nhau, đầu ngón tay An Cửu vừa động, lật một cái đã bắt được tay hắn.
Vu Thịnh ngẩn người, trong lúc nhất thời còn chưa kịp phản ứng, theo bản năng giương mắt nhìn về thiếu nữ mảnh mai trước mắt.
Giờ khắc này trong đầu hắn hiện lên một suy nghĩ, là nàng quá sợ hãi, cho nên mới nắm lấy tay hắn.
Nhưng nháy mắt tiếp theo, đầu ngón tay bị nắm đau xót, như bị vật bén nhọn đâm vào, cảm giác tê mỏi từ ngón tay truyền đến, cũng nhanh chóng lan ra khắp người.
Vu Thịnh: "Ngươi......"
Vu Thịnh không nói, kỳ thật hắn cũng là cơ thể ngọc tịnh, nhiều năm lang thang bên ngoài như vậy, hắn thường dùng thân thể của mình thử cổ.
Theo lý mà nói, một cổ sư như hắn, không nên không ngăn được độc tố của một con rắn nhỏ, nhưng thứ nhất hắn không hề phòng bị, thứ hai cơ thể ngọc tịnh của hắn lực hấp thụ quá mạnh, độc rắn nháy mắt lan ra toàn thân, hắn muốn tự cứu cũng không còn kịp rồi.
Khoảnh khắc ngất đi, Vu Thịnh sao cũng không nghĩ tới, mình sẽ thua trên tay một tiểu cô nương bình thường.
Hắn đường đường là một cổ sư, thế nhưng lại bị một con rắn nhỏ hạ gục.
Vô cùng nhục nhã!
An Cửu không biết suy nghĩ của Vu Thịnh, nhìn nam nhân té xỉu trước mặt mình, An Cửu vội vàng bò dậy từ trên mặt đất, nàng vẫn luôn diễn, chính là vì khiến hắn thả lỏng cảnh giác.
Thấy hắn nằm trên mặt đất bất tỉnh nhân sự, trong tay còn nắm cổ trùng, An Cửu một chân đá hắn ra xa, trấn an rắn nhỏ ở cổ tay, nhanh chóng chạy ra ngoài động.
Độc tố của rắn nhỏ chỉ có thể làm tê mỏi người nửa canh giờ, cũng chính là một tiếng, nàng phải thừa dịp một tiếng này chạy trốn!
Y thuật Bùi Tịch tốt như vậy, cổ độc trên người nàng hẳn là hắn có thể giải đi?
An Cửu vui trong khổ mà nghĩ, khẽ cắn môi, lao vào khu rừng tối tăm.
Bóng đêm vẫn chưa tan, nhưng có lẽ đã là nửa đêm, gần đến bình minh, trong rừng đã có thể nhìn thấy một chút ánh sáng nhạt, có thể phân biệt các loại cây, không đến mức đụng vào thân cây.
An Cửu bước thấp bước cao đi vào rừng cây rậm rạp, thỉnh thoảng có cành lá chọc vào người nàng, gai nhọn của thực vật cắt qua xiêm y nàng, đâm vào da thịt, tạo thành từng đợt đau đớn không tả xiết.
"Loại độc này phóng đại giác quan, thật sự quá không khoa học......"
"Bùi Tịch ta hận huynh! Hệ thống ngu ngốc, ngươi ra đây nói chuyện với ta!"
Hệ thống vẫn luôn an tĩnh lên tiếng: 【 Ký chủ có gì phân phó? 】
An Cửu vừa đi, vừa hung tợn nói: "Ngươi mẹ nó lúc trước vì sao không nhắc nhở ta, Vu Thịnh thấy ta?"
【 Tất cả hành vi công lược đều do ký chủ tự hành động, hệ thống không được cung cấp trợ giúp. 】
An Cửu: "Ha Ha!"
Dừng một chút, đại khái cảm thấy nàng thật sự thê thảm, hệ thống tốt bụng nhắc nhở: 【 Ký chủ sẽ không gặp nguy hiểm, Bùi Tịch để túi tức hương trên người cô. 】
Lưu lại tức hương, lúc trước khi truy đuổi hái hoa tặc ở Cửu Phương Thành hắn đã dùng một loại thủ đoạn đặc thù để tìm tung tích, là bí chế độc môn* của Bùi Tịch. Lưu tức hương người khác không ngửi thấy, nhưng một loại côn trùng đặc biệt hắn nuôi có thể ngửi được, chỉ cần để trên người, cho dù đi đến đâu, sâu đều có thể tìm được.
* Bí chế: phương thức bí mật
* Độc môn: gia truyền
An Cửu không hề ngạc nhiên: "Ta sớm đã đoán ra, nếu hắn không chuẩn bị mới kỳ quái."
【 Ký chủ có thể thổi còi, Bùi Tịch rất nhanh có thể tìm được cô. 】
"Không vội." An Cửu lau mồ hôi trên trán, không phải do nóng, mà là mồ hôi lạnh do đau.
Mồ hôi lạnh cơ hồ làm ướt quần áo nàng, dính vào người, cánh tay, gương mặt, cổ, mấy chỗ lộ ra bị nhánh cây cứa qua, đau nóng rát.
Giờ khắc này, toàn thân nàng, cơ hồ không có chỗ nào không đau.
Đau đớn giống như một tấm lưới mịn, bao vây toàn bộ nàng, trong lưới không thể thở nổi.
Nàng thở phì phò, gằn từng chữ một, nghiến răng nghiến lợi mà nói: "Nếu ta không bị thương nặng một chút, sao khiến hắn đau lòng, khiến hắn áy náy chứ?"
"Hệ thống, hôm nay ta dạy cho ngươi một chiêu. Khi một nam nhân sinh ra áy náy với một nữ nhân, vậy sẽ cách luân hãm không xa."
Đánh giá thời gian, cuối cùng khi chân trời mơ hồ nổi lên bụng cá trắng*, An Cửu kiệt sức ngồi dựa vào một cây đại thụ, lấy còi trúc trước ngực đưa lên miệng, dùng sức thổi.
* Bụng cá trắng: ý chỉ mặt trời
Tiếng còi thanh thúy truyền khắp một mảnh núi rừng, đồng thời truyền tới tai một người.
Nam nhân đeo mặt nạ màu bạc bỗng nhiên ngẩng đầu, nhìn về phía phát ra tiếng còi.
———————
Tác giả có chuyện nói:
Mọi người cho rằng cổ độc này, chỉ biết đau đớn gấp bội sao? Sờ một chút chạm một chút đều chịu không nổi, dùng sức một chút liền cả người run rẩy......
Tác giả đầu óc phế liệu: Khuôn mặt nhỏ thống khoái. jpg
← Ch. 020 | Ch. 022 → |