6: Bồ Tát Sống Cái Khỉ Gì Còn Không Phải Tên Què Sao
← Ch.005 | Ch.007 → |
Nhắc nhở độ hảo cảm vẫn rất quan trọng, ví dụ như hiện tại, có thể rõ ràng quan sát phản ứng tâm lý của Bùi Tịch.
Tối hôm qua An Cửu tắt nhắc nhở độ hảo cảm, kết quả nỗ lực cả đêm uổng phí, tức giận nên sáng nay nàng lại mở ra.
Vì tránh phát sinh tình huống spam* giống như lần trước, lại không bỏ lỡ tin tức, nàng đặt chế độ chỉ tăng giảm vượt mức 5 điểm hảo cảm mới báo.
* Spam: là hình thức gây ra nhiều phiền toái, bất lợi đối với người nhận.
1 điểm 2 điểm gì đó, vẫn là thôi đi.
Thịt muỗi quá nhỏ, đại tiểu thư không hiếm lạ.
Sau khi An Cửu tránh xa, cũng không dám nhìn Bùi Tịch quá nhiều.
Người này quá nhạy bén, nàng vừa rồi chỉ là muốn nhân cơ hội trộm ngắm hắn một chút, liền lập tức bị hắn phát hiện.
Đột nhiên không kịp phòng ngừa, nàng theo bản năng trừng hắn một cái.
Bạch y công tử hơi sửng sốt, làm như có chút ngoài dự đoán, rồi sau đó hàng mi dài híp lại, lộ một ý cười nhạt nhu hòa.
An Cửu: Diễn sâu như vậy?
Nàng nghĩ nghĩ, dứt khoát hung hăng trừng hắn một cái nữa, rồi mới tự nhiên quay đầu.
【 Độ hảo cảm của Bùi Tịch đối với cô +5, hiện tại là -101.
】
An Cửu:......
Hiểu rồi, đại khái Bùi Tịch có tính cuồng chịu ngược.
Người khác càng không phản ứng hắn, hắn ngược lại còn xem trọng cái liếc mắt này.
Hai lần thêm hảo cảm đều là mắng hắn, An Cửu cảm giác mình giống như tìm thấy con đường thênh thang để tăng hảo cảm!
Cát Hương kéo ống tay áo An Cửu, nhỏ giọng nói: "Tiểu thư, người sao lại gây hấn với Bùi thần y vậy? Nghe nói y thuật của Bùi thần y rất xuất sắc, mấy ngày nay vẫn luôn chữa bệnh từ thiện ở Cửu Phương Thành, người trong thành đặc biệt cảm kích ngài ấy, nói ngài ấy là Bồ Tát sống cứu khổ cứu nạn đó."
An Cửu hừ nói: "Bồ Tát sống cái gì chứ, còn không phải là tên què sao." Lại mắng một tiếng.
Hả? Lúc này sẽ không tăng chứ?
Cát Hương bị hù chết khiếp, vội vàng che miệng lại, "Hư! Tiểu thư nói cẩn thận! Bị người khác nghe thấy sẽ mắng người đấy!"
An Cửu nói thì hơi tàn nhẫn, thật ra cơ thể rất thành thật, không nói chuyện nữa.
Bên kia, A Thất cũng đang nói về An Cửu với Bùi Tịch: "Công tử, An tiểu thư kia thật sự điêu ngoa, không bằng ta tìm cơ hội giáo huấn nàng một chút?"
Bùi Tịch mỉm cười, nhìn thân ảnh ửng đỏ phía xa đưa lưng về phía bọn họ.
Thiếu nữ kiều man mặc hồng y, cả người đều hung hăng, tính tình quái đản.
Nàng ôm một chiếc áo bào trắng, tỳ nữ bên người muốn giúp nàng cầm, nàng lại không chút do dự cự tuyệt, một hai phải tự mình ôm xiêm y kia, như thể nó có ý nghĩa đặc biệt nào đó.
Tiếng chủ tớ hai người nói chuyện rất nhỏ, nhưng dừng trong tai nhân sĩ tập võ, lại rõ ràng.
A Thất gay gắt suy đoán: "Xem ra An tiểu thư kia được anh hùng cứu mỹ nhân, thích hiệp sĩ đêm qua cứu nàng, nhưng hiệp sĩ kia trời chưa sáng đã không từ mà biệt, cũng không biết có phải không chịu nổi nàng hay không."
Đúng là không chịu nổi.
Cả đêm nhìn hắn rất nhiều lần, cho dù là trong lúc ngủ mơ, cũng thường xuyên lo sợ không yên mà bừng tỉnh tìm thân ảnh hắn.
Mảnh mai, ỷ lại như vậy, phảng phất gập lại liền tan vỡ, giống như hoa thố ti* nhu nhược bám trên đại thụ, một khi mất đi chỗ dựa liền vô lực sinh trưởng, nhỏ yếu vô năng đến đáng ghét.
* Hoa thố ti: là loại cây dây leo bám vào cây khác để hút chất dinh dưỡng
Cũng may, nàng vẫn nghe lời, hết thảy đều dựa theo kế hoạch của hắn.
Bùi Tịch hơi mở mắt, ánh mắt ấm áp, ôn nhu cảnh báo: "A Thất, nàng chỉ là một tiểu thư khuê các tay trói gà không chặt, ta là hạng người võ lâm, cần gì so đo với nàng.
Hôm nay ngươi vượt phép, ban đêm tự đi lãnh phạt đi."
Giọng hắn ôn hòa, ngữ khí không nhanh không chậm, chưa nói nửa câu nặng lời, nam hầu cường tráng A Thất phía sau lại bỗng nhiên trắng mặt.
"Vâng, công tử." A Thất cúi đầu, không dám nói lung tung nữa.
Sau khi hái hoa tặc tỉnh lại, hai người Hạ Tử Kình và Lâm Thanh Nghiên ép hái hoa tặc phun ra nơi nhốt nữ tử khác, rất nhanh, mọi người liền biết được phía dưới ngôi miếu nát này có một mật đạo, thông đến một nơi bí mật.
Mọi người lúc này mới giật mình, hái hoa tặc tựa hồ chỉ là tên thuộc hạ, còn có người đứng sau.
Võ công hái hoa tặc không tính là cao, trong chốn võ lâm chỉ tính là hạng ba, nhưng hắn vẫn luôn tác oai tác quái ở Cửu Phương Thành, lệnh bắt có thưởng treo ở huyện nha đã lâu, mãi đến khi Hạ Tử Kình tới mới bắt được hắn, điều này vốn không hợp lý.
Hiển nhiên, phía sau hắn có người che chở.
Tên này có lẽ còn có quan hệ với huyện nha.
Mật đạo giấu ở phía dưới tượng Phật đổ nát, rất nhanh bị tìm thấy, nhưng nhìn lối vào mật đạo tối om, nhất thời không ai dám đi xuống.
Ai cũng không biết phía dưới có cơ quan ám khí hay không, nếu hái hoa tặc này giở trò, bọn họ có thể có đến mà không có về.
Hạ Tử Kình chủ động đề nghị: "Ta và Lâm cô nương, Bùi huynh mang theo kẻ này cùng đi xuống tra xét, sai dịch Lưu đến huyện nha báo một tiếng, các ngươi ở chỗ này chờ, bảo đảm an toàn hãy đi vào."
Một đám người nhà của người bị hại sôi nổi đồng ý.
An Cửu lúc này lên tiếng: "Ta cũng đi!"
Thanh âm vừa phát ra, lập tức thu hút rất nhiều sự chú ý.
"Cô chỉ là tiểu cô nương, tay chân gầy yếu, đi theo không phải sẽ liên lụy Hạ đại hiệp và Lâm cô nương sao?" Có người nói.
"Đúng vậy đúng vậy, tiểu cô nương, nếu không có việc gì thì về nhà đi."
Hạ Tử Kình ngay thẳng nói: "An tiểu thư, chúng ta đi cứu người không phải du ngoạn, chuyến này có lẽ có nguy hiểm, cô tốt nhất nên ở lại đây."
"Ta muốn đi liên quan gì đến các ngươi? Mật đạo này chẳng lẽ là của nhà các ngươi?"
An Cửu nhướng mày liễu, dung mạo nàng vốn kiều diễm, tựa ánh mặt trời sáng chói, tức giận càng diễm lệ bức người.
Nàng giơ tay chỉ Bùi Tịch bên cạnh, trợn tròn đôi mắt, thanh thúy nói: "Hắn cũng có thể đi, vì sao ta không thể? Ta còn chạy thua một tên què sao?"
Ngón tay thiếu nữ tinh tế trắng nõn, móng tay sơn màu hồng nhạt, mềm mại giống như ngọc hành*.
* Ngọc hành: củ hành tây, để nghĩa đen nó bị thô nên mình giữ nguyên từ Hán Việt
Bị gọi là tên què trước mặt mọi người, ý cười trên mặt Bùi Tịch hơi thu lại, thần sắc bình tĩnh như cũ, có thể thấy được tính tình khá tốt.
Những người khác nhất thời bị dung mạo nàng hấp dẫn, ấp úng không dám nói.
Duy nhất Lâm Thanh Nghiên không bị ảnh hưởng thở gấp, mặt lạnh nói: "An tiểu thư, xin ăn nói cẩn thận! Y thuật Bùi Tịch cao siêu, chúng ta bị thương huynh ấy có thể trị liệu, cô đi theo chúng ta có thể làm gì?"
Tỳ nữ Cát Hương cũng nôn nóng mà lôi kéo cánh tay tiểu thư nhà mình, không nhịn được khuyên giải: "Tiểu thư, chúng ta trở về đi! Bà vú ở nhà chờ người đó, người đừng làm cho bọn họ lo lắng mà!"
An Cửu là kiểu người khác càng cản nàng, nàng càng phải đối nghịch với người đó.
Trong sách cũng viết một đoạn này, An Cửu kiên trì muốn đi theo Hạ Tử Kình xuống mật đạo, nhưng lý do trong sách là, nàng sinh ra ỷ lại với ân nhân cứu mạng, không nhìn thấy Hạ Tử Kình sẽ hoảng hốt sợ hãi, cứ quấn lấy hắn mãi.
Trên đường xuống mật đạo nàng liều mạng bám Hạ Tử Kình, để Hạ Tử Kình bảo vệ nàng, bởi vì An Cửu xuất hiện, gián tiếp khiến nữ chính Lâm Thanh Nghiên ý thức được mình thích Hạ Tử Kình.
Nữ phụ ác độc sao, còn không phải là công cụ thúc đẩy tình cảm của nam nữ chính à?
Nhưng lúc này An Cửu cũng không phải vì đánh thức nữ chính, nàng thuần túy là muốn tạo nhiều cơ hội ở chung với Bùi Tịch mà thôi.
An Cửu dùng sức mím môi, chết không chịu buông: "Dù sao ta phải đi cùng, ta thiếu chút nữa bị hại, chẳng lẽ còn không thể biết mình bị ai hại sao?"
Đại tiểu thư khư khư cố chấp, ai cũng không khuyên được.
Cuối cùng vẫn là Bùi Tịch mở miệng, tiếng nói ôn nhã, tâm lý nói: "Nếu An tiểu thư khăng khăng, vậy cùng đi đi.
Cô nhớ đi theo bên cạnh ta, A Thất võ công cao cường, có thể bảo vệ ta và cô."
An Cửu hừ nhẹ một tiếng, không nói chuyện.
Bùi Tịch lại từ trong ánh mắt đen lúng liếng của nàng nhìn ra mấy chữ to: Ai cần ngươi giả vờ tốt bụng?
Hắn hơi mỉm cười, gương mặt giống bạch ngọc vẫn luôn bình thản.
Bùi Tịch nhớ tới kiếp trước lần đầu gặp An Cửu, nàng đối với hắn tựa hồ cũng bất giả từ sắc* như vậy.
Nữ nhân ngu xuẩn này, giống người trên thế gian, đều quen trông mặt mà bắt hình dong.
* Bất giả từ sắc: thẳng thắn biểu lộ thái độ của mình
Chỉ là phần lớn người sẽ ngụy trang, sẽ không ngây ngốc đem suy nghĩ nội tâm biểu lộ ra.
Chỉ có An Cửu, luôn mồm gọi hắn là tên què, cho dù cảm xúc gì cũng đều bày ở trên mặt, cũng không che giấu nội tâm của mình.
Không biết nên nói nàng ngu xuẩn, hay là ngây thơ.
Mắt đen hẹp dài của bạch y công tử hơi thu lại, giấu đi lãnh quang chợt lóe rồi biến mất nơi đáy mắt.
Lời nói đã định, mấy người cũng không trì hoãn, Hạ Tử Kình mang theo hái hoa tặc nhảy trước xuống mật đạo, sau đó là Lâm Thanh Nghiên.
Khi đến phiên Bùi Tịch, hắn cười nhạt, ngón tay thon dài cầm quạt xếp màu trắng tuyết, ôn tồn lễ độ ra hiệu cho An Cửu: "Mời An tiểu thư đi trước."
An Cửu gạt Cát Hương đang liều mạng túm chặt tay nàng ra, đem áo bào trắng giao cho nàng ấy, hướng tiểu tỳ nữ khóc hu hu nói: "Em về Lâm phủ đi, nói một tiếng với bà vú, rằng ta sẽ sớm trở về."
Sau đó đi đến lối vào mật đạo khom lưng nhảy xuống.
Mật đạo này cách mặt đất khoảng hai mét, không có cầu thang, muốn xuống chỉ có thể nhảy xuống.
Độ cao hai mét đối với người tập võ mà nói không hề khó khăn, nhưng nàng chỉ là một tiểu thư, căn bản không biết võ công, liền có chút phiền phức.
An Cửu nhìn phía dưới một cái, biểu tình do dự.
Thấy vậy, có người mở miệng: "Ai ta nói tiểu cô nương này, xuống cũng không thể xuống, vẫn là đừng gây rắc rối nữa."
"Ai nói ta không thể xuống!"
An Cửu không chịu nổi nhất là khi người khác nói nàng không được, nghe vậy tức khắc không màng Cát Hương khuyên can, tay chống mặt đất nhảy xuống.
"Tiểu thư! Tiểu thư người không sao chứ!" Cát Hương ngồi xổm ở lối vào mật đạo, nôn nóng nhìn xuống.
An Cửu từ trên mặt đất bò dậy, vỗ vỗ bụi trên người, ngửa đầu nói: "Không sao!"
Nhìn như An Cửu bị khiêu khích mà nhảy xuống, kỳ thật trước khi nàng nhảy đã có chuẩn bị, lựa chọn tư thế nửa ngồi xổm lực giảm xóc rất nhỏ, cho nên sau khi rơi xuống không gặp nguy hiểm gì, trừ chân hơi tề vì bị chấn động, không có bị thương.
Mật đạo rất dài, trước sau đều có đường, thỉnh thoảng có ngã rẽ, lúc này Hạ Tử Kình và Lâm Thanh Nghiên đang ở cách đó không xa túm hái hoa tặc hỏi đường.
An Cửu bước sang bên cạnh vài bước, tránh cửa vào mật đạo.
Rầm một tiếng có gió thổi qua y phục, chỉ thấy A Thất hai tay giữ tay vịn xe lăn, từ phía trên cửa động rơi xuống, ngồi trên xe lăn là vị công tử bạch y lả lướt, tay cầm một chiếc quạt xếp, sắc mặt bình thản, mặt mày dửng dưng, góc áo trắng tuyết tung bay trong gió.
Xe lăn rơi xuống đất, thế nhưng chỉ có thanh âm trầm đục rất nhỏ, dường như rơi xuống không phải hai người và một xe lăn, mà là một hòn đá nhẹ.
Mắt An Cửu trừng lớn, kinh ngạc nhìn một màn này.
Mặc dù đã sớm hiểu đây là thế giới võ hiệp, tận mắt thấy những cảnh tượng thần kỳ như vậy, nàng vẫn ngăn không được mà giật mình.
"An tiểu thư, làm sao vậy?" Chú ý tới ánh mắt của nàng, Bùi Tịch hỏi.
An Cửu còn chưa trả lời, phía trước liền truyền đến tiếng Lâm Thanh Nghiên: "Bùi Tịch, đi bên này, các huynh theo sát chút, đừng tụt lại phía sau.
Nơi này địa hình rất loạn, rất nhiều lối rẽ."
Bùi Tịch trả lời: "Được, Thanh Nghiên, muội cũng cẩn thận." Sau đó chuyển mắt nhìn về phía An Cửu, hòa nhã nói, "An tiểu thư, nhớ theo sát ta."
"Đã biết." An Cửu âm thầm bĩu môi.
Nam phụ cũng thật có tiêu chuẩn nha, cho dù trọng sinh vẫn đối tốt với nữ chính như vậy, ngữ khí khi nói chuyện với nữ chính cũng khác hẳn.
Đương nhiên, cũng không loại trừ hắn đang diễn.
Mật đạo rất dài, trên tường treo vài ngọn đèn dầu, ánh đèn lập loè.
An Cửu nhất quyết đi theo cũng là cậy vào, nàng biết lần này sẽ không có nguy hiểm, nhưng vẫn nghe lời mà đi bên cạnh Bùi Tịch.
Bùi Tịch không chủ động nói chuyện với nàng, nàng cũng không để ý đến hắn.
Hai người một đường vẫn duy trì trầm mặc, phảng phất nước sông không phạm nước giếng, chỉ nghe hai người nam nữ chính phía trước giao lưu.
Đi tới đi lui, nàng nhịn không được liếc hắn một cái, lại liếc một cái.
Bạch y công tử mắt nhìn thẳng bị nhìn lén, lại đối với động tác nhỏ của nàng rõ như lòng bàn tay, khi nàng lại nhìn hắn lần nữa liền hỏi: "An tiểu thư nhìn ta làm gì?"
An Cửu chớp chớp mắt, rất nhanh phản bác: "Ai, ai nói ta nhìn huynh!"
Nhìn trộm bị bắt, lại là người mình ghét, gương mặt thiếu nữ ửng đỏ, vẻ mặt không giấu được thẹn thùng.
"Ồ." Bùi Tịch chậm rãi gấp quạt xếp, bên môi hàm chứa ý cười nhạt như cũ, tốt tính nói, "Vậy liền không nhìn đi."
An Cửu nhỏ giọng nói thầm: "Vốn dĩ không nhìn, ai muốn nhìn huynh."
Không biết bạch y công tử có nghe thấy không, trên mặt ý cười vẫn như cũ.
Lại đi được một lúc, đại tiểu thư rốt cuộc không kìm nén được, mím mím môi, liếc xéo bạch y công tử thản nhiên ngồi trên xe lăn kia.
"Này."
"Hửm?" Bùi Tịch hơi hơi nghiêng mắt, ánh mắt ôn hòa, giống như mặt hồ phản chiếu ánh nắng chiều.
Giọng thiếu nữ mỏng manh, không còn kiêu căng ngạo mạn như trước nữa: "Võ công của các huynh...... !Ta có thể học không?"
Bùi Tịch sửng sốt, rồi sau đó cười nói: "Vậy phải xem tư chất của An tiểu thư."
An Cửu đang chờ những lời này, lập tức duỗi tay ra, đưa tới trước mặt hắn: "Vậy, nếu huynh là thần y, hẳn là có thể nhìn ra được?"
Vì đề phòng hắn cự tuyệt, đôi mắt to tươi đẹp của nàng hoài nghi nhìn chằm chằm Bùi Tịch, bổ sung, "Huynh đừng nói với ta, huynh không được nha?".
← Ch. 005 | Ch. 007 → |