← Ch.602 | Ch.604 → |
Gã sai vặt lại đến lần nữa, nhưng Kiều Nhị bảo: "Hôm nay không có sẵn, ngươi cần phải đặt trước. Hạt giống tốt đâu phải lúc nào cũng có sẵn, chúng ta cần thời gian chuẩn bị."
Gã sai vặt cũng hiểu ra, "Vậy ta đặt trước một bao hạt giống rau xanh."
"Không thành vấn đề."
Tối đó, khi về nhà, Kiều Nhị kể lại chuyện với Chân Nguyệt. Chân Nguyệt nghĩ một chút rồi nói: "Không sao, bảo bọn họ hai ngày sau quay lại lấy."
"Được."
Khi thời tiết trở lạnh, bỗng nhiên có rất nhiều người đến mua tương ớt, ai cũng cho rằng mùa đông ăn cay thì cả người sẽ ấm lên, đặc biệt là những người phải làm việc ngoài trời.
"Kiều lão bản, còn tương ớt không?"
"Có chứ, muốn mấy bình?"
"Cho ta hai bình. Gần đây thấy ăn hơi nhanh. Các ngươi có loại bình lớn không?"
Kiều Nhị đáp: "Ngươi có thể đặt trước, lần sau ta mang đến cho. Cỡ lớn thế này có được không?" Kiều Nhị giơ hai tay tạo thành một vòng tròn lớn, ám chỉ loại chum nhỏ để muối dưa.
"Được, được. Vậy khoảng bao nhiêu tiền?"
"Cỡ đó tính bằng bốn bình nhỏ, khoảng hai trăm văn."
"Tốt, vậy làm cho ta một chum."
"Được."
Trong khi Kiều Nhị ở lại huyện thành, Ngô Loan về nhà báo lại việc này cho Chân Nguyệt. Sau đó, Giản nương tử lại bận rộn làm tương ớt đến mức tay bị cay xót, Chân Nguyệt bảo nàng ấy đeo găng tay vào.
Trong nhà Kiều gia suốt ngày đều thoang thoảng mùi ớt cay.
Chân Nguyệt cảm thấy như vậy không ổn, bàn với Kiều Đại Sơn rằng sau này làm tương ớt nên chuyển sang nhà cũ để làm, dùng nồi bên đó, còn nồi trong nhà chỉ để nấu cơm thôi.
Trong nhà cũng không đủ dụng cụ, nên Kiều Đại Sơn đi gọi thợ đến đóng nồi. Bếp ở nhà cũ cũng cần sửa sang lại để Giản nương tử và mọi người tiện sử dụng.
Mùa đông rảnh rỗi, Kiều Đại Sơn cùng Kiều Tam dẫn Giản Thật sửa lại căn bếp ở nhà cũ và chất thêm củi vào đó.
Do Tiền thị và Mạn Châu đều phải bế tiểu hài tử, công việc trong nhà cũng thiếu bớt hai người. Chân Nguyệt đành tự mình đứng bếp xào tương ớt.
Xào nhiều đến mức cảm thấy cả người đều ám mùi tương ớt. Vẫn là làm tương đậu nành dễ hơn, chỉ có điều tương đậu nành cần phơi nắng, mất nhiều thời gian hơn.
Đến giờ nấu cơm tối, Ngô nương tử dẫn nữ nhi Ngô Tuyết đến nhà cũ hái rau. Mùa đông lạnh cắt da cắt thịt, nhưng không ngờ vườn rau của chủ tử vẫn xanh tốt trong gió rét.
"Buổi tối chúng ta nấu một nồi rau, thêm chút mỡ heo, chắc chắn sẽ rất ngon." Ngô nương tử nói. Họ chắc chắn không ăn chung với chủ tử, nên sẽ tự nấu cho mình.
Ngô Tuyết reo lên: "Nương ơi, rau này tốt quá."
"Đúng vậy, không hiểu chủ tử trồng kiểu gì mà rau tốt đến thế." Ngô nương tử trước đây cũng làm nông, trồng trọt nhiều năm mà chưa từng thấy rau xanh mướt như thế vào mùa đông.
Không trách chủ tử có thể kiếm được nhiều tiền từ việc bán rau, rau nhà này đúng là tuyệt hảo.
Buổi tối, Kiều gia cũng chuẩn bị ăn lẩu, dùng nồi mới. Một bên nhóm lửa, ở giữa đặt nồi, xung quanh bày đồ ăn để thả vào nấu.
Trong khi đó, tại Háo Tử Sơn, Chân lão nhị và Ngô lão nhân cũng ăn tương tự. Họ treo một chiếc nồi đá trên đống lửa, rửa sạch đồ ăn rồi thả vào nồi, thêm vài gia vị đơn giản. Khi đồ ăn chín, họ lấy ra, chấm với tương ớt hoặc tương đậu nành pha thêm hành tỏi và nước tương, có thể ăn được hai bát cơm lớn.
Ngô lão nhân thở dài: "Cuộc sống thế này thật tốt quá."
Chân lão nhị cũng thấy vậy. Một chân của hắn ta bị cụt, trước đây nghĩ mình sẽ thành phế nhân, từng có lúc nghĩ đến việc kết thúc cuộc đời, nhưng nhớ đến tức phụ điên dại và đứa con thơ, hắn lại không dám chết.
← Ch. 602 | Ch. 604 → |