← Ch.450 | Ch.452 → |
Trong lúc nhất thời, lòng người đều hoảng sợ, mọi người nhìn ai cũng phảng phất giống như người xa lạ."Sao ta chưa gặp ngươi bao giờ?"
"Ta là lão nhị nhà Tống gia, ngươi không nhận ra sao?"
"À à, trong lúc nhất thời có chút hoa mắt."
Buổi tối có người ra ngoài đi vệ sinh cũng bị bắt giữ, cảnh tượng lúc đó chính là một lời khó nói hết.
"Ngươi ra đây giữa đêm khuya làm gì?"
"Đi vệ sinh."
"Sao ngươi không đi vào ban ngày? Sao hông vào nhà xí?"
"Ban ngày chẳng phải càng dễ bị người khác nhìn thấy sao?"
"..."
Nhà Kiều gia đã cất giấu toàn bộ lương thực kỹ lưỡng, không phải tất cả đều cất vào hầm. Cái hầm này được làm rất kín, phủ một lớp đất, trên còn đặt cối đá, phủ thêm cỏ dại, mà con lừa thì cứ đi lại dẫm lên đó.
Nếu không đặc biệt cẩn thận mà đào xuống ba thước đất, sẽ không ai phát hiện ra.
Một số lương thực cần dùng hàng ngày, Kiều Trần thị cũng đã thu xếp cẩn thận, đặt dưới giường trong ngăn tủ. Dưới giường còn có tấm ván che lại, nên mỗi lần lấy lương thực ra có hơi phiền phức.
Sau nhiều ngày tuần tra, không có chuyện gì xảy ra, nên dân làng bắt đầu lơ là.
"Chắc là lúc trước rút dây động rừng nên bọn trộm sợ không dám quay lại."
"Ta mệt quá, chợp mắt một chút, nghỉ rồi tiếp tục tuần tra."
"Như vậy có ổn không?"
"Có gì mà không ổn? Mấy ngày nay chẳng thấy tên trộm nào cả."
"Cũng đúng."
Đúng lúc này, có khoảng bảy, tám tên trộm lẻn vào thôn. Chúng thành thạo đột nhập vào một nhà, rồi dùng khói mê để làm cả gia đình ngất xỉu.
Sau đó, chúng ngang nhiên lục lọi khắp nhà, tìm lương thực và tiền bạc. Một tên trong nhóm thấy tức phụ người trong nhà xinh đẹp liền tiến lại sờ soạng.
Tên cầm đầu nhìn thấy, quát lớn: "Ngươi làm gì đấy? Muốn làm lỡ việc sao? Nếu bị phát hiện, ta sẽ không tha cho ngươi đâu."
Tên kia xấu hổ rút tay về. Sau khi lục lọi một lúc lâu, chúng tìm được chút lương thực của gia đình.
"Chết tiệt, giấu kỹ thật!"
Một tên hỏi: "Lý Đản, không phải ngươi đã điều tra trước bảo nhà này chắc chắn có lương thực sao? Sao lại chỉ có ít thế này?"
Tên gọi là Lý Đản kia, chính là kẻ đã đến xin nước trước đó, đáp: "Chắc lần trước chúng ta đã làm họ đề phòng, nên giờ họ giấu lương thực kỹ hơn."
"Liệu còn chỗ nào giấu nữa không?"
"Chúng ta đã lục khắp nơi rồi." Ngoài lương thực, chúng còn lấy được một ít tiền bạc và trang sức.
"Tốt, đi tiếp nhà khác. Nhà này ít quá. Mao Nhị, ngươi mang đồ ra xe ngựa trước."
"Dạ."
Lý Đản nói: "Có một nhà chắc chắn còn nhiều lương thực, sân rất rộng. Ta đã đi ngang qua, thấy nhà đó còn có giếng nước." Mọi người đều biết, nhà phải khá giả thì mới có thể xây được giếng nước.
"Đúng rồi, còn có con lừa nữa, ta sẽ trộm nó, bán lấy tiền hoặc không thì g. i. ế. c thịt ăn."
"Vậy đi, Lý Đản dẫn đường."
Bọn chúng nhanh chóng đến nhà Kiều gia. Theo kế hoạch, chúng lẻn vào sân và dùng khói mê để làm cả nhà ngất xỉu.
Nhưng khi một tên vừa nhảy vào sân, hắn đột ngột kêu rên. Bên ngoài, một tên khác nhỏ giọng hỏi: "Trương Căn Tử, có chuyện gì vậy?"
Trương Căn Tử đau đớn không nói nên lời, cảm thấy chân mình bị một thứ gì đó đ. â. m xuyên qua.
Hai tên còn lại vừa định leo qua tường thì bỗng thấy mắt cá chân bị thứ gì đó quấn chặt. Chúng hoảng sợ nhìn nhau, cúi xuống và phát hiện chân mình bị dây leo quấn lấy!
"Sao lại có dây leo ở đây?!"
Trong nhà, Chân Nguyệt tỉnh dậy sau khi nghe thấy tiếng kêu rên. Tiểu A Sơ vẫn ngủ say bên cạnh. Nàng nhẹ nhàng đứng dậy, cầm cung tên bên giường, rồi mở cửa sổ nhìn ra ngoài. Đúng như dự đoán, có vài bóng người đang đứng trên tường rào.
← Ch. 450 | Ch. 452 → |