Truyện:Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông - Chương 385

Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông
Trọn bộ 915 chương
Chương 385
0.00
(0 votes)


Chương (1-915)

Tiểu A Sơ nghe không hiểu nhưng chỉ cảm thấy phụ thân thật đáng sợ. Bé vẫn luôn khóc lóc. Kiều Triều ôm nhi tử trở lại phòng, đặt Tiểu A Sơ nằm bên cạnh Chân Nguyệt. Tiểu hài tử lập tức nép sát vào lòng nương, còn lén nhìn phụ thân một cái rồi nhanh chóng rúc vào trong sâu hơn.

Kiều Triều vuốt nhẹ đầu nhi tử, dọa: "Mau ngủ đi, nếu không yêu quái ngoài kia sẽ đến ăn thịt con đấy." Nghe đến "yêu quái", Tiểu A Sơ sợ hãi, nắm chặt lấy áo Chân Nguyệt, chui sâu vào lòng nàng không dám động đậy nữa. Cuối cùng, tiểu hài nhi không quấy nữa, Kiều Triều cũng tắt đèn và lên giường nghỉ ngơi.

Sáng hôm sau, Chân Nguyệt nhìn thấy mắt Tiểu A Sơ sưng húp liền hỏi: "Tối qua huynh làm gì mà con khóc nhiều đến thế?" Nàng vậy mà không hề nghe thấy gì.

Kiều Triều thản nhiên đáp: "Ta chỉ dọa sẽ ném nó đi thôi."

Chân Nguyệt bật cười: "Huynh không sợ làm nó ám ảnh sao?"

Kiều Triều xoa đầu Tiểu A Sơ rồi nói: "Nếu như vậy mà đã sợ hãi thì lớn lên làm sao bây giờ?" Hắn sờ đầu nhi tử, làm nhi tử của hắn thì không thể yếu đuối như thế được, hắn không muốn nhi tử mình giống bộ dạng yếu đuối của nguyên thân.

Tiểu A Sơ vẫn còn ngủ, nhưng Kiều Triều không để yên, liền đánh thức con dậy: "Hôm nay ta sẽ dẫn nó ra đồng làm việc. Ban ngày mệt thì buổi tối sẽ ngủ ngon hơn."

Chân Nguyệt: "... Sẽ không có vấn đề gì chứ?"

Kiều Triều tự tin trả lời: "Không sao, ta sẽ để mắt đến nó."

Được thôi.

Sau khi ăn sáng xong, Kiều Triều liền cõng Tiểu A Sơ đi ra đồng. Kiều Trần thị nhìn thấy liền hỏi: "... Lão đại, con định mang Tiểu A Sơ đi đâu thế?"

Kiều Triều đáp: "Con dẫn nó ra đồng, để nó đừng ngủ ngày nhiều rồi đêm lại không ngủ được."

Kiều Trần thị: "Nhớ để ý Tiểu A Sơ cẩn thận."

Kiều Triều gật đầu: "Con biết rồi."

Tiền thị hỏi: "Đại tẩu không nói gì sao?"

Chân Nguyệt đáp: "Cứ để thế đi, Kiều Triều sẽ trông chừng thằng bé."

Không chỉ Tiểu A Sơ, mà cả bọn Tiểu Hoa cũng bị gọi ra đồng làm việc. Dù bọn chúng chỉ làm được một lúc rồi quay sang chơi, nhưng cũng giúp được phần nào.

Buổi sáng, Chân Nguyệt ra đồng phụ giúp, buổi chiều nàng ở nhà. Tiểu A Sơ được mang ra đồng cùng phụ thân từ sáng, đến trưa khi về ăn cơm thì mệt đến mức mắt không mở nổi. Sau khi ăn trưa và ngủ một giấc, Chân Nguyệt đánh thức Tiểu A Sơ dậy, rồi Kiều Triều lại đưa con đi làm việc tiếp.

Tóm lại, không thể để Tiểu A Sơ nhàn rỗi, nếu không tối đến sẽ không ngủ được và lại quấy phá.

Đến tối, sau bữa cơm, cả nhà đều mệt mỏi, Tiểu A Sơ ngủ luôn trong lúc rửa mặt. Chân Nguyệt và Kiều Triều cuối cùng cũng có thể được nghỉ ngơi thật sự.

Sau một tháng bận rộn gieo trồng vụ xuân, mọi việc đã hoàn tất, áo bông mùa đông được cởi ra, thay bằng áo ngoài mỏng nhẹ. Tiểu A Sơ dường như đã có thêm sức khỏe sau những ngày theo Kiều Triều ra đồng. Nước da trắng nõn của bé giờ đây đã rám nắng, khuôn mặt lấm lem, nhưng tinh thần thì vẫn tràn đầy sức sống.

Kiều Triều nói: "Chờ tiểu nhi tử lớn thêm chút nữa, ta sẽ dạy nó đánh quyền. Ba tuổi học có được không?"

Chân Nguyệt:... Ngược lại cũng không cần phải sớm như thế.

Mưa xuân rơi như tơ, đất trời bừng tỉnh sau những cơn mưa phùn nhẹ. Kiều Đại Sơn khoác áo tơi ra đồng kiểm tra hoa màu, trong khi tường rào của nhà họ đã được xây xong từ trước. Vào ngày tường vây hoàn thiện, Kiều Trần thị chuẩn bị một rổ tiền để chia công cho mọi người, ai nấy đều phấn khởi nhận tiền công của mình.

Chương (1-915)