Truyện:Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông - Chương 236

Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông
Hiện có 350 chương (chưa hoàn)
Chương 236
0.00
(0 votes)


Chương (1-350 )

Kiều Tam ngần ngại, "Cái này quý lắm." Vùng của họ nằm sâu trong đất liền nên đồ biển rất hiếm và quý giá.

Chung mẫu cười xua tay, "Không có gì quý đâu, nhà cháu mang qua cho bá mẫu cá tươi như thế, một ít đồ biển này chẳng đáng gì. Cứ mang về đi."

Cuối cùng Kiều Tam đành nhận rổ đồ biển, cảm ơn rồi quay về nhà.

Sau khi nhận cá, Chung mẫu đem vào bếp, vừa làm vừa nói với Mạn Châu: "Kiều Niên mang cá đến, nói là đại tẩu hắn bảo mang qua. Người ta cứ nói Chân thị đanh đá, nhưng nương thấy chắc họ ghen tị với nhà Kiều gia thôi."

Mạn Châu gật đầu, "Con cũng thấy thế, lần trước con qua Kiều gia, đại tẩu của huynh ấy đối xử rất hòa nhã với con. Tiểu A Sơ thì đáng yêu vô cùng."

Chung mẫu suy nghĩ rồi nói: "Lần sau ta sẽ làm chút quà cho bọn trẻ con nhà họ, coi như đáp lễ."

Mạn Châu cười nhẹ, "Để con làm cho, nương. Con cũng cần luyện tay nghề may vá."

"Ừ, cũng nên tập luyện nhiều. Sang năm là đến lúc rồi." Chung mẫu vừa nói vừa nhìn nữ nhi thẹn thùng.

Mạn Châu có chút ngại ngùng, "Con vẫn muốn ở nhà thêm."

Chung mẫu cười nói: "Nương không ngại, nhưng chỉ sợ tẩu tử con không chịu. Nữ nhân a, làm gì có ai mà không gả chồng. Nhưng nương thấy Kiều gia cũng tốt, nhà lại gần, nếu chịu ấm thì cứ về đây. Quan trọng là chúng ta nắm lý lẽ."

Mạn Châu gật đầu, "Con hiểu rồi."

Về phía Kiều gia, cả nhà đang quây quần bên mâm canh cá nấm. Họ hỏi Chân Nguyệt và Kiều Triều về chuyện trú mưa trong lần vào rừng.

Kiều Triều kể: "Chúng ta tìm được một cái hang, gom ít củi rồi nhóm lửa lên, đợi mưa ngớt mới xuống núi."

Kiều Nhị góp lời: "May mà đại tẩu mang theo gậy đánh lửa."

Tiền thị băn khoăn: "Xem ra lần sau vào núi phải mang theo nhiều đồ hơn. Nếu chẳng may bị kẹt lại trong núi, ít nhất có thể trú tạm qua đêm trong hang. Lỡ mưa không dứt thì sao?"

Chân Nguyệt gật đầu đồng tình: "Ta cũng nghĩ như vậy."

Buổi tối, Chân Nguyệt và Kiều Triều nằm chung trên giường. Tiểu A Sơ lại được Kiều Trần thị đưa về phòng bà để ngủ, chủ yếu vì bà lo nếu Chân Nguyệt hoặc Kiều Triều bị cảm, sẽ lây bệnh cho Tiểu A Sơ.

"Ha thu, ha thu!" Đang ngủ, Chân Nguyệt bất ngờ hắt hơi vài cái, trông như sắp cảm lạnh.

Kiều Triều lập tức ngồi dậy, rót cho nàng một ly nước ấm. Chân Nguyệt uống xong nhưng vẫn còn hắt hơi. Kiều Triều không nghĩ nhiều, liền kéo nàng vào lòng, dùng tay xoa xoa lưng cho nàng, "Ôm thế này ấm hơn, chắc sẽ không bị cảm đâu."

Chân Nguyệt: "... Ta đã đắp chăn rồi mà."

Kiều Triều mỉm cười: "Nhưng ôm thế này sẽ càng ấm hơn."

Trong lòng Chân Nguyệt không khỏi nghĩ: Không biết còn tưởng hắn đang lợi dụng điều đó để ôm nàng. Nhưng quả thực ôm thế này ấm hơn. Chân Nguyệt nhắm mắt lại, rất nhanh chìm vào giấc ngủ.

Trước khi ngủ, nàng nhớ đến chuyện Kiều Triều từng bị chảy m. á. u mũi, thầm nghĩ lần tới nhất định phải đưa hắn đi khám.

Sáng hôm sau, Chân Nguyệt không bị sốt, chỉ hơi sổ mũi. Tinh thần vẫn tốt, nàng uống hai chén canh gừng, lại ra ít mồ hôi, không có vấn đề gì lớn, chỉ là mũi vẫn hơi nghẹt.

Gần đây, muỗi bắt đầu sinh sôi mạnh. Mỗi khi chiều xuống, trong nhà liền xuất hiện rất nhiều muỗi. Tối qua, mặt Tiểu A Sơ bị cắn một vết, sáng sớm đã khóc đòi nương.

Tiểu Hoa và mấy đứa nhỏ khác trên cánh tay, mặt mũi cũng bị cắn, muỗi ở đây đặc biệt hung hăng, để lại từng nốt đỏ sưng to.

Chương (1-350 )