← Ch.090 | Ch.092 → |
Niên đại này ngoại trừ vải sợi tổng hợp là có màu sắc sặc sỡ, còn lại vải vụn hay vải bông đều là màu trơn đơn giản nhất.
Ví dụ như đen, xám, xanh đậm, lam nhạt.
Mấy màu sắc này là thường thấy nhất.
Cho nên khi sợi tổng hợp có màu sắc rực rỡ như vậy xuất hiện, cho dù chất vải thô ráp cứng rắn, mặc vào cũng không thoải mái dễ chịu, nhưng vẫn được mọi người săn lùng.
Cửa hàng vải này nhỏ, đương nhiên là không có sợi tổng hợp.
Quần áo hoặc giày của trẻ con thì màu sắc càng khó bẩn càng tốt.
Phong Ánh Nguyệt chọn vải làm giày màu đen, lại chọn vải màu xanh đậm có thể làm một bộ quần áo.
Một bên khác, chị dâu Triệu chọn cho Niếp Niếp là màu lam nhạt, đại đa số bé gái đều mặc màu lam nhạt thì đẹp mắt.
"Các cô muốn mua cúc áo, hay tự mình làm cúc vải?"
Người bán vải hỏi.
Phong Ánh Nguyệt nhìn quần áo trên người Nguyên Đản một chút, là chị dâu hai Đường cho làm cúc vải, chắc chắn lại đẹp mắt, còn sẽ không cộm người.
"Chúng tôi tự làm."
Cô nói.
Chị dâu Triệu cũng nói tự mình làm.
Lúc này mua mới tốn ba hào, lúc đi ngang qua Cung tiêu xã, Phong Ánh Nguyệt mua hai đồng bánh bỏng gạo, còn có một cân kẹo giấy vàng với năm cân bột mì.
Trở lại nhà ngang, Niếp Niếp và Nguyên Đản muốn ra đập chơi, Phong Ánh Nguyệt liên tục căn dặn rồi mới lên lầu.
Sau khi mở cửa cất kỹ đồ vật, Phong Ánh Nguyệt lại ra đứng trên hành lang nhìn xuống, thấy Nguyên Đản và Niếp Niếp còn có mấy đứa nhỏ lớn hơn một chút đang chơi b. ắ. n bi, lúc này mới bắt đầu bận rộn việc của mình.
Cô làm giày vải trước, chân Nguyên Đản nhỏ, làm đệm giày cũng nhanh, chị dâu Triệu cũng bưng ghế tới, cùng cô ngồi trước cửa nhà may quần áo.
Hai người nhẹ nói vài câu, thỉnh thoảng sẽ đứng dậy nhìn xuống bọn nhỏ.
Giữa trưa, nhà ngang tràn ngập mùi đồ ăn, tiếng người gọi con nhà mình về nhà ăn cơm trong hành lang vang lên từng đợt.
Trong đó có Phong Ánh Nguyệt.
Nguyên Đản vừa nghe thấy tiếng Phong Ánh Nguyệt, lập tức đứng dậy đi lên lầu.
Đến bồn rửa tay, nhóc con còn nhón chân lên muốn vặn vòi nước ra rửa tay.
Một bên thím Điền nhìn thấy, cười híp mắt giúp nó vặn ra: "Nguyên Đản thật là thích sạch sẽ giống cha mẹ." Nguyên Đản hơi xấu hổ, nhưng vẫn chân thành nói cảm ơn, rửa sạch tay rồi đi về nhà.
Bởi vì hiện tại đi trên hành lang không ít người nấu cơm, nó nhớ kỹ Phong Ánh Nguyệt dặn, lúc này không được chạy, chậm rãi dựa vào bên ngoài tường đi là được.
"Rửa tay chưa con?"
Phong Ánh Nguyệt đang múc canh rau xanh trứng tráng, thấy nó vung tay nhỏ trở về thì hỏi.
"Dạ rồi."
Nguyên Đản giơ hai tay lên để cô kiểm tra.
"Ngoan quá, để mẹ xem khăn mặt lót trong áo con nào." Đặt canh lên bàn, Phong Ánh Nguyệt bảo Nguyên Đản đưa lưng về phía mình, lấy khăn trong áo lót nó ra sờ lên, có hơi ẩm, thế là lại cho một chiếc khăn khác vào: "Được rồi, ăn cơm."
Giữa trưa ăn canh rau xanh trứng tráng thêm bánh bột mì rau hẹ, cùng với hành dại đã ngâm hơn một ngày.
Sau khi ăn cơm xong, Phong Ánh Nguyệt muốn đi ra ngoài hóng gió một chút, thế là mang theo Nguyên Đản đạp xe đạp ra cổng nhà ngang.
Nguyên Đản mừng rỡ, tay nhỏ ôm thật chặt eo Phong Ánh Nguyệt, vui vẻ nhìn cây cối cỏ dại đang dần lùi về sau.
"Ôm chặt nhé."
"Dạ!"
Phong Ánh Nguyệt dạo qua một vòng gần đó, làm quen hoàn cảnh một chút, thấy Nguyên Đản vẫn chưa thỏa mãn, thế là lại dẫn nó vào huyện dạo qua một vòng.
Kết quả nhìn thấy anh cả Phong.
Anh ruột của "cô".
Anh cả Phong đương nhiên cũng nhìn thấy cô và Nguyên Đản, Phong Ánh Nguyệt dừng xe, chống chân nhưng không xuống, chỉ nhàn nhạt lên tiếng chào: "Anh cả."
"Ừ." Anh cả Phong ba mươi hai tuổi, da ngăm, thân hình cường tráng, có sức lực của một nông dân.
Anh ta lớn hơn Phong Ánh Nguyệt mười ba tuổi, cũng không quá thân thiết với cô, nếu nói hôn sự của Phong Ánh Nguyệt và Đường Văn Sinh còn là sau khi anh cả Phong gật đầu, mẹ Phong mới bắt đầu suy nghĩ thu bao nhiêu tiền lễ hỏi.
Cha Phong đã qua đời, anh cả như cha, anh cả Phong chính là trụ cột của nhà họ Phong, mọi chuyện lớn mẹ Phong đều nghe anh ta.
Anh cả Phong thấy em gái đạp xe đạp mới, cũng biết thời gian qua cô sống không tệ.
Lúc trước trong nhà đòi hơn tám mươi đồng tiền lễ hỏi, kỳ thật cũng có chút tâm tư bán con gái, điểm ấy anh cả Phong không cảm thấy xấu hổ bởi vì anh ta cảm thấy con gái sớm muộn gì đều phải gả đi, dù gả đi làm mẹ kế, sống như quả phụ, điều kiện sống kia cũng tốt hơn gả cho nông dân nhiều.
Có thể sử dụng giá trị bản thân mà kính dâng cho người trong nhà một chút tiền tài, cũng là phận con gái như Phong Ánh Nguyệt phải làm.
"Xem ra em sống không tệ."
Anh cả Phong nhìn thoáng qua Nguyên Đản rồi nói.
← Ch. 090 | Ch. 092 → |