← Ch.028 | Ch.030 → |
Giáp mặt khen cô 1
Phong Ánh Nguyệt nghe vậy, cười khúc khích: "Vậy thì anh ăn nhiều hơn đi."
Đường Văn Sinh gật đầu, bắt đầu nói về công việc.
"Gần đây phòng gia công khá bận rộn, anh muốn tìm một công nhân tạm thời, em có muốn đi không?"
"Được ạ!"
Phong Ánh Nguyệt đang bê bát định uống canh, nghe anh nói vậy, cô buông bát xuống rồi gật đầu, nói.
Đường Văn Sinh mỉm cười: "Vậy thì ngày mai em đến công xưởng cùng anh."
Cho dù là công nhân tạm thời, thì cũng là công việc trong công xưởng, trong đó nhất định có rất nhiều người.
Phong Ánh Nguyệt hỏi ý kiến: "Em cần chuẩn bị những gì vậy?"
Đường Văn Sinh lại gắp một miếng nộm gan heo, nghe cô hỏi thì lắc đầu: "Không cần chuẩn bị gì cả. Vốn dĩ xưởng cũng đang muốn tìm người, anh cứ đề cử một người ra là được rồi."
Phong Ánh Nguyệt hơi sửng sốt, sau đó nhẹ nhàng hỏi: "Em như thế này là đang đi cửa sau à?"
"Có thể coi là như vậy." Đường Văn Sinh cười.
Phong Ánh Nguyệt cầm bát lên tiếp tục uống canh, cô uống một ngụm rồi lại hỏi Đường Văn Sinh: "Anh thích ăn thịt gì?"
Cô định ghi lại, đợi đến khi có tiền, cô sẽ mua rồi làm cho Đường Văn Sinh ăn.
Đường Văn Sinh dễ dàng nắm được ý của cô, lập tức tiếp lời: "Chúng ta đều là người một nhà, không cần làm như vậy, em thích ăn gì thì làm món đó."
Tim Phong Ánh Nguyệt chợt lỡ một nhịp, cô trả lời cho qua chuyện rồi cúi đầu uống canh của mình. Cô còn chưa ăn hết bát canh, tiếng cãi vã từ nhà bên lại vang lên.
Chắc là chị dâu Triệu trách cứ Triệu Thiên trước mặt cô ấy thể hiện một đằng, trước mặt cha mẹ mình lại thể hiện một nẻo. Chuyện gì cũng không ra hồn, vô cùng ba phải!
Phong Ánh Nguyệt vểnh tai lắng nghe, Đường Văn Sinh thấy vậy thì bật cười: "Anh đoán là họ chưa được gặp đứa trẻ đâu."
Phong Ánh Nguyệt gật đầu, kể lại hôm nay cô đến gặp chị dâu Triệu, có nghe được chị dâu Trương và chị dâu Trương nói chuyện với nhau vài câu, thật ra cô ấy cũng rất nhớ thương đứa bé, hy vọng Triệu Thiên trở về sẽ có dáng người nhỏ bé bên cạnh. Kết quả là Triệu Thiên làm cô ấy thất vọng rồi.
Hôm nay không chỉ có Triệu Thiên và những người khác cãi nhau mà nhà chị dâu hai Ngô cũng xảy ra cãi vã. Lúc Đường Văn Sinh và Phong Ánh Nguyệt đi rửa bát có đi ngang qua cửa nhà họ, nghe thấy chị dâu hai Ngô đang mắng anh hai Ngô.
Cũng không có nhiều người hóng hớt chuyện náo nhiệt, người nhà họ đóng cửa bảo nhau khác với việc mẹ Triệu Thiên chạy nhốn nháo ra ngoài.
Vợ chồng nào mà chẳng từng cãi nhau.
Sau khi về nhà, hai người lấy sách ra tiếp tục học, nhà bên cạnh vẫn tiếp tục cãi vã, thỉnh thoảng có thể nghe thấy tiếng khóc của chị dâu Triệu.
Nhiều khi tiếng ồn quá lớn, Phong Ánh Nguyệt đến cửa ngó ngó xung quanh, ngẫm nghĩ mình có thể giúp gì không, một thím khác cũng nghĩ như vậy, nhưng khi bà ấy vừa gõ cửa, chị dâu Triệu đã rống lên, thím kia tức đến trắng mắt.
Bà thì thầm với Phong Ánh Nguyệt đang đứng một bên: "Muốn khuyên nhủ người ta một chút, nhưng em nhìn kết quả xem."
Phong Ánh Nguyệt cười khan.
"A Nguyệt."
Tiếng phát ra từ trong phòng của Đường Văn Sinh làm Phong Ánh Nguyệt sửng sốt, bởi vì trước giờ Đường Văn Sinh chưa từng gọi cô như vậy.
Thím kia mỉm cười, nói: "Gọi cô đó."
Phong Ánh Nguyệt quay trở lại bàn ăn, ngồi xuống. Đường Văn Sinh đặt giải ở trước mặt cô: "Em xem, có gì không hiểu thì cứ hỏi anh."
"Vâng."
Phong Ánh Nguyệt vội vàng nhập tâm vào học hành.
Đường Văn Sinh lén nhìn cô, thầm nghĩ cái tên A Nguyệt nghe cũng hay đấy.
Sáng sớm hôm sau, hai người ngủ dậy, tắm rửa sạch sẽ, sau đó cùng nhau làm bữa sáng, ăn xong thì khóa cửa chuẩn bị rời đi.
Trên mặt Triệu Thiên có vết tát, lúc này anh ta đang nấu ăn, băng gạc trên tay đã được tháo ra, trên đó có một vết sẹo màu đỏ nhạt.
"Ô, hai người cùng ra ngoài à?"
Triệu Thiên cười nói.
Phong Ánh Nguyệt và Đường Văn Sinh không tiếp tục nhìn chằm chằm vào dấu tay trên mặt của anh ta nữa, hai người chỉ nói vài lời rồi đi làm việc của mình.
← Ch. 028 | Ch. 030 → |