← Ch.015 | Ch.017 → |
Các con đã ở chung phòng với nhau chưa? 3
Thấy vậy, Phong Ánh Nguyệt và mẹ Đường đều không nhịn được mà cười lên một tiếng. Đường Văn Sinh đi tới sau lưng Nguyên Đản, giơ tay ra ôm lấy nó.
Miệng Nguyên Đản lập tức biến thành chữ o. Thấy vậy, Phong Ánh Nguyệt lập tức nháy mắt với nó: "Mau nào."
Lúc Nguyên Đản ngồi được lên yên sau, nó cũng không để ý xem người ôm mình lên là ai, chỉ dùng đôi tay nhỏ nhắn ôm chặt lấy eo Phong Ánh Nguyệt.
"Ngồi vững vào nhé."
"Vâng!"
Phong Ánh Nguyệt đạp xe khá là chậm. Nhưng dù là vậy thì cũng khiến Nguyên Đản phải kêu lên không ngừng. Trong sân nhà toàn là tiếng trẻ con cười vui vẻ.
Mãi đến khi Đường Văn Tuệ xách một giỏ trúc đầy thức ăn quay về, Phong Ánh Nguyệt mới dừng xe lại: "Văn, Văn Sinh, mau tới ôm con."
Cô hơi không quen lắm mà kêu tên anh.
Trong đầu cô cũng không kịp nghĩ xem có nên gọi như vậy hay không nữa, chỉ là nghe mẹ Đường gọi cái tên này nhiều lần nên cô cứ vậy mà thuận miệng gọi ra khỏi miệng luôn.
Đường Văn Tuệ ngạc nhiên nhìn anh ba bước nhanh về phía trước, ôm lấy Nguyên Đản đang kích động trên xe đạp xuống.
Tại sao phải ngạc nhiên?
Là vì anh ba cô ấy và chị dâu trước kia gần như là không hề có trao đổi gì, làm gì cũng lạnh nhạt, sau đó nữa là ly hôn.
"Anh ba, chị dâu ba."
Đường Văn Tuệ giữ chặt bé trai đang nhào tới rồi ngẩng đầu lên nhìn hai người cười.
Đường Văn Sinh gật đầu, chờ Phong Ánh Nguyệt xuống xe rồi lại đẩy xe đạp vào vị trí cũ.
Phong Ánh Nguyệt lau mồ hôi rịn ra trên trán. Cô chơi với Nguyên Đản sắp bốn mươi phút rồi nên lúc này gò má cũng hơi đỏ ửng lên: "Ừm, em đi đâu về vậy?"
"Hai ngày nay là lúc rau chân vịt tươi ngon nhất nên em đi hái chút về ăn." Đường Văn Tuệ đổ giỏ trúc đựng đầy rau củ dại ra. Nguyên Đản lập tức chạy vào phòng bếp, lúc đi ra trong tay có bưng một cái chậu sứ viền trắng, bên cạnh khuyết mất một lỗ nhỏ.
Thấy vậy, Phong Ánh Nguyệt khen Nguyên Đản một câu. Vừa rồi Nguyên Đản chơi với cô lâu nên bây giờ cũng đã gần gũi với cô hơn. Ba người bèn ngồi chung một chỗ dọn dẹp đống rau chân vịt.
Đường Văn Sinh thì vào phòng bếp giúp mẹ Đường nấu cơm.
Mẹ Đường nghe tiếng cười của mấy người trong sân rồi lại ngước mắt nhìn về phía Đường Vân Sinh đang ngồi đốt lửa cho bếp lò.
"Trước kia bảo con đi xem mắt thì con không chịu, cứ phải em cho mẹ tức phát bệnh mới đồng ý cuộc hôn nhân này. Bây giờ con biết cha mẹ không hề làm bậy cho con rồi chứ?"
Nghe vậy, lỗ tai Đường Văn Sinh hơi đỏ lên: "Cô ấy rất tốt."
Lúc đi đón dâu, Phong Ánh Nguyệt mặc bộ đồ mới đứng ở cửa nhà họ Phong, trông ngơ ngơ ngác ngác như mất hồn vậy. Đường Văn Sinh lén lút nhìn lén cô mấy lần mà Phong Ánh Nguyệt vẫn luôn không hề phát hiện ra.
Sau đó Đường Văn Sinh tiễn khách xong quay về nhà, đối mắt với Phong Ánh Nguyệt, bỗng anh cảm thấy cuộc sống như thế này thật ra cũng không tệ lắm.
Chỉ là hình như vợ anh hơi hiểu nhầm về anh thì phải.
"Khụ." Mẹ Đường thấy anh mất hồn thì lập tức ho nhẹ một tiếng. Lúc Đường Văn Sinh nghi ngờ ngước mắt nhìn, bà mới thấp giọng hỏi: "Chuyện đó, các con đã ở chung phòng với nhau chưa?"
Bậc làm cha mẹ như bọn họ rất quan tâm và lo lắng rốt cuộc cơ thể con trai như thế nào rồi. Nghĩ đến lúc Kiều Tư Vũ còn ở đây đã trong sáng ngoài tối bóng gió đứa con thứ ba nhà bọn họ không có khả năng tình dục...
Cả người Đường Văn Sinh cứng ngắc đối mặt với mẹ Đường mấy giây: "Cơ thể con không có vấn đề."
Nhưng ngày hôm qua anh cảm nhận được sự mâu thuẫn và sợ hãi của Phong Ánh Nguyệt nên anh cảm thấy chuyện này không thể vội vàng được.
Vậy nhưng lời này vào tai mẹ Đường lại thành con trai mình vịt c. h. ế. t còn mạnh miệng.
Bà càng cảm thấy có lỗi với Phong Ánh Nguyệt hơn. Lúc Phong Ánh Nguyệt bưng chậu đựng rau củ dại đã rửa sạch vào phòng bếp, mẹ Đường vội vàng bảo cô để đó đừng có làm nữa.
"Văn Tuệ ơi! Con đưa chị dâu ba của con đi loanh quanh một lát, làm quen với đội chúng ta một chút đi."
Mẹ Đường lớn tiếng gọi Đường Văn Tuệ.
Chị dâu hai Đường vừa lúc vác cuốc đi ra, nghe vậy thì mím môi lại, thấy Phong Ánh Nguyệt bị mẹ Đường đẩy ra khỏi phòng bếp thì cất cuốc đi rồi nói: "Mẹ, để con giúp mẹ nấu cơm. Con cũng không muốn nhàn hạ đâu."
← Ch. 015 | Ch. 017 → |