Truyện:Xuyên Thành Cung Nữ Của Tần Thủy Hoàng Thời Niên Thiếu - Chương 132

Xuyên Thành Cung Nữ Của Tần Thủy Hoàng Thời Niên Thiếu
Trọn bộ 146 chương
Chương 132
Chân giao
0.00
(0 votes)


Chương (1-146)

Dưới ánh đèn sáng ngời trong phòng tắm, chiếu lên cơ thể Lạc Thù lóng lánh trắng nõn.

Thiếu Đế ôm eo nàng, cúi đầu ♓.ô.𝓃., tay không ngừng, ôm người trong lòng đứng dưới vòi hoa sen một lúc, liền kéo khăn tắm quấn lấy nàng.

Nam nhân thoải mái ôm ngang Lạc Thù lên, đi ra phòng ngủ.

Giường không lớn, đợi đến khi Lạc Thù đỏ mặt, quấn chăn miễn cưỡng che khuất mình, Thiếu Đế lại đè lên, trên giường gần như không còn chỗ trống.

Nàng bị hắn ép vào trong góc, ngửa mặt đón nhận nụ 𝒽·ô·𝐧 tràn đầy ý vị xâm lược của hắn.

Tay nam nhân từ bầu v//ú 〽️*ề*𝐦 𝖒*ạ*𝖎 di chuyển đến thắt lưng, lại lần mò giữa nơi riêng tư, vệt nước đã lan đến chỗ bắp đùi.

Hắn thử thăm dò vào một ngón tay, người dưới thân liền nhíu mày lại, đẩy hắn, "Đau."

Thiếu Đế ngẩn ra, chỉ cảm thấy xunh quanh ngón tay mình bị hút vào chặt chẽ.

Hắn chần chừ một chút rồi rút tay về, tiện tay kéo chăn quấn nàng lại, ôm lấy Lạc Thù từ phía sau, tựa cằm lên cổ nàng, cắn vành tai nàng: "Sao không nói."

Hơi thở nam nhân vẫn nóng rực, mặc dù thu tay về, nhưng cái 𝒽·ô·𝖓 vẫn liên tục không ngừng lưu luyến ở sau tai và bên gáy nàng, ɱôn*𝐠 nàng áp sát vào bắp đùi săn chắc của hắn, giữa đùi là dụ//c v//ọng c//ương c//ứng ⓝ·ó·ⓝ·g 𝐛·ỏ·ⓝ·ɢ của hắn.

"Vừa rồi ta muốn nói, ngài đã chặn lại không cho." Lạc Thù né tránh, hắn lại đuổi tới, không lui chút nào.

"Ồ, đúng vậy."

Thiếu Đế suy nghĩ một chút, tiểu cung nữ mới vừa rồi do dự gọi hắn, hắn chỉ nghĩ quá lâu rồi nàng không g●ầ●𝐧 g●ũ●ℹ️ với hắn nên xấu hổ.

"Vậy làm sao bây giờ? Thù nhi, hửm?" Nam nhân xấu xa thẳng lưng chọc vào ɱôп·𝐠 nàng, q//uy đ//ầu cực lớn ấn vào cánh Ⓜ️·ôⓝ·ℊ 〽️·ề·ɱ Ⓜ️·ạ·𝖎 của nàng tạo thành một vết lõm nhỏ, lại dùng sức đẩy vào giữ hai chân nàng.

Thời gian trong sách khác với nơi này.

Đối với cha mẹ Lạc Thù mà nói, nàng chỉ ⓗô.𝖓 mê hơn mười ngày, sau đó tỉnh lại ít nói, rầu rĩ không vui vài ngày.

Nhưng đối với Thiếu Đế mà nói, Lạc Thù tâm tình sa sút trong mấy ngày đó, lại là một năm của hắn.

Hắn mất đi nàng ròng rã một năm, đặt toàn bộ tinh lực vào triều chính, đem nỗi nhớ nàng đọng lại dưới đáy lòng.

Vừa thấy nàng, tất cả cảm xúc tích tụ đều trong dâng trào trong khoảnh khắc đó, nhưng đều chỉ gói gọn trong một câu.

Ngồi xuống bên cạnh hắn.

Dựa sát vào nhau, gắn bó, không câu nệ là tư thế gì, có thể cảm nhận được hơi ấm của nàng, da thịt 𝖒.ề.𝐦 ⓜạ.𝖎 cũng rất tốt.

Nàng ấy thật sự ở đây.

Cũng giống như bây giờ.

Lồng 𝖓ɢự-🌜 hắn dán sát phía sau lưng nàng, nhịp tim đập mạnh mẽ khiến tim Lạc Thù đập nhanh hơn.

Bên tai là giọng điệu xấu xa trầm thấp thúc giục nàng muốn nàng nghĩ cách, hắn càng nói, mặt nàng càng đỏ, tiểu cung nữ bịt tai không muốn nghe nữa.

"Ta không biết."

Thiếu Đế nở nụ cười, hỏi nàng: "Là như thế này sao?"

Tay hắn xoa xoa giữa hai chân mẫn cảm của nàng, xoa đến khi cơ thể nàng mềm nhũn, nam nhân liền thẳng lưng đ●ư●ⓐ νà●ⓞ giữa hai chân nàng, bắp đùi thiếu nữ m●ề●𝖒 𝖒●ạ●1 lại có tính đàn hồi quấn chặt lấy hắn, c//ôn th//ịt ở giữa đưa đẩy ra vào.

Nàng bị hắn va chạm đến mức cặp v//ú lắc lư, lại đỏ mặt, cắn chặt môi không dám lên tiếng, rất sợ bị người nghe thấy.

"Ưm... nhẹ một chút, nhẹ thôi..." Tiểu cung nữ không nhịn được mà cầu xin hắn.

Nam nhân vẫn luôn cường thế trong chuyện giường chiếu, không chỉ thân hình cao lớn hoàn toàn ôm trọn lấy nàng ở trong n🌀●ự●𝒸, dưới thân còn dùng q//uy đ//ầu to lớn không ngừng 𝖈-ọ 🔀-á-𝖙 vào â//m v//ật nhỏ đã bị xoa ⓛê*𝖓 đỉn*𝒽 nhiều lần của nàng.

Vốn là nơi cực kỳ mẫn cảm, lại bị hắn ấn chọc như mưa rền gió dữ, Lạc Thù chịu không nổi cơ thể r*υ*n 𝓇ẩ*𝐲 lại 🦵ê_ռ đ_ỉ_n_ⓗ một lần nữa.

Ga trải giường dưới thân ẩm ướt hơn phân nửa, nam nhân vẫn còn chưa thỏa mãn, bàn tay to nhéo n//úm v//ú nàng, lại muốn cắn lên.

"Không được nữa, Vương thượng..." Đôi mắt Lạc Thù đẫm lệ mênh 〽️ôⓝ_ℊ, bị hắn đưa đẩy như vậy làm cho mệt mỏi cực độ, "Ngày mai ta còn phải dậy sớm nữa."

Thấy nàng thật sự buồn ngủ, Thiếu Đế thu tay, đơn giản thu dọn một chút, ôm nàng chìm vào giấc ngủ.

Chương (1-146)