Làm ơn
← Ch.127 | Ch.129 → |
Lạc Thù theo tay hắn, thấy được những trang sách rải rác trên mặt đất.
Nàng ngơ ngác trong chớp mắt, ngoan ngoãn ngồi xuống bên cạnh Thiếu Đế, học động tác của hắn ngồi xếp bằng.
Thiếu nữ mặc chính là chiếc quần jean ngắn, lộ ra đôi chân thon dài cân xứng, trắng nõn mịn màng, khi ngồi xếp bằng, đường cong phần chân hiện ra.
Lúc này nàng mới chậm chạp phát hiện ra có chút xấu hổ, khi đỏ mặt đưa tay muốn che bắp đùi tr//ần tr//ụi, thì nam nhân đã tiện tay kéo một cái chăn mỏng đắp lên chân nàng.
Tiểu cung nữ quấn chặt, lại cẩn thận nhích lại gần hắn một chút, hắn không nói nữa, lẳng lặng rũ mắt nhìn động tác của nàng.
Không giống như trước kia.
Nàng không chải tóc búi cao phức tạp, chẳng qua chỉ buộc lại đơn giản, tóc xoã bên tai, hơi nghiêng mặt qua, vành tai đỏ lên, mặt mày tựa như đang chờ mong điều gì đó.
Thiếu Đế mỉm cười, giơ tay vén tóc mái bên mặt cho nàng, nhỏ giọng hỏi nàng: "Đây là chỗ sinh hoạt ban đầu của Thù nhi à?"
Hắn mặc dù hỏi, nhưng lại là giọng điệu trần thuật.
Lạc Thù cắn môi, gật gật đầu.
"Không phải ta muốn lừa ngài...chuyện này quá mức ly kỳ, ta không biết nên làm thế nào..." Nói cho ngài...
Nàng còn chưa dứt lời, nam nhân đã nâng cằm nàng lên, bàn tay rộng lớn đặt lên vòng eo thon gọn của nàng, không cho cưỡng lại mà hôn lên.
Hắn hôn rất cường thế, rất sâu, hơi thở nóng rực phả vào mặt, nhiệt độ bàn tay, răng môi dây dưa, khiến Lạc Thù nóng đến mức gần như sắp hít thở không thông.
Tay Thiếu Đế bồi hồi bên hông nàng, đầu ngón tay đặt lên môi nàng, thúc giục Lạc Thù hé môi ra hơn để đón nhận hắn.
Tiếng gõ cửa bên ngoài vang lên, giọng nói của mẹ Lạc vang lên: "Tiểu Thù, mở cửa ra đi, ở trong phòng buồn chán làm gì, ra ngoài đi dạo một chút thì tâm trạng mới có thể tốt lên. Cơm xong rồi, đi ra ăn đi."
Người trong ngực hoảng loạn bừng tỉnh, miễn cưỡng tránh ra, độ nóng trên khuôn mặt đỏ bừng không tiêu tan.
"Con ra ngay đây."
Lạc Thù cố gắng bình tĩnh trả lời, lại nhìn về phía Thiếu Đế hơi híp mắt có chút không vui vì bị cắt ngang, hắn giơ tay muốn ôm nàng vào lòng, tiểu cung nữ vội vàng giải thích: "Vương thượng, ngài phải trốn đi trước đã."
Trốn? Thật hiếm lạ.
"Sao nào? Cô không thể thấy người khác?" Nam nhân lạnh nhạt nói.
Mặc dù đây là lần đầu tiên hắn đến được nơi xa lạ như thế này, thậm chí từ lúc vừa mới xuất hiện trong căn phòng nhỏ này mà vẫn duy trì tư thế ngồi xếp bằng không nhúc nhích, nhưng tư thế của Thiếu Đế rất nhàn nhã, thản nhiên giống như nơi này cũng là quốc thổ mà hắn bao quát.
Lúc này cũng giống như vậy.
Hắn chỉ ngồi xếp bằng ở chỗ này, gian phòng của tiểu cô nương vốn không lớn lại càng có vẻ chật chội.
Lạc Thù vẫn không có động tĩnh, tiếng đập cửa bên ngoài lại vang lên, giọng người phụ nữ đã có chút lo lắng: "Tiểu Thù, Tiểu Thù, con sao vậy?"
"Mẹ, con không sao, con đang thay quần áo."
Nàng vội vàng trả lời xong, lại túm ống tay áo của Thiếu Đế, nhỏ giọng nói: "Vương thượng, trước tiên phải thiệt thòi cho ngài trốn đi một chút, nhờ ngài đó! Ba mẹ biết trong nhà đột nhiên xuất hiện một người sẽ sợ hết hồn đấy."
Thiếu Đế thần sắc khẽ động, "Cha mẹ của ngươi?"
Tiểu cung nữ đáng thương gật đầu.
Nam nhân cuối cùng cũng đứng dậy, càng có vẻ áp bức. Hắn nhìn quanh phòng nhỏ này một chút, nghiêng đầu hơi nghi hoặc: "Ngươi muốn Cô trốn ở chỗ nào?"
Chiếc giường nhỏ dài khoảng chừng tám thước rộng hơn ba thước, một cái bàn học, còn có cả một cái tủ sách, bày rất nhiều sách.
Thiếu Đế nhìn một chút, thật sự tìm không được nơi nào có thể ẩn nấp, chỉ vào một cánh cửa nhỏ ở trong góc, là không gian tắm rửa trong phòng của Lạc Thù: "Nơi đó?"
Lạc Thù nhìn sang, đột nhiên nhớ tới quần áo mình vừa thay còn chưa thu dọn, lập tức lắc đầu liên tục, lại sợ mẹ Lạc lo lắng ở bên ngoài.
Nàng dứt khoát đi vòng qua sau lưng Thiếu Đế, bàn tay nhỏ bé đẩy hắn đi ra cửa, nếu như bên ngoài mở cửa, vừa vặn có thể ngăn trở nam nhân.
← Ch. 127 | Ch. 129 → |