Ngậm ăn
← Ch.114 | Ch.116 → |
Tiểu cung nữ ngẩn ra, cơn giận dịu xuống, nhanh chóng lắc đầu, hoảng hốt một chút, lại nói: "Là chính ngài đã nói không làm được, không phải sao?"
Thiếu Đế nhìn cô một cái thật sâu, không truy cứu vấn đề này nữa, hôn lên mi tâm của nàng: "Nếu như vậy ngươi sẽ thật lòng ở lại bên cạnh Cô."
"Việc không làm được vì chuyện này mà làm được, cũng không hẳn là không thể."
Tiếng nói của hắn vừa dứt, Lạc Thù tựa như nghe được tiếng tim đập của mình, thình thịch càng lúc càng mãnh liệt, trên người cũng bắt đầu nóng bừng, nóng đến mức có chút không được bình thường.
Nàng khẽ cau mày vuốt ngực, nhưng không lâu sau nhịp tim đã bình tĩnh trở lại.
Vẻ mặt tiểu cung nữ phức tạp, chớp chớp mắt ngẩng đầu hắn, muốn nói rất nhiều, cuối cùng lại không nói gì.
Nàng tin hắn.
Tin rằng hắn sẽ làm được, tin rằng hắn không làm được thì sẽ để nàng rời đi.
Tiểu cung nữ mím môi, vươn ngón út ra dùng ánh mắt ra hiệu Thiếu Đế làm theo.
Nam nhân nhướng mày theo lời, thấy ngón út của nàng móc vào ngón út của mình, rồi ấn một cái như đóng dấu.
Hắn rất có hứng thú hỏi: "Làm gì vậy?"
"Ý rằng muốn ngài giữ lời hứa." Tiểu cung nữ lời ít mà ý nhiều.
Thiếu Đế cười, nói với nàng: "Đương nhiên."
Nói xong hắn lại tới hôn vành tai nàng, thì thầm vài câu bên tai nàng.
Tiểu cung nữ nghe vậy liên tục lắc đầu, cuống quít che vạt áo của mình lại, "Không được, không được."
Nàng lại bắt đầu trốn tránh hắn.
Thân thể cứ lùi về phía sau, con ngựa cuối cùng cũng bắt đầu nóng nảy, lắc lắc cái cổ, bờm ngựa theo bốn vó phi nước đại mà bay lên.
Lạc Thù chỉ hơi nghiêng ra trong giây lát, bàn tay rộng lớn đặt sau lưng nàng kéo nàng vào trong lòng.
D//ương v//ật của nam nhân theo động tác đưa đẩy của hai người lập tức đâm vào trong, con ngựa xao động chạy rất nhanh, xóc nảy càng dữ dội hơn.
Tiểu cung nữ lên xuống ngồi trên người hắn, thỉnh thoảng lực đạo quá mạnh, Thiếu Đế sẽ khẽ rít lên một tiếng, một tay bóp eo nàng chống đỡ.
Lần này còn mãnh liệt hơn so với từng cú đâm rút mạnh bạo mang ý trừng phạt của nam nhân vừa rồi, hai người không có khúc mắc cứng nhắc, tiểu cung nữ càng động tình hơn, nhưng vẫn không thể chịu nổi như vậy.
Nàng cau mày túm ống tay áo của hắn: "Vương thượng... a, ngài, ngài làm ngựa dừng lại đi ——"
"Sắp bị đâm hỏng rồi... a, trướng quá, ngài rút ra trước đi, ra..."
Tiểu cung nữ nhỏ giọng khóc, đứt quãng van nài hắn, giọng nàng mềm nhũn, giống như đang làm nũng với hắn.
Thiếu Đế nghe được, d//ương v//ật ở trong huyệt nàng lại trướng to hơn một vòng, theo sự xóc nảy trên lưng ngựa va chạm thật mạnh vào tiểu cung nữ.
Người trong lòng gần như xụi lơ tựa vào lồng ngực hắn, lên đỉnh hết lần này đến lần khác, quần áo cũng ướt đẫm.
Nam nhân vẫn còn ngại không đủ, thò tay vào vạt áo nàng, đẩy sang một bên, lộ ra nội y trắng như tuyết bên trong, bàn tay lớn nắm lấy bầu v//ú xoa bóp trong lòng bàn tay.
Đợi con ngựa chạy được một đoạn, cách xa đường chính, rừng cây xung quanh trở nên rậm rạp, Thiếu Đế cũng không để ý tới tiểu cung nữ lời mắng mỏ nũng nịu của tiểu cung nữ, yết hầu lăn trượt, trực tiếp vươn tay vào trong áo, cuối cùng da thịt cũng kề sát mân mê hai bầu thịt mềm mại kia.
Hắn xấu xa nắm lấy đầu v//ú mẫn cảm của nàng, đồng thời d//ương v//ật thô dài lại thúc vào cổ t//ử c//ung của nàng, xoa nắn một lát, dứt khoát hất áo sang hai bên, hai bầu v//ú trắng nõn mềm mại đang run rẩy lộ ra ngoài.
Tiểu cung nữ hoảng hốt muốn che lại.
"Vương thượng, đừng mà, đây là ở bên ngoài!" Nàng xấu hổ đỏ mặt, kháng nghị.
Tầm mắt Thiếu Đế không rời, ánh mắt nóng rực nhìn chằm chằm chỗ đó, ừ một tiếng, nhưng đồng thời đưa tay khoác cho nàng một cái áo khoác.
Chỉ miễn cưỡng có thể ngăn trở hai bên.
Lạc Thù da mặt mỏng, có chút không chấp nhận được, nhưng nam nhân hưng phấn vô cùng đã cúi đầu ngậm lấy đầu v//ú của nàng, khẽ cắn ngậm ăn.
← Ch. 114 | Ch. 116 → |