Chuôi kiếm
← Ch.051 | Ch.053 → |
Cung điện trống trải không người.
Cửa điện đóng chặt, ánh nến cũng chưa được đốt lên, trong phòng tối om, chỉ có chiếc giường nhỏ bên cạnh cửa sổ được ánh mặt trời hắt sáng vào.
Thiếu Đế chỉ hôn lên khuôn mặt của tiểu cung nữ, dừng lại một chút, lại cắn vành tai trắng nõn của nàng, thân hình rộng lớn bao phủ lấy nàng, một người quần áo chỉnh tề, một người toàn thân tr//ần tr//ụi.
Đầu v//ú mẫn cảm của thiếu nữ cọ vào hình thêu trên huyền y của Thiếu Đế, hơi đau, có chút lạnh lẽo, càng nhiều là ngứa ngáy, giống như muốn xuyên vào trong xương cốt. Khoái cảm kỳ dị khiến cho nàng chủ động ưỡn ngực lên đỏ mặt lặng lẽ cọ xát.
Tiểu cung nữ tự cho là bí mật, Thiếu Đế nhàn nhạt liếc nàng một cái, mặt không chút biểu cảm.
Hắn lại đút hai ngón tay vào, lấp đầy lỗ nhỏ của tiểu cung nữ, nhanh chóng ra vào sâu cạn vài lần, cho tới khi chạm đến đáy, lại không chút nào thương tiếc ấn mạnh vào â//m v//ật của Lạc Thù xuống, chờ nàng sợ hãi kêu lên một tiếng, khóc lóc muốn đẩy hắn, khi khuôn mặt nàng đỏ bừng sắp lên đỉnh thì đột nhiên rút ra, không để nàng được thoải mái.
"Vương thượng... a..." Cơ thể tiểu cung nữ run lên vài lần, cắn môi gọi hắn.
Không đợi nàng kêu ra, ngón tay hơi lạnh của thiếu niên đã đặt lên trên môi nàng ra hiệu nàng chớ có lên tiếng.
"Suỵt, cung nữ tên Thu Nguyệt kia rất lo cho ngươi." Thiếu Đế cười một tiếng, nhìn ra ngoài điện qua khung cửa sổ chạm rỗng.
"Từ nãy đến giờ, canh giữ ở cửa đại điện, lát nữa đừng kêu quá lớn tiếng? Hửm? Miễn làm cho nàng hiểu lầm, đến lúc đó làm hỏng hứng thú của Cô."
Tiểu cung nữ có chút kinh sợ, hai mắt đẫm lệ ngoan ngoãn gật đầu, lập tức không dám thở mạnh. Nàng từng canh cửa điện, chỉ cách có một bức tường, bên ngoài nếu có động tĩnh hơi lớn một chút thì cũng có thể nghe thấy.
Nàng còn ở chỗ này cẩn thận nghĩ lại tình cảnh vừa rồi.
Đột nhiên một vật lạnh như băng chạm vào lỗ nhỏ của nàng, tiểu cung nữ cau mày muốn trốn, lại bị Thiếu Đế đè eo, nắm vật lạnh lẽo kia nhét vào trong lỗ nhỏ của nàng.
Lạnh lẽo, ôn nhuận, phía trên còn có vài hoa văn được điêu khắc nhô ra, giống như là thứ gì đó làm từ ngọc.
Tiểu cung nữ gần như ngay lập tức nghĩ đến tiểu ngọc kiếm của nàng, phần trên chuôi kiếm hoàn toàn làm bằng ngọc, điêu khắc hoa văn phức tạp đẹp đẽ, chuôi kiếm kia cũng không mảnh, chỗ gần thân kiếm nhất phía dưới còn điêu khắc ra móc ngọc trang trí.
Hiển nhiên bây giờ Thiếu Đế muốn nhét chuôi kiếm của tiểu ngọc kiếm vào trong lỗ nhỏ của nàng, nàng nào có thể "ăn" được! Tiểu cung nữ lắc đầu liên tục, không ngừng muốn lui về phía sau, nhưng phía sau chính là tường, nàng không thể trốn đi đâu được.
Cho dù là vừa rồi đã dùng ngón tay khuếch trương, trong huyệt còn ẩm ướt, nhưng chuôi kiếm cũng không dễ nhét vào.
Người trên thân dường như không phát hiện tiểu cung nữ đang miễn cưỡng, chỉ là điều chỉnh tư thế, không ngừng xoay chuôi kiếm, cho đến khi nhét vào một chút, tiểu cung nữ đã chịu không nổi run rẩy vài cái, nàng đau đến mức nước mắt lưng tròng, nhỏ giọng van xin hắn: "Vương thượng, không được, không nhét vào được, đau quá..."
Thiếu Đế dừng một chút, thu liễm tầm mắt, ngay lúc tiểu cung nữ cho rằng hắn sẽ buông tha mình, tay hắn bỗng nhiên dùng sức, chuôi kiếm thô dài trong nháy mắt tiến vào hơn phân nửa, hoa văn trên chuôi ngọc ma sát vách huyệt, tiểu cung nữ a một tiếng lại cắn chặt môi, đau đến chảy nước mắt, dưới thân lại một mực dính lấy, lỗ nhỏ vẫn đang không ngừng co rút lại, ý đồ tiết ra chút dịch lỏng để bôi trơn dễ nuốt vào hơn.
"Cái này không phải bị nhét vào đâu." Thiếu Đế điềm đạm, ám chỉ nói: "Có một số việc cũng không phải là không được, phải thử qua mới biết, cũng giống hôm nay cô dùng chuôi kiếm này đùa bỡn ngươi, ngươi cũng có thể ăn thoải mái như vậy sao?"
Lời nói của hắn vô cùng kiêu căng, vẻ mặt cũng thay đổi khác thường, tiểu cung nữ cảm thấy ngực còn khó chịu hơn cả thân dưới, cúi thấp đầu, nước mắt rơi xuống, nhẹ giọng nói: "Tất nhiên. Toàn bộ Tần cung đều là của Vương thượng ngài, thí dụ như nô tỳ cũng chỉ là một trong những cung nữ của ngài."
← Ch. 051 | Ch. 053 → |