(2)
| ← Ch.024 | Ch.026 → |
một cái tủ giường." Không phải tủ giường thì cũng nên là mấy đồ thực dụng như ván giặt đồ, cung nỏ, ai mà biết phải làm thế nào.
Từ Yến Chu: "...Nếu có bản vẽ thì sao, ta sẽ vẽ."
Thợ mộc phủi mùn cưa trên dao bào: "Cũng được, không phải ta thổi phồng, nhưng nếu không có ta sẽ không làm được gì đâu."
Từ Yến Chu bắt đầu vẻ bản mẫu, chàng vốn là đại tướng quân, tất cả binh khí trong quân doanh đều đã từng qua tay chàng, muốn đứng từ xa vẫn có thể đả thương người, chỉ có thể dùng cung nỏ.
Khi bản mẫu được vẽ xong, thợ mộc liền cảm thán: "Tinh diệu tuyệt luân*! Có thể làm."
(*Tinh xảo)
Từ Yến Chu: "...Có thể thì bắt tay vào làm đi."
Thợ mộc cười tủm tỉm thu bản vẽ lại: "Nhưng gỗ bình thường không thể làm được, ngươi vào trong núi tìm một cây có thân màu sẫm chặt nó về đây, cây đó thân gỗ rất cứng rắn, vừa làm nỏ vừa làm được cả mũi tên."
Lúc Từ Yến Chu khiêng gỗ về thì trời đã tối, bọn họ chỉ có đêm nay để chuẩn bị.
Thợ mộc: "Ngươi yên tâm đi, không làm xong hai cái nhưng nhất định có thể xong một cái, nếu ngươi không yên lòng, thì cứ ở đây mà đợi."
Chàng liền đem ghế nhỏ đến ngồi bên cạnh thợ mộc, khiến hắn ngẩn người, thật sự đợi nha: "Quên đi, muốn đợi thì cứ đợi."
Cung nỏ có thể một phát bắn được ba tên, bên trong có rất nhiều cơ quan nhỏ, sai một cái cũng không được.
Thợ một cúi đầu đục lỗ, đột nhiên nhớ tới lời dặn của trưởng thôn: "Người nhà này không giống người thường, ai cũng có thời điểm gặp rủi ro, có thể giúp được gì thì giúp."
Lúc trước bọn họ cũng nhờ ân huệ của Từ tướng quân mới có thể sống yên ổn như hiện tại. Cho nên thợ mộc càng nghiêm túc làm, chỗ nào không chắc chắn liền hỏi Từ Yến Chu. Suốt cả đêm, rốt cuộc cũng hoàn thành một cái nỏ màu đen cùng ba mươi mũi tên nhọn.
Thợ mộc mệt đến không thở ra hơi, hắn thều thào nói: "Ngươi xem thử đi, không được để còn sửa."
Từ Yến Chu vào rừng một chuyến, lúc trở về đã xách theo ba con thỏ.
Thợ mộc cười đến nỗi không thấy mắt: "Dùng tốt không?"
Từ Yến Chu gật đầu: "Dùng rất tốt, đa tạ."
Thợ mộc lắc đầu: "Không cần, ta làm vì mấy con thỏ thôi."
Từ Yến Chu cõng cung nhỏ về nhà, Cố Diệu cả một đêm không ngủ, nàng pha cho Từ Yến Chu một bát nước mật ong, bên trong nhỏ thêm năm giọt linh tuyền: "Huynh nhanh uống chút nước đi."
Từ Yến Chu cho rằng đó là nước bình thường, nếm một ngụm lại thấy ngọt, Cố Diệu thích uống cái này nhất: "Nàng uống đi."
Cố Diệu: "Cho huynh uống thì cứ uống đi, lằng nhằng cái gì."
Từ Yến Chu nghe lời, ngoan ngoãn uống hết bát nước, cảm thấy cả người đều nhẹ nhàng hơn rất nhiều."
Cố Diệu: "Ta đã nói với mẫu thân để bọn họ ở nhà, chúng ta dẫn theo Triệu Nghiễm Minh và Tiền Khôn đi theo."
Từ Yến Chu nhìn về phía nàng: "Nàng cũng ở nhà đi."
Cố Diệu: "Ta không muốn, nếu ta đi còn có thể hỗ trợ huynh một chút, thanh đao ta lấy được lần trước vẫn còn đó, nhất định sẽ không kéo phiền phức cho huynh, bọn chúng không biết khi nào sẽ lên đây, chúng ta phải nhanh chóng mai phục trước."
Từ Yến Chu nhẹ nhàng ôm lấy nàng: "A Diệu, nàng vẫn luôn bắt ta phải nghe lời, lần này nàng cũng nên nghe lời ta một lần được không?"
Cố Diệu vỗ vỗ lưng chàng: "Hai chúng ta không phải phu thê sao? Phải đồng cam cộng khổ với nhau nha."
Buổi sáng mùa đông lạnh nhất trong ngày, Lưu Vĩ Trạm kéo dây cương, cánh t●a●y ⓡⓤ●п ⓛ●ê●𝖓 vì lạnh. Xuyên qua đường lớn, đi thêm ba dặm nữa đã đến chân Ngọc Khê Sơn.
Hắn ngẩng đầu nhìn ngọn núi cao ngất phía xa, sau đó xoay người xuống ngựa: "Tìm trong Ngọc Khê Sơn trước, nghe người trong thôn bên kia nói trên núi này là nơi thợ săn ở."
Từ Yến Chu có thể đang ẩn náu trên ngọn núi này.
Lưu Vĩ Trạm: "Tìm cẩn thận cho ta, đặc biệt chú ý các sơn động, tìm được thợ săn thì hỏi thăm. Được rồi, lên núi đi."
Hôm kia vừa có trận tuyết rơi, hôm qua lại là ngày lạnh nhất, đường núi trơn trượt khó đi.
Lưu Vĩ Trạm phát hiện trên núi đích xác có dấu vết người qua, còn có một con đường nhỏ. Hắn từ Dự Châu tìm tới Vân Thành, cuối cùng cũng có manh mối. Lúc này hắn dẫn theo hai mươi thân binh, không tin không bắt được một cô nương yếu đuối.
Lưu Vĩ Trạm dẫn đầu đi phía trước, tay trái chống nhánh cây, tay phải đặt vào vỏ kiếm bên hông.
Núi rừng yên tĩnh, chỉ có tiếng bước chân của bọn họ.
Vì trời quá lạnh nên Lưu Vĩ Trạm khó tránh khỏi phân tâm, đợi đến lúc hắn tìm được người Từ gia rồi, sẽ phái người đưa Từ Ấu Vi về Thịnh Kinh trước, những người còn lại cho đi xây tường thành, cưỡng bách bọn chúng lao động. Mỗi ngày chỉ cho chúng một phần cơm nóng, còn tốt hơn nhiều so với việc ở trong núi cắn rễ cây uống nước tuyết mà sống.
Từ Yến Chu đã giữ chức tướng quân nhiều năm, hiện binh quyền đều trong tay hắn, hắn mới chính là chủ quản của Vân Thành, hắn mới là đại tướng quân.
Hắn ta không khỏi thổn thức, bao nhiêu người vì Từ Yến Chu mới đi tòng quân, nhưng bây giờ Từ Yến Chu chỉ còn là kẻ chó nhà có tang.
Lưu Vĩ Trạm vừa đi vừa suy nghĩ, cũng không biết bản thân đã đi được bao xa. Đột nhiên, bả vai nhói một cái, còn chưa kịp phản ứng, cánh tay phải đã đau nhức một trận.
Hắn ta hoảng sợ, mắt trợn trừng nhìn một mũi tên khác sượt qua đầu, cắm xuống thân cây sau lưng. Quay đầu nhìn lại, mũi tên kia vẫn còn chuyển động, lập tức khiến sắc mặt hắn trắng bệch, theo hướng mũi tên ngẩng đầu nhìn lên.
Ngọn núi tuyết trắng xóa cùng cỏ khô phía xa, trên nhánh cây đại thụ bạch dương, một người đang đứng đó, tay cầm cung nỏ, ánh mắt sắc lạnh.
Vài năm trước, có người nói chàng dung mạo quá tốt, không thể giữ vững vị trí đại tướng quân. Sau này, chàng một tay cầm kiếm sắc, một tay cầm ngân thương, bảo vệ mười lăm thành trì biên giới Đại Sở vững chắc.
Trên nỏ của chàng đang găm ba mũi tên, đầu mũi tên đen ngòm hướng về phía trái tim hắn, người đó là Từ Yến Chu.
Lưu Vĩ Trạm lảo đảo lùi lại hai bước, hắn muốn chạy, đây là bản năng sinh tồn, nhưng hắn cũng biết rõ chỉ cần nhấc chân, mũi tên kia liền xuyên qua 𝓃🌀ự*🌜 hắn.
Từ Yến Chu có kỹ năng thiện xạ rất chuẩn, hắn cũng không muốn so tốc độ của mũi tên và chân hắn, cái nào nhanh hơn.
Không phải Từ Yến Chu đã ↪️𝒽ế_† rồi ư? Sao lại khỏe mạnh như vậy?
Miệng vết thương quá lạnh, mũi tên găm vào da thịt càng khiến hắn phải run lên vì lạnh.
Hai mươi người còn lại vẫn còn lục soát núi, thậm chí không biết hắn đã bị thương.
Lưu Vĩ Trạm chỉ muốn giữ tính mạng: "Tất cả quay lại! Dừng lục soát!"
Thân binh chạy về đến nơi, liền kinh ngạc thốt lên: "Tướng quân, sao ngài bị thương?"
Lưu Vĩ Trạm đè miệng vết thương, thật sự rất đau: "Đừng tìm nữa, Từ Yến Chu ở phía trước."
Ngược lại, nét mặt quân sĩ lại không giấu được vẻ vui mừng: "Đại tướng quân đâu? Không phải đại tướng quân bị thương sao, có phải tốt rồi không?"
Thân binh lại nhìn về phía trước, quả đúng là Từ Yến Chu đang bình an đứng trên thân cây, hắn cao hứng kêu lên: "Quá tốt rồi, đại tướng quân không có việc gì!"
Cổ họng Lưu Vĩ Trạm ứa 𝖒*á*𝐮.
Đến cùng có phải người của hắn không đây, không thấy hắn đang bị thương ư, còn quản Từ Yến Chu tốt hay không tốt làm cái gì, không phát hiện ra hắn sắp bị bắn 𝖈●♓●ế●𝐭 rồi hả!
Thân binh còn đang đắm chìm trong niềm vui Từ Yến Chu từ trọng thương đến bình phục. Có rất nhiều người vì chàng mà đi tòng quân, Từ Yến Chu bách chiến bách thắng, là Chiến thần trong lòng bọn họ, cho dù làm trễ quân cơ, bọn họ vẫn một lòng tin trong đó có ẩn tình khác.
Chỉ cần Từ Yến Chu tốt lên, nhất định sẽ có cơ hội lật án.
Sau đó thân binh mới nhớ tới Lưu Vĩ Trạm đang bị thương: "Đây là do đại tướng quân bắn? Vị trí xa như vậy vẫn có thể bắn trúng, quá chuẩn."
"Tiễn pháp tốt, không hổ là đại tướng quân!"
Thật ra, Từ Yến Chu vốn không có ý định 🌀❗ế.т Lưu Vĩ Trạm. Nếu hắn 🌜ⓗế.t hậu quả sẽ rất rắc rối, chàng vẫn còn muốn sống yên ổn thêm vài ngày.
Nhưng không ɢ𝐢ế·🌴, cũng phải bắt lại.
Từ Yến Chu nhảy từ trên cây xuống, Cố Diệu cũng từ một nhành cây khác nhảy xuống.
Nếu 🌀❗_ế_т Lưu Vĩ Trạm, Chu Ninh Sâm khẳng định sẽ phát hiện ra, chi bằng để lưu lại hắn làm bia chắn, yểm trợ bọn họ sống yên ổn.
Chàng xách cung nỏ đi đến, Lưu Vĩ Trạm động cũng không dám động. Tay phải cầm kiếm, nhưng hiện tại đã bị thương không thể nhấc lên được, đây chính là cá nằm trên thớt, mặc cho người chém 🌀❗ế*t.
Hắn rất muốn sống, cho dù phải cúi đầu nịnh nọt Từ Yến Chu, hắn cũng muốn sống. Đợi đến lúc vết thương bình phục, nhất định hắn sẽ dẫn đại quân đến san bằng Ngọc Khê Sơn.
Từ Yến Chu: "Tất cả bỏ đao kiếm xuống, dỡ cung tiễn ra."
Hai mươi quân sĩ đi theo Lưu Vĩ Trạm nghe lệnh ném kiếm vào cung tiễn xuống đặt vào một chỗ, còn hỗ trợ Lưu Vĩ Trạm gỡ kiếm ra.
Triệu Nghiễm Minh và Tiền Khôn đẩy xe tới, nhặt hết binh khí đem về núi.
Lưu Vĩ Trạm chỉ có thể nhịn: "Từ tướng quân, bọn ta có chút mạo phạm, chi bằng ngươi thả ta xuống núi, về sau tuyệt đối không đến quấy rầy."
Từ Yến Chu cười lạnh, nụ cười của chàng khiến cho thiên địa mất đi màu sắc, nhưng Lưu Vĩ Trạm chỉ nhớ rõ, chàng đứng trong bóng tối bắn ba mũi tên tới chỗ này, trong đó còn có một mũi tên đã sượt qua da đầu của hắn.
Lưu Vĩ Trạm: "Từ tướng quân, ta cũng chỉ phụng mệnh làm việc...
Một tay Từ Yến Chu cầm cung nỏ, một tay kia chui vào trong áo giáo của Lưu Vĩ Trạm.
Gương mặt thật thà của Lưu Vĩ Trạm trong một lúc hết trắng lại đỏ, nửa ngày sau, Từ Yến Chu lấy ra một nửa miếng hổ phù.
Có miếng hổ phù này, sẽ có thể điều động ba vạn quân Tây Bắc.
Sắc mặt hắn ta đại biến: "Từ Yến Chu! ngươi dĩ hạ phạm thượng, đại nghịch bất đạo, ngươi dám cướp hổ phù chính là muốn mưu nghịch, tạo phản, đây là trọng tội mất đầu!"
Đương nhiên Từ Yến Chu biết rõ.
Tội danh của Từ gia đã quá nhiều, còn sợ một tội mưu nghịch này sao?
Chàng quay sang Cố Diệu: "Nàng giữ đi."
Đồ vật trong nhà chủ yếu đều do Cố Diệu giữ, binh phù cũng vậy.
Lưu Vĩ Trạm tức muốn hộc 〽️·á·⛎, nhưng Từ Yến Chu vẫn còn tìm.
Mọi người giấu đồ không khác gì nhau, chỉ có mấy chỗ như 𝓃ⓖự_🌜, tay áo và hà bao.
Từ Yến Chu tìm được hai tờ ngân phiếu một ngàn lượng, ba tờ năm trăm lượng.
Tròng mắt Lưu Vĩ Trạm gần như b*n r* ngoài, chỗ tiền này là phu nhân hắn đưa, cho nên mới nhét trên người, Từ Yến Chu đánh người cũng thôi đi, tại sao còn muốn cướp tiền!
Ngân phiếu Từ Yến Chu cũng đưa hết cho Cố Diệu.
Đây là lần đầu tiên nàng trông thấy ngân phiếu có giá trị lớn như vậy, rất nhiều, có thể mua được rất nhiều nhân sâm.
Lưu Vĩ Trạm т·♓·ở 𝐡·ổ·𝐧 𝖍ể·ⓝ, Từ Yến Chu vẫn còn tìm, một khối lệnh bài bằng đồng, đoán chừng là của Từ Ninh Sâm đưa, chàng chỉ liếc mắt hai cái liền giao cho Cố Diệu.
Đến lúc không còn lại gì, Lưu Vĩ Trạm đã đầu váng mắt hoa, cho dù được Từ Yến Chu thả về, Hoàng thượng cũng sẽ ⓒ♓é-ɱ đầ-⛎ hắn. Đều tại hắn quá mức khinh địch, người Từ gia trốn xa như vậy, nếu không phải Từ Yến Chu đã tỉnh lại, làm sao Lý Thành Lượng có thể 𝖈.ⓗế.𝖙 được chứ.
Đều tại hắn.
Triệu Nghiễm Minh và Tiền Khôn đã quay lại, mỗi người cầm một một thanh đao trong tay: "Tướng quân, kế tiếp làm gì?"
Từ Yến Chu suy nghĩ: "Trước tiên áp giải bọn chúng lên núi, sau đó tính tiếp."
Áp giải bọn chúng lên núi có thể dọa đến thôn dân, nhưng cũng không còn cách nào khác.
Thân binh Lưu Vĩ Trạm mở miệng: "Đại tướng quân, ngựa của bọn ta vẫn còn dưới chân núi."
"Chúng ta cũng đem ngựa dắt lên núi đi!'
Lưu Vĩ Trạm mang vẻ mặt ngu ngốc bước về phía trước, mũi tên xuyên qua vai phải, da thịt đau, tâm còn đau hơn.
Hắn lên núi bắt người, lại biến thành tù binh của Từ Yến Chu, còn không bằng tự sát giữ lại chút mặt mũi.
Nhưng lòng hắn thực bi thương, kiếm còn không có, chẳng lẽ muốn đ.â.m đầu vào cây tự sát?
Nghĩ tới bản thân vốn là Hoài Hóa đại tướng quân tam phẩm, có 𝐜♓.ế.† cũng không thể làm mất thể diện.
Lưu Vĩ Trạm không muốn 🌜𝖍ế●𝖙, hắn nhịn đau đi lên núi, liền nhìn thấy một thôn nhỏ.
Lưu Vĩ Trạm: "Trong danh sách không có thôn nào trên Ngọc Khê Sơn, bọn họ chính là tội dân!"
Thân binh: "Tướng quân, ngài vẫn nên bớt tranh cãi đi..."
Một đám người tiến vào không khỏi kinh động trưởng thôn, Từ Yến Chu liền nói: "Ta dẫn người đi dàn xếp một chút, lát nữa sẽ đến nhà ngài bồi tội."
Không có chỗ ở, chỉ đành để bọn họ chen chút trong ngôi nhà tranh trước kia. Nhà cỏ tranh chống đỡ được tuyết, nhưng không thể ngăn được gió, một đám người ở bên trong chỉ có thể ngồi xuống đất.
Từ Ấu Vi đem đến cho bọn họ hai cái bếp than.
Người ngồi dưới đất kia lại chính là người ngày hôm qua hắn cưỡi ngựa qua nhìn thấy.
Hóa ra hắn lại từng nhìn thấy Từ Ấu Vi, muốn mở miệng nhưng không nói được gì, một lúc sau mới lên tiếng: "Từ cô nương, Hoàng thượng vẫn luôn chờ ngươi, theo ta hồi cung đi."
Từ Ấu Vi: "Chu Ninh Sâm đang đợi ta?"
Lại dám gọi cả tục danh của Hoàng thượng...Lưu Vĩ Trạm khẽ cau mày, gật đầu: "Đúng vậy, Hoàng thượng phái Trần công công đến tìm ngươi, nhưng Trần công công lại mất mạng, Lý Thành Lượng cũng 𝐜h*ế*t, Hoàng thượng rất lo lắng cho an nguy của cô nương."
Từ Ấu Vi: "Trần Hải à, còn Lý Thành Lượng nữa, ta biết bọn họ ⓒ_♓ế_✞ rồi. Nếu ngươi có cơ hội trở về thì chuyển lời cho hắn biết chớ chờ ta, nhưng mà, hình như người không có cơ hội đâu."
Lưu Vĩ Trạm: "..."
Khí chất của Từ Ấu Vi khá lạnh lùng, thời điểm không cười sẽ lạnh đến thấu xương, nàng cất lời: "Chu Ninh Sâm chờ ta làm gì, chờ ta trở về tính sổ với hắn? Phải từng chữ tính cho rõ ràng, tính chuyện hắn hãm hại huynh trưởng của ta, tính chuyện làm khổ người nhà ta, tính chuyện hạ nhân phủ tướng quân bị bán, nữ tỳ bắt làm kỹ nữ."
Từ Ấu Vi liếc Lưu Vĩ Trạm một cái, rồi nói tiếp: "Đừng nhắc tới chuyện Chu Ninh Sâm thâm tình với ta, ta chẳng hiếm lạ gì."
Lưu Vĩ Trạm nhìn chằm chằm vào mắt nàng ròi nói: "Từ gia bị xét nhà vì Từ Yến Chu đến trễ quân tình, không phải...au au, đau đau đau...nhẹ tay thôi!"
Từ Ấu Vi ngồi xổm xuống, xoay mũi tên trên vai phải hắn một vòng tròn: "Ngươi câm miệng đi."
Lưu Vĩ Trạm đau đến тoá.𝖙 ⓜ.ồ ⓗô.❗ lạnh: "Được được được, ta câm miệng...Câm miệng."
Từ Ấu Vi phủi tay, đi khỏi căn nhà tranh, có thêm chậu than, nhà tranh cũng trở nên ấm áp hơn nhiều. Lưu Vĩ Trạm ngạc nhiên tự hỏi, người Từ gia thế mà cũng có tiền để mua than củi dùng.
Vết thương của hắn không thể không xử lý, liền nhổ ra, đắp thuốc qua loa là xong.
Một buổi sáng rất nhanh đã qua đi, trong không khí phảng phất mùi thức ăn, Lưu Vĩ Trạm hít hít cái mũi, bụng đói cồn cào.
Cố Diệu xách hai túi lúa mạch đi vào: "Muốn ăn cơm phải làm việc, xay hai túi lúa mạch này thành mì thì có thể ăn cơm trưa.
Nuôi hai mươi người nàng nuôi không nổi, không làm việc thì lấy gì ăn.
Lưu Vĩ Trạm che miệng vết thương: "Ta..."
Cố Diệu ngắt lời: "Cả ngươi nữa, ai cũng phải làm việc, ngươi cũng vậy."
Lưu Vĩ Trạm nén giận: "Ta còn bị thương cơ mà."
"Bị thương?" Cố Diệu cười khinh thường: "Sợ là ngươi đã quên rồi, Từ Yến Chu bị thương còn phải đi lưu đày, nằm trên xe đẩy không tỉnh lại, còn ngươi chỉ bị thương tay phải vẫn có thể cử động được tại sao không làm việc? Không làm cũng được thôi, khỏi ăn cơm."
Lưu Vĩ Trạm mặc kệ luôn, hắn không tin Cố Diệu không cho hắn ăn.
Thân binh đã mang túi to đi xay bột mì, Lưu Vĩ Trạm không quản được bọn họ, nhưng hắn có thể quản được bản thân.
Mùi thơm trong không khí bay lên từng đợt, cẩn thận ngửi còn có cả mùi thịt. Hoàn toàn không như suy nghĩ của hắn, cắn rễ cỏ uống nước tuyết qua ngày.
Thơm quá.
Lưu Vĩ Trạm khát nước, hắn đứng dậy, thấy trên cây vẫn còn đọng tuyết, liền nhúng một chút bỏ vào miệng.
Người đẩy cối xay đã đi lĩnh cơm, cũng không nhiều lắm, chỉ có một cái bánh bao mềm, một thìa rau và hai miếng thịt.
Lưu Vĩ Trạm nuốt nước miếng, muốn cọ chút đồ ăn của cấp dưới, nhưng Cố Diệu đã dặn nếu để nàng bắt được một lần, cấp dưới của hắn sẽ không có cơm ăn.
Hắn ta đành lặng lẽ đi đến chỗ cối, xay lúa mạch một lúc rồi đến lĩnh cơm.
Lưu Vĩ Trạm trợn mắt hỏi: "Sao của ta lại không có thịt?"
Cố Diệu: "Ngươi đến quá muộn, lần sau đến sớm một chút."
Miệng vết thương của hắn đau nhức, lắm miệng hỏi một câu: "Các ngươi ở đây mỗi ngày đều ăn thịt sao?"
Cố Diệu kinh ngạc liếc hắn một cái: "Vậy sao được, ăn thịt nhiều không tốt cho sức khỏe, cách hai ngày ăn một bữa là tốt nhất."
Lưu Vĩ Trạm: "À."
Cố Diệu lấy ra một lọ thuốc trị thương: "Cầm cái này đi, để ý vết thương một chút, làm được nhiều việc."
Lưu Vĩ Trạm không nghĩ đến ăn cơm xong còn phải làm việc, nhưng hắn không dám phản kháng, bởi vì Cố Diệu đánh người rất đau.
Hắn nhìn thấy Từ gia đã xây nhà mới, khoảng sân trước khá rộng, sau nhà còn có một ruộng rau nhỏ che bằng rơm, cuộc sống an nhàn hạnh phúc.
Còn hắn thì một đường đuổi đến đây, dãi nắng dầm mưa, tuyết có rơi dày đặc cũng phải làm việc.
Cấp dưới của hắn đang liều mạng xay bột: "Tướng quân, Từ phu nhân đã nói, buổi tối sẽ dựa vào số lương thực để lĩnh cơm, xay xong trước sẽ được nhận trước..."
Lưu Vĩ Trạm nhanh chóng tăng tốc độ, hắn không muốn phải cắn rễ cỏ uống nước tuyết đâu.
Ban đêm, Cố Diệu ở trong phòng đếm tiền.
Ngân phiếu hai nghìn năm trăm lượng, năm lượng bạc, năm trăm văn tiền, một cái ngọc bội, một cái kim bài, còn có nửa miếng binh phù, một đồng bài. (Lệnh bài bằng đồng)
Nàng nhấc nửa miếng binh phù lên nhìn, buồn bực nói: "Huynh vẫn nên giữ nó đi."
Từ Yến Chu: "Ta cầm cũng vô dụng, nàng giữ đi."
Nàng nhìn một lượt, cất hết vào trong hộp gỗ, sau đó lại nhét sâu vào tủ giường lò.
Tính ra Từ Yến Chu đóng một cái tủ giường lò như thế này cũng có chỗ dùng, lấy đồ thuận tiện, cũng không cao lắm, chỉ cần mở cửa tủ ra đã thấy đồ bên trong.
Có số bạc này rồi, muốn nuôi đám người kia cũng có thể, không thể thả bọn bọ trở về, một người cũng không được. Hơn nữa bọn họ làm việc rất khá, bây giờ thì tốt rồi, Cố Diệu hy vọng có thể kéo dài lâu thêm một chút nào hay chút đó.
Nàng cũng hy vọng Chu Ninh Sâm có thể nhanh chóng nhìn rõ hiện thực, không phải của mình thì mãi cũng không phải của mình, đừng làm gì thêm uổng phí sức lực.
Từ Yến Chu cũng hiểu rõ chuyện Chu Ninh Sâm vẫn luôn phái người đến đây vì Từ Ấu Vi, nhưng chàng không nghĩ rằng hắn có thể làm đến mức này. Kỳ thật, nếu Từ Ấu Vi không phải muội muội chàng, Chu Ninh Sâm vẫn sẽ ra tay với Từ gia.
Cố Diệu lại biết rằng Chu Ninh Sâm đang sợ. Quân uy của Từ Yến Chu rất cao, chàng là Chiến thần Tây Bắc bách chiến bách thắng, rất nhiều người vì chàng mà tòng quân. Dân chúng nhớ rõ tên chàng vì chàng đã bảo về bọn họ, có Từ Yến Chu ở đó, điều gì cũng không còn đáng sợ.
Công cao chấn chủ, cho nên Chu Ninh Sâm tốn sức tâm cơ cũng phải thu lại binh quyền về tay. Một miếng binh phù, có thể điều động mười vạn đại quân Tây Bắc, một nửa Chu Ninh Sâm giữ lại, một nửa này giao cho thân tín Lưu Vĩ Trạm.
Trong sách viết, khi Từ Yến Chu c*h*ế*t đi, Lưu Vĩ Trạm trấn thủ biên cương, cũng không có chuyện gì lớn xảy ra.
Nàng không biết bọn cướp kia có liên quan đến Lưu Vĩ Trạm hay không, nếu có thì hắn phải làm việc chuộc tội, nếu không hắn vẫn phải làm, không làm không có cơm ăn.
Thật ra khi nghe những người đó gọi Từ Yến Chu là đại tướng quân, nàng có cảm giác không nói nên lời, giống như mấy năm qua chàng chinh chiến xa trường vốn không hề uổng phí, còn có người nhớ đến chàng, cho nên liền nhẹ nhàng hô một tiếng: "Đại tướng quân."
Từ Yến Chu sững người: "Sao lại gọi ta như vậy."
Cố Diệu: "Chỉ muốn nhìn xem huynh có dáng vẻ gì khi được gọi thế này, nhưng một phản ứng cũng không có."
Từ Yến Chu thò đầu sang, 𝖍ô●ⓝ lên hai má nàng: "Phản ứng như vậy đủ chưa?"
————
Tác giả có lời muốn nói: Hết chương! Cảm ơn mọi người đã ủng hộ!
Lưu Vĩ Trạm: Ta cho rằng bọn họ cắn rễ cỏ uống nước tuyết...Cuối cùng người kia lại là ta.
Lưu Vĩ Trạm: Bọn họ ăn thịt ăn cá...
Lưu Vĩ Trạm: Tức cái lồng 𝐧ⓖ●ự●𝒸.
| ← Ch. 024 | Ch. 026 → |
