Vay nóng Homecredit

Truyện:Xuyên Sai Thư Ta Không Ngừng Nỗ Lực - Chương 049

Xuyên Sai Thư Ta Không Ngừng Nỗ Lực
Trọn bộ 149 chương
Chương 049
0.00
(0 votes)


Chương (1-149)

Siêu sale Shopee


"Cảnh báo: Không được lợi dụng công việc để nói chuyện phiếm, nếu có lần sau, kênh của bạn sẽ bị hủy bỏ."

Lâm Thư Vọng:?

Khoan đã, phải làm tôi đồng ý đi rồi hẳn nghĩ đến chuyện hủy chứ!

——

"Cảnh báo: Cấm người chơi đùa giỡn với nhân viên hỗ trợ khách hàng."

"Bạn đã bị cấm phát ngôn, vui lòng chọn dịch vụ bạn muốn

A. Nộp đồ vật bị truy tìm

B. Khiếu nại về vi phạm

Nhan Như Tinh:......

Tôi có làm gì đâu.

Ai trêu ghẹo nhân viên hỗ trợ kia chứ?

Nhan Như Tinh vẻ mặt tiếc nuối, cảm thấy lần này muốn hỏi ra được đáp án mà bản thân cần e là phải vất vả nhiều rồi.

"Thế nào rồi? Có ai để ý tới cô không?" Hồng Lâm vừa ăn trái cây do khách sạn chuẩn bị sẵn vừa hỏi.

"Ừ." Nhan Như Tinh không nhắc đến việc bản thân còn chưa kịp nói gì đã bị cấm phát ngôn.

"Tôi đã lên diễn đàn nhìn qua một lượt chi tiết về phó bản mà cô đi rồi. Thật sự phải nói là cô rất dũng cảm đấy." Hồng Lâm ngồi trên sô pha, vẻ mặt chộn rộn tò mò nói: "Cô sao lại dám đến Vương quốc Tình yêu vậy? Ta nghe nói Vương quốc của bọn họ có năng lực bóp méo ký ức từ khoảng cách xa rất khó mà đề phòng. Cô làm thế nào tránh được vậy?"

Nhan Như Tinh tiếp tục phát hiện thêm một khuyết điểm của anh ta nữa rồi, đó chính là " bà tám ".

"Mấy bình luận đó đã nói gì vậy?" Nhan Như Tinh hỏi ngược lại.

"Hầu hết các bình luận đều nói cô đang dùng đạo cụ gì đó có khả năng áp chế thủ đoạn của đối phương."

"Đúng vậy, họ đoán chính xác rồi còn gì." Nhan Như Tinh nghiêm túc trả lời.

Hồng Lâm:...... Tôi nghĩ cô đang lừa gạt tôi thì có.

Tuy nhiên, đạo cụ của những người chơi, cho dù là người thân cận nhất thì họ cũng sẽ chẳng bao giờ để lộ ra chúng. Nếu Nhan Như Tinh đã nói nó là đạo cụ, thì anh ta cũng không còn gì để nói nữa.

"Được thôi, tôi đi rửa mặt rồi nghỉ ngơi đây."

Phòng tổng thống gồm có một phòng ngủ chính và một phòng ngủ phụ, Nhan Như Tinh ở phòng chính, còn Hồng Lâm ở phòng phụ.

Phòng cực kỳ lớn, đặc biệt là phòng tắm, lại còn có cả một cái suối nước nóng nhỏ để ngâm mình thư giãn.

Thật xa hoa.

Nhan Như Tinh nhảy vào, vừa tắm vừa xem lại thu hoạch của bản thân trong phó bản lần này.

Đầu tiên là điểm nâng cấp kỹ năng. Nhớ lại kỹ năng bị động " thoát chết trong gang tấc " đã cứu được một cái mạng nhỏ, rõ ràng lần này cô sẽ nâng nó lên một bậc. Tuy nhiên, nó cũng giống với mấy kỹ năng chủ động trước đây, thời gian CD giảm đi hai giờ, so với ba ngày thôi thì có vẫn còn hơn không.

Tiếp theo là đạo cụ thông thường " máy quét phó bản ".

[Tên đạo cụ: Máy quét phó bản

Cấp bậc: E

Công dụng: Cảnh báo phía trước có nguy hiểm

Ghi chú: Có tỷ lệ nhất định, phát hiện ra nguy hiểm phía trước (mỗi phó bản chỉ có thể sử dụng một lần)]

Được rồi, vô dụng.

[Tên đạo cụ: Nước thánh của Thần Tình yêu

Cấp bậc: C

Công dụng: Thần Tình yêu đã ban tặng cho Vương quốc Tình yêu tổng cộng ba món quà là thánh địa, thánh vật và nước thánh

Ghi chú 1: Đây là một loại thần dược có thể làm người ta tạm thời quên đi chuyện phiền não.

Ghi chú 2: Nước thánh chung quy lại vẫn là nước thánh, có tác dụng khắc chế mọi sinh linh đã bị vấy bẩn.

Ghi chú 3: Chỉ có 20l, dùng tiết kiệm. ]

Cái quái gì đây?

Nhan Như Tinh mang nước thánh ra ngắm nghía, màu hồng phấn, thoạt nhìn vừa mơ mộng vừa lãng mạn.

So với lọ thuốc tiến hóa thì có phần nhạt hơi đôi chút.

Cô định để vào hệ thống lưu trữ xem có thể phân tích nó hay không.

"Nước tắm của sinh vật nào đó, không khuyến khích dùng"

Nhan Như Tinh:......

Lại là thứ rác rưởi gì nữa đây?

Cô buồn bực, thật chẳng biết làm sao.

Chuyến đi lần này xem ra chả thu hoạch được lợi ích gì, ngoại trừ việc tìm thấy món đồ đang được truy tìm vì bị thứ gì đó nuốt mất.

Phó bản tiếp theo lại là một phó bản thăng cấp, dựa vào kinh nghiệm từ những lần vượt phó bản trước, không biết lần này sẽ còn có chuyện gì xảy ra nữa đây.

——

Hôm sau, Nhan Như Tinh bỗng nhiên từ trên giường bật dậy thở hổn hển.

Cô lúc này cả người đều ướt sũng, hệt như một con cá vừa bị vớt lên khỏi mặt nước, trong lòng thấp thỏm không yên. Cô dùng hai tay ôm chặt trái tim đang đập loạn như trống của mình, nhớ mơ hồ bản thân hôm qua có lẽ đã gặp ác mộng. Nhưng đến khi tỉnh dậy, cụ thể giấc mơ ra sao thì đều đã quên sạch chẳng còn chút gì.

Tất cả những gì cô biết giờ đây, đó chính là một cơn ác mộng cực kỳ đáng sợ.

Nhan Như Tinh đưa tay lau mồ hôi trên trán, tâm tình nặng nề bước xuống giường rồi đi rửa mặt.

Mãi cho đến khi ra ngoài gặp Hồng Lâm, tâm trạng của cô cũng chẳng khá hơn là bao.

Hồng Lâm không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ nhỏ giọng hỏi: "Cô đã gặp phải khó khăn gì hay sao?"

"Tôi nghĩ mình bị kẻ thao túng giấc mơ tìm tới rồi." Nhan Như Tinh rầu rĩ không vui đáp.

Nếu không thì sao một người luôn ăn ngon ngủ ngon như cô, vốn chưa từng biết ác mộng là gì, vậy mà đêm qua thế mà lại gặp rồi.

Ngoài yếu tố con người ra, thì cô chẳng còn nghĩ ra lý do nào khác.

"Kẻ thao túng giấc mơ sao? Ở đâu? Ở đây sao?" Hồng Lâm lo lắng quan sát xung quanh.

Thấy thế, Nhan Như Tinh không nói nên lời: "Còn chưa tới đâu, tôi có thể cảm nhận được, hắn còn cách chúng ta một quãng nữa."

"Vậy thì ổn rồi." Hồng Lâm mặt mày rạng rỡ nói.

"Tôi quyết định rồi, tôi sẽ mau chóng hạ cấp phó bản xuống." Vẻ mặt Nhan Như Tinh rất nghiêm túc, nếu không có ai giúp đỡ thì quả thực quá khó khăn.

"Anh cảm thấy phó bản thăng cấp có độ khó như thế nào?" Cô hỏi.

"Phó bản thăng cấp sao? Nhanh như vậy đã muốn đi rồi à? Hồng Lâm kinh ngạc.

"Cũng tạm được, tôi may mắn có được vài điểm S thôi." Nhan Như Tinh khiêm tốn xua tay.

Hồng Lâm trở mặt nhìn cô bằng nửa con mắt, trước khi bị thúc giục, nói: "Vậy tôi sẽ trực tiếp nói cho cô biết một chút về phân loại chính của phó bản."

"Thông thường có năm loại phó bản: phó bản bình thường, phó bản ngẫu nhiên, phó bản đặc biệt, phó bản thăng cấp và cuối cùng là phó bản trừng phạt."

"Phó bản bình thường, chính là phó bản có bán vé vào cửa. Cô có thể biết trước thông tin trong các phó bản, có thể quét lại nhiều lần và phần thưởng chỉ ở mức trung bình, loại phó bản này chủ yếu dành cho những người chơi muốn nhanh chóng quét ải để thăng cấp.

Những kẻ giàu có và quyền lực thích loại phó bản này nhất. Mỗi lần tới đều mang theo một đám " vệ sĩ " rồi cứ thế mà quét thôi. Tuy nhiên, loại phó bản này chỉ giới hạn ở cấp D và cấp E, từ cấp D trở lên thì biến số nhiều lắm, vả lại cũng không được phép vào hai người. Nếu muốn tiếp tục tiến vào phó bản cấp cao hơn thì phải lập nhóm."

"Phó bản ngẫu nhiên là phó bản do hệ thống trò chơi lựa chọn ngẫu nhiên cho cô. Cấp độ trong phó bản sẽ căn cứ theo thực lực của cô mà được sắp xếp phù hợp, mức độ chênh lệch không nhiều đâu. Tuy nhiên, sau khi xong thủ tục thông quan và tiến vào rồi, thì tình hình cụ thể bên trong phó bản không ai dám đảm bảo cả."

"Phó bản đặc biệt, cô hôm qua đã được chứng kiến rồi, chắc không cần tôi nhắc lại nữa đâu nhỉ?"

"Phó bản thăng cấp là một phó bản được thiết kế đặc biệt cho cô khi cô đạt đến tiêu chuẩn thăng cấp. Mức độ nguy hiểm thì tôi không rõ, có người cho rằng phó bản thăng cấp rất đơn giản, nhưng cũng có một số người nói quá khó. Chẳng có gì chắc chắn cả, tôi cũng chưa lý giải được tình hình cụ thể, rốt cuộc phó bản thăng cấp có khó hay không? Nếu khó thì khó ở điểm nào chứ?"

"Cuối cùng là phó bản trừng phạt, nó được chuẩn bị cho những người chơi nợ dai và không vào phó bản trong thời gian dài. Hoặc những người chơi thất bại trong nhiệm vụ vượt phó bản, nhưng lại thoát khỏi phó bản cùng với đạo cụ. Hai loại người chơi này, trong phó bản tiếp theo, đều sẽ gặp khó khăn đến mức thừa sống thiếu chết từ phó bản trừng phạt."

"Vừa rồi là phân loại cụ thể cho từng phó bản. Trên đây đã bao quát toàn bộ những điểm không bị hạn chế, nhưng tình huống gặp phải có thể sẽ khác. Ví dụ như phó bản mà bọn tôi tham gia trên chuyến tàu lần trước, tình cờ bắt gặp cuốn sách thử nghiệm khu vực mới, nói về việc hợp nhất với nhau sẽ càng làm tăng độ khó. Ngoài ra còn có " sinh tồn trên đảo sa mạc ", trùng hợp được thăng cấp luôn."

"Toàn là biến số, mà mỗi lần gặp phải biến số này thì đều đi cùng với hiểm họa khôn lường. Nhưng đồng thời cơ hội tìm tới cũng rất nhiều." Hồng Lâm nghĩ đến việc bản thân đang nắm giữ loại dược hoàn mỹ, liền không nhịn được mà lộ ra điệu cười đắc chí.

"Anh có biết đạo cụ giám định ở đâu không?" Nhan Như Tinh bị anh ta nói trúng, trong lòng cảm thấy tràn đầy bất an, vừa chạm vào chiếc vòng của người cá trên cổ tay, vừa khéo léo hỏi.

"Tất nhiên rồi, đạo cụ giám định chính thức đang ở trung tâm thẩm định Oasis. Nhưng nơi đó là chỗ chết a! Là chỗ chết sang trọng đấy!" Hồng Lâm nghĩ lại còn rùng mình, hẳn là đã từng bị lừa đến đó rồi: "Ngoài vấn đề này ra thì nó vẫn là một nơi an toàn, bảo mật thông tin khách hàng rất tốt nên sẽ không để lộ tin tức cho kẻ khác."

"Còn nữa, một số người chơi có đặc tính kỹ năng giám định đạo cụ sẽ được họ giảm giá. Nhưng những người này đều phải có thế lực chống lưng, nếu gặp phải người chân yếu tay mềm, rất có thể họ sẽ giết người cướp của tại chỗ ngay khi vừa có kết quả giám định."

"Theo lời anh nói thì, chỉ còn mỗi cách đến trung tâm thẩm định Oasis thôi sao?" Nhan Như Tinh không vui nói.

"Việc này thì phải xem xem cô có muốn hay không rồi, cô muốn giám định đạo cụ gì thế? Nếu cảm thấy đạo cụ đó chẳng có gì đặc biệt, thì nhờ người chơi khác giám định đi." Hồng Lâm đề nghị.

Nhan Như Tinh liếc nhìn cổ tay một hồi rồi đập bàn kiên quyết nói: "Phải tới trung tâm thẩm định Oasis thôi."

Khi Tiểu La đến, cả hai vội vã hướng về phía trung tâm thẩm định Oasis dưới sự dẫn đường của Tiểu La. Nơi này rất dễ tìm thấy, tập đoàn Ốc đảo có tính biểu tượng rất mạnh. Mỗi khu trò chơi riêng biệt đều có công ty con do họ thành lập, mà mỗi một công trình kiến trúc cũng đều được xây dựng tương tự nhau.

Một tòa cao gần trăm mét, có dạng hình tháp, mỗi tầng đều được phủ ngoài bằng một lớp kính màu xanh đen đặc biệt, nhìn từ xa, dưới sự phản chiếu từ ánh sáng mặt trời, trông nó hệt như một cổ đại thụ đứng sừng sững giữa trời. Trong thời hiện đại hóa này, nhà cao tầng mọc lên như nấm, thật khó mà tưởng tượng được nó bằng cách nào mà được xây nên.

Hơn nữa tất cả các dịch vụ liên quan đến tập đoàn Oasis đều được thực hiện tại đây.

Nhìn toà nhà trước mặt, khi bước vào trong, không thể không thừa nhận con người thật sự quá bé nhỏ so với một công trình to lớn nhường này.

"Chị ơi, chúng ta có thể vào không?" Tiểu La bởi vì muốn đến khách sạn Oasis, nên hôm nay đã cố tình mặc một bộ quần áo mới đến trước cổng chờ chị.

Ngay cả khi đã mang theo bản đồ đánh dấu sẵn, ai mà ngờ được chị cô lại đưa cô đến trung tâm thành phố, nơi tụ tập của những kẻ giàu có và quyền lực chứ. Thấy bản thân giờ đây được chị ấy kéo vào tập đoàn Oasis, nơi chỉ có thể vào dưới sự hướng dẫn của người chơi, cộng thêm nhớ lại những lời mà bạn của cô miêu tả trước khi đến, cô càng thêm kích động hơn.

"Ừ, vào làm một số chuyện đã." Nhan Như Tinh không quan sát bên ngoài nữa, cô nhấc chân tiến vào đại sảnh phục vụ của tập đoàn Oasis.

Người trong đại sảnh phục vụ không nhiều, nhưng có thể thấy, lui tới đây đều là người chơi.

Chỉ có điều bọn họ hình như đang nhìn mình thì phải?

Nhan Như Tinh liếc sang quả đầu cầu vồng rực rỡ của Hồng Lâm thì liền đứng sang một bên.

Hồng Lâm không hề hay biết bản thân đang bị ghét bỏ, anh ta ngẩng đầu nhìn màn hình bên trên rồi quay đầu nhìn Nhan Như Tinh nói: "Trung tâm thẩm định đạo cụ ở tầng ba đấy."

"Vậy thì đi thôi." Nhan Như Tinh nói xong, liền đi trước đến chỗ thang máy.

Tập đoàn Ốc đảo bề ngoài có tổng cộng hai cái thang máy, một đi lên và một đi xuống. Trông có vẻ ít, nhưng mỗi lần đều có thể chứa gần trăm người, tốc độ lại nhanh, vì thế nên trong trường hợp thông thường sẽ không phát sinh vấn đề tắc nghẽn.

Khi Nhan Như Tinh đi vào, không gian trong thang máy vẫn khá rộng rãi, đừng nói là ba người, thêm chục người nữa vào cũng không hề hấn gì.

Nào ngờ tiếp đó có một nhóm người chơi tới rồi đi vào thang máy, vừa khéo thế mà lại dư ra một người.

Ba người Nhan Như Tinh đứng phía trước, vì vậy cả nhóm họ liền chĩa mũi dao vào Tiểu La, người duy nhất không phải người chơi.

Tiểu La bị mấy người nọ nhắm tới không nhịn được mà run như cầy sấy, nép sát vào người Nhan Như Tinh chẳng dám nhúc nhích.

Cô đứng một bên thầm nghĩ chỉ cần chị không nói gì, thì bản thân cũng chẳng cần để ý tới bọn họ.

"Thôi được rồi, tiểu Thất, đợi chuyến sau đi." Lúc này, đại diện của nhóm người chơi này, một gã đàn ông tên Tráng Hán cao gần hai mét, anh ta nhìn chằm chằm vào mặt Nhan Như Tinh chợt khựng lại một lát, sau đó mới lên tiếng phá tan bầu không khí căng thẳng.

Tiểu Thất trong lời anh ta quả thực là người cuối cùng lên thang máy, nghe vậy trên mặt liền lộ ra một tia bất mãn, nhưng cuối cùng vẫn ngoan ngoãn lui ra ngoài.

Khi Tiểu Thất vừa rời khỏi, cửa thang máy cũng khép lại.

"Tiểu cô nương thật không tồi nha." Tráng Hán cúi đầu nhìn xuống Tiểu La, trên khuôn mặt nở một nụ cười hiền lành với Nhan Như Tinh, rồi đến gần nói.

Nhan Như Tinh nghe vậy, liếc mắt nhìn anh ta, sau đó lại đánh giá qua một lượt đồng đội của anh ta ở phía sau, khóe miệng cô cong lên, nặn ra một nụ cười nhạt, khen ngược lại: "Anh cùng đồng đội của anh cũng không tồi đâu."

Vừa nghe thấy vậy, Tráng Hán cùng đồng đội trong vô thức ưỡn ngực tự hào.

"Nếu đã thế thì, chẳng hay vị cô nương xinh đẹp này có nể mặt mà bỏ chút thời gian ra dùng bữa cùng nhau không?" Tráng Hán thản nhiên nói, cho dù Nhan Như Tinh từ chối, thì bọn họ cũng sẽ có biện pháp khác.

Không nghĩ tới......

"Được thôi, nhưng bây giờ tôi cần đến trung tâm thẩm định một chuyến. Như thế này đi, mọi người đến nhà hàng gọi đồ ăn trước, lát nữa tôi sẽ tới. Nhân tiện tôi nói luôn, trừ nhà hàng của tập đoàn Oasis, những chỗ khác tôi sẽ không tới đâu đấy."

"Hồng Lâm, anh có đề cử nào về mấy nhà hàng gần đây không?"

Hồng Lâm vốn nghĩ rằng cô sẽ từ chối bọn họ, nghe xong lời này, lại bắt gặp ánh mắt của cô, liền linh hoạt nói: "Vừa rồi cô không phải còn hỏi tôi về nhà hàng Mặt Trời Đỏ bên cạnh sao? Tôi thấy chỗ đó ổn đấy."

"Nghe thấy rồi chứ? Nhà hàng Mặt Trời Đỏ, mười giờ nhé." Nhan Như Tinh liếc nhìn thời gian, rồi nhướng mày nói với người đàn ông nọ.

Tráng Hán ngẩn người gật đầu đồng ý.

Khi ba người Nhan Như Tinh ra khỏi thang máy, anh ta cùng đồng đội vẫn còn có chút không tin được.

"Chuyện gì đây Lão Đại? Cô ta không biết sợ là gì sao? Hay là đang có mục đích gì khác?" Một tên đồng đội đứng cạnh anh ta khó hiểu hỏi.

"Mày hỏi tao thì tao biết hỏi ai? Mày chắc là chúng ta không nhận lầm người đấy chứ?" Anh ta nói xong, liền lôi điện thoại ra xem ảnh được gửi.

Bức ảnh chân dung người phụ nữ gửi trong hội quả thực là Nhan Như Tinh.

"Đúng vậy, xem ra lần này Hồng bang không có lừa chúng ta. Nhưng cô ta thật sự đã đoạt được thứ đó sao, sao lại thấy không đúng cho lắm?"

"Tao cũng nghĩ vậy, tao không ngửi ra mùi của đồng loại trên người cô ta. Nhưng cái tên hoạt bát đi cùng cô ta có vẻ rất dị thường, thực lực chắc chắn không hề thấp."

"Chẳng lẽ là do cô ta làm? Hơn nữa lần này, những kẻ bên phía Hồng bang vậy mà lại dễ dàng nhả ra tin tức, lại còn cung cấp ảnh miễn phí cho chúng ta. Dù có nhìn thế nào đi nữa thì đều như một cái bẫy. Hay chúng ta cứ buông bỏ chuyện về cô ta đi, đừng quên, còn có cái kẻ thao túng giấc mơ kia."

Vừa nhắc tới kẻ thao túng giấc mơ, biểu cảm của bọn họ đều trong phút chốc đông cứng.

"Nhưng lần này đột nhiên gặp được người rồi, biết đâu đây lại là cơ hội tốt." Có người không cam tâm nói.

"Tối hôm qua tao vừa nghe được tin, Vương Cửu Thiên của Hồng bang đã chết." Mấy lời này của Tráng Hán vừa nói ra, hệt như đang ném một cú tát vào mặt những người khác.

"Nghe nói là bị giết bằng một vụ nổ, tao nghi ngờ nó có liên quan đến tiếng nổ mạnh ở vùng ngoại ô phía tây đêm qua. Nên sáng sớm hôm nay, tao đã chạy tới đó một chuyến. Nhưng tới đó rồi, tao chỉ thấy một cái miệng hố lửa khổng lồ vẫn đang bốc cháy ngùn ngụt, cùng với một khí tức rất quen thuộc." Tráng Hán nói đến đây thì dừng lại một lúc rồi mới tiếp tục: "Tụi mày nghĩ thử xem, kẻ nào có thể không cần mượn sức mạnh, giải quyết sạch sẽ Vương Cửu Thiên? Hơn nữa là cái thứ bom uy lực tới cỡ nào, mà lại có thể hoàn toàn tiêu diệt một người chơi đen kia chứ?"

Không đợi đồng bọn trả lời, Tráng Hán lẩm bẩm tiếp: "Tao đại khái biết bọn chúng muốn cái gì rồi."

"Chậc chậc...... Định lấy chúng ta ra làm bia đỡ đạn đấy. Thế này đi, lát nữa mày tới nhà hàng Mặt Trời Đỏ đặt chỗ, sau đó đi loan tin cô ta sẽ tới đó lúc mười giờ......"

Trên đường đến trung tâm thẩm định, Hồng Lâm cũng đang cùng Nhan Như Tinh nói về chuyện này.

"Ánh mắt của mấy tên kia lúc nhìn cô không đúng cho lắm, hẳn là nhận ra cô rồi."

"Tôi thấy họ chẳng biết đâu." Nhan Như Tinh sờ sờ mặt mình: "Tôi cũng đâu có nổi tiếng tới mức được người người nhà nhà nhận ra chứ." Trừ khi có người gặp qua cô, hoặc tiết lộ hình ảnh của cô ấy.

Nếu là vậy thì, những người trong đại sảnh phục vụ ở tầng một vừa nãy không phải đang nhìn Hồng Lâm mà là cô ấy sao?

Nghe vậy Hồng Lâm ngay lập tức phản bác: "Cũng không hẳn đâu. Tối hôm qua cô không vào diễn đàn trò chơi à? Ở đó có rất nhiều bài đăng thảo luận những tin tức về cô, mọi người trong diễn đàn đều đang đồn đoán thân phận của cô đấy."

"Đoán thân phận của tôi làm gì?"

"Cô đừng có quên, món đồ bị truy lùng cấp A kia còn đang ở trên người cô." Hồng Lâm mệt mỏi nói.

"Ngay cả khi nó có khả năng thu hút sự đuổi giết của những kẻ thao túng giấc mơ, thì món đồ bị truy tìm cấp A này vẫn là thứ hiếm thấy. Chỉ cần hoàn toàn thu phục vật bị truy tìm trước khi kẻ thao túng giấc mơ đến, liền có thể phá vỡ mối liên hệ giữa vật bị truy tìm và kẻ thao túng giấc mơ. Nếu cứ để yên trong thời gian dài, sức mạnh của kẻ thao túng giấc mơ dù có trở lại, nhưng không thấy dấu vết vật bị truy tìm, hắn ta vẫn sẽ tự khắc từ bỏ."

"Thu phục để cắt đứt liên hệ giữa chúng sao?" Còn có thể làm thế này à? Chiếm luôn cũng không sao ư?

"Thu phục chính là trở thành vật chủ của nó, lấy thân mình nuôi nó, rồi biến thành một người chơi đen." Hồng Lâm nói xong liếc mắt nhìn Nhan Như Tinh: "Tôi đã luôn tò mò, rốt cuộc cô giấu vật bị truy tìm ở đâu mà hay thế?"

Nếu không phải chính cô thừa nhận món đồ kia đang ở trên người mình, anh ta chắc chắn sẽ cảm thấy mấy người đang bàn tán trên diễn đàn kia đúng là làm trò cười.

"Lẽ nào cô có cự linh hạp?" Hồng Lâm thấp giọng lẩm bẩm.

"Cự linh hạp là cái gì?" Lại thêm một từ mới lạ, Nhan Như Tinh liền hỏi tới cùng.

"Cự linh hạp là.." Hồng Lâm ấp úng dường như có chuyện gì đó muốn che giấu.

"Rốt cuộc là cái gì?" Anh ta càng như vậy thì lại càng khiến Nhan Như Tinh tò mò hơn.

"Chị ơi, em biết." Tiểu La đột nhiên túm lấy áo Nhan Như Tinh, nghiêng đầu ngây thơ nói: "Cư linh hạp là một loại hộp được làm từ xương và da của người dị chủng nghiền ra."

"Loại hòm này có thể ngăn khí tức kỳ dị, ở chợ đen nó rất đáng giá đấy."

Xương và da của người dị chủng......

Vẻ mặt Nhan Như Tinh hơi xao động, cô nhớ lại những gì Tiểu Trí từng nói với cô trước đây " thà là một người chơi chết trong phó bản, còn hơn bị người ta lột da rút xương......".

"Khụ, Tiểu La, sao em lại biết chuyện về đồ vật này chứ?" Hồng Lâm lúng túng muốn lái sang việc khác.

"Em là lái buôn mà, đương nhiên phải biết rồi." Tiểu La tự hào nói.

Thật ra, đây chỉ là những lời cô ấy nghe được từ một trong những người lái buôn lúc đó.

Hơn nữa cô ấy cũng không hề biết người dị chủng là cái gì. Cuối cùng thì những người bình thường ở khu vực d057, một khi bị ăn mòn và lây nhiễm bởi sức mạnh kỳ lạ của phó bản thực tế, họ sẽ bị tổ chức chính phủ ở khu vực d057 bắt đi.

"Hết giờ rồi kìa." Hồng Lâm vội vàng gọi Nhan Như Tinh đang đắm chìm trong suy nghĩ kia tỉnh lại.

Nhan Như Tinh ngẩng đầu, lúc nãy cô đã đến tầng ba rồi, phát hiện bố trí của tầng ba có hình chữ "u", mỗi một phòng nhỏ khép kín hoàn toàn được xếp thẳng hàng, mà trên cửa của từng phòng đều có một tấm thẻ.

Gồm thẻ đỏ và xanh, trên thẻ đỏ viết " tạm dừng thẩm định ", thẻ xanh có khi viết là " đang trong giao dịch ", có khi lại là " có thời gian ".

Lúc này, bọn họ đang đứng trước một cánh cửa với tấm thẻ " có thời gian ".

Nhan Như Tinh ngập ngừng bước tới gõ cửa, lập tức bên trong truyền đến một giọng nữ trong trẻo nhưng đầy lạnh lùng.

"Mời vào!"

"Vào đi, bọn tôi ở bên ngoài đợi cô." Hồng Lâm nói.

Nhan Như Tinh không hề do dự, đẩy cửa ra rồi đi vào.

Bên trong được bài trí rất đơn giản, một cái ghế dựa, một cái bàn màu nâu sẫm dài hai mét, rộng khoảng một mét được đặt giữa khách hàng và người thẩm định.

Nhan Như Tinh dịch ghế ra rồi ngồi xuống, nhìn về phía người giám định đạo cụ đối diện.

Người giám định trước mặt cô đang mặc một chiếc váy dài màu đen theo hơi hướng cổ xưa. Mái tóc ngắn màu đỏ tía được buộc bằng một chiếc mũ mái vòm cũng đen không kém. Tấm lưới đen treo trên vành mũ rũ xuống vừa khéo che đi nửa khuôn mặt, mơ hồ có thể thấy đằng sau đã được trang điểm thanh tú và đôi môi ửng hồng tựa anh đào chớm nở.

Ngoài ra, cô còn đeo một đôi găng tay lụa dài màu đen cùng kiểu dáng trên cánh tay mảnh khảnh, cả hai đều đang nhàm chán chống cằm. Nhìn thấy Nhan Như Tinh, cô ngồi thẳng dậy, khẽ gật đầu nói: "Mời cô đặt đồ cần giám định lên bàn."

Nhan Như Tinh nghe vậy liền duỗi tay phải ra.

Người giám định chỉ tùy ý đảo mắt nhìn qua, giây tiếp theo, cô ấy sững người, hơi thở vốn luôn bình tĩnh giờ đây lại có chút hỗn loạn.

Nhan Như Tinh thấy cô ấy đang nhìn chăm chăm vào viên hồng ngọc mà không phải chiếc vòng tay, Nhan Như Tinh không thể không nhắc nhở cô ấy: "Thứ tôi muốn giám định chiếc vòng tay của người cá này đây." Nói xong, cô liền dùng tay che chuỗi hồng ngọc lại, ngăn chặn ánh mắt nóng rực dò xét của đối phương.

Khi người giám định nghe được lời của cô, cô ấy ngẩn người ra, theo bản năng nhìn về phía chiếc vòng tay của người cá mà Nhan Như Tinh nhắc đến, vừa thấy nó thì cô ấy lại sững sờ, vẻ mặt lộ rõ sự bất ngờ không thể tin được.

Nhan Như Tinh im lặng ngồi đợi ba phút đồng hồ, thấy người giám định vẫn duy trì một động tác nửa ngày không chút phản ứng, cô liền khua khua tay trước mặt cô ấy.

Kết quả là người giám định đột nhiên dùng hai tay túm chặt lấy cô.

"Vị khách này, chẳng hay cô có thể bán hai chiếc vòng tay này không?" Đôi mắt cô ấy sáng rực lên hỏi.

Nhan Như Tinh sửng sốt rút tay ra, kinh ngạc nói: "Cô là người giám định, đúng chứ?"

"Đúng, là tôi." Người giám định không hiểu ý của cô.

"Vậy cô còn không hiểu sao, hai món đạo cụ này, ngay cả chính bản thân tôi còn chẳng cởi được đấy?"

Nghe vậy, người giám định cúi đầu nhìn cổ tay Nhan Như Tinh thêm lần nữa, một lúc sau, cô ấy mới uể oải ngồi lại.

"Bây giờ, chúng ta hãy nói về chi phí chút đã." Người giám định thản nhiên mở miệng đòi tiền.

Nhan Như Tinh liếc nhìn túi tiền nhỏ của mình, sau khi Vân Phong chuyển lại ba vạn tiền giấy màu xanh, túi tiền nhỏ của cô cuối cùng đã vượt mười vạn.

Vì thế nên lúc này mới đặc biệt sảng khoái nói: "Cô nói xem!"

"Được thôi, chi phí ở đây được chia thành hai loại, một là thẩm định cơ bản, hai là thẩm định chuyên sâu."

"Thẩm định cơ bản sẽ chỉ dừng ở mức xác định cấp bậc và công dụng, cho nên chi phí tương đối rẻ, cần nhiêu đây." Người thẩm định xòe năm ngón tay ra.

"Năm ngàn à?"

Người giám định: "...... Không, là năm vạn!"

"Vậy thì làm thẩm định cơ bản đi." Nhan Như Tinh dứt khoát quyết định.

"Cô chắc chắn chưa?" Người giám định kinh ngạc hỏi.

"Ừm, nhanh lên. Đừng có nhầm lẫn, thứ cần giám định là chiếc vòng tay của người cá đây này." Nhan Như Tinh vươn tay ra.

Thấy thế, người giám định trầm mặc mất hai giây, không tiếp tục thuyết phục cô nữa, cô ấy đưa tay ra bao bọc chiếc vòng tay của người cá trên cổ tay cô.

Phía sau, người thẩm định giả vờ bình tĩnh đợi cô rời đi, nhanh chóng treo tấm thẻ đỏ lên cửa, rồi ngồi lại trên ghế. Rất lâu sau đó, trong phòng thẩm định xuất hiện bong bóng màu xanh lam giống như băng, mà nó lại càng ngày càng nhiều hơn. Khi bong bóng xuất hiện quá nhiều, nhiệt độ trong phòng cũng theo đó mà giảm mạnh, trên cửa thậm chí cả trên bàn, đều xuất hiện một lớp băng mỏng lẫn bông tuyết bay giữa không trung.

Người thẩm định trán toát mồ hôi đầm đìa, trong mắt tràn đầy hoảng sợ, cả người cuộn tròn trên ghế đau đớn rên rỉ.

Cô ấy hối hận rồi, sớm biết chuyện sẽ thành như vậy thì cô ấy chỉ làm như lời đối phương, thẩm định cấp bậc và công dụng thôi.

Đây là bị phản phệ rồi......

Người giám định cắn chặt răng, tiếp tục hối thúc năng lực của mình để chống lại phản phệ......

Tuy nhiên, ba phút sau, cửa phòng giám định một lần nữa mở ra, một người phụ nữ có thân hình cân đối hoàn mỹ, cử chỉ cứng nhắc chậm rãi bước tới, xoay người lại, mái tóc màu xám xanh được vén gọn bên tai thoắt ẩn thoắt hiện dưới vành nón rồi biến mất.

——

Nhà hàng Mặt Trời Đỏ

Đám người chơi kia đúng là đã đặt chỗ nhưng người vẫn chưa thấy đến. Vì vậy Nhan Như Tinh một mặt chờ bọn họ, một mặt khác thì xem kết quả thẩm định từ người giám định kia.

[ Tên đạo cụ: Vòng tay được Vua người cá biến dị chúc phúc

Cấp bậc: S (?)

Công dụng: Suỵt! Nghe này, đó là âm thanh từ biển cả đấy, đến rồi!

Ghi chú 1: Không thể giải nén

Ghi chú 2: Hãy hỏi đối phương, " bạn có tin trên đời này thật sự có người cá không? " Nếu tin, người kia sẽ biến thành một người cá xấu xí. Nếu không tin, người kia sẽ biến thành bọt biển (xin đừng sử dụng nhiều lần, nếu không nó sẽ càng ngày càng gần bạn)

Ghi chú 3: Cần được giám định

Ghi chú 4: Cần được giám định

Ghi chú 5: Cần được giám định ]

Nhan Như Tinh nhìn vào ghi chú số 2, âm thầm tiếc thương cho mười vạn tiền giấy màu xanh mà mình vừa bỏ ra.

Thấy bản thân còn hơn một vạn sáu ngàn tiền giấy màu xanh, Nhan Như Tinh trong lòng đau đớn nhét một miếng bánh ngọt vào miệng.

"Khanh Khanh?" Đúng lúc này, một giọng nói quen thuộc từ xa chắc chắn không sai truyền tới tai Nhan Như Tinh.

Cô ngơ ngác ngẩng đầu lên, khi trông thấy người từ cửa nhà hàng bước vào bằng đôi chân dài miên man và nụ cười trên môi, "Phụt" một tiếng, miếng bánh vừa đút vào miệng văng ra ngoài.

Hồng Lâm, người vừa bị cô phun bánh vào mặt:???

"Tần, Tần Tần......"

"Khanh Khanh, sao em lại bất cẩn như thế?" Tần Sở bước tới, rút chiếc khăn từ trong ống tay áo ra cùng đôi mắt dịu dàng lưu luyến, nâng mặt cô lên rồi nhẹ nhàng lau qua khóe miệng.

Hồng Lâm, người cần được lau số bánh trên mặt:???


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-149)