← Ch.147 | Ch.149 (c) → |
Trước khi chuẩn bị cho hôn lễ, Nhan Như Tinh vẫn cảm thấy không chân thật.
Hơn nữa Nguyễn Trì đã nói, bọn họ cũng không ngăn cản.
Điều này giúp Nhan Như Tinh thở phào nhẹ nhõm, mặc dù không biết anh làm thế nào, nhưng có thể tiến hành thuận lợi, đương nhiên là tốt nhất.
Không phải là cô không thích những người đó. Được rồi, cảm giác của cô đối với mấy cái nợ đào hoa kia thực sự rất phức tạp.
Ngay từ đầu cô chỉ coi bọn họ như công cụ hình người mà đối đãi. Sau này dây dưa một chỗ với nhau, cho dù tình cảm của cô dành cho họ có ít nhiều thay đổi, thì cô vẫn chỉ là một người!
Cô không biết vì sao bọn họ lại yêu cô. Ngay cả khi dò hỏi, bọn họ cũng chỉ dùng một câu kiểu như "Tình chẳng biết bắt đầu từ bao giờ, chỉ trong khoảnh khắc mà đã đắm say" qua loa lấy lệ với cô.
Nhan Như Tinh thở dài.
Đúng lúc này, Lão Vương đột nhiên mang theo một chiếc xe đi tới.
Trong xe là bộ váy cưới lộng lẫy diễm lệ giống như khảm cả dải ngân hà được treo trên giá.
Cái này làm cho Nhan Như Tinh còn khiếp sợ hơn so với lúc nhìn thấy Lão Vương.
"Anh..." Cô hơi hé miệng, Lão Vương lại mỉm cười nhẹ nhàng, chỉ vào bộ váy cưới, nói với vẻ chờ mong: "Nhìn thử xem có thích hay không?"
Nhan Như Tinh: "?"
Cô nhìn váy cưới, lại nghi ngờ nhìn về phía Lão Vương đang tràn đầy hạnh phúc cứ như là hắn kết hôn, luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.
Đột nhiên, một ý niệm bỗng lóe lên trong đầu cô, hô hấp Nhan Như Tinh dồn dập nói: "Bộ váy là của ai?"
"Của em?" Lão Vương trả lời không chút do dự.
"Tôi với ai?"
"Em với Nguyễn Trì."
Nhan Như Tinh:!!!
Cô phức tạp nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Lão Vương, dùng ánh mắt kỳ quái như thể đang dò hỏi cô "Tinh Tinh sao em lại quên mất mình kết hôn với ai chứ".
Một hơi lên không được, xuống cũng không xong.
"Anh thật sự là Lão Vương?" Ánh mắt cô mang vẻ dò xét.
Lão Vương gật đầu, bừng tỉnh đại ngộ nói: "Có phải Tinh Tinh rất bất ngờ vì sao anh lại giúp hắn chuẩn bị đồ cưới đúng không?"
"Aizz, bởi vì sau khi suy nghĩ kỹ, anh nhận ra rằng, nếu Tinh Tinh vẫn chọn hắn, anh chỉ có thể chúc phúc. Chỉ cần Tinh Tinh vui vẻ, anh đã cảm thấy thỏa mãn lắm rồi."
Nhan Như Tinh:...
Này, thật sự muốn như vậy, thế vì sao mấy ngày trước các người còn đánh nhau đến ngươi chết ta sống?
Chẳng lẽ thấy cô không để ý tới bọn họ, trước sau như một lựa chọn A Trì. Bọn họ rốt cuộc hiểu được, dù cho có đấu thế nào cũng không đấu lại A Trì, cho nên từ bỏ?
Nghĩ như vậy, mọi nghi ngờ trong lòng Nhan Như Tinh cuối cùng cũng biến mất.
Sau đó đối diện với khuôn mặt tươi cười dịu dàng của Lão Vương, khô khan nói một câu: "Cảm ơn, về sau anh cũng sẽ hạnh phúc."
Lão Vương nhận lời, ánh mắt thâm thúy: "Đương nhiên, anh sẽ rất hạnh phúc."
Nhan Như Tinh đang suy nghĩ đến những người khác, nghe thấy vậy cũng không nhận ra điểm bất thường.
Sau khi thử xong váy cưới, Lão Vương cầm theo số liệu cần sửa đổi rồi rời đi.
Một tuần sau.
Ngày tổ chức hôn lễ.
Nhan Như Tinh ngồi trong phòng, trên người mặc váy cưới Lão Vương đã chỉnh sửa, chờ chuyên viên trang điểm tới trang điểm cho mình.
Không biết vì sao, cô hơi khẩn trương.
Nhan Như Tinh ôm chặt trái tim đang đập thình thịch của mình, quy điểm bất an này cho hội chứng sợ hãi trước hôn nhân.
Lại nói đến Nguyễn Trì, không biết mấy ngày đang bận cái gì, mà cô luôn không thấy anh đâu cả.
Những người khác cũng thế. Kết quả là bên người cô đột nhiên yên lặng, làm cô lúc đầu còn có chút không quen.
Cũng may, cô rất nhanh đã hưởng thụ được lạc thú của việc nhàn rỗi.
Thỉnh thoảng đánh mấy phó bản, khỏi phải nói tự do như thế nào.
"Tinh Tinh, chuyên gia trang điểm còn chưa tới sao?" Dì Vương ngồi bên cạnh Nhan Như Tinh cứ chốc chốc lại nhìn về phía cửa, lo lắng hỏi.
"Đã qua mấy tiếng rồi? Nếu không hay là gọi điện thoại cho anh cháu, nhờ nó mời một người tới?"
"Không cần đâu, chắc là A Trì sắp xếp rồi." Nhan Như Tinh không nghĩ Nguyễn Trì sẽ bỏ quên việc này.
Nhìn dì Vương còn lo lắng hơn cả mình, cô không nhịn được cười, "Mẹ nuôi đừng nóng vội, cùng lắm thì không kết hôn nữa thôi."
"Không không không, khách khứa đều báo trước hết rồi, làm sao có thể không kết hôn được." Dì Vương tỏ vẻ không đồng ý.
"Aiz, không nghĩ tới lúc sinh thời, ta còn có thể đi ra khỏi nơi đó để tham dự hôn lễ." Dì Vương hoài niệm, "Đã lâu rồi không náo nhiệt như vậy."
Nhan Như Tinh gật đầu.
"Cũng không biết khi nào anh cháu mới tìm cho ta một cô con dâu." Giọng điệu dì Vương tràn đầy vẻ chờ mong.
Trước kia bà muốn có con dâu cũng không dám muốn, bởi vì thân phận, và bởi vì thế giới này quá nguy hiểm.
Mặc dù hiện tại vẫn nguy hiểm như vậy, nhưng ít nhất bọn họ không còn bị cưỡng chế nhốt vào một chỗ giống như động vật nữa.
Bây giờ, có thẻ căn cước là có thể đi ra ngoài, tuy thẻ căn cước có thể hiển thị hành tung, nhưng sự tự do này đối với những loại người không còn toàn vẹn như bọn họ đã là một điều vô cùng kinh hỉ.
Vả lại, thẻ căn cước cho thấy hành tung cũng là một loại bảo vệ đối với bọn họ, như thế thì những người chơi muốn săn giết bọn họ để chế tạo hộp chống đỡ linh hồn cũng phải kiêng kị.
Mà tất cả những thay đổi này, con trai bà nói đều là bởi vì Tinh Tinh.
Ánh mắt dì Vương nhìn về phía Nhan Như Tinh càng thêm từ ái.
"Sẽ có thôi."
Kể từ khi quỷ thần của Âm giới lần lượt ngã xuống, một vài loài quỷ làm nhiệm vụ do thám ẩn nấp ở thế giới thực quả thật đã biến mất rất nhiều.
Tương tự lúc trước từ khi giữa các họa đều có màu đỏ người chơi sẽ tổ chức nguyệt lạc, mấy ngày này đều bị đả kích đến mức gần như mai danh ẩn tích.
Theo kết quả điều tra được của Tôn Long, quỷ thần Hồng Nguyệt chính là người chống lưng cho hội Nguyệt Lạc ở Âm giới. Dẫn đến thế giới thực liên lụy cực rộng, mà tới giờ hội vẫn không bị tác động.
Chẳng qua hẳn là rất nhanh nữa thôi.
Trong lúc Nhan Như Tinh đang trò chuyện với dì Vương, cửa phòng bị đẩy ra.
Nhan Như Tinh quay đầu, sau khi nhìn thấy người tới, cô trực tiếp sợ đến ngây cả người.
"Thế nào? Mới có mấy ngày mà Tinh Tinh đã không quen biết tôi rồi?" Một thân lễ phục màu trắng khiến Tu nhìn qua giống như bạch mã hoàng tử bước ra từ truyện cổ tích, mái tóc bạch kim dài buông xõa sau lưng, phảng phất như dát lên một tầng sáng vì hắn.
Đôi con ngươi tím vàng dị sắc dưới ánh nắng ấm áp ở cửa phòng trông càng lóa mắt, rực rỡ lung linh, đẹp đến mức không giống người thật.
Trong tay hắn cầm theo một thùng dụng cụ, đi về phía Nhan Như Tinh với dáng vẻ nhẹ nhàng. Sau đó, hắn ngồi xổm xuống trước mặt cô, nâng khuôn mặt cô lên quan sát một lúc, rồi cầm lấy hộp dụng cụ, bên trong rõ ràng là cả một bộ trang điểm.
Một loạt hành động này làm cho Nhan Như Tinh không nói lên lời.
"Anh là chuyên gia trang điểm?" Cô trợn tròn mắt.
Tu cười nói, "Không được à? Trước kia không phải tôi từng trang điểm cho em rồi sao?"
Nhan Như Tinh do dự, ánh mắt ngập ngừng, "Tôi, hôm nay tôi kết hôn, không giống lúc trước."
"Có gì khác nhau? Chẳng lẽ Tinh Tinh xem thường kỹ thuật của tôi?"
"Không có."
"Vậy chẳng phải là được rồi sao." Tu lấy từ hộp dụng cụ ra một chai nước rửa sạch tay, tiếp đó thuần thục phủ kem lót và kem nền lên mặt cô.
Cảm nhận được động tác dịu dàng của hắn, nghi hoặc trong lòng Nhan Như Tinh càng ngày càng lớn.
Sau khi trang điểm xong, dì Vương đảm nhiệm vai trò người mẹ hoàn thành nghi thức chải đầu cho cô, Tu nhận lấy chiếc lược rồi nghiêm túc tạo kiểu tóc.
Đến khi mọi thứ được chuẩn bị ổn thỏa, bị hắn nắm tay ngắm nghía một vòng, Nhan Như Tinh còn có chút hoảng hốt.
Cô lấy lại tinh thần, liếc nhìn Tu vài lần, phát hiện sắc mặt của hắn vẫn như thường, cũng không có dấu hiệu muốn làm chuyện gì.
Cô lại sờ lên gương mặt của mình.
Lúc Tu trang điểm, cô quan sát qua gương, đương nhiên thấy rõ ở dưới bàn tay của hắn, cô từ từ trở thành cô dâu đẹp nhất như thế nào.
Đúng vậy, cô rất hoảng sợ.
Nghĩ đến Lão Vương, rồi ngắm bộ váy cưới trên người, cô càng luống cuống.
Bỗng nhiên, cửa phòng lại mở ra lần nữa.
Nhan Như Tinh thuận tiện nhìn sang, cả người lập tức tê liệt.
"Tôi không tới muộn chứ?" Asser mặc lễ phục màu xanh biển bước nhanh tới.
"Vừa vặn đúng giờ." Tu nói, giơ tay lên.
Asser đẩy hắn ra, trên tay là một hộp trang sức nạm đá quý đầy xa hoa sang trọng.
Sau đó từ trong hộp trang sức, Asser lấy ra một chiếc vương miện được chế tác vô cùng tinh xảo với viên đá quý màu xanh đậm tỏa ra ánh sáng chói lọi mê người ở trung tâm và đính đầy kim cương trong suốt xung quanh, rồi trịnh trọng đặt lên đầu Nhan Như Tinh.
Tiếp đó là những phụ kiện trang sức khác.
Chỉ sau chốc lát, Nhan Như Tinh vốn dĩ còn điệu thấp khiêm tốn, lập tức trở nên rực rỡ loá mắt, phú quý bức người.
Nếu nói trước khi đeo trang sức, cô là công chúa nhỏ trong sáng đáng yêu, thì sau khi đeo trang sức, chính là nữ hoàng cao quý diễm lệ động lòng người.
Mặc dù chính tay giúp cô thành dáng vẻ này, Asser vẫn ngây người mất hai giây, rồi tán thưởng nói: "Tinh Tinh thật đẹp".
Nhan Như Tinh rất muốn kiêu ngạo đắc ý một phen, nhưng mà nghĩ đến sự khác thường của bọn họ, cô liền không vui nổi.
Làm sao bây giờ?
Cô muốn đào hôn.
"Đi thôi." Asser và Tu một trái một phải vây quanh cô ra ngoài.
Lúc cô ra khỏi cửa, Tứ vương tử đã chờ đợi từ lâu bên ngoài, lịch sự đưa tay ra.
Nhan Như Tinh ngẩng đầu, lễ phục kỵ sĩ khiêm tốn màu vàng nhạt quả thật rất phù hợp với khí chất ưu nhã cao quý của hắn. Lúc này, Tứ vương tử giống y như một hoàng tử quyền quý thực thụ.
"Vất vả rồi, công chúa điện hạ của ta." Gương mặt Tứ vương tử tràn đầy ý cười, làm cho Nhan Như Tinh càng thêm thấp thỏm bất an.
Cô quay đầu lại nhìn Asser và Tu đứng bên cạnh mình, thấy sắc mặt bọn họ vẫn bình thường, cũng không hề tức giận trước hành động của Tứ vương tử. Cô do dự đặt tay vào trong tay hắn.
Khi được Tứ vương tử đỡ xuống lầu, kỳ diệu thay, tâm trạng của cô vậy mà bắt đầu bình tĩnh trở lại.
Không lâu sau khi đi vào khuôn viên lễ cưới ngoài trời trong tòa lâu đài, nhìn thấy khách mời đến tham gia tiệc cưới cùng cảnh tượng náo nhiệt ở đây, Nhan Như Tinh hoàn toàn thả lỏng, không khỏi nở một nụ cười nhẹ trên mặt.
Dù cho có thế nào, thì hôm nay cũng là ngày cô kết hôn. Nếu anh đã nói mọi việc cứ giao cho anh, vậy cô chỉ phụ trách tham dự là được.
Một số khách khứa hôm nay là cô mời, còn phần lớn còn lại đều là người chơi truyền tai nhau không mời mà tới.
Những người này đều qua một tay Phương Triển và Tôn Long sàng lọc từ trước, vậy nên có mặt ở đây bây giờ đều là người chơi tuân thủ quy tắc, thân phận không có vấn đề gì.
Nghe nói còn có mấy bàn hợp lại dành riêng cho người chơi.
Vương Trọng Khang không tới, chỉ nhờ Phương Triển tặng quà.
Cô đoán có lẽ hắn đã lấy lại trí nhớ.
Nhan Như Tinh từng hỏi Nguyễn Trì về ký ức của hắn, Nguyễn Trì nói lúc ấy Vương Trọng Khang đến muộn, thời điểm những người đó bị hắn ảnh hưởng bắt đầu tàn sát lẫn nhau, hắn mới đuổi tới.
Hắn muốn ngăn cản, kết quả những người kia mất đi lý trí, đến cả hắn cũng bắt đầu công kích. Sau đó, hắn không có cách nào khác, chỉ có thể ra tay giết chết từng người một.
Có thể là do kích thích quá nghiêm trọng, lúc này mới mất đi ký ức.
Sở dĩ hắn có thể giết chết những người đó mà sống sót trở lại, cô nghi ngờ là vì có liên quan đến Nguyễn Trì.
Vương Trọng Khang có lẽ đã đoán được điều này, cho nên mới không tới.
Nhan Như Tinh không quan tâm đến hắn nữa, quan sát qua vài lần rồi ngước mắt nhìn chăm chú Nguyễn Trì đứng sừng sững trên bục tuyên thệ cách đó không xa.
Anh mặc bộ lễ phục chú rể màu đen giản dị, giữa bối cảnh khoa trương xa xỉ thế này, đặt trong mắt người khác, trông không có gì nổi bật.
Nhưng, ngay cả như vậy, cũng không có cách nào làm người ta bỏ qua sự tồn tại của anh.
Anh yên lặng đứng ở nơi đó, không nói một lời. Khoảnh khắc Nhan Như Tinh nhìn thẳng vào anh, đột nhiên cảm thấy vô cùng an lòng.
Anh ấy yêu cô!
Nhan Như Tinh nhận ra điều này, trái tim nhảy nhót, nụ cười trên khuôn mặt càng thêm xán lạn.
Biểu cảm thay đổi của cô làm Tần Sở đứng bên cạnh Nguyễn Trì chua xót không thôi.
Những người khác tuy mất mát, nhưng nghĩ đến điều kiện Nguyễn Trì đáp ứng bọn họ, ngay lập tức trở nên vui vẻ.
Khi âm nhạc vang lên, gấu xám nhỏ vui mừng mặc một thân lễ phục màu đỏ không biết từ đâu xông ra.
Trong tay hắn mang theo một rổ hoa, đi phía trước Nhan Như Tinh, thỉnh thoảng lại rải những cánh hoa lên không trung.
Ngoài ra, còn có một con chim đồng tử màu vàng pha xanh, kích thước bằng một con diều hâu lớn, trong miệng ngậm một cành hoa bay quanh đỉnh đầu Nhan Như Tinh.
Nhan Như Tinh:???
Cô nhất thời không biết nên phản ứng như thế nào.
Không dễ dàng gì mới đi được đến bên cạnh Nguyễn Trì, nhìn thấy Tần Sở chắn trước mặt mình, cô lại choáng váng.
Đến khi Tần Sở đón lấy cô từ trong tay Tứ vương tử, đứng ở giữa cô và Nguyễn Trì, vẻ mặt "Tôi là người chủ trì" trực tiếp làm nụ cười trên mặt Nhan Như Tinh cứng đờ.
Cô lại lần nữa cảm thấy mình quyết định kết hôn có phải sai rồi hay không.
Vì thế, khi Tần Sở đọc diễn văn một chữ cô cũng không lọt tai, chỉ nghe được một câu, "Cô dâu chú rể trao nhẫn."
Cô liền theo bản năng nâng tay lên, Nguyễn Trì cầm lấy. Khuôn mặt thoải mái và đôi mắt đen trầm tĩnh của anh dường như có một sức mạnh trấn an kì lạ. Vốn dĩ Nhan Như Tinh đang lâm vào nghi hoặc mơ hồ, dưới cái nhìn chăm chú của anh, dần dần ổn định.
Cùng lúc đó, trong đầu cô vang lên lời an ủi của anh, "Đừng nghĩ nhiều, tất cả cứ giao cho anh. Hôm nay em chỉ cần làm cô dâu của anh là được."
Có những lời này của anh, Nhan Như Tinh thở ra một hơi, rồi nở nụ cười.
Nguyễn Trì thấy vậy, khóe miệng hơi nhếch lên, giống như hàn băng tan rã, mặt trời nhô lên, hoàn toàn triệt tiêu sự xa cách lạnh nhạt trên người.
Anh thỏa hiệp, từ nay về sau anh chỉ là anh A Trì của Tinh Tinh.
Vì cô, chẳng sợ phải từ bỏ một phần chủ quyền, anh cũng cam tâm tình nguyện.
Nguyễn Trì nâng tay Nhan Như Tinh lên, tháo những chiếc nhẫn lúc trước Tu và Lão Vương mạnh mẽ đeo lên, đeo chiếc nhẫn anh chuẩn bị vào ngón áp út của cô mà không chút do dự.
Nhan Như Tinh đối với việc anh dễ dàng gỡ xuống hai chiếc nhẫn kia cũng không nghĩ nhiều, chỉ là hai chiếc nhẫn này đều là đạo cụ, ném đi thì quả thật quá đáng tiếc.
Nguyễn Trì giả vờ không thấy tầm mắt của cô, thuận tay cầm lấy hai chiếc nhẫn kia, sung sướng đem tay kia để ở trước mặt Nhan Như Tinh.
Nhan Như Tinh nhìn chiếc nhẫn trong khay, liền cầm lên đeo vào tay anh.
Khi chiếc nhẫn được đeo vào, cô dường như cảm nhận được điều gì đó, có loại phiền muộn cô đã là một người vợ rồi.
"Tinh Tinh, anh yêu em." Nguyễn Trì cầm lấy tay cô, đôi mắt sáng kinh người.
Nhan Như Tinh lần đầu tiên thấy anh nhiệt tình như vậy.
Đúng lúc đó, đột nhiên khách khứa không biết ai mở miệng hô câu "Hôn một cái".
Hiện trường nháy mắt nóng lên.
Gấu xám nhỏ túm lấy Tần Sở đang nắm chặt bàn tay, xanh mặt một bộ muốn xông lên.
"Anh nghĩ kỹ đi, nếu anh dám phá hư hôn lễ của hắn, hắn sẽ liều mạng với anh. Đây cũng không phải là nói giỡn."
"Nếu như anh bị hắn đánh chết, về sau anh sẽ không thấy được Tinh Tinh nữa đâu."
Tần Sở hung hăng trừng gấu xám, u ám nhìn những người khác, cười lạnh nói: "Các người thật đúng là chó săn tốt của hắn."
"Sao cậu có thể nói như vậy, chúng tôi đây là hiểu rõ thế cuộc." Không vẫy cánh.
"Đánh cũng đánh không lại, Tinh Tinh rõ ràng là thiên vị anh ta, cho nên thay vì tranh nhau đầu chảy máu, không bằng tất cả đều lùi một bước." Tứ vương tử cười nói.
Tần Sở hừ lạnh một tiếng, đôi mắt đỏ lên: "Nói dễ nghe thật đấy, có phải hắn đã hứa với các ngươi cái gì hay không?"
Tứ vương tử tức khắc chột dạ nhìn về phía khác.
Tần Sở thấy vậy thì còn có gì không hiểu, hắn nắm lấy Không, cắn chặt hàm răng, "Hắn rốt cuộc đáp ứng các người cái gì? Vậy mà có thể làm cho các người chỉ trong một đêm, toàn bộ đều đứng ở phe hắn!"
Không không muốn nói, đầu ngón tay Tần Sở dùng sức, uy hiếp, "Tôi nhớ rõ cậu vẫn là tội phạm truy nã phải không?"
"Anh bắt tôi cũng vô dụng, dù sao qua hôm nay, tôi cũng không còn là tôi." Không đắc ý dạt dào.
Những người khác đỡ trán, dùng ánh mắt khiển trách nhìn Tu, nghi ngờ có phải hắn cướp mất chỉ số thông minh của Không rồi không.
Tu:...
"Cậu có ý gì?" Tần Sở bắt được lời nói của hắn, lập tức chất vấn.
"Chẳng có gì ý gì cả." Không há mồm phun ra một ngọn lửa, Tần Sở vì tránh đi không thể không buông ra Không ra.
Nhưng việc này làm hắn nổi lên nghi ngờ.
Ngày hôm sau, Tần Sở mới biết Nguyễn Trì muốn làm gì.
Hắn nổi giận đùng đùng đi tìm Nguyễn Trì, trực tiếp giơ tay lên đấm một quyền.
Nguyễn Trì sờ khuôn mặt đau nhức, nhíu mày.
"Mày dám làm như vậy!" Tần Sở giận đến cả người phát run.
"Tôi làm sao?" Nguyễn Trì bình tĩnh nhìn hắn, "Lại không phải do tôi ép, là bọn họ tự nguyện."
Tần Sở kinh ngạc, nhìn chằm chằm anh nửa ngày, rồi đột nhiên bật cười.
"Tao đã nói, mày làm sao có thể chia sẻ Tinh Tinh với bọn họ được."
Sắc mặt hắn lạnh lùng, trào phúng nói: "Mày được đấy, lừa bọn họ, cũng không sợ bị lật xe."
Nguyễn Trì duỗi tay sờ khóe miệng bị hắn đánh chảy máu, nhàn nhạt nói: "Tôi lừa bọn họ khi nào?"
Tần Sở nghe vậy liền ngẩn ra.
"Tinh Tinh, hắn đánh anh."
Tần Sở mờ mịt nhìn Nguyễn Trì chạy đến đằng trước Tinh Tinh vuốt mặt mình kêu oan, trong lòng rất là khiếp sợ.
Hắn khiếp sợ, Nhan Như Tinh cũng không khá hơn là bao.
Cô vốn là muốn giáo huấn anh vì hành vi khác người tối hôm qua, nhưng hiện tại, "Vì sao hắn lại đánh anh?"
Nhan Như Tinh nhìn vết bầm xanh xanh tím tím trên mặt anh, do trắng nên càng dễ thấy.
"Không biết." Nguyễn Trì rũ mắt, bẹp miệng ủy khuất.
Nhan Như Tinh ngước mắt nhìn về phía Tần Sở, hy vọng hắn có thể giải thích một chút.
Tần Sở không phụ lòng cô dò hỏi, bước đến cười nói, "Tinh Tinh biết hắn đã làm cái gì không?"
"Hoặc Tinh Tinh có phát hiện không thấy những người đó nữa hay không?"
Được hắn nhắc nhở, lúc này Nhan Như Tinh mới nhận ra xung quanh đúng thật là rất tĩnh lặng. Chẳng qua bởi vì tuần trước bận chuẩn bị cho lễ cưới, cô đã quen với chuyện mấy người Lão Vương không ở bên cạnh, cho nên cũng không phát hiện ra điều gì không ổn.
Nhưng Tần Sở nói như vậy, chứng tỏ việc bọn họ biến mất không hề đơn giản.
Nhan Như Tinh như có suy nghĩ quay đầu lại, cô nhớ lại biểu hiện khác thường của những người đó ngày hôm qua, không ngăn nổi nghi ngờ trong lòng đối với Nguyễn Trì.
"Hắn thế mà lại nhẫn tâm, trực tiếp nhốt những người đó trong cơ thể mình." Tần Sở vừa mở miệng nói một câu, hai người đàn ông mặc áo giáp đen lập tức xuất hiện bên cạnh, cưỡng ép mang hắn đi dưới sự giúp đỡ của Nguyễn Trì.
Hắn đi rồi, người duy nhất có thể trả lời chỉ còn Nguyễn Trì.
Nguyễn Trì vươn tay lau vết thương trên mặt, cẩn thận đi đến bên cạnh cô, nắm lấy tay cô: "Bọn họ tự nguyện."
Qua lời giải thích của Nguyễn Trì, Nhan Như Tinh hiểu ra mọi chuyện, nhịn không được trừng mắt nhìn anh, hơi hé miệng nhưng nửa ngày cũng không nói nửa lời.
Theo lời của anh, những người đó đều có ít nhiều liên quan đến anh. Cho nên khi bọn họ từ bỏ thân thể, anh có thể tiếp nhận ý thức của bọn họ.
Nói cách khác, anh dùng cơ thể của mình nhốt đám người Lão Vương, gấu xám nhỏ lại. Hiện tại bọn họ ở trong cơ thể Nguyễn Trì, lấy Nguyễn Trì làm chủ, tính là một người.
"Làm sao anh lừa được bọn họ?" Nhan Như Tinh sững sờ.
Nguyễn Trì lắc đầu, "Anh không lừa bọn họ, là chính bọn họ không muốn rời đi, đích thân tới cầu xin anh."
Nhan Như Tinh không tin.
Ánh mắt Nguyễn Trì lóe lên, "Anh hứa với bọn họ, ngày thường bọn họ có thể tự do hoạt động."
Nhan Như Tinh:?
"Về sau bọn họ chính là phân thân của anh."
Nhan Như Tinh:?
"Những phân thân độc lập như Asser, bình thường Tinh Tinh đều có thể sai bảo. Nếu Tinh Tinh không thích anh, anh có thể không cho bọn họ ra ngoài." Nguyễn Trì nhẹ nhàng bâng quơ nói.
Đây là điều anh giác ngộ được khi nhìn thấy tượng thần, nếu bọn họ đã không muốn rời đi, vậy anh liền thành toàn cho bọn họ.
Nhan Như Tinh trầm mặc.
Bây giờ cô cũng không biết cô nên đồng cảm với đám người Lão Vương, hay là vì thủ đoạn của Nguyễn Trì mà reo hò hoan hô nữa.
"Anh... xác định là bọn họ cam tâm tình nguyện?"
"Đương nhiên." Nguyễn Trì mặt không đổi sắc.
Trên thực tế, những người đó đang tức đến dậm chân ở trong thân thể anh, mắng anh lừa gạt bọn họ, chờ bọn họ ra ngoài được sẽ cho anh đẹp mặt kìa.
Đương nhiên loại chuyện nhàm chán này, anh sẽ không để cho Tinh Tinh biết.
"Tinh Tinh, chúng ta đi hưởng tuần trăng mật đi." Nguyễn Trì cưng chiều nói.
Nhan Như Tinh: "Đi đâu?"
"Đi vào trái tim em."
"?"Nhan Như Tinh nghi ngờ nhìn anh, "Anh không sao chứ?"
Nguyễn Trì: "...Tinh Tinh, em không thấy cảm động sao?"
Nhan Như Tinh: "Tại sao em lại phải cảm động."
Nguyễn Trì: "Bởi vì anh đang tỏ tình với em a."
Nhan Như Tinh: "??"
Nguyễn Trì: "Trong sách nói như vậy có thể giúp bồi đắp tình cảm vợ chồng."
"Sách ở đâu ra?"
"Tịch thu của người khác. Trên sách còn nói, mỗi ngày nói một lời yêu thương, làm đối phương hoàn toàn không thể rời bỏ bạn. Tinh Tinh, về sau mỗi ngày, anh đều nói với em một câu tỏ tình được không?"
Nhan Như Tinh: "Được đấy."
Nguyễn Trì: "..."
"Không cho phép lặp lại, giống nhau liền ly hôn với anh."
Nguyễn Trì:???
Tứ vương tử đáng chết, còn tưởng rằng hắn thành thật, thực sự cung cấp cho anh biện pháp gia tăng tình cảm, thì ra là có ý đồ này.
Nguyễn Trì buồn bực, chuẩn bị lát nữa lôi hắn đánh một trận...
← Ch. 147 | Ch. 149 (c) → |