← Ch.126 | Ch.128 → |
"Đổi tàu để diệt quỷ à?" Phương Triển nghi hoặc nhìn Nhan Như Tinh.
Mấy người còn lại ở trong toa ai nấy cũng nhìn cô chằm chằm.
"Đổi tàu hả? Vậy cô định đổi tàu nào vậy? Ủa, ở đây còn tàu khác nữa hả?" Một người chơi lạ mặt cất tiếng hỏi thăm.
Người chơi đó vô thức nhìn mọi thứ xung quanh, nhất là chỗ phía bên ngoài của đoàn tàu.
Mới vừa rồi ở bên ngoài vẫn còn yên tĩnh, mà bây giờ cửa sổ tàu đã bị vỡ hết, nhưng vào lúc đó cũng chẳng có ai nghĩ đến việc nhảy qua cửa sổ để thoát ra khỏi tàu được.
Mà nếu đi đến cửa sổ thì mới phát hiện ra rằng ở bên ngoài tàu còn kinh khủng hơn nữa. Đây mới gọi là cái gì mà ngẩng đầu lên thì chẳng thấy trời đâu, còn cúi đầu thì chính là "Vực sâu không đáy". Vì thế, mãi cho tới bây giờ, họ mới thực sự hiểu được câu nói này.
Trước đây, họ chỉ biết rằng tàu hỏa có thể di chuyển trong không gian là điều cực kỳ vô lý, nhưng bình thường thì chẳng có chuyên môn nào đi nghiên cứu tàu chạy như thế nào cả, chứ huống chi là đoàn tàu chạy ở đâu.
Vừa thấy cảnh tượng như vậy, có người thì sợ hãi tới nỗi chân thì mềm nhũn, chẳng nói được gì. Nhưng có người lại không tin và cho rằng đó chỉ ảo ảnh, nên mới ném một thứ ra ngoài cửa sổ.
Kết quả là nó liền rơi xuống ngay lập tức và chẳng có động tĩnh gì, nhưng dường như còn có sinh vật nào đó đang tồn tại ở phía dưới. Nó cứ nhúc nhích ở trong bóng tối, khiến ai nấy cũng cảm thấy rợn người.
Quản lý trưởng liền liên hệ với đài phát thanh vừa rồi. Căn bản là bọn họ không dám nhảy qua cửa sổ chạy trốn nên tên quản lý trưởng này chẳng lo lắng và cho rằng bọn họ sẽ ở lại trên tàu để diệt đám quỷ, nên mới tăng gấp đôi điểm tích lũy để bù cho họ.
Dù sao thì việc thử nhảy qua cửa sổ cũng không phải là ý hay cho lắm.
Nên muốn sống thì họ chỉ có thể nghe đài phát ra và đành phải diệt đám quỷ sắp xông lên thôi.
Chẳng qua là cuộc trò chuyện giữa Nhan Như Tinh với Tiểu Lục đã mang đến cho họ một niềm hy vọng khác.
"Không còn tàu nào khác nữa hả trời?" Có người chơi còn chạy về phía cửa sổ tàu, rồi nhìn ngó xung quanh.
Mặc dù vừa rồi trong toa số 1 có nhiều người bị thương nặng nhưng họ vẫn còn ở lại toa này.
Nếu chưa tính đám người của Phương Triển với Trì Niên, thì tổng cộng còn hơn mười người.
Lúc này, khoảng hơn chục người này không biết là cố ý hay là vô tình mà họ đã chặn hết đường đi của Nhan Như Tinh.
Mặc dù họ cứ bước tới, nhưng bọn họ cũng không dám đến gần cô.
"Tôi có biết đâu, Tiểu Lục nói sẽ dẫn ta đi đổi tàu khác để diệt quỷ mà, phải không ta?" Nhan Như Tinh liền nhìn Tiểu Lục.
Lão Vương cũng với mấy người khác đứng phía sau bày ra tư thế phòng thủ bảo vệ cô, còn gấu xám nhỏ thì ngồi trên cái rương với ánh mắt không mấy thiện cảm cho lắm.
Còn có thêm một con mèo trắng có đồng tử khác màu đang nhìn chằm chằm, không hiểu sao lại khiến người ta có cảm giác ớn lạnh khi nhìn vào con mèo đó.
Đó là còn chưa kể đến người nhân viên phục vụ có mái tóc màu xanh lá đang ở trên tàu nữa.
Mấy người quen của họ ở các toa khác đều biết là nhân viên phục vụ sẽ không chịu trách nhiệm việc giữ trật tự và kiểm tra an ninh, họ chỉ xuất hiện vài giây trước khi tàu bắt đầu chạy thôi. Sau đó, họ liền rời đi mà chẳng thấy quay lại nữa.
Nhưng điều này lại hoàn toàn khác với tình hình mà người nhân viên phục vụ của toa số 1 có trong suốt thời gian qua.
Chỉ vì một người nên mới có sự thay đổi này.
Nên cả đám liền nhìn chằm chằm Nhan Như Lục và Tiểu Lục.
Bị mọi người nhìn chằm chằm, mặt của Tiểu Lục vẫn không biểu cảm, cô ta bình tĩnh nói: "Thưa bà, hiện tại thì tàu bị hỏng hóc một chút, nên nó không hợp với thân phận cao quý của bà. Cho nên xin mời bà hãy đổi sang chuyến tàu khác nhé."
Cô ta vừa dứt lời thì Nhan Như Tinh vội ra hiệu với những người khác, "Mọi người đã nghe chưa, có ai còn có vấn đề gì nữa không?"
"Nhưng mà bây giờ có chuyến tàu nào đâu?" Một lần nữa lại quay về vấn đề ban đầu.
"Thưa bà, tàu riêng của Bộ trưởng còn phải mất một khoảng thời gian nữa mới đến được, nên bà có thể lên trước cùng tôi để đợi ạ." Tiểu Lục nhìn về phía cửa toa số 1.
"Tàu riêng hả?" Phương Triển sửng sốt. Lúc này, mọi người cũng thắc mắc như anh ta "Vậy tàu đó có thể ngồi được mấy người vậy? Mà lúc tàu riêng tới thì tàu này có dừng lại được không?"
"Dạ có thể ngồi được hai người ạ." Thái độ của Tiểu Lục rất thận trọng, từ đầu tóc đến áo quần đều rất gọn gàng.
"Không có dừng lại ạ."
"Giờ tàu tới chưa ta?" Nhan Như Tinh tò mò hỏi. 《Ta không ngừng nỗ lực [vô hạn]》, địa chỉ truy cập: m. 1.
"Dạ vẫn chưa ạ."
"Vậy tầm bao lâu nữa mới tới?"
"Dạ sắp tới rồi, thưa bà." Vừa nói xong, thì Tiểu Lục liền đứng ngây ra vài giây. Không bao lâu sau, cô ta liền định thần rồi khẳng định với Nhan Như Tinh rằng, "Dạ sắp tới rồi ạ."
"Thưa bà, bây giờ chúng ta hãy tới trước để chuẩn bị là vừa ạ." Nhan Như Tinh nói.
"Ồ." Nhan Như Tinh bèn gật đầu, trước khi đi, cô liền nhìn về phía Phương Triển, rồi ra hiệu bảo anh nếu còn vấn đề gì nữa thì hỏi lẹ đi.
"Tàu riêng chỉ dành cho hai người thôi ư?" Phương Triển bất lực và nhíu mày lại.
Mặc dù Phương Triển không muốn hỏi, nhưng ít ra thì anh ta hỏi còn được hơn mấy người kia.
Đó chỉ là nếu có thể thôi, chứ anh ta cũng chẳng muốn nội bộ lục đục đâu.
Tuy là còn một ngày nữa mới tới nơi, nhưng cuộc hành trình trong ngày hôm nay vẫn không hề yên bình chút nào.
"Tàu riêng của Bộ trưởng dĩ nhiên chỉ có Bộ trưởng với phu nhân mới được ngồi thôi ạ." Tiểu Lục tự hào nói.
"Đâu, ít nhất là 3 người lận mà, vậy cô không tính người lái tàu na?" Nhan Như Tinh cảm thấy không đúng nên bẻ lại cô ta.
Tiểu Lục: "...... Phu nhân nói đúng rồi ạ."
Do Tiểu Lục đã quên tính thêm người lái tàu vô.
Nhưng cấp trên đã bảo cô ta rằng phu nhân nói cái gì chính là cái đó, chứ không được cãi lại.
Sau đó, cô ta nhìn Phương Triển, "Dạ phải cần ít nhất ba người lận."
Lúc này, mọi người đều có suy nghĩ khác nhau. Phương Triển trầm mặc suy nghĩ, anh ta liếc nhìn những người sắp di chuyển với vẻ mặt khó hiểu, sau đó hỏi rằng: "Nếu có người tự ý cướp tàu thì phải làm sao đây?"
Nghe thấy vậy, nụ cười trên khuôn mặt của Tiểu Lục hoàn toàn biến mất, sau đó bày ra vẻ mặt lạnh như băng, "Cướp tàu sao?"
Tiếng của cô ta cứ lặp đi lặp lại nhiều lần, rõ ràng rất bình thường nhưng lại khiến người ta cảm thấy nổi da gà lên.
"Đến quỷ còn chẳng dám cướp tàu của Bộ trưởng chúng tôi nữa là, nếu ai mà cướp......" Tiểu Lục liền cười khẽ.
Đôi mắt Tiểu Lục chợt lóe lên một tia sáng.
Chỗ này vốn đang im lặng, nhưng hình như lúc này lại có tiếng động gì đó.
Nhưng ít ra thì lúc này, bầu không khí yên tĩnh ở trong tàu đã loại bỏ được cảm giác bất an.
"Thưa bà, tàu đã đến rồi ạ." Theo giọng điệu vui vẻ của Tiểu Lục, Nhan Như Tinh vô thức nhìn ra ngoài cửa sổ tàu.
Nhưng khi nhìn ra, Nhan Như Tinh lại chẳng nhìn thấy gì.
"Thưa bà, tàu đang ở phía trước ạ." Tiểu Lục vừa dứt lời, thì cả đoàn tàu đều rung lắc.
"Phu nhân, chúng ta đi thôi." Tiểu Lục cung kính dẫn đường ở phía trước.
Nhan Như Thiến luyến tiếc ôm Tu, còn lão Vương với gấu xám nhỏ ở phía sau mỗi người kéo một cái rương đuổi theo cô.
Lúc này, Tiểu Lục đang dẫn Nhan Như Tinh đi đến cửa thông giữa toa ở đằng trước với toa số 1.
Lúc cô đang đi qua, thì bỗng có một người xông về phía cô.
Nhan Như Tinh ngạc nhiên.
Khi thấy mặt Tiểu Lục chẳng có biểu cảm gì, cô cũng không nói gì.
Mặt khác, Hồng Lâm vẫn còn ở trong group chat của @Nhan Như Tinh, anh cũng hy vọng rằng Tiểu Lục có thể dẫn mình theo cùng cô.
Khi Nhan Như Tinh còn chưa kịp nói gì, thì Vương Trọng Khang đã trả lời dùm cô: "Người nhân viên phục vụ đã nói là toa dành riêng của đoàn tàu chỉ chứa nhiều nhất là 3 người thôi, mà anh cũng đừng làm khó cô ấy nữa @Hồng Lâm."
Hồng Lâm: "Ok, mà vừa rồi có người nào đi vào không?"
Vương Trọng Khang: "Có, không chỉ có một người đâu. Nhưng chắc giờ họ đi rồi á."
"Không thấy nữa là sao?" Hồng Lâm kinh ngạc hỏi.
"Không còn dấu hiệu sống." Vương Trọng Khang nói.
"Không phải, ý là lúc họ vừa đi vào liền biến mất hả?"
"Uh, tất nhiên là chưa tính ở bên trong có thiết bị thăm dò rồi."
Mà lúc Nhan Như Tinh sắp rời khỏi toa số 1 thì nghe được anh ta nói vậy, cô bèn hỏi Tiểu Lục, "Tôi có thể dẫn thêm mấy người vào nữa được không?"
Tiểu Lục liền nhìn cô, sau đó lại nhìn sang lão Vương ở phía sau cô, rồi đáp rằng, "Dạ Bộ trưởng đã nói là không được, thưa bà."
"Thưa bà, mà Bộ trưởng đã biết bà sẽ không chịu nghe theo, nên tôi sẽ kể cho bà một câu chuyện nha.""
Nhan Như Tinh liền ra hiệu cho Tiểu Lục nói tiếp."Vậy bà có muốn tôi kể ngay tại đây không ạ?"
Lúc này, thấy biểu cảm kỳ lạ của cô ta, trực giác Nhan Như Tinh nói cho cô biết rằng có gì đó không ổn, vì cô cứ cảm thấy Tiểu Lục chuẩn bị nói "thôi bỏ đi."
Chợt cô nghe thấy giọng nói du dương của Tiểu Lục, "Quý bà thân mến, chỉ cần bà nói bà thích thì tôi sẽ để cho họ lên tàu, vậy bà muốn đổi người nào thì cứ nói trực tiếp cho tôi biết nhé."
Nhan Như Tinh:??
Tần Sở, anh thật độc ác quá đi!
Nhan Như Tiều uể oải.
Trong khi đó, họ lại không biết là cơn giận của lão Vương có thể bùng nổ ngay lập tức khi họ nói ra câu này.
Mặc dù những người chơi khác đều không quen Nhan Như Tinh, nhưng khi nghe Tiểu Lục nói vậy, ai nấy cũng cảm động.
Đến cả Phương Triển cũng cảm động, anh ta biết Nhan Như Tinh là một người có chính kiến. Nếu cô ấy không chủ động đề cập tới, thì chẳng có ai có thể ép cô đồng ý được.
Nhưng nếu ép buộc cô ấy, rất có thể sẽ phản tác dụng.
Nên thậm chí cả việc mở miệng lôi kéo mọi người xung quanh, anh ta đã bình tĩnh nghĩ lại.
Trì Niên nhìn vẻ mặt trầm tư của anh ta.
Group chat:
Nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng Nhan Như Tinh liền quyết định dẫn bọn họ theo, cô bèn liền gõ văn bản: "Mọi người tới đây đi."
Lão Vương: "Không được đâu!"
Tu: "Không có ai được phép đến hết á!"
Gấu xám: "Ai mà tới là tôi đánh người đó!"
Nhan Như Tinh: "?"
Lão Vương: "Nghe nè cưng."
Tu: "Mau tới đi!"
Gấu xám: "Có ăn bánh gấu không nè?"
Cả ba người, Hồng Lâm, Vân Phong và Vương Trọng Khang đều nhìn nhau.
Cuối cùng cả ba người nhao nhao thu dọn đồ đạc rồi chạy tới.
Hồng Lâm thì vui tới nỗi quên nói với anh trai một tiếng.
Nên khi thấy Vương Trọng Khang đi ngang qua, Trì Niên liền lật mặt, mà cũng may là anh ta đi rồi.
Thấy Vương Trọng Khang rời đi, Giang Thừa cảm thấy bất mãn, anh ta vô thức muốn đuổi theo.
Kết quả là bị Phương Triển ngăn lại.
"Tiến sĩ Giang, cậu đừng đi, nếu cậu mà chết, thì làm sao mà tôi giải thích cho Bộ trưởng Vương đây."
Giang Thừa lạnh lùng liếc anh ta một cái, sau đó nhích sang một bên định đi qua.
Phương Triển liền ôm cậu từ phía sau.
Lúc Giang Thừa thoát ra khỏi cái ôm của anh ta, thì cánh cửa đã đóng lại rồi.
Vì đã bỏ lỡ cơ hội này, nên Giang Thừa thực sự muốn giết chết Phương Triển.
Còn Phương Triển thì chẳng quan tâm, ngược lại, anh ta còn khiêu khích Giang Thừa rằng: "Tiến sĩ Giang, ai biểu cậu quá gầy chi, tôi còn chưa có dùng lực đó. Tôi có lý do để họ nghi ngờ cậu không muốn đi nè, cậu cứ yên tâm đi, tôi sẽ không nói cho ai biết đâu."
Giang Thừa: "......"
——
Nhưng Nhan Như Tinh lại không ngờ rằng cái gọi là đổi chuyến tàu lại chính là đổi sang một toa khác.
Mặc dù toa này trông thì cao cấp hơn toa ngồi vừa rồi, nhưng chung quy mà nói thì các toa này vẫn trên cùng một chuyến tàu.
Nhan Như Tinh vừa nhìn Tiểu Lục vừa thở dài.
Thấy vậy, Tiểu Lục cũng chẳng biết tại sao, cô ta chần chờ hỏi: "Thưa bà, bà có điều gì không hài lòng ạ?"
Câu hỏi này đã thu hút sự chú ý của Vương Trọng Khang với mấy người khác đang định nhìn vào toa này.
"Đây chính là tàu riêng mà cô nói ư?" Nhan Như Tinh ngồi trên chiếc ghế chỉ dành riêng cho Tần Sở ngồi —— một chiếc ghế được bọc bằng loại da gì đó.
Cả toa này trông giống như một văn phòng nhỏ.
Phòng làm việc được chia thành nhiều khu, chẳng hạn như khu làm việc hiện tại của cô, khu nghỉ ngơi ở gần cửa, còn khu rửa mặt thì nằm bên cạnh khu ăn uống.
Căn phòng khá rộng, nhưng hiện tại có nhiều người nên nhìn rất chật chội.
Cô mà sớm biết là họ vẫn còn trên cùng một chuyến tàu, thì đã không rủ họ đi cùng rồi.
"Dạ đây đúng là toa của Bộ trưởng ạ, nếu có đề nghị gì, bà hãy nói tôi nhé. Bộ trưởng đã dặn, sau này sẽ nghe theo bà, bà nói cái gì thì chính là cái đó ạ." Tiểu Lục nói một cách chân thành.
Nhan Như Tinh: "......"
"Không phải, ý tôi là, không phải cô đã nói là đổi sang tàu riêng sao? Vậy bây giờ chúng ta có nên tiếp tục ở lại trên chuyến tàu G2640 này nữa không?"
Tiểu Lục: "Dạ giờ là như vầy, vì các tuyến đường khác dẫn đến khu A091 đều bị lũ quỷ phá hết, nên trước khi đến ga tiếp theo, chúng tôi đành phải để bà chịu thiệt một chút, có nghĩa là bà sẽ đi cùng với chuyến tàu 2640 ạ.
"Trạm tiếp theo nằm ở đâu vậy?" Vương Trọng Khang cảm thấy khá thoải mái khi không có Giang Thừa ở đây trong lúc này. Nên khi nghe thấy vậy, cậu vô thức giành hỏi Nhan Như Tinh.
Lúc hỏi xong, cậu mới nhận ra là mình đã cư xử không đúng mực, nhưng chưa kịp xin lỗi thì Tiểu Lục đã trả lời cậu rồi.
"Dạ nó nằm ở khu A095 ạ."
Thấy Nhan Như Tinh không có bất mãn gì với câu hỏi mình vừa rồi hỏi, lúc này, Vương Trọng Khang cảm thấy thật nhẹ nhõm.
"Ủa vậy chắc khu A095 cũng gần khu A091 hơ?" Anh lại thăm dò hỏi cô tiếp.
Tiểu Lục khẽ liếc nhìn anh và đáp lại, "Uh."
Thật ra thì Vương Trọng Khang vốn còn mấy vấn đề muốn hỏi nữa, nhưng lại thấy cô ta nhìn mình như vậy, anh ta lúng túng sờ mũi và nói với Nhan Như Tinh, "Tôi đi điều chỉnh thiết bị đây."
Nhan Như Tinh vẫn cảm thấy rất thích thú với thiết bị của anh ta. Suy cho cùng thì thiết bị này đã từng đánh bại Tu, quả thực nó không phải là dạng đạo cụ tầm thường.
Nói đến Tu, Nhan Như Tinh liền liếc nhìn con mèo trắng đang phụ gấu xám nhỏ ở khu ăn uống, từ khi Tu quay trở lại, cô luôn cảm thấy có gì đó không đúng cho lắm.
Vì trước đây, Tu từng ước là mình có thể lớn lên bên cạnh cô, thế mà bây giờ, cô lại cảm thấy Tu đã thay đổi rồi.
Quả nhiên mèo là loài dễ thay lòng đổi dạ nhất mà.
Nhan Như Tinh cảm thấy buồn bã.
Thấy vậy, Nhân Ngẫu Sư đang bảo vệ cô ở bên cạnh bên cạnh suy nghĩ khoảng chừng hai giây, rồi hạ quyết tâm nói, "Tinh Tinh, nếu cô thích xe, thì sau này tôi sẽ mua cho cô một chiếc. Sau này, mỗi lần cô ra ngoài, thì tôi sẽ chở cô, cô muốn đi đâu thì tôi chở tới đó."
Tiểu Lục liền ghim câu nói này của hắn, nhưng vẫn không quên bình luận vào, "Dạ tới giờ, tôi vẫn chưa nghe ai nói là có xe nào lại có thể chạy xuyên qua vĩ độ trong không gian được hết ạ."
"Mà anh mua ở đâu? Vậy tới lúc đó, phiền anh hãy giúp chúng tôi đem một chiếc cho Bộ trưởng nhé."
Lão Vương chỉ im lặng, hắn lạnh lùng nhìn Tiểu Lục. Lúc này, nếu như đôi mắt có thể biến thành dao, thì Tiểu Lục có thể sẽ bị hắn đâm cho vài nhát rồi.
Nhan Như Tinh bất lực.
"Có phải anh từng là tội phạm bị truy nã không? Tôi nhớ không lầm là anh chưa từng đi làm hơ? Anh có tiền không?"
Bỗng nhiên, hắn cảm thấy khá bối rối khi bị cô hỏi liên tục như vậy.
Hắn vô thức kiểm tra lại xem liệu mình đã nhận được phản hồi của đơn xin việc gửi lần trước chưa.
Điều làm hắn cảm thấy thật xấu hổ chính là trước đây, hắn từng gửi tổng cộng là ba hồ sơ ứng tuyển, nhưng kết quả đã bị trả về hết.
Khi cô vừa nhìn thoáng qua thì thấy lý do từ chối là tiền lương quá cao?
Một trăm nghàn mà cao?
Lão Vương vẫn còn đang lo lắng chuẩn bị để lát nữa còn đi hỏi người khác về cách viết hồ sơ ứng tuyển.
Thấy lão Vương bày ra bộ dáng chán nản thất vọng, chẳng nói lời nào, Nhan Như Tinh không khỏi bắt đầu tự hỏi bản thân có phải hồi nãy mình đã quá đáng rồi không.
Dù sao thì thân phận tội phạm bị truy nã này quả thật là một chủ đề không nên nhắc đi nhắc lại nhiều lần được.
Vừa nghĩ lại hồi nãy mình đã lỡ lời, Nhan Như Tinh không nhịn được sự áy náy mà nói, "Thành thật xin lỗi anh nha, anh đừng buồn quá. Không phải là tôi có ý ghét anh đâu, mặc dù bây giờ anh không có tiền, nhưng anh cũng một nghề để làm rồi. Nên chỉ cần dựa vào kỹ năng may vá thêu thùa của mình, nếu anh chấp nhận cái nghề này thì anh sẽ trở nên giàu có một lúc nào đó á."
Câu nói của Nhan Như Tinh đã làm cho Lão Vương thức tỉnh lại, hắn ngẩng đầu hỏi cô với ấnh mắt đầy mong chờ, "Tinh Tinh, cô thấy mấy bộ đồ của tôi may có đẹp không?"
"Đẹp mà." Nếu không đẹp thì chắc gì cô sẽ mặc.
"Hay là tôi mở một cửa tiệm may mặc, tôi làm ông chủ, còn cô thì làm bà chủ có được không?"
Nhưng trong lòng Nhan Như Tinh thầm nghĩ rằng nó không ổn lắm.
"Sao mà được! Bà ấy là phu nhân của Bộ trưởng chúng tôi, làm sao có thể trở thành bà chủ tiệm may mặc được?" Tiểu Lục liền nhìn lão Vương chằm chằm với vẻ mặt không vui.
Vì lúc nhận được thư hồi âm của cấp trên, ông chủ bảo cô ta phải chăm sóc phu nhân thật chu đáo, không được để cho người khác bắt cóc rồi.
Cho nên chỉ cần cô ta làm được, chắc chắn say này cô ta sẽ trở thành quản lý trưởng tiếp theo rồi!
Có thể làm được chức quản lý trưởng đó được hay không cũng chẳng sao. Mà chủ yếu Nhan Như Tinh là người của Bộ trưởng, nên chẳng ai có thể tranh giành với Bộ trưởng cả!
"Đừng có gọi tên phu nhân lộn xộn như vậy, Tinh Tinh sẽ không đồng ý đâu, mà anh ta cũng chẳng là gì cả."
Bỗng nhiên, Tiểu Lục nhìn Nhan Như Tinh với vẻ mặt hoài nghi.
"Sao có thể như vậy được, Bộ trưởng chúng tôi là người đẹp trai nhất, còn trẻ vậy mà là người có triển vọng nhất trong tất cả các bộ phận của tập đoàn Oasis rồi. Nếu sau khi được thăng chức mà Bộ trưởng vẫn bày tỏ mẫu hình người yêu lý tưởng nữa thì người theo đuổi Bộ trưởng có thể xếp hàng dài từ khu A đến khu B đấy ạ."
"Anh ấy được nhiều người quý mến lắm hở?" Nhan Như Tinh tò mò hỏi.
"Dạ." Tiểu Lục gật đầu.
Khi Nhan Như Tinh định hỏi lại thêm lần nữa, thì thấy gấu xám nhỏ bưng một đĩa bánh dâu vị sữa lên.
Những trái dâu này đều có sẵn hết ở trong phòng bếp.
Vì loại dâu này vừa chín đỏ mọng vừa to tròn, nên vừa nhìn vào đã biết ai chọn tỉ mỉ rồi.
Gấu xám nhỏ đã trực tiếp dùng nó làm thành một chiếc bánh dâu tây cho Tinh Tinh ăn.
Chiếc bánh tươi vị dâu tây đã hấp dẫn Nhan Như Tinh, cô liền chìa tay ra nhận, sau đó cắn một miếng mà cũng không hỏi về chuyện chiếc bánh này lấy đâu ra, lúc này, đôi mắt cô lóe lên một tia sáng.
"À, đúng rồi, ta thấy tay nghề nấu nướng của ngươi ngày càng đỉnh nha." Nhan Như Tinh vừa ăn bánh xong, vừa khen vừa nựng khuôn mặt của gấu xám nhỏ một cái.
"Hừ, do có ta chỉ mà biểu." Tu vừa vẫy đuôi vừa thoải mái đáp lại.
Mà lần này, gấu xám nhỏ cũng không phủ nhận rằng thực sự có công lao của mình trong đó.
Khi Nhan Như Tinh định cúi xuống ôm Tu, thì hắn nhẹ nhàng nhảy lên vai cô một cái. Cái đuôi xù của hắn thuận thế quấn lấy cổ Nhan Như Tinh, lúc này, cô cảm thấy thật ngứa ngáy nên chộp lấy cái đuôi.
Bị túm lấy đuôi, thân thể Tu liền run lên tại chỗ, rồi biến thành người ngay lập tức.
Vân Phong với Hồng Lâm đang được Vương Trọng Khang phân phó sắp xếp "bẫy" đã há hốc mồm kinh ngạc khi thấy một màn này.
Họ nhịn không được mà nhìn chằm chằm người đàn ông đẹp trai đang dựa vào bả vai Nhan Như Tinh.
"Bộp!" Vương Trọng Khang liền đấm hắn một cái.
Lúc Hồng Lâm vừa quay đầu lại nhìn và chưa nói gì, thì thấy vẻ mặt Vương Trọng Khang rất nghiêm túc, anh ta chỉ vào vài chấm đỏ đang tiến lại gần tàu trên màn hình của thiết bị rồi nói, "Có thứ gì đó đang tới đây."
Chẳng cần anh ta nhắc nhở.
Lúc này, lão Vương còn đang suy nghĩ về chuyện mở tiệm, thì gấu xám nhỏ với Tu nhìn nhau cảnh giác, sau đó, cả hai vội chạy tới đứng bên cạnh bảo vệ cô.
Tu đã biến lại thành người, màu đồng tử của hắn rất đẹp, chúng còn phát sáng kỳ lạ nữa. Lúc này, hắn đang dựa vào bả vai Nhan Như Tinh.
"Nó tới rồi kìa." Vương Trọng Khang vừa dứt lời.
"Ầm——", Mấy người trong tàu còn chưa kịp phản ứng lại, thì một cú đập mạnh vào đã chấm dứt.
Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Vương Trọng Khang vốn đang chuẩn bị sẵn sàng cho trận chiến, thì sững sờ khoảng hai giây.
Lúc vừa quay đầu lại thì thấy mấy người hồi nãy còn vây xung quanh Nhan Như Tinh cảnh giác giờ đang bày ra dáng vẻ uể oải.
Còn Tiểu Lục thì chế nhạo hỏi: "Sao mà tàu riêng của Bộ trưởng lại có thể đụng trúng quái vật được hả?"
Thấy vậy, Vương Trọng Khang liền thay đổi suy nghĩ của mình, sau đó hỏi: "Nói vậy là, chỉ cần ở trong tàu thì chúng ta sẽ được an toàn à?"
"Theo lý thuyết là như vậy ạ." Tiểu Lục hơi do dự, vì từ lúc va chạm rồi xảy ra dao động, cô ta đã thấy thực lực của đối phương hơi khác với thực lực của cô một chút.
Vì thế, cô ta vội báo cho quản lý trưởng về sự bất thường này.
"Thật vậy sao?" Vương Trọng Khang nóng lòng hỏi.
"Thực sự thì mọi thứ đều có thể xảy ra." Mà lần này, Tiểu Lục cũng không chắc, nhưng cô lại nói tiếp, "Tôi với nhân viên trên chuyến tàu G2640 quyết sẽ bảo vệ phu nhân đến cùng!"
"Xin hỏi, trên tàu G2640 có bao nhiêu nhân viên vậy?" Hồng Lâm hỏi.
Tiểu Lục liếc anh ta, sau đó lại phớt lờ.
Hồng Lâm giận tím người, anh ta nhịn không được mà trợn tròn mắt lên.
Hiện tại, thì Nhan Như Tinh chẳng hề lo lắng, thậm chí cô còn dựa vào cửa sổ ngắm cảnh nữa.
Ở trong toa chỉ có một bên cửa sổ, nó rất nhỏ, trông chẳng khác gì cửa sổ nhà tù cả. Xem ra, người chơi cần phải cân nhắc về năng lực phòng ngự rồi, vì đoàn tàu đã cố ý thu hẹp cánh cửa lại.
Xem ra, vẫn không nhìn thấy gì cả.
Lúc này, Nhan Như Tinh mới rời mắt và chú ý tới thiết bị của Vương Trọng Khang, cô liền đi đến.
Thiết bị ở trước mặt cô trông rất đơn giản, nó chỉ có mấy sợi dây điện với đồ nhận tín hiệu có hình dáng như "cái bát", tuy nhiên, nó lại có thể chuyển động và phát hiện ra luồng hơi thở lạ tới gần nó.
"Đây là cái gì dọ?" Nhan Như Tinh làm bộ tò mò không biết gì vừa hỏi vừa chỉ vào thiết bị mà Vương Trọng Khang đang cầm.
"Máy dò Linh Thực dao động." Vương Trọng Khang ngẩng đầu nhìn cô đáp.
Thấy Nhan Như Tinh không hiểu, anh đành phải giải thích và nhân tiện giới thiệu nó cho cô luôn.
"Từ khi thế giới này thay đổi, thì tôi đã phân biệt được hơi thở bất thường trong bầu không khí hỗn loạn rồi. Sau này, tôi mới phát hiện ra, quả thật là nó đã để lại cho tôi vài manh mối."
Vương Trọng Khang tự hào nói tiếp, "Tôi đã phát hiện ra, hơi thở của con người khác hơi thở của quỷ."
"Hơi thở kỳ lạ trong đó lại có thể nuốt chửng được những thứ ô nhiễm môi trường, cho nên tôi mới gọi nó là Linh thực á."
"Nhưng mà sau này, tôi mới phát hiện ra rằng, ngoại trừ người bình thường ra, thì trên người của người chơi cũng có loại Linh Thực dao động này." Vương Trọng Khang buồn bã.
"Còn người chơi đen, nhất là mấy người chơi có tỷ lệ dị hóa cao, thì linh thực dao động trên người họ còn nhiều hơn linh thực của quỷ đấy."
"Giờ tôi mới hiểu ra, người chơi đen cũng không phải hy vọng của nhân loại."
"Thiết bị này của anh không chỉ có tác dụng này thôi chứ?" Nhan Như Tinh cúi đầu nghiêm túc quan sát.
"Đương nhiên rồi, khi nào mà thiết bị này của tôi hoàn chỉnh, thì nó mới có thể căn cứ vào linh thực mạnh yếu của đối phương để xác định được cấp độ sức mạnh lận."
Không chỉ có Nhan Như Tinh, kể cả Tu với lão Vương cũng tò mò về chức năng của thiết bị này.
"Vậy bây giờ thiết bị này đã làm xong chưa?" Nhan Như Tinh hỏi.
"Nó còn thiếu một linh kiện nữa." Khi Vương Trọng Khang đang vuốt trên màn hình thiết bị, đột nhiên có một chấm đỏ xuất hiện rồi biến mất.
Nhan Như Tinh đã phát hiện điểm này, khi cô đang định hỏi, thì nghe Vương Trọng Khang nói rằng, "Sẽ có quỷ tàng hình xuất hiện."
Nhưng cho dù bọn chúng có tàng hình đi chăng nữa, thì cũng thể phá thủng lớp phòng thủ đầu tiên của tàu được.
Lúc này, điều khiến Vương Trọng Khang lo lắng chính là tình hình bên phía Phương Triển.
Mặc dù đã để lại một thiết bị cho Phương Triển, nhưng thiết bị này lại không có tính công kích. Mà cửa sổ trong toa tàu của họ đều đã bị vỡ hết rồi.
Nhưng Vương Trọng Khang không ngờ rằng mới đó mà Phương Triển đã đến tìm mình cầu cứu rồi.
Phương Triển: "Tiến sĩ Vương, tôi không thể chịu nổi nữa rồi, cùng lắm thì anh có thể hỏi dùm tôi có tổng cộng bao nhiêu con quỷ không? Ít ra khi chết, chúng tôi cũng phải biết chứ nhỉ!"
Khi Vương Trọng Khang còn chưa kịp lên tiếng.
Vừa nhận được tin của Trì Niên gửi, Hồng Lâm liền háo hức hỏi Nhan Như Tinh, "Tinh Tinh, chị, chị có thể hỏi dùm tôi xíu được không, rốt cuộc là ở đây có bao nhiêu con quỷ vậy?"
Nhan Như Tinh ngạc nhiên nhìn Tiểu Lục.
Tiểu Lục lại đứng ngây ra đó khoảng hai giây, sau đó cô mới định thần lại đáp: "Dạ lô hàng đầu tiên sắp xếp xong rồi, mọi người kiên nhẫn chờ thêm một lát nữa nhé. Tàu cũng ứng đã chạy tới rồi ạ, chờ nhận hàng xong, đoàn tàu sẽ phát miễn phí đồ bảo hộ, thuốc với mấy vật tư chiến đấu cho mọi người ạ."
Câu trả lời này của cô ta làm Hồng Lâm cảm thấy yên tâm, sau đó, anh ta vội thông báo tin này cho mọi người.
Cũng may là thông báo kịp thời, nên mọi người ai nấy không còn tuyệt vọng và muốn bỏ cuộc nữa. Bởi vì tin sắp tới là cả đoàn tàu sẽ được phát thuốc miễn phí để sẵn sàng chiến đấu luôn.
Bởi vậy cho nên người chơi nào mà không rành đặc trưng của trò chơi thiên đường, thì chết là đáng.
Vậy là chỉ khi còn sống, thì người chơi mới có cơ hội được ưu đãi tiếp.
Hơn nữa, khi Tiểu Lục báo tin cho Hồng Lâm, có thể thấy được sự vui vẻ hiện lên trên khuôn mặt cô ta, lúc này, cô ta cười tươi như hoa và nói: "Thưa bà, Bộ trưởng sẽ đích thân đến đón bà ạ!"
Nhan Như Tinh:?
"Cuối cùng bà cũng được gặp Bộ trưởng rồi, bà có vui không ạ?"
"......"
"Đúng rồi, Bộ trưởng nhờ tôi nói với bà là Bộ trưởng đã sẵn sàng chấp nhận lời tỏ tình của bà rồi ạ."
"Dạ tổng cộng là đã tám lần rồi ạ, mặc dù tôi không biết những lần đó hai người ở đâu, nhưng Bộ trưởng nói là tám lần, chắc vậy."
"Bộ trưởng nhờ tôi hỏi bà là bà đã sẵn sàng chưa ạ?"
"......"
← Ch. 126 | Ch. 128 → |