← Ch.052 | Ch.054 → |
"Bạn trai tôi sẽ làm cho tôi đủ loại đồ ăn ngon, chỉ đáng tiếc hiện tại lại ở chốn rừng rậm, điều kiện cũng có hạn a." Nhan Như Tinh cầm lấy lông của con mèo trắng rồi liên tục lải nhải.
Con mèo trắng đang chạy về phía tây đột nhiên quay đầu lại.
Chẳng bao lâu sau, Nhan Như Tinh nghe thấy một giọng nói cách đó không xa. Không đợi cô nhắc nhở, con mèo trắng đã tự mình chạy chậm lại.
"Hổ ca, anh còn thiếu bao nhiêu cái đầu để thăng cấp thành " thợ săn " thế?" Người phụ nữ vừa nướng thịt vừa quay qua hỏi người đàn ông ngồi bên cạnh đang băng bó lại cánh tay.
Người đàn ông kia thân hình cực kỳ vạm vỡ, toàn thân đều là cơ bắp cuồn cuộn, mặc một chiếc áo ba lỗ màu đen, nghe vậy liền đưa tay lên nhìn ký hiệu màu đỏ trên cổ tay rồi nói: "Hai cái."
"Vậy thì chỉ cần giết hai con thú kia là có thế tiến hòa thành thợ săn để sử dụng đạo cụ rồi!" Người phụ nữ đang nướng thịt rất hưng phấn.
Mà hai con thú trong lời của cô, chính là *con lửng mật cùng con lợn rừng đang bị trói chân rồi vứt sang một bên kia.
(*) Ảnh minh họa
Lửng mật và lợn rừng nghe thấy thế, lập tức khóc lóc nói: "Đại ca tha mạng, bọn tôi tuyệt đối không dám nữa. Bọn tôi vốn cũng là người của Vương quốc Thượng Đỉnh, không hiểu đã ăn phải thứ gì không nên ăn, mới bị biến thành bộ dạng như bây giờ."
Những lời này của lửng mật đã làm cho người phụ nữ đang nướng thịt cùng kẻ cơ bắp cuồn cuộn kia nảy sinh hứng thú.
"Ngươi nói, các ngươi cũng là người của Vương quốc Thượng Đỉnh sao?" Kẻ cơ bắp không mấy tin tưởng, hắn hoài nghi hỏi, "Có gì để chứng minh không?"
"Chứng minh...... Bọn tôi chẳng có gì để chứng minh cả, nhưng bọn tôi đã mang một cái ba lô sau lưng giống hệt cái của hai người đấy." Lửng mật chỉ vào cái ba lô màu đen bên cạnh người phụ nữ đang nướng thịt.
Cái ba lô này thoạt nhìn cũng chẳng có gì đặc biệt, nhưng khóa kéo của nó, có ký hiệu "△" chồng lên nhau như một ngọn núi, trông rất kỳ lạ.
Cô gái đang nướng thịt quay đầu nhìn về phía kẻ cơ bắp, kẻ cơ bắp ra hiệu đợi những người khác trở về rồi hẵng xem xét tình huống này.
Nghe thấy bọn họ còn có bạn đồng hành, Nhan Như Tinh đang nấp sau một cái cây gần đó cũng không nhúc nhích.
Một lúc sau, những người khác trong lời tên cơ bắp đã trở lại, đó là một đôi tình nhân.
Cô gái nướng thịt đem chuyện vừa nghe được từ lửng mật kể qua một lượt cho họ biết, đôi tình nhân nghe vậy, vội vàng đem số thức ăn mà mình vừa thu thập được ra.
"Cây nấm kia không thể ăn được đâu!" Lửng mật chỉ vào một cây nấm màu xám, kích động nói.
"Đây là lòng dê, có thể ăn được." Cô gái thuộc đôi tình nhân nhíu mày, vẻ mặt khó chịu, "Tôi đã tìm rất lâu đấy."
"Dù sao tôi cũng đã cảnh báo cho các người rồi, nếu ăn vào mà xảy ra chuyện gì thì cũng đừng trách bọn tôi không nhắc nhở nhé." Lưng mật oan ức lùi về phía sau.
"Được rồi, mọi người đừng đụng vào số thức ăn này, lát nữa chúng ta đi theo hắn một chuyến là biết thực hư ra sao thôi." Tên cơ bắp sốt ruột ra lệnh.
Trong bốn người, thực lực của hắn là mạnh nhất, lời của hắn vừa dứt thì cũng đồng nghĩa với việc chuyện này đã được định đoạt.
Bọn họ lục lọi cái ba lô mà lửng mật và heo rừng giấu đi, sau đó liền trầm mặc.
"Mọi người đã nhận được nhiệm vụ ẩn chưa?" Tên cơ bắp đột ngột hỏi những người khác.
Mặt ba người kia cứng đờ một lúc rồi mới do dự gật đầu.
Hai người chơi lửng mật và heo rừng chẳng hiểu bọn họ đang nói vấn đề gì, chỉ nhốn nháo kể khổ.
Bọn họ đi vòng ra phía sau hai người, có vẻ là đang muốn cởi trói, hắn hỏi một cách thản nhiên, "Sau khi các người biến thành động vật thì có cảm giác gì không?"
"Không có, vừa ăn cái thứ kia vào là đã lập tức bị hôn mê. Lần nữa tỉnh lại thì biến thành bộ dạng này rồi." Lửng mật không chút nghi ngờ mà thành thật trả lời hắn.
"Lúc ấy các người ăn nấm rồi có còn ăn thêm thứ gì khác không?"
"Còn ăn trái cây do hắn hái về nữa." Lửng mật chỉ về hướng người chơi lợn rừng.
Lúc này, người chơi lợn rừng cảm thấy có gì đó không đúng, vốn định nhắc nhở lửng mật nhưng đã quá muộn rồi.
Thấy tên cơ bắp kia định xuống tay, trong mắt hai người họ tràn đầy nỗi khiếp sợ, người chơi lợn rừng không cam tâm nói: "Vì sao chứ? Chúng ta rõ ràng là người cùng một phe kia mà......"
"Không, các người không phải." Tên cơ bắp kia liếc nhìn nhiệm vụ ẩn, trên mặt chỉ có sự lạnh lẽo tột cùng.
[ Chúc mừng bạn đã kích hoạt thành công nhiệm vụ ẩn đầu tiên: Thay đổi phe cánh ]
[ Bạn đã phát hiện ra những người chơi cùng một phe có thể trở thành kẻ thù hoặc biến đổi thành phe khác vì một lý do nào đó. Họ vừa là kẻ thù và cũng là kẻ phản bội, xin hãy giết chết họ! ]
[ Mỗi lần giết chết người chơi bị biến thành kẻ phản bội, bạn sẽ đạt được 10 điểm ]
[ Khi phó bản kết thúc, mỗi 100 điểm sẽ đổi được một bình dược tiến hóa loại IV ]
[ Số điểm hiện tại bạn đang có là: 20
Xếp hạng theo phe cánh là: 65 ]
"Ca, bình dược tiến hóa loại IV xuất hiện khi nào vậy?" Cô gái nướng thịt không nhịn được mà liếc nhìn nhiệm vụ ẩn, ánh mắt cũng ngập tràn lo lắng bất an.
"Quan tâm chuyện nó xuất hiện khi nào để làm gì, dù sao thì loại IV cũng vô dụng đối với chúng ta." Người chơi nam thuộc đôi tình nhân lơ đễnh nói.
"Đối với chúng ta thì đúng là vô dụng, nhưng đừng có quên, một số người sắp rơi vào bước đường cùng đã được 50%, không tìm được loại thuốc hoàn mỹ sẽ hóa thành người chơi đen. Đối mặt với loại thuốc tiến hóa mới này, rất có thể bọn họ sẽ chọn liều mạng mà đoạt lấy." Tên cơ bắp giọng điệu nặng nề.
"Hơn nữa, mỗi lần xuất hiện loại thuốc tiến hóa mới, đều phải đón nhận một vài rắc rối. Tôi còn nhớ rõ lúc trước bình thuốc tiến hóa loại III xuất hiện, giá của nó trên thị trường chợ đen đều đã lên tới một vạn tệ thiên đường chỉ trong một đêm, tương đương với giá của đạo cụ đặc biệt cấp D trong giới thị trường."
"Tôi cảm thấy bình thuốc tiến hóa loại IV này, giá cả so với bình thuốc tiến hóa loại III chỉ có hơn chứ không có kém."
"Vậy lần này chẳng phải chúng ta sẽ giàu to sao!" Cô gái thuộc đôi tình nhân mừng rỡ nói.
"Phát tài sao? Còn phải xem xem có còn cái mạng để ra ngoài hay không đã." Tên cơ bắp đau đầu, vốn tưởng đây chỉ là một phó bản bình thường, cuối cùng lại xuất hiện thêm một bình thuốc tiến hóa loại IV.
"Cô nghĩ chuyện mà cô và cả nhóm muốn làm thì những người chơi khác sẽ không nghĩ tới sao? Lần này chúng ta không phải chỉ đấu với người chơi thuộc phe Vương quốc Động Vật đâu, mà còn phải chém giết cả những người cùng phe nữa."
"Hy vọng và đừng để phát sinh mấy loại tình huống không cần thiết đi." Tên cơ bắp nhìn thi thể lửng mật và lợn rừng nằm la liệt trên đất, sự sầu não trong lòng hắn ta cũng tan vào hư không.
Cùng lúc đó, Nhan Như Tinh, người đã chứng kiến hành động của họ từ đầu đến cuối cũng bắt đầu một nhiệm vụ ẩn.
Cô vỗ vỗ người con mèo lớn, nó ngẩng đầu lên nhìn.
"Ngươi đã kích hoạt nhiệm vụ ẩn chưa?"
Mèo trắng hơi ngây người rồi gật đầu.
"Bọn họ đi rồi kìa, mau đuổi theo họ đi." Nhan Như Tinh thấy tên cơ bắp rời đi, cô vội vàng thúc giục.
Mèo trắng không muốn đi, hắn không muốn ở gần những kẻ khác loài.
Nhìn thấy hắn như vậy, Nhan Như Tinh lập tức rầu rĩ nói, "Bạn trai của ta mà ở đây thì......"
"Vèo......"
Nhan Như Tinh đắc ý cười hì hì, nhưng hậu quả của sự vui mừng quá sớm này chính là gặp phải họa từ trên trời rơi xuống.
Chỉ thấy bản thân cách mặt đất càng ngày càng xa rồi trơ mắt nhìn mèo trắng, lông lá Nhan Như Tinh bay hỗn loạn trong gió, cả người choáng váng.
Mèo trắng lại càng hốt hoảng hơn, hắn ngẩng đầu nhìn thấy Nhan Như Tinh bị một con đại bàng xám bắt đi rồi bay vụt qua đầu. Giây tiếp theo hắn liền nhảy lên muốn đuổi theo nó.
Nhưng dù có nhanh đến đâu thì hắn cũng chỉ là động vật chạy dưới đất, so với chim bay trên trời vẫn quá chênh lệch rồi đi.
Sau khi đại bàng xám thấy đã bỏ xa được mèo trắng, xác nhận đối phương cũng chẳng đuổi theo kịp. Hắn lại tóm chặt Nhan Như Tinh, tốc độ càng lúc càng nhanh, cuối cùng đáp xuống một đỉnh núi.
"Lão đại lão đại, ngươi xem ta đem thứ gì tới này!" Đại bàng xám vô cùng vui vẻ đẩy Nhan Như Tinh đang nấp dưới cánh của mình ra.
Mấy loài chim khác thấy thế đều cười giễu cợt, "Ngươi xem ngươi đem chút thịt này về có đủ để lão đại nhét kẽ răng không?"
Đại bàng xám nghe vậy liền cảm thấy không vui, nói: "Cái này không phải thức ăn đâu, là bảo bối đấy!"
"Bảo bối bé tẹo như này ta tùy tiện vào rừng bắt vài chục con về cho ngươi chơi nhé." Con chim lông xanh bên cạnh khinh thường đáp.
Đại bàng xám vẫn không phục, "Ngươi đã từng gặp qua con sóc nào ra lệnh cho mèo chưa?"
"Ngươi thấy ngươi ngu chưa, mơ mộng vừa phải thôi. Ngươi đang nói về con sóc nhỏ bé run rẩy dưới móng vuốt của ngươi, đến đứng còn chẳng được đó hả?"
"Vậy thì ta thực sự muốn xem xem, con mèo mà ngươi nói tới rốt cuộc là loài động vật rác rưởi gì a."
"Lão đại đến rồi!"
Nhan Như Tinh nằm bất động dưới đất như một cổ thi thể lúc này mới vội vàng mở mắt nhìn xem lão đại mà chúng đang nói tới là ai.
Đập vào mắt cô là một con đại bàng khổng lồ cực kỳ đẹp, ngoại trừ lông trên đỉnh đầu và đuôi có màu xanh lam ra, phần còn lại đều mang một màu trắng như tuyết, không nhiễm một chút tạp nham nào. Chưa kể đến, hắn còn có một thân hình to lớn dù vẫn chưa sải cánh, ta vẫn có thể cảm nhận được sức mạnh từ bộ vuốt sắc bén kia, trông vừa đẹp đẽ mà cũng chẳng kém phần dũng mãnh.
Mắt Nhan Như Tinh sáng rực lên ngay tức khắc, nhưng thật đáng tiếc, cô lại lần nữa nhìn bộ vuốt nhỏ bé của mình, so với đối phương chỉ cần há miệng là đã nuốt chửng được cô.
Đành nghẹn ngào rút lui vậy.
Thôi quên đi, quá mệt mỏi rồi, chỉ cần bọn họ không xem mình là thức ăn thì dù có chuyện gì cũng chẳng sao cả.
Vì sự xuất hiện của con đại bàng khổng lồ này mà đỉnh núi vốn dĩ đang huyên náo, trong nháy mắt bỗng yên tĩnh đến lạ.
Đôi mắt sắc bén của đại bàng khổng lồ quét một vòng quanh đỉnh núi, cuối cùng dừng lại trên người Nhan Như Tinh.
Đại bàng xám thấy lão đại đang nhìn về phía cô, nó liền ưỡn ngực, vươn móng vuốt ra tóm lấy Nhan Như Tinh, sau đó cung kinh đem tới trước mặt lão đại.
"Lão đại, đây là bảo bối ta cướp được từ chỗ con mèo trắng đó." Để lão đại xem xét kỹ hơn, hắn cẩn thận giải thích, "Chính là hôm thứ 7, con mèo trắng đó đã cướp vị trí thứ nhất của ngài và phần thưởng ấy."
Lời vừa nói xong, tất cả chim chóc trên đỉnh núi lúc này đều hời hợt lặng lẽ chải chuốt cho bản thân mình.
Đỉnh núi vốn đã yên tĩnh, giờ phút này đây chỉ còn mỗi tiếng gió thổi vù vù.
Đầu đại bàng xám bị áp lực đè nặng, móng vuốt đang túm lấy Nhan Như Tinh cũng run bần bật, khiến cô vô cùng khó chịu.
Dưới tình thế cấp bách, cô vươn móng vuốt ra cào nhẹ vào người hắn, buộc hắn phải buông mình ra rồi nhảy xuống đất.
Không ngờ lúc này lại có một trận gió quỷ dị ập tới, bản thân cô vốn đã đứng không vững còn nhận được cơn gió này lập tức như một cái bánh xe mà ngã lăn về phía trước.
Gió quá lớn, cô thì lại quá nhỏ bé. Nhất thời rối loạn, Nhan Như Tinh chẳng kịp bám vào thứ gì để ngăn thân thể mình không bị gió cuốn đi.
Cuối cùng, cô dường như đã tóm được vật gì đó, chỉ cảm thấy vật này mềm mại vô cùng, còn vừa vặn che chắn được gió lớn.
Chờ cơn gió qua đi, Nhan Như Tinh mở mắt ra, trước mắt được bao phủ bởi một màu trắng như tuyết làm cô thiếu chút nữa cho rằng mình đang ở trên người mèo trắng.
Nhưng mà, cảm giác này có hơi sai sai.
Lông của mèo trắng mềm mại hơn nhiều, thứ này thì lại hơi cứng.
Nhan Như Tinh dần ý thức được mình đang bám víu vào ai, cô ngửa đầu lên nhìn, chỉ thấy một đôi đồng tử không chút cảm xúc mang một màu vàng rực rỡ.
"Xin chào." Nhan Như Tinh ngẫm nghĩ, sau đó mở lời chào hỏi trước.
Mà hành động này của cô đã làm cho tất cả chim chóc đứng hình, tên nào tên nấy đều mang vẻ mặt kinh hãi đến mức không thể hô hấp nổi.
"Ta tên là Ngôn Khanh, ngươi tên gì thế?" Nhan Như Tinh tự giới thiệu bản thân như trước giờ vẫn thường làm.
Cô còn vươn tay phải ra định bắt tay một cái, nhưng rất nhanh cô đã nhận ra mình đang mang một bộ móng vuốt, còn chẳng phải con người thì bắt tay cái nỗi gì, thế là lại rụt tay về.
Đại bàng khổng lồ nhìn cô một cách lãnh đạm, ngay khi hắn định nhấc cánh lên, chuẩn bị bay ra ngoài.
Một con chim xanh người đầy vết thương, máu rơi vãi đầy trời rồi lảo đảo bay về đỉnh núi.
Nếu không được người bạn đồng hành kéo về, có lẽ vừa nãy nó đã trực tiếp rơi xuống vách núi rồi.
"Lão đại, con mèo kia, con mèo kia hắn đến đây rồi!" Chim xanh hấp hối, trong giọng nói tràn đầy sự hoảng sợ.
Mà lời của nó nói ra đã khiến cho đỉnh núi trở nên náo loạn.
Nhan Như Tinh dựng thẳng tai nghe xem bọn họ đang thì thầm bàn bạc chuyện gì.
"Thật sự là con mèo kia sao? Không phải nó đã đi rồi sao? Sao giờ còn quay lại nữa?"
"Nếu sớm biết con mèo đó có mặt trong trận đấu này thì ta đã không đến đây rồi."
"Giờ có thể rời khỏi đây không?"
"Bây giờ muốn rời khỏi đây à? Ngươi muốn chết sao?"
Sự bất an, thấp thỏm, lo sợ dần lan ra khắp đỉnh núi.
Mà Nhan Như Tinh thông qua chuyện bọn họ đang bàn tán, cũng đã chắc chắn hơn về suy nghĩ của mình.
Dù sao cũng phải công nhận, con mèo trắng kia, trước đó cũng đã cưu mang cô. Thân phận của kẻ thao túng giấc mơ, lẫn cách hắn đối xử với cô đều rất kỳ quái.
Nếu xét về lúc ở phó bản thăng cấp, hắn mang thái độ thù địch với mình, thậm chí còn chẳng ngại thay đổi diện mạo của bác sĩ tâm lý kia thành Nguyễn Trì, cuối cùng đã thành công lừa gạt mình.
Tiếp đó, hắn lại tự theo mình vào phó bản, dọc đường cũng chẳng nói năng gì gì nhiều, nhưng cũng được xem là " yêu thương đủ điều ". Giờ đây lạc mất mình rồi, còn chạy quãng đường dài như vậy tới nơi này tìm kiếm, chẳng lẽ hắn thực sự xem mình là bạn gái của hắn rồi sao?
Kết quả này có hơi rõ ràng rồi đi.
Hơn nữa, ý định của cô lúc đầu là muốn để mấy người bạn trai cũ, những kẻ cứ khăng khăng muốn kéo dài mối quan hệ với cô ở bên ngoài phó bản để ngăn cản hắn.
Gần đây nhất còn chặt đứt vọng tưởng của bạn trai cũ, để anh ta giúp cô giải quyết kẻ thao túng giấc mơ phiền phức này.
Chỉ có điều xem ra, tốc độ của kẻ thao túng giấc mơ quá nhanh rồi, còn vượt xa hơn cả tưởng tượng. Nhóm bạn trai cũ của cô, không phải bị nhốt ở nơi nào đó, thì chính là bị cấm phát ngôn, không thì cũng là bị lưu đày chẳng rõ tung tích.
Sao mình cảm thấy đám người này càng ngày càng thê thảm vậy nhỉ?
Đây chắc chắn không phải lỗi của cô, cô và bọn họ chẳng qua là làm theo sự bố trí của trò chơi, nói chuyện yêu đương bình thường, sau đó thì chia tay.
Dù sao đi nữa ngoại trừ Nguyễn Trì, người bạn trai mà cô đã mạnh mẽ bắt cóc, những người khác với cô chẳng có quan hệ gì cả.
A, còn có con mèo trắng này nữa.
Nhan Như Tinh có chút buồn bực, nếu con mèo này là kẻ thao túng giấc mơ, thì hắn cũng là một trong số đó.
Không được, hắn phải là kẻ thù mới đúng.
Sau khi Nhan Như Tinh suy nghĩ thông suốt về những mối quan hệ của mình, trước khi đại bàng khổng lồ mở miệng, cô đã đứng ra nói với tất cả loài chim: "Con mèo trắng mà các ngươi nói đang tìm ta đấy."
Lúc này đại bàng khổng lồ mới một lần nữa đặt ánh mắt dò xét lên người cô.
"Thật không dám giấu diếm, hắn cũng là kẻ thù của ta. Ta chẳng qua chỉ ăn một chút điểm tâm của hắn, hắn liền bán sống bán chết đuổi giết ta cho bằng được. Nhưng ta chỉ là một chú sóc nhỏ bé a, hắn phá hỏng nhà của ta ta còn chưa tính sổ, vậy mà hắn lại buộc ta làm trâu làm ngựa cho hắn, còn bỏ đói ta nữa. Ngươi nói xem, ai có thể nhẫn nhịn được chứ?"
"Không cho ăn thì đúng là quá quắt!" Một con diều hâu đần độn phẫn nộ hùa theo.
"Đúng thế, nhưng mà trước đây ngươi đã tiến hóa thành trâu thành ngựa sao? Sao giờ lại biến trở về làm sóc rồi?" Đại bàng xám đem cô trở về cảm thấy rất khó hiểu.
Khóe môi Nhan Như Tinh giật giật, nếu không phải trong lời nói của hắn mang theo sự nghi hoặc, cô còn tưởng hắn đang mắng cô đấy.
"Làm trâu làm ngựa rất ngu ngốc, xét về tốc độ, chúng chạy không nhanh bằng loài mèo; xét về sức mạnh, cũng chẳng sánh nổi với một số mãnh thú. Nếu chúng ta một mình đối chọi thì cũng đánh không nổi. Cho nên tiến hóa không thành thì sẽ hóa thành trâu thành ngựa a."
"Nhưng hình như trâu và ngựa vẫn mạnh hơn sóc một chút..."
Trông thấy đề tài càng ngày càng lệch lạc, đại bàng khổng lồ vẫn lắng nghe một cách thích thú, vốn chẳng hề có ý định ngăn cản.
Nhan Như Tinh đã hiểu, con đại bàng này ngoài mặt lạnh lùng kiêu căng nhưng thực chất rất thích hóng chuyện.
Thảo nào bên người có nhiều tiểu đệ thông minh như vậy.
"Ta phải nhắc nhở các ngươi một câu, con mèo trắng đó sẽ tới đây ngay đấy." Nhan Như Tinh điều chỉnh lại cảm xúc, nói.
Những lời này của cô rất có tác dụng, không khí náo nhiệt vừa rồi lập tức yên tĩnh trở lại.
Đại bàng khổng lồ có chút mất hứng liếc cô một cái.
Nhan Như Tinh chẳng thèm quan tâm con đại bàng khổng lồ kỳ quặc này nghĩ gì, cô khống chế tốt giọng điệu của mình, xúc động bồi hồi nói: "Có một câu nói kẻ thù của kẻ thù chính là bạn, mèo trắng là kẻ thù của các ngươi, cũng là kẻ thù của ta. Cho nên hiện giờ chúng ta đã là bằng hữu, có đúng không?"
"Đúng!"
Nhan Như Tinh liếc nhìn đại bàng xám bằng đôi mắt tán thưởng, cô cảm thấy con đại bàng đã bắt mình đi cũng không có đáng ghét tới vậy.
Có tiếng nói của hắn, mặc dù những con chim khác cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng vẫn nể tình hùa theo một hai tiếng.
"Ta có một kế hoạch nhỏ, nếu được thực hiện đúng cách, có thể sẽ làm mèo trắng mệt mỏi mà lại chẳng làm gì được chúng ta. Các người có đồng ý theo ta làm không?" Nhan Như Tinh nhặt một chiếc lông vũ từ dưới đất lên, giọng điệu hùng hồn nói.
"Làm!"
"Tốt lắm, chỉ có điều kế hoạch này, cần có sự hợp tác từ lão đại của các người." Nhan Như Tinh nhìn đại bàng khổng lồ đang ngồi im như một pho tượng kia, hắn cũng chẳng hề lên tiếng.
Đúng như những gì cô đoán, vừa nghe đến việc lão đại phải phối hợp. Mấy con chim kia đều nhìn đi hướng khác giả vờ không thấy cô, hệt như rùa rụt đầu vậy.
Nhan Như Tinh:......
Đám chim chóc này thật sự không biết, hay là đang giả vờ thế?
"Ngươi muốn ta phối hợp như thế nào?" Lúc này, đại bàng khổng lồ mới mở miệng.
Vừa nghe thấy giọng hắn, cuối cùng Nhan Như Tinh cũng hiểu vì sao nãy giờ hắn không nói gì.
"Ngươi đã trưởng thành chưa?" Nhan Như Tinh không nhịn được mà hỏi.
Giọng nói này thật sự rất non nớt, nghe cứ như một đứa trẻ.
Đại bàng khổng lồ nghe xong câu hỏi của cô, đôi đồng tử màu vàng càng thêm u ám.
"Lão đại của bọn ta đương nhiên đã trưởng thành rồi, giọng ngài ấy biến thành như vậy là do bà đồng từ Vương quốc Thượng Đỉnh nguyền rủa." Đại bàng xám vội vàng giải thích.
Đại bàng khổng lồ không để ý tới bọn họ, đột nhiên hắn gục đầu, ánh mắt cũng trở nên nghiêm túc.
Nhan Như Tinh thấy hắn như thế, lập tức hỏi, "Hắn đã đến đây rồi sao?"
Nhận được ánh mắt khẳng định từ đại bàng khổng lồ, cô thở dài một tiếng, vỗ vỗ đôi chân rắn chắc của hắn rồi nói: "Ngươi chuẩn bị cho tốt."
Đại bàng khổng lồ:?
"Đúng rồi, ngươi và hắn ai lợi hại hơn?"
"Chuyện này mà cũng hỏi được sao, đương nhiên là lão đại của chúng ta lợi hại hơn rồi! Nếu hôm thứ bảy không phải do con mèo trắng đó gian lận, lão đại nhà bọn ta chắc chắn là người thắng." Đại bàng xám vô cùng tự hào nói.
Nhan Như Tinh hài lòng gật đầu.
"Vậy là tốt rồi."
Chữ " tốt " cuối cùng còn chưa kịp nói xong, một con mèo trắng dáng người dũng mãnh đã phóng thẳng lên đỉnh núi, đôi đồng tử màu hoàng kim phát ra một tia sáng quỷ dị như quét sạch sương mù bao quanh đỉnh núi.
Hắn nhìn Nhan Như Tinh, mắt sáng như một ngọn đuốc đang tuần tra địa bàn của mình, thong thả đi quanh ngọn núi bên cạnh.
Cuối cùng, hắn dừng lại, nhìn Nhan Như Tinh rồi gằn giọng nói từng chữ một: "Đã chơi đủ chưa?"
Nhan Như Tinh vô thức nhìn về phía đại bàng khổng lồ, lòng đầy lo lắng.
"Cảm ơn ngươi, ngươi thật sự là người tốt, à không, mèo tốt. Ta đã tìm được bạn trai rồi, ngươi đi đi, sau này cũng đừng đến tìm ta nữa."
Mèo trắng không nói nên lời, hai mắt mở to hết cỡ, hình như là đang quá bất ngờ vì câu nói của cô.
"Ngươi nói mình tìm được bạn trai rồi sao?" Giọng điệu của mèo trắng vẫn lạnh lùng như cũ, nhưng Nhan Như Tinh nhận ra hắn là đang cực kỳ tức giận.
"Đúng vậy, chính là hắn!" Nhan Như Tinh chỉ tay sang con đại bàng khổng lồ đang trong trạng thái ngơ ngác kia.
Đại bàng khổng lồ:??
Mèo trắng nhìn đại bàng khổng lồ, đại bàng khổng lồ lại nhìn mèo trắng.
Hai người nhìn nhau, nhưng chẳng có nổi một tia thù hận, ngược lại còn có vài phần hòa thuận.
Nhan Như Tinh: Có gì đó không ổn!
Các người chẳng phải là kẻ thù sao? Sao đến một chút phản ứng cũng không có vậy?
"Ngươi chắc chắn hắn là bạn trai của ngươi à?" Mèo trắng hỏi Nhan Như Tinh.
Nhan Như Tinh gật đầu lia lịa.
"Vậy ngươi nói cho ta biết, hắn tên là gì?" Mèo trắng ngồi phịch xuống đất, hai chân trước thả lỏng, chiếc đuôi dài mạnh mẽ cứ quét qua quét lại phiến đá đằng sau, thỉnh thoảng sỏi đá cũng theo đó mà rơi xuống, chẳng để lại chút tiếng vang nào.
"Cái tên thì có gì quan trọng chứ, vấn đề nằm ở chỗ hắn luôn gọi ta một tiếng bảo bối, còn ta gọi hắn là cục cưng." Nói xong, vỗ nhẹ vào chân đại bàng khổng lồ to lớn hơn mình gấp mấy chục lần, rồi ngửa đầu nói, "Đúng không, cục cưng."
Đại bàng khổng lồ:......
"Cục cưng, bảo bối?" Mèo trắng nhìn chằm chằm đại bàng khổng lồ, cuối cùng lại lười biếng ngáp ngắn ngáp dài hỏi hắn, "Ngươi thấy thế nào? Cục cưng?"
Đại bàng khổng lồ: "... Các người đang nói gì thế?"
Sao ta nghe mà chẳng hiểu gì thế này?
Nhan Như Tinh: Xong rồi, đây là một con đại bàng ngốc a.
Cái hố này lớn quá.
Hơn nữa, mèo trắng hình như đã quen với việc này, hắn biết đại bàng khổng lồ là tên ngốc.
Tính sai rồi.
Nhan Như Tinh xấu hổ nhìn xung quanh, lại nhận ra chẳng biết từ khi nào, chim chóc trên đỉnh núi đều đã bay đi đâu mất, tại đây chỉ còn mỗi một con chim đại bàng, một con mèo và một con chuột.
"Này, chú sóc nhỏ này nói cô ấy là bạn gái của ngươi, ngươi thấy thế nào?" Mèo trắng lẳng lặng nhìn Nhan Như Tinh, nhưng lời này lại đang hỏi con đại bàng ngốc kia.
"Hả? Ta có bạn gái rồi sao?" Đại bàng ngốc lúc này mới nhận ra, hai mắt mở to mang theo sự kinh ngạc vô cùng lớn.
Mèo trắng khẽ vẫy đuôi một cái, "Chẳng phải ngươi thích con chim khổng tước ở Vương quốc Thượng Đỉnh sao?"
"Cô ấy không thích ta, nên ta quyết định không thích cô ấy nữa." Đại bàng ngốc cúi đầu nghiêm túc nhìn Nhan Như Tinh, như thể đang đánh giá bộ dạng " bạn gái " hiện tại của hắn.
Mèo trắng thấy thế cũng hơi khom lưng hỏi, "Ngươi đã nhìn rõ chưa?"
"Không sai, ta đã nhìn rõ rồi. Nếu cô ấy thành tâm thành ý theo đuổi ta, ta đây liền rũ lòng từ bi đồng ý với cô ấy, ngươi cảm thấy thế này có được không? Tu?"
"Khì khì ——"
"Ngươi lại đánh lén ta?" Đại bàng ngốc nhìn mớ lông bị mèo trắng cào rơi xuống đất.
Nếu không phải phản ứng của hắn nhanh nhạy, thì một đòn vừa rồi chắc chắn sẽ khiến hắn bị thương không nhẹ.
Nghĩ đến đây, hắn chợt nhớ lại lần trước bản thân cũng đã gặp phải tình huống này. Con mèo kia bất ngờ tấn công hắn, hắn nhận ngay một đòn đau trong lúc mất cảnh giác.
Nếu không phải vậy thì sao hắn lại thua được kia chứ?
Thù mới hận cũ cùng tính luôn một lần đi, đại bàng ngốc quyết định không nể nang tình cảm huynh đệ nữa. Hắn tức giận vỗ cánh, nhắm thẳng vào mèo trắng.
Mèo trắng đương nhiên cũng không muốn cùng con chim ngu ngốc này dây dưa thêm nữa, đến lúc đánh nhanh thắng nhanh rồi.
Một mèo một chim đánh nhau nửa ngày trời, đột nhiên mèo trắng bình tĩnh trở lại, nhìn về phía đỉnh núi trống không, hắn hỏi đại bàng ngốc.
"Cô ấy đâu rồi?"
Đại bàng ngốc cứ thế nhìn quanh một vòng, sau đó nhắm mắt lại để cảm nhận gì đó, lại hừ lạnh một tiếng rồi lập tức rời đi.
Không ngờ mèo trắng nhảy lên người hắn, còn dùng chân vỗ vỗ lên đầu, "Con chim ngốc, câm miệng đi!"
Đại bàng ngốc cũng rất có khí phách, thấy bản thân không thoát khỏi hắn được liền trực tiếp lao về phía vách núi.
Mèo trắng dù tính tình có điềm tĩnh đến đâu cũng bị hắn làm phiền đến mức không thể nhịn nổi. Nhưng trong phó bản này, hắn không bằng con chim ngốc kia, có thể nói, hầu hết chim chóc trong khu rừng này đều là phân thân của hắn.
Bình thường hắn phản ứng chậm chạp, lúc nào cũng ngơ ngơ ngác ngác là bởi vì phân thân của hắn quá nhiều, muốn thu lại thì cần phải sắp xếp tin tức từng ly từng tí.
Đợi đến khi tất cả phân thân trở về. Còn thu được thêm cơ thể từ những người chơi đã chết, thực lực của hắn sẽ được nâng cao đến mức không thể tưởng tượng nổi. Đến lúc đó, hắn mới thực sự là hắn.
Mà phó bản này lại là phó bản đặc biệt, không thể trải rộng không gian mộng ảo làm hắn trở nên bị động.
"Ngươi nghe ta nói đã, ta tìm cho ngươi một con đại bàng trắng xinh đẹp hơn cả ngươi nhé." Mèo trắng nhẹ giọng khuyên nhủ.
"Ta có bạn gái rồi, ta không cần đại bàng trắng gì hết."
"Cô bạn gái kia của ngươi là hải vương, không hợp với ngươi chút nào."
"Cô ấy là hải vương sao? Thật lợi hại, ta là vua của không trung, tên gọi tắt là không trung vương. Xem ra ta và cô ấy quả thực là trời sinh một cặp!"
Mèo trắng:??
"Ngươi còn dám vặt lông của ta, ta nhất định không để yên cho ngươi!"
"Ta không chỉ nhổ lông đầu của ngươi thôi đâu, ta còn muốn vặt sạch lông đuôi của ngươi nữa kìa......" Hắn chỉ biết, phó bản này chẳng tốt lành gì.
← Ch. 052 | Ch. 054 → |