← Ch.050 | Ch.052 → |
Khi rào chắn do rubik không gian tạo nên biến mất, những người chơi đang ở nửa sau nhà hàng trải qua một hồi nghẹt thở theo bản năng mà lao ra. Vậy mà chẳng được bao lâu, mấy người phía trước không thể ra ngoài được, những người phía sau cũng buộc phải lùi lại.
Người phía sau bị đám đông đột ngột lùi lại đẩy tới mức loạng choạng đứng không vững, vừa định chửi thề, ngẩng đầu lên nhìn thì lập tức trở nên trầm mặc.
Ngay trước cửa nhà hàng Mặt Trời Đỏ, có hai hàng sáu người mặc áo giáp đen cổ xưa, không nhìn rõ mặt mũi, cả đội bọn họ đều đứng nghiêm trang chỉnh tề.
Mà mấy người này chỉ mỗi việc đứng yên đó thôi, cũng đã toát ra một loại khí chất lạnh lẽo thấu tận tâm can.
"Những người này là gì vậy chứ?" Đám người thấy thế không nhịn được mà xì xầm bàn tán.
"Suỵt, im lặng đi, bọn họ là hắc giáp quân, về cơ bản thì cũng gần giống với lực lượng thanh tra, nhưng một cái ở ngoài sáng, một cái lại trong tối. Hơn nữa đội quân hắc giáp suốt ngày chỉ biết chém giết, hắc giáp quân mà đã có mặt thì chắc chắn sẽ nổ ra đại chiến."
"Quan trọng nhất là... , một khi hắc giáp quân bắt đầu trận chiến, họ sẽ không màng tới sự có mặt của những người chơi xung quanh. Nếu vô tình trúng đạn lạc mà chết, khu trò chơi đến cả tiền bồi thường cũng sẽ không trả, chỉ có thể tự trách mình xui xẻo mà thôi."
"Mẹ kiếp, sao các người tới nhanh quá vậy?"
Thấy người chơi ngoài cửa trong nháy mắt biến mất, Tần Sở chỉ đành vuốt lại quần áo, buông Nhan Như Tinh ra, rồi bình thản ung dung đi ra ngoài.
Nhan Như Tinh xoa xoa chiếc khuyên vàng trên tai mình, nhìn bóng lưng Tần Sở rời đi, đột nhiên cô làm ra một hành động khiến mọi người đều hoảng hồn.
Cô chạy tới bên cạnh Tần Sở, kéo đầu của anh xuống, sau đó đặt một nụ hôn lên má anh, rồi nhìn hai người phía hắc giáp quân rưng rưng nước mắt nói: "Hai vị đại ca này, có thể cho phép tôi nói vài lời với bạn trai cũ được không?"
Hắc giáp quân không nói lời nào, Nhan Như Tinh xem như họ đã đồng ý.
"A Sở ca ca, vào trong đó rồi nhớ cải tạo cho tốt nhé, để còn sớm ngày được ra ngoài."
Tần Sở:......
Tôi nên nói như thế nào đây, kỳ thực mọi chuyện đâu có nghiêm trọng tới mức đó.
Tuy nhiên Tần Sở vẫn ngọt ngào ôm lấy hai má cô, nhất thời cảm thấy khó tin, Khanh Khanh vậy mà lại chủ động hôn anh ư, dù cho là vì mục đích khác đi chăng nữa, nhưng trước mặt mọi người làm thế này, lẽ nào trong lòng Khanh Khanh cũng có anh sao?
Tần Sở lúc này trên mặt tràn đầy hạnh phúc, con ngươi đen láy hệt như đang chứa vô vàn vì sao, không ngừng tỏa sáng lấp lánh.
"Khanh Khanh, em yên tâm đi, anh rất nhanh sẽ trở lại, đợi đến khi anh ra ngoài rồi, chúng ta liền kết hôn có được không?"
Nhan Như Tinh:......
Cô thực muốn nói, có cho tiền cũng không cưới.
Nhưng khi nhận thấy những ánh mắt cứ như hổ rình mồi đang nhìn chằm chặp vào mình từ bốn phương tám hướng, cô vừa định gật đầu đồng ý.
"Hết giờ rồi."
Hắc giáp quân bên trái đột nhiên lên tiếng, giọng nói khàn khàn nặng trĩu mang theo vài phần cứng cỏi, chẳng có chút tình cảm nào cả.
Nhan Như Tinh trộm liếc nhìn một cái, bắt gặp một đôi mắt ẩn sau lớp giáp đen, mờ mịt không thấy rõ cảm xúc cụ thể.
Ánh mắt này, chẳng biết vì sao lại khiến cô cảm thấy bản thân đã từng gặp qua. Nhưng ngay sau đó, trước mặt cô chỉ còn là một bộ giáp đen cứng rắn và lạnh lẽo, mọi ánh mắt dường như chỉ là ảo giác của cô.
"Khanh Khanh, em có thể hôn anh thêm lần nữa được không?" Tần Sở xem như chốn không người, trên mặt lộ ra vẻ chờ mong.
Nghĩ đến việc anh sắp bị đưa đi, về sau chẳng biết khi nào mới có thể trở ra. Nhan Như Tinh kiễng chân chuẩn bị trao cho anh một nụ hôn tạm biệt đầy cảm thông, " loảng xoảng ", cô chưa kịp phòng bị thì bất ngờ đụng phải bộ giáp lạnh lẽo kia, mặt anh ta đang đỏ bừng cả lên.
Nhìn người đàn ông mặc giáp đen đột ngột đứng chắn giữa cô và Tần Sở, Nhan Như Tinh buồn bực tay xoa xoa mặt mình.
Tần Sở sững sờ.
Chẳng qua anh không muốn cùng đống sắt này lý luận dài dòng, để rồi lãng phí khoảng thời gian cuối cùng của bản thân cùng Khanh Khanh. Dẫu vậy anh vẫn quyết định sẽ qua mặt anh ta, sau đó cùng Khanh Khanh hoàn thành chuyện còn dang dở ban nãy.
Kết quả là lại " loảng xoảng " một tiếng nữa, Tần Sở nheo mắt nhìn cái tên mặc giáp đen đang đứng chắn trước mặt mình, anh hừ lạnh một tiếng, đánh thêm một phát rồi quay đi.
Hắc giáp nhân lợi dụng tình thế, đồng thời còn tách rời món vũ khí sắc bén từ trong bộ giáp tay bằng sắt ra, kề vào cổ của Tần Sở.
Tốc độ vừa nhanh vừa dứt khoát, làm người ta khó lòng phản ứng kịp. Nhưng Tần Sở không những tránh được, lại còn nhanh chóng ra đòn phản kích.
Kim sách trong tay anh mở ra, từng trang giấy được tách ra đồng loạt bay về phía hắc giáp nhân. Hắc giáp nhân lấy cánh tay đỡ, sự va chạm của cả hai đã tạo nên một âm thanh ma sát vô cùng chói tai.
Trông thấy hai người càng đánh càng quyết liệt, người xung quanh ngoại trừ năm tên hắc giáp quân, đều phải nhường đường cho bọn họ.
Nhan Như Tinh thấy vậy, cho rằng bọn họ không thể phân thắng bại trong chốc lát nên đã chuồn mất.
Cô nhìn trái nhìn phải, thấy bản thân bị rất nhiều người để ý, lén lút rời đi là điều không thể, thôi thì cứ quang minh chính đại cho xong.
Mới vừa đi được vài bước, tiếng đánh nhau đằng sau bỗng ngừng lại.
Nhan Như Tinh theo bản năng quay đầu, liền thấy Tần Sở cùng gã một thân thiết giáp bên cạnh đang nhìn cô chằm chằm bằng vẻ mặt mất mát.
Cô ngẫm nghĩ, cảm thấy bản thân cứ như vậy mà rời đi quả thật là không được ổn cho lắm. Vì thế cô giơ hai tay lên cổ vũ Tần Sở một câu: "Phải mau chóng hoàn thành cải tạo rồi trở về nha."
Nói xong, cô lại nhìn người mặc giáp đen bên cạnh, chỉ cảm thấy tên này hình như đang nhìn mình chằm chằm. Cô cũng buộc miệng, vô thức phất tay với hắn: "Công tác vất vả rồi a."
Khóe môi Tần Sở nhếch lên, tâm tình phiền muộn ban đầu cuối cùng hồi phục không ít. Nhưng còn chưa kịp hứa hẹn vài lời, người mặc giáp đen kia đã tóm lấy vai anh, cùng một trận sóng không gian rất nhỏ, hai người cứ như vậy mà trực tiếp biến mất trước mặt tất cả mọi người.
Người mặc giáp đen và Tần Sở vừa đi, năm tên còn lại cũng theo đó rời đi nốt.
Khi bọn họ biến mất, bầu không khí vốn đang áp lực nặng nề được giảm bớt một phần.
Thực khách và người chơi tại nhà hàng Mặt Trời Đỏ vẫn ở đó, nhìn về phía Nhan Như Tinh hệt như đang xem một màn kịch hay.
Nhan Như Tinh không quan tâm bọn họ nghĩ gì, nhân lúc uy quyền của Tần Sở vẫn còn ở đây, cô xuyên qua ánh mắt tò mò từ đám đông, bình tĩnh tự nhiên mà rời khỏi.
Thẩm định viên San Ny ý thức dần dần hồi phục, lông mày khẽ nhíu lại, cô ấy có ký ức về chuyện vừa xảy ra, cũng biết ý thức đó đã làm gì.
Vừa bực tức lại vừa bất đắc dĩ.
Nhưng dù có thế nào, đối với hành vi mạo phạm của cô ấy, chỉ cần người kia không giết cô ấy thì đã là tốt lắm rồi.
Hơn nữa những gì thu hoạch được cũng không tệ, cô ấy cảm nhận được tâm tư vui buồn từ " lão bằng hữu " trong cơ thể. Ánh mắt cô sáng rỡ, rồi vội vã đuổi theo.
Ngay khi Hồng Lâm có thể rời khỏi đó, anh ta mang theo Tiểu La lặng lẽ đi ra từ cửa sau của nhà hàng Mặt Trời Đỏ.
Giờ lại nhìn thấy San Ny đuổi theo, Nhan Như Tinh có chút khó hiểu.
Cô nghĩ có lẽ Văn Tắc đã trở lại, nhưng thoạt nhìn đối phương đúng là thẩm định viên.
"Xin thứ lỗi."
San Ny đột nhiên giải thích.
"Là tôi quá hấp tấp, nên đã tự tiện tiến hành thẩm định chuyên sâu."
Nhan Như Tinh nhất thời tim đập loạn lên, cô nắm chặt lấy cổ tay mình rồi cảnh giác nói: "Chi phí giám định tôi đã trả, giờ dù có thêm phí phát sinh tôi cũng không biết đâu nhé."
Hàm ý trong lời này nghĩa là, giao dịch đã kết thúc vào thời điểm trả phí.
Về phần hậu quả sau khi thẩm định, cô sẽ không chịu trách nhiệm.
San Ny bị những lời này của cô làm cho sửng sốt, bình tâm lại mới dở khóc dở cười đáp: "Tôi biết, nhưng tôi không đến đây để gây phiền phức đâu."
"Là như này, về chuyện đạo cụ kia của cô. Có vài lời tôi cần phải nhắc nhở cô một chút."
Nhan Như Tinh quan sát sắc trời, nói: "Qua bên kia rồi hẵng nói tiếp."
San Ny cũng không hề từ chối.
——
Mặt khác, người bên phía Hồng bang lần này chịu tổn thất nặng nề. Bọn họ không những mất đi một thành viên có năng lực tiềm tàng, lại còn mất hẳn bốn người chơi cấp D cùng với hơn chục loại đạo cụ.
Tuy những đạo cụ này thuộc về cá nhân thành viên trong bang, nhưng sự mất mát này sẽ khiến bang của họ thực lực giảm mạnh.
Phải biết rằng đạo cụ trên cấp D không hề dễ tìm. Hơn nữa, tất cả những thứ được bán trong hệ thống cửa hàng đều là đạo cụ sử dụng một lần duy nhất. Do đó, con đường thông thường để người chơi thu được đạo cụ, ngoại trừ việc tiến vào phó bản, chính là mua chúng từ một số thương nhân.
Đạo cụ tốt luôn được thương nhân đạo cụ định giá đắt đỏ, cực kỳ ít người mua được chúng.
Bởi vậy những người chơi bình thường, trên người nếu có một hai món đạo cụ trên cấp D, họ đều sẽ rất quý trọng mặc kệ chúng có hữu dụng hay không.
May mắn thay, đạo cụ trên cấp D mà người phụ nữ kia nói vẫn bao gồm cả cấp D, bằng không bọn họ còn thảm hại hơn thế.
Mà dở dĩ loại tình huống như thế này xuất hiện, tất cả đều là vì họ nhận được tình báo sai sót!
Ưng đường.
Cơ quan thu thập thông tin tình báo của Hồng bang.
Lý Phượng, người đã bị sỉ nhục giữa màn kịch này, hắn một cước đá văng cửa chính của Ưng đường, dẫn theo bốn tên đồng đội nổi giận đùng đùng đi vào.
"Tô Anh Đào, cô mau lăn ra đây cho lão nương! Tôi thật muốn xem xem, lần này còn ai có thể che chở cô......"
——
Quay lại khách sạn Oasis.
Nhan Như Tinh vừa mới vào đại sảnh, liền phát hiện nhân viên lễ tân đã bị đổi thành một người khác.
Cũng là chuyện đương nhiên, có lẽ họ đã thay ca.
Nghĩ lại ngày hôm qua, nhân viên lễ tân đó lừa bọn họ đặt phòng chỉ với nửa giá, Nhan Như Tinh không nhịn được mà bước tới, "Xin chào, tôi có chuyện muốn hỏi, nhân viên lễ tân hôm qua tên Lị Lị, cô ấy đã đi đâu?"
"Lị Lị sao?" Nhân viên lễ tân mới tới này có mái tóc ngắn được cắt ngọn ngang tai, nghe vậy liền ngẩng đầu, trên mặt đầy ngưỡng mộ nói, "Lị Lị đã điều tới nơi khác rồi."
Nhan Như Tinh: "Điều đi nơi khác rồi sao? Điều đến đâu?"
"Nghe nói cô ấy đã được phân công và bắt đầu làm việc trên tàu. Tiền lương cao, tháng nào cũng có ngày nghỉ phép cả, tôi cũng rất muốn đi a."
Nhan Như Tinh:???
Cô hít sâu một hơi, cố gắng nhẫn nhịn rồi quay lại tầng cao nhất.
Mở cửa ra, Hồng Lâm và Tiểu La đang ngồi bệt trên thảm trong phòng khách mà phân loại đạo cụ.
Lần này, có hai mươi mốt người chơi bị nhốt trong nhà hàng Mặt Trời Đỏ, chưa tính tới người chơi thuộc Hồng bang. Ngoại trừ mười ba người lợi dụng thời cơ chỉ nôn ra dược tễ, còn lại tám người giao đạo cụ.
Tuy đạo cụ bọn họ đưa đều vô vị, nhưng số lượng nhiều thế này nhìn cũng rất vui mắt.
Phần lớn đạo cụ lần này là do người của Hồng bang giao ra. Ngoại trừ một số món có cấp bậc thuộc tính hơi vô dụng, mặt khác vì hạn chế cấp bậc nên vẫn có vài đạo cụ không tồi.
Đặc biệt còn có một món đạo cụ cấp B, do nữ người chơi đầu tiên quy hàng giao ra.
Thấy Nhan Như Tinh trở về, Hồng Lâm mặt mày hớn hở tiến đến chào đón.
Nhan Như Tinh nhìn số đạo cụ nằm ngổn ngang dưới đất, tâm tình cũng dễ chịu không ít.
"Ơ kìa? Cái tên bạn trai cũ kia của cô thực sự đi rồi à?" Hồng Lâm nghi ngờ liếc nhìn đằng sau cô.
Nhan Như Tinh chẳng muốn trả lời câu hỏi mà anh ta vốn đã biết rõ.
Cúi đầu nhìn một lượt dược tễ, cô nói: "Số thuốc này tôi đều phải lấy."
Dược tễ có thể tinh chế, đây cũng là lý do tại sao cô không hề từ chối những người này.
"Đều là của cô hết." Hồng Lâm thản nhiên nói, "Ba đạo cụ này không tồi, cô lấy cả đi. Còn những thứ khác, vốn là mấy món đồ mua trong hệ thống cửa hàng, mà cô biết rồi đấy, đã mua từ hệ thống cửa hàng thì đều là đạo cụ sử dụng một lần."
"Tiếp theo, hai món này là đạo cụ từ trên người tên thủ lĩnh hôm qua rơi xuống. Cấp bậc tuy không tồi, nhưng tôi nghĩ nó chẳng hợp với cô đâu." Lần này thứ anh ta nói chính là một miếng đệm đầu gối và một đôi giày của đàn ông.
Nhan Như Tinh nhìn sang ba món đạo cụ tốt mà anh ta nói.
Đầu tiên là một chiếc trâm hồng ngọc.
[ Tên đạo cụ: Trâm cài áo của Mã Lệ phu nhân
Cấp bậc: C
Công dụng: Chiếc trâm cài áo mà nhà thiết kế trang sức nổi tiếng Mã Lệ đánh rơi khi còn trẻ
Ghi chú 1: Đem trâm cài áo trả lại cho Mã Lệ phu nhân, biết đâu bạn có thể nhận được hảo cảm từ Mã Lệ phu nhân
Ghi chú 2: Mỗi lần ma sát nó, nó có thể phát ra một luồng sáng. Nếu chăm chú nhìn nó trong ba giây, có khả năng sẽ bị thôi miên (không hiệu quả đối với kẻ thù có ý chí quá mạnh mẽ, hãy cẩn thận khi sử dụng)
Ghi chú 3: Chiếc trâm cài áo này không phải của bạn, hãy chú ý giữ gìn
Nhắc nhở: Đừng làm hỏng trâm cài áo, nếu không Mã Lệ phu nhân biết được, chắc chắn sẽ không tha cho bạn ]
"Tôi thấy cái trâm cài áo này, cùng chiếc vòng trên cổ của cô rất hợp nhau đấy." Hồng Lâm chỉ thẳng vào " vòng cổ của nữ thần " nói.
Đúng là rất hợp.
Một thứ khống chế, thứ kia lại thôi miên.
Nhan Như Tinh nhận lấy chiếc trâm cài áo.
Đạo cụ thứ hai là một đạo cụ đặc biệt, một cái súng được thiết kế vô cùng tinh xảo.
[ Tên đạo cụ: Súng thần công
Cấp bậc: C
Công dụng: Thứ nó nhắm đến không phải con người, mà chính là quỷ
Ghi chú 1: Không nên tin vào " công dụng ", bất kể là người hay quỷ, nó đều không thể ngắm chính xác
Ghi chú 2: Cũng chẳng phải ngắm không được, thực ra nó là đang chọn người mà ngắm
Ghi chú 3: Sau khi ngắm trúng mục tiêu kẻ địch, súng sẽ bắn một phát bạo kích (một hộp đạn có mười viên, sử dụng hết phải vào trung tâm mua sắm bổ sung thêm)
Nhắc nhở: Người chế tạo ra nó và bom may mắn là cùng một người ]
"Tôi tin cô có thể ngắm trúng nha!" Hồng Lâm giơ ngón tay cái về phía Nhan Như Tinh.
Cái này cũng chẳng còn cách giải thích nào khác, Nhan Như Tinh cứ vậy mà nhận lấy.
Đạo cụ thứ ba có chút đặc biệt, nó là một chiếc gương nhỏ kích thước chỉ bằng lòng bàn tay.
[ Tên đạo cụ: Ma kính (chưa hoàn chỉnh)
Cấp bậc: B
Công dụng: Ma kính ma kính, nói cho ta biết, ai là người phụ nữ xinh đẹp nhất trên thế giới
Ghi chú 1: Trong phạm vi nhất định, thời điểm người đẹp nhất hỏi ma kính câu hỏi ở phần " công dụng ", khi ma kính trả lời " đó là ngươi ", những người khác sẽ say mê vẻ đẹp của bạn mà không thể chống cự (ngược lại, bạn sẽ bị tấn công)
Ghi chú 2: Dựa trên câu trả lời " đó là ngươi " của ma kính, bạn có thể hỏi nó một câu hỏi
Ghi chú 3: Đây là một chiếc ma kính chỉ biết nói dối, trước khi sử dụng, tốt nhất nên cho nó ăn một cái gì đó thật mới mẻ
Ghi chú 4: Tôi khuyên bạn, tốt nhất là đem cái thứ mồm thối rác rưởi này ném vào hố phân đi ]
Nhan Như Tinh:?
"Chào, mỹ nữ." Lúc này, mặt kính chuyển động, đột nhiên có một cái miệng trong suốt hiện lên thì thào nói, "Ta đói bụng."
Nhan Như Tinh liếc nhìn Hồng Lâm, Hồng Lâm đã tùy tiện lấy một quả táo trên bàn trà trong phòng khách rồi ném cho nó.
"Cảm ơn nhiều nhé, thằng nhóc đó, hắn không gạt ta, vị bằng hữu này quả thực rất xinh đẹp a, ta quyết định về sau sẽ đi theo cô ấy. Bọn họ cứ suốt ngày nói ta hãm hại người, nói ta lừa người khác, rõ ràng bọn họ mới xấu xa, còn chẳng chịu thừa nhận......"
Nhan Như Tinh thấy nó cứ lải nhải liên tục, liền túm lấy nó rồi nhét vào hệ thống không gian.
"Khụ, đạo cụ này là thứ có cấp bậc cao nhất trong đống này, vậy mà phương diện lắm mồm cũng cao nốt à." Hồng Lâm ngượng ngùng nói.
"Đạo cụ cũng có thể nói chuyện sao?" Nhan Như Tinh cảm thấy khó hiểu hỏi.
"Đúng vậy, đạo cụ đặc biệt trên cấp B hầu như đều có ý thức. Nhưng có ý thức cũng không phải chuyện tốt, dù nhiều hay ít thì chắc chắn nó vẫn sẽ có tật xấu."
"Cô có muốn xem thêm mấy đạo cụ khác không?" Hồng Lâm chỉ tay vào mớ đạo cụ nằm lăn lóc dưới đất.
"Không cần đâu." Nhan Như Tinh nhìn thấy miếng đệm đầu gối và giày nằm dưới đất, có chút nghi ngờ, "Việc người chơi đánh rơi đạo cụ khi tử vong là điều không thể tránh khỏi sao?"
"Thực ra đó là điều hiển nhiên ở khu trò chơi đặc biệt, nhưng trong phó bản thì không. Tuy nhiên, nếu cô giết một người chơi trong phó bản, khi rời khỏi phó bản, cô có thể sẽ thừa hưởng được một số tài sản của người mà cô đã giết, trong đó gồm có đạo cụ, tiền thiên đường cùng với lục sao."
"Trò chơi đây là đang cổ vũ người chơi vào phó bản chém giết nhau sao?" Nhan Như Tinh khó hiểu.
"Có lẽ vậy."
Hồng Lâm nói xong, cúi đầu sắp xếp lại mớ đạo cụ nằm la liệt dưới đất, "Lát nữa tôi sẽ đem danh sách tất cả những đạo cụ này tới cho cô, sau đó tìm người ước lượng giá cả để cô bán cho bọn tôi được chứ?"
Nhan Như Tinh nhìn qua một lượt, anh ta cũng đưa mắt nhìn theo.
Chẳng mấy chốc đã bắt gặp ánh nhìn đầy hâm mộ của Tiểu La, liền chọn ra hai bình thuốc hồi phục sinh lực cấp thấp cho cô ấy.
Người bình thường không phải người chơi thì không thể sử dụng đạo cụ. Nếu là dược liệu, tuy hiệu quả sẽ giảm hơn phân nửa, nhưng vẫn tính là có chỗ để dùng.
Tiểu La vô cùng vui sướng nhận lấy, sau đó cảm ơn cô một cách ngọt ngào.
"Lát nữa để Hồng Lâm đưa em về nhé, mấy ngày này không cần phải ra ngoài nữa đâu." Nhan Như Tinh nói với cô ấy.
Sau khi Tiểu La nghe thấy thế, liền gật đầu vô cùng nghiêm túc.
Chờ Hồng Lâm đưa Tiểu La trở về xong thì đã là ba bốn giờ chiều.
Đồng thời việc ước lượng giá cả của đạo cụ cũng hoàn thành.
Anh ta hớn ha hớn hở lao vào phòng Nhan Như Tinh nói: "Khanh Khanh, lần này cô giàu to rồi nhé, để tôi cho cô xem cái này."
"Trước tiên, tổng cộng có tám đạo cụ bình thường cấp E, mười một đạo cụ cấp D, hai đạo cụ cấp C. Trong số những đạo cụ cấp E, có năm cái là đạo cụ dùng một lần được mua ở Thương Thành, không đáng tiền, còn lại bốn cái, cô có thể bán với giá ba trăm năm mươi tệ thiên đường."
"Trong mười một đạo cụ cấp D, có sáu đạo cụ đặc biệt, giá cao nhất là sáu vạn; năm đạo cụ bình thường, giá bốn vạn."
"Hai đạo cụ cấp C, trên thị trường một cái giá hai vạn, hai cái là bốn vạn."
"Tổng cộng là 140350 tệ thiên đường, lát nữa tôi sẽ chuyển khoản cho cô nhé."
Cái câu thời tới đỡ không kịp, chẳng phải đang nói đến loại tình huống này sao.
Nhan Như Tinh nhìn lại túi tiền của mình, không khỏi cảm thấy thỏa mãn.
Lúc này đây, cô có thể ngưng sầu lo vì vấn đề tiền nong một khoảng thời gian dài rồi.
Hơn nữa còn có cả đạo cụ, xem ra mục đích lần này đến khu D057 đã thành công mỹ mãn.
"Đúng rồi, tôi còn chuyện này muốn hỏi, quả bom may mắn kia cô có bán hay không đây?"
"Không bán." Nhan Như Tinh không chút nghĩ ngợi liền từ chối.
Mặc kệ là bom may mắn, hay thuốc được tinh chế từ hệ thống lưu trữ, cô đều không bán thứ gì cả.
Cô cũng chẳng thiếu tiền đến vậy, loại chuyện mang tính rủi ro thế này cô không thèm làm đâu.
Hồng Lâm nghe vậy lòng có chút thất vọng.
Cũng may lần này quả thực đã có thu hoạch lớn, sự mất mát này thì có là gì chứ.
Nghĩ đến sự kinh ngạc của anh trai mình khi trông thấy số đạo cụ này, anh ta liền không nhịn được mà vui vẻ ra mặt.
"Khanh Khanh, đêm nay chúng ta đi ăn một bữa lớn đi! Cô xem có được không?"
"Một bữa lớn sao? Nhà hàng Mặt Trời Đỏ, anh mời nhé?"
"Được."
"Vậy thì đi thôi."
"Khoan đã." Vừa ra tới trước cửa, Hồng Lâm dừng lại rồi lấy ra một chiếc mặt nạ da người từ trong hệ thống không gian.
"Đây là vì muốn cảm tạ cô nên tặng cho cô đạo cụ này."
Nhan Như Tinh nhận lấy, nhìn đến thuộc tính của nó, ánh mắt cô bỗng dưng sáng ngời ngời.
[ Tên đạo cụ: Đổi mặt
Cấp bậc: D
Công dụng: Đoán xem tôi là ai nào?
Ghi chú 1: Có thể lưu giữ tối đa hai khuôn mặt, mỗi lần sử dụng trong thời gian một tuần, sau thời gian đó cần ngâm nó với thuốc hồi phục cấp cao để sử dụng tiếp
Ghi chú 2: Xin hãy nhớ kỹ, mặt có thể thay đổi, nhưng khí tức là thứ không dễ dàng giấu đi ]
——
Một lát sau, Hồng Lâm do dự nhìn Nhan Như Tinh định nói gì đó nhưng rồi lại thôi.
Nhan Như Tinh vui vẻ ôm lấy mặt mình, hỏi: "Anh xem tôi có đẹp không?"
Hồng Lâm:......
Tôi nói thật, người ta mang mặt nạ lên, đều là vì muốn đem bản thân mình che giấu, lo sợ người khác phát hiện, tôi cũng thế.
Còn cô đây là đang muốn làm cái quái gì vậy?
Đem bản thân biến thành bộ dạng xinh đẹp mỹ miều thế này đây, thật quá đáng!
Trong lòng Hồng Lâm vô cùng khó chịu.
Anh ta vốn luôn muốn hóa thành dáng vẻ đẹp trai hết sức có thể, nhưng đáng tiếc thay hai khuôn mặt được lưu giữ đều rất tầm thường.
Kết quả hiện tại chỉ có thể mang khuôn mặt tầm thường này cùng cô ở chung một chỗ, chẳng khác gì thằng hề.
Thật không muốn ra ngoài nữa.
Hồng Lâm từ khi được sinh ra đến giờ vẫn chưa gặp phải tình huống này bao giờ a.
"Đi thôi." Nhan Như Tinh vỗ vỗ khuôn mặt xinh đẹp của mình, còn đặc biệt đi thay một bộ váy lộng lẫy, cô ăn mặc thế này đã trực tiếp biến Hồng Lâm bên cạnh thành tên ăn mày chính hiệu.
Hồng Lâm: "...... Hay là, cô ra ngoài trước đi!"
Nhan Như Tinh nghiêm túc suy nghĩ một chút rồi mới gật đầu nói, "Được thôi, vậy tôi tự mình ra ngoài nhé."
"Thôi đừng, chúng ta cứ đi cùng nhau đi." Nghĩ đến năng lực kêu gọi tai họa của cô, Hồng Lâm giật mình đáp.
"Vừa khéo tôi có chuyện muốn hỏi, anh có biết đặc điểm của kẻ thao túng giấc mơ không? Sao tôi không thể tìm được bất kì thông tin gì liên quan tới hắn trên diễn đàn trò chơi cả......"
——
Nhà hàng Mặt Trời Đỏ.
Công việc kinh doanh ở đây vào ban đêm có vẻ ổn, so với buổi trưa thì không bằng nhưng cũng đã tốt hơn trước rất nhiều rồi.
Xem ra sự việc náo loạn lúc trưa vẫn chưa hoàn toàn lắng xuống.
"Biết gì không? Người đàn ông xuất hiện vào trưa hôm nay nghe nói là người chơi cấp X được đồn đoán đã biến mất từ lâu " người gấp giấy "!"
"Cái gì cơ? Anh chắc chứ? Chẳng phải có người nói người gấp giấy đã chết rồi sao? Hơn nữa, mặc dù người gấp giấy dùng giấy để giết người, nhưng hôm nay người đàn ông này trong tay cầm cuốn kim tập kia mà, thoạt nhìn chỉ đơn giản là một quyển sách, hoàn toàn không giống nha!"
"Mọi người đừng bàn tán lung tung, tổ chức " Quỳ " do người gấp giấy thành lập vẫn còn đó, nếu thật sự là hắn, tổ chức của hắn sẽ thờ ơ không quản sao?"
"Ai nói là thờ ơ không quản kia chứ, các người không nhận ra chiều nay còn có một đám người mặc áo đen đột nhiên xuất hiện trong đại sảnh của khu phố trung tâm sao? Có người đã chứng kiến và kể lại, nhóm người này sau lưng viết một chữ " Quỳ " bằng kim phấn, giống hệt phong cách của tổ chức " Quỳ " đang đứng thứ ba trong bảng xếp hạng thế lực khu vực S đấy!"
"Lẽ nào hắn thật sự là người gấp giấy? Không thể nào, nếu vậy thì sao hắn lại bị đám người áo đen đó mang đi chứ? Chẳng lẽ là vi phạm quy tắc gì đó ư?"
"Có trời mới biết, hắc giáp quân vốn không bao giờ xuất hiện trước mặt người chơi, thông thường đều là giám sát từ xa. Hôm nay lại phá lệ như thế, đúng là gặp phải quỷ rồi a!"
"Anh may mắn thật đấy, được gặp hắc giáp quân chém giết không gớm tay như vậy. Tôi vẫn nhớ như in, mười năm trước tôi tham gia cuộc thanh trừng ở khu D, đại chiến lần đó chấm dứt, tôi suýt chút nữa nôn mửa đến chết rồi. Cực kỳ tàn bạo, các người biết vì sao hắc giáp quân toàn thân đều là một màu đen không? Là vì bị máu tươi nhuộm thành đấy, giết kẻ địch càng nhiều, hắc giáp của họ màu sẽ càng đậm."
"Thôi thì bỏ qua chuyện này đi, còn một việc nữa. Chẳng hạn như bạn gái của người gấp giấy, nghe nói cô ta là một nữ nhân không hề đơn giản."
"Thế nào là không đơn giản vậy?"
"Hôm qua ồn ào huyên náo vốn dĩ vì vật bị truy tìm cấp A của Quỷ linh Mộng Mô, còn có trưa nay, đám chó điên Hồng bang kia vì sao lại gặp phải kẻ thù đáng sợ như vậy, nguyên nhân trước sau đều là do cô ta! Anh nói xem, cô ta có phải người đơn giản hay không?"
"Tôi cũng có nghe qua, hình như tên là Ngôn Khanh, vật của Quỷ linh Mộng Mô cũng ở trên người cô ta, cho nên người của Hồng bang mới muốn giết cô ta cướp lại vật bị truy tìm. Không ngờ cuối cùng tên bạn trai của người phụ nữ đó quá mạnh."
"Không phải mỗi bạn trai là mạnh đâu, cô ta còn có một người chị em thân thiết. Nghe nói là thẩm định viên của tập đoàn Oasis, ai ai cũng biết, người được làm việc dưới trướng tập đoàn Oasis, nếu không phải gia cảnh vững chắc thì chính là thực lực phi phàm."
"Tôi chỉ muốn nói, Hồng bang lần này nên biết thân biết phận thì hơn."
"Nếu không thì tiểu cô nương xinh đẹp này, sẽ dạy cho đám người ngu dốt Hồng bang biết trời cao đất rộng đấy. Cả ngày chỉ biết ở địa bàn của mình diễu võ dương oai, so với những ông lớn bang Hổ Long còn chẳng bằng sợi tóc mà cứ muốn làm người ta chán ghét. Giờ thì tốt rồi, xem chúng như cánh cửa mà đá đi!"
"Này này, tỉnh lại đi, nước miếng chảy ròng ròng rồi kìa... Thánh thần... Mẹ ơi, con biết yêu rồi..."
——
Nhan Như Tinh quay đầu nhìn đám đàn ông bàn sau rồi mỉm cười, khuôn mặt này được cô thăng cấp từ nền tảng vốn có, đã xinh đẹp nay lại càng xinh đẹp hơn. Nụ cười của cô như đang tỏa sáng, ánh đèn trong nhà hàng lúc này so với cô có lẽ còn chẳng thể sánh bằng.
Từ lúc bước vào nhà hàng và ngồi xuống, tỷ lệ những người quay đầu nhìn dù không phải trăm phần trăm thì cũng được chín mươi chín.
Mà đã nhắc tới nữ nhân xinh đẹp, thì chắc hẳn sẽ có không ít người theo đuổi?
Không để thực khách trong nhà hàng chờ lâu, người thứ nhất muốn thử sức đã xuất hiện.
"Thực xin lỗi, cảm ơn hoa của anh, nhưng tôi đã có bạn trai rồi." Nhan Như Tinh nhận lấy hoa hồng, cúi đầu ngửi, khóe môi cong cong nở một nụ cười đầy tiếc nuối rồi từ chối người đàn ông nọ.
Người kia bị cự tuyệt ngơ ngác nhìn cô một hồi, sau đó mới lắp bắp đáp, "Không, không sao đâu."
Anh ta vừa rời đi thì chẳng bao lâu sau lại có người khác cầm một bó hoa hồng tiến tới.
Nhan Như Tinh còn chưa kịp lên tiếng, anh ta đã xoay người tự tin nói, "Cô gái xinh đẹp này, đây là danh thiếp của tôi, chẳng hay đêm nay tôi có được vinh hạnh mời giai nhân cùng nhau dùng bữa ngắm trăng rằm không?"
Nhan Như Tinh cúi đầu nhìn, anh ta vậy mà lại là một vị bá tước.
"Thật ngại quá, tôi đã có bạn trai rồi." Cô xin lỗi rồi đem danh thiếp trả về.
"Thứ lỗi cho tôi nói thẳng, vị này tướng mạo tầm thường, có vẻ là người keo kiệt, thật sự chẳng xứng với cô chút nào." Người đàn ông kia bị từ chối, nhíu mày liếc nhìn Hồng Lâm rồi chê bai một tràng.
Hồng Lâm:?
"Anh có bệnh à!"
"Thật thô bỉ!"
Hồng Lâm: "Có bệnh thì mau đi chữa đi, đừng có ở đây nói nhăng nói cuội, tôi không phải bạn trai của cô ấy!"
Nửa câu sau của anh ta dường như chẳng ai nghe lọt tai, trong khoảnh khắc đó, đủ loại ánh mắt ghen tị đều đồng loạt đổ hết lên người.
"Anh ấy quả thực không phải bạn trai của tôi đâu, có điều bạn trai của tôi, mọi người hẳn là đã nghe qua cả rồi." Nhan Như Tinh bày ra điệu bộ ngượng ngùng cúi đầu nói.
Người đàn ông tay ôm bó hoa tiện thể hỏi luôn: "Không biết bạn trai của cô đây là......"
"Tôi không tiện nói tên của anh ấy, nhưng mọi người có thể thông qua miêu tả của tôi để đoán xem người đó là ai." Nhan Như Tinh vừa nói dứt câu, ánh mắt cô bỗng sáng rực, hồi tưởng lại rồi nói: "Anh ấy thích hẹn hò với tôi trong mơ vào ban đêm, bình thường đều không thích nói chuyện, anh ấy mang một chiếc mặt nạ mèo màu trắng che đi nửa mặt. Mắt của anh ấy rất đẹp, là một đôi đồng tử màu vàng cực kỳ đặc biệt...... Anh ấy còn xây cho tôi một tòa lâu đài trong giấc mơ, xung quanh được bao phủ bởi đủ loại hoa tươi......"
Vừa nghe được câu đầu tiên của cô, Hồng Lâm lập tức cảm thấy không đúng.
Lại nghe tới đoạn " đồng tử màu vàng cực kỳ đặc biệt ", anh ta trợn tròn mắt, chẳng phải khi nãy vừa ra khỏi cửa cô đã hỏi trên người kẻ thao túng giấc mơ có đặc điểm gì rõ ràng hay không sao?
Đó là những gì anh ta đã nói cho cô biết.
Cô đang làm cái quái gì đây?
Rốt cuộc là đang muốn làm gì vậy chứ?
Im miệng đi, trời ơi, cô mau im miệng đi!
Hồng Lâm mặt mày hốt hoảng muốn bịt miệng cô lại, nhưng thấy quần chúng vây xem tứ phía đều đang dần ý thức được người mà cô nói là ai.
Ánh mắt Hồng Lâm tối sầm lại.
Xong rồi, lần này tất cả mọi người đều sẽ xem kẻ thao túng giấc mơ là bạn trai của cô cho coi.
← Ch. 050 | Ch. 052 → |