← Ch.040 | Ch.042 → |
Sự xuất hiện bất ngờ của Lâm Thư Vọng, đã làm giảm bớt những phiền muộn mà Nhan Như Tinh có sau khi trở về từ chỗ Vương Thành Ý.
Nhưng mà có vẻ như vấn đề mới càng khó giải quyết hơn.
"Thanh Thanh rõ ràng cô đã nói với ta, cô kết hôn cùng hắn chỉ là do ham mê sắc đẹp của hắn, cô và ta mới là tình yêu đích thực của nhau."Lâm Thư Vọng bị bắt ngồi tách khỏi Nhan Như Tinh, khiến cho hắn có vẻ mặt không vui mà trừng Tô Văn Ngọc.
Tô Văn Ngọc lạnh lùng, không nói một lời nào, đôi mắt của hắn đen trắng rõ ràng, chỉ lẳng lặng mà nhìn Nhan Như Tinh.
Nhan như tinh:......
Đừng có nhìn ta, chuyện gì ta cũng không biết, ta chẳng qua chỉ là một người đội nồi* thay.
*Đội nồi: nhận thay tội của người khác, bị đổ vỏ, vu khống, cũng có nghĩa tương đương với "đổ vỏ".
Nhưng mà, sao trên người Lâm Thư Vọng lại có chút mùi tanh khó nhận ra của cá?
Quan trọng là anh ta lớn lên có chút giống với Văn Tắc.
"Thanh Thanh cô mau nói gì đi!"
Nhan Như Tinh nhanh chóng bừng tỉnh, nhìn hắn, lại nhìn Tô Văn Ngọc.
Đột nhiên, chuông cửa vang lên.
Nhan Như Tinh Vừa đứng dậy.
Đã nhìn thấy Tô Văn Ngọc bước chân dài ra trước, anh ta đã đi đến cửa.
Nhan Như Tinh nghĩ rằng người tới kia không phải là tới tìm cô, vì thế vẻ mặt cô bình tĩnh tuỳ ý Tô Văn Ngọc nhận xét.
"Thanh Thanh" đột nhiên một âm thanh quen thuộc vang lên, nhiệt tình chào hỏi, Nhan Như Tinh đang định giải thích.
"Đây là do vợ của ta đóng gói cho cô, đặc biệt bảo ta mang sang cho cô." Minh Châu dè dặt nhìn người đàn ông mở cửa cho hắn.
Không biết vì cái gì, khi đối mặt với gương mặt lạnh băng của người đàn ông này, hắt đột nhiên thấy sợ.
May mà, người đàn ông nhanh chóng chuyển tầm mắt khỏi người hắn, chuyển đến hộp đồ ăn mà hắn đang cầm.
Hắn vội vàng đưa cho Tô Văn Ngọc hộ đồ ăn rồi xấu hổ nói: "Anh là chồng của Thanh Thanh phải không, lần trước tôi có gặp qua anh ở tầng hai."
Tô Văn Ngọc không nói gì, chỉ nhận lấy hộp đồ ăn.
"Cái đó...." Minh Châu có chút do dự, sau đó nhìn thoáng qua vào bên trong nói: "Cho tôi hỏi một chút, ngày mai Thanh Thanh có rảnh không, vợ tôi muốn mời cô ấy tới nhà ăn cơm."
"Nếu anh có rảnh, cũng có thể cùng sang với Thanh Thanh." Minh Châu nói với Tô Văn Ngọc.
"Tôi có thể đi cùng được không?" Lâm Thư Vọng dò hỏi.
Minh Châu nhìn người đàn ông xa lạ trước mặt, nét mặt có chút ngạc nhiên.
"Tôi là bạn trai của Thanh Thanh, cũng là chồng tương lai của Thanh Thanh Thanh. Chắc anh có nghe nói qua về tôi, tôi tên Lâm Thư Vọng." Lâm Thư Vọng cười nói.
Anh ta có mái tóc vàng, mềm mượt ngắn ngang vai, đứng dưới ánh mặt trời trông càng rực rỡ. khiến cho ấn tượng đầu tiên của mọi người đối với anh ta là một chàng trai hay cười
Chẳng qua lời giới thiệu của anh ta, đúng là khiến cho Minh Châu phải giật mình.
Minh Châu nhìn Tô Văn Ngọc, rồi quay sang nhìn Lâm Vọng Thư cuối cùng lại nhìn Nhan Như Tinh với ánh mắt khâm phục.
"Đừng nghe anh ta nói linh tinh, đưa tôi cầm." Nhan Như Tinh đưa tay ra lấy hộp đồ ăn ở trên tay Tô Văn Ngọc.
Tô Văn Ngọc không đưa cô, Hai người cứ như thế trực tiếp giằng co.
"Anh làm cái gì vậy? Đây là người ta đưa Thanh Thanh, anh cầm mãi không buông là có ý gì?" Lâm Thư Vọng chớp mắt, nói to.
Minh Châu cảm thấy tình cảnh này hắn không nên tham gia vào, cũng không muốn tham gia. Đi chỗ khác tốt hơn.
Nhưng thật ra với tư cách là một người chứng kiến, không hiểu sao, khi xem trực tiếp tình huống 'Tam quan bất chính(1)', 'Vi phạm quan niệm tình yêu', 'Hai nam tranh một nữ', 'Nữ hải vương lật xe(2)', hắn chỉ cảm thấy phấn khích.
(1)Tam quan bất chính: Hành vi vi phạm đạo đức.
(2) + Nữ hải vương: người phụ nữ bắt cá nhiều tay.
• Lật xe (gặp thất bại/sự cố)."翻车" chủ yếu biểu thị tình huống khiến người bị 翻车 lộ bản chất, bị tự vả hoặc không biết giấu mặt đi đâu (kiểu muốn đội quần).
Thậm chí còn muốn hô to thúc giục bọn họ "Đánh nhau đi"! Không chỉ là chính mình hô, mà anh ta còn muốn gọi bạn bè mình đến, gọi mọi người đến cùng anh ta xem kịch.
Ngay lúc này, phòng phát sóng trực tiếp của Nhan Như Tinh câu chuyện đột nhiên trở nên sôi nổi, mà ngay chính đương sự cũng không biết điều này.
Ngay bây giờ, Nhan Như Tinh đang đau đầu với hai người âm thầm đánh nhau trước mặt, lúc nhớ ra bản thân cần trốn đi, thì hai người kia liền đi sát phía sau cô, bắt cô phải đưa ra khẳng định chính xác.
"Thôi được rồi, hai người làm như vậy, tôi nói thật." Nhan Như Tinh không giấu, cô chuẩn bị nói rõ ràng với bọn họ.
"Đại ca đừng cười nhị ca, hai người các ngươi, ta sẽ không chọn ai cả."
"Vậy ngươi chọn ai? Giang Triều?" Lâm Thư Vọng lớn giọng nói.
Giang Triều đang xem phát sóng trực tiếp ở bệnh viện nghe thế vẻ mặt trở nên phấn khởi, thầm nghĩ còn có truyện may mắn như vậy?
Nếu không phải là không thể đi lại được, hắn liền đến đó.
"Ta không chọn ai cả." Nhan Như Tinh học Tô Văn Ngọc, dùng vẻ mặt lạnh lùng nói.
"Nói thật với các ngươi, ta đã có người mình thích." Nhan Như Tinh cúi đầu, vẻ mặt buồn bã.
Bình thường nàng rất ít thể hiện ra biểu cảm vừa thấy liền biết có chuyện xưa này, bất ngờ như thế. khiến cho mọi người rất tò mò, có thể khiến cho nàng thể hiện ra tình cảm chân thật như vậy rốt cuộc là thần thánh phương nào, có sức hút lớn như vậy.
Khi phát hiện ra sự chú ý của hai người kia không còn ở trên người cô nữa, Nhan Như Tinh biết, kế hoạch chuyển hướng sự chú ý của cô đã thành công.
Kế tiếp, Nhan Như Tinh lại tiếp tục thiết kế một câu chuyện cũ, cũng chưa nói người kia là ai, vẫn có thể thành công kích thích khẩu vị của hai người kia.
"Tóm lại, các ngươi không cần lại đối đầu nhau vì ta, các ngươi rời khỏi tôi, sẽ gặp được người tốt càng tốt hơn, tôi không xứng với các ngươi." Nhan Như Tinh khuyên nhủ.
"Tôi đã nói rồi, đối với tôi, chỉ có goá phụ không có ly hôn." Mặc kệ nàng nói thế nào, mặt Tô Văn Ngọc đều không thay đổi biểu cảm nhiều.
Đáng nhẽ đã lung lay Lâm Thư Vọng lại bị lời nói của hắn đánh vào đầu, lập tức tỉnh táo lại, biểu đạt tấm lòng chân thành của mình.
Thậm chí còn lấy chuyện xưa Nhan Như Tinh bịa ra làm ví dụ.
"Thanh Thanh em yên tâm, tôi sẽ không bỏ rơi em, tôi là nghiêm túc. Nhớ lại lần đầu chúng ta gặp nhau, chúng ta vô cùng ăn ý với nhau. Ta tin rằng, sau khi chúng ta kết hôn, chúng ta nhất định có thể cùng nhau đến răng long đầu bạc*.
*Răng long đầu bạc có nghĩa là: Tuổi cao, già yếu.
"Muốn kết hôn?" Tô Văn Ngọc bất ngờ lấy ra một con dao phẫu thuật từ trong tay áo, "Bang" một tiếng, rơi trên bàn trà. Môi mỏng từ lâu đã mím thành một đường hơi nhếch lên, trong mắt xuất hiện một tia đỏ rực điên cuồng, cười lạnh nói:
"Vậy bước qua xác ta trước đi."
Nhan Như Tinh yên lặng mà rụt đầu, giả vờ làm chim cút
Lâm Thư Vọng lại cứng đầu chấp nhận lời thách đấu của Tô Văn Ngọc.
Khi bọn họ ra cửa đánh nhau, Nhan Như Tinh mím môi hai cái, chợt nói một câu:"Không phải còn tám người nữa cũng tham gia cạnh tranh sao? Các người lập đội mà đánh, đánh xong thì cho tôi biết kết quả."
Nói xong nàng quay người đi về phòng ngủ.
Tô Văn Ngọc không nói tán người kia buổi chiều đã bị hắn đánh vào viện, chỉ còn lại Lâm Thư Vọng là hắn không tìm ra. không ngờ rằng chẳng bao lâu sau lại gặp tên kia ở cửa.
Lai còn đang ôm vợ của hắn!
Tô Văn Ngọc nhìn Lâm Thư Vọng một cách lạnh lùng, khoé miệng mím chặt, hiển nhiên đã nhẫn nại lửa giận tới cực độ. Lâm Thư Vọng nhìn thấy Nhan Như Tinh rời đi định đuổi theo nàng, thì bị Tô Văn Ngọc dùng một con dao ngăn lại, hắn mất kiên nhẫn mà nhìn Tô Văn Ngọc, gương mặt đầy vẻ bực tức.
Khi ánh mắt hai người đụng nhau, hình như có tia lửa bắn ra.
Cuối cùng, bọn họ vẫn đi ra ngoài.
Nhan Như Tinh nằm trên giường nghe tiếng cửa đóng lại, bực bội gãi đầu
Nhân vật npc này, tình cảm đúng là quá chân thực.
giống như Tô Văn Ngọc, mới có mấy ngày thôi cô đã quen có với sự tồn tại của hắn.
Không được, không thể, anh ta là npc.
Nhan Như Tinh mặc niệm mấy lần, thành công đem tia lửa vừa bùng lên trong lòng cô dập tắt.
Quan trọng nhất bây giờ, là nhanh chóng tìm hiểu xem những đối tượng khác có gì bất thường không.
6 giờ tối.
Ba nhóm người bị phạt đã trở lại.
Không ổn là, trò chơi lại tiếp tục có người xin rút lui, lần này là Chu Gia.
Cô ấy không bị đạo diễn thông báo đi đến thiên đường giống Vương Thành Ý, mà là trực tiếp tuyên bố tử vong.
Trần Chanh ở trong diễn đàn của người chơi giải thích:" Ba người chúng tôi không ở cùng nhóm với nhau, Chu Gia được phân đến nhóm của người cá. Về sau tôi nghe nhân viên của công viên hải dương nói, lúc cô ấy muốn đẩy chồng, không biết vì sao, lại tự ngã vào chỗ của người cá, cuối cùng không dậy được.
Lời nói của Trần Chanh, khiến cho mọi người trong diễn đàn người chơi sợ hãi.
Không có gì đáng sợ hơn so với trực tiếp đối diện với cái chết. Đặc biệt là trong tình huống như thế này, lúc đầu có Vương Thành Ý, người có giá trị tình yêu cao trước khi đến thiên đường, bây giờ lại có Chu Gia, người có lòng dạ hiểm độc, hai ngày liên tục giảm giá trị tình yêu đến thấp hơn mức quy định bị trừng phạt đến chết.
Ai cũng không biết bản thân mình sẽ bước vào cái hố nào.
Bởi vì thế mà Lưu Việt, người đã cố gắng sống sót với giá trị tình yêu cao tới 80 của nhóm thứ tám, liền trở nên nổi bật.
Trong một khoảng thời gian ngắn, ngay cả Nhan Như Tinh cũng không thể so sánh với sự nổi tiếng của anh ta trong nhóm người chơi.
Tuy nhiên anh ta cũng không tiết lộ quá nhiều thông tin. Chỉ nói, cần phải theo dõi họ.
Theo dõi họ?
Nhan Như Tinh đột nhiên nhớ ra, khi đi vào phó bản, phó bản đã gợi ý cho cô rằng đây là phó bản theo hình thức "Diễn xuất"!
Diễn xuất.... Diễn vai ai? Diễn vai các cô, hay diễn thân phận mà hệ thống an bài cho bọn họ?
Nhan Như Tinh vừa nghĩ ra một ý tưởng, liền không nhịn được mà trò chuyện riêng với đạo diễn từ nhóm vợ chồng mẫu mực.
"Đạo diễn, anh có ở đấy không?"
Từ sau khi được Nhan Như Tinh khen ngợi, đạo diễn thực sự cảm thấy tình cảm của mình và vợ anh, Hồng Hồng, là tình yêu đẹp nhất thế gian.
Kết quả là trong hai ngày vừa rồi, tình cảm của anh ta với vợ ngày càng trở nên tốt hơn.
Anh ta nghĩ rằng, tất cả những điều này đều là công lao của Ngôn Thanh. Chính vì vậy, ngay khi có tin nhắn của Ngôn Thanh, anh ấy ngay lập tức trả lời 'Vâng'.
"Ngôn Thanh: Có thể cho tôi xem video trực tiếp của vợ chồng Vương Thành Ý trước khi đến thiên đường không?"
"Là như thế này, tôi rất có hứng thú với thiên đường."
"Đạo diễn: Tôi có thể cho cô xem video, nhưng mà Yến Thanh cô nương cô đã chọn được người chồng ưng ý ở thiên đường rồi sao?"
Nhan Như Tinh giật mình trả lời: "cũng gần như vậy."
"Đạo diễn: Thật ra thiên đường, là nơi dành cho các cặp vợ chồng đang có mối quan hệ rạn nứt nhưng vẫn ở trong phạm vi có thể hàn gắn được. Những cặp vợ chồng thế này đến thiên đường, sau khi trở lại họ sẽ yêu thương nhau hơn, chỉ là sẽ có chút di chứng nhỏ. Nhưng cũng không phải vấn đề lớn, nếu như cô có thể tiếp nhận, tôi sẽ giúp cô làm đơn.
Đạo diễn cảm thấy họ đều là người cùng một phe, tin tức này cũng không có gì phải che giấu, cho nên đơn giản nói với nàng một chút.
"Di chứng gì?" Nhìn thấy di chứng, mí mắt Nhan Như Tinh giật giật, cho rằng chính là cái đó.
"Có thể là mất trí nhớ ở mức độ khác nhau, tính tình thay đổi. Đều là chuyện nhỏ nhặt, vấn đề nhỏ này làm sao so với việc có một người chồng (vợ) yêu mình hết lòng."
"Thật sao? Như vậy xem ra, Thiên đường thật là một nơi tốt để đi phải không? Chỉ là không biết, thiên đường ở nơi nào?"
"Khách sạn vợ chồng mẫu mực có một thiết bị có thể đi đến thiên đường, chỉ cần cô đăng ký, sẽ có người đưa cô đến đó."
Thiết bị?
"Vợ chồng Vương Thành Ý, là vợ anh ta đăng ký phải không?" Nhan Như Tinh nhớ đến người phụ nữ kia, một người phụ nữ với thân hình cường tráng, tràn đầy cơ bắp trông dữ dằn.
"Đúng vậy, cô ấy lúc ấy nói không hài lòng với chồng mình, cảm thấy chồng không yêu mình nữa, nên đã xin đi thiên đường để cải tạo chồng
"Cải tạo?" Nhan Như Tinh bắt được từ chỗ anh ta nói lỡ.
"Khụ, không phải. Đều là do bọn họ. Họ luôn đem chức năng của thiên đường là giúp mọi người tìm được người chồng(vợ) ưng ý nói thành"Cải tạo"
"Dù nói vậy cũng đúng, nhưng mục đích ban đầu của Thiên đường là mang đến cho các cặp đôi những kỷ niệm và trải nghiệm hoàn hảo nhất, đồng thời nỗ lực để các cặp đôi không còn cảm thấy buồn phiền vì thời gian và sự rạn nứt của mối quan hệ."
"Đây là do quốc vương của vương quốc tình yêu chúng tôi nghiên cứu ra để giảm tỷ lệ góa phụ. Kể từ khi thành lập Thiên đường này, tỷ lệ goá phụ của đảo Thiên đường chúng tôi đã giảm ba phần trăm."
Đạo diễn tự hào nói.
"Điều đáng tiếc là thiết bị để đi đến thiên đường quá ít, không đủ để cho mỗi người trên đảo đều có thể sử dụng. Nếu không, chỉ số hạnh phúc của người dân trên đảo sẽ còn cao hơn nữa trong tương lai."
Khoé miệng Nhan Như Tinh giật giật, cười không thành tiếng. Cô dứt khoát không cười nữa, nói thẳng: "Có thể cho ta xem thiết bị đi đến thiên đường không?"
"Bình thường thì không được phép. Một trong những yêu cầu đối với một cặp vợ chồng kiểu mẫu để có thể đến Thiên đường là giá trị tình yêu phải đạt 80 điểm. Người chồng hiện tại của bạn vẫn chưa quyết định, còn bạn thì không..."
"Đạo diễn, đội trưởng nói thị trưởng trong cuộc họp ngày hôm qua khen ngợi tôi, tôi rất vui."
"Đi đi! Bây giờ tôi sẽ sắp xếp người, xếp hàng giúp cô." Đạo diễn làm ra quyết định cuối cùng, hoàn toàn quên mất lời mình vừa nói.
"Cảm ơn đạo diễn, đạo diễn anh thật tốt bụng."
Đạo diễn cười đáp lại.
Sau khi kết thúc cuộc gọi với đạo diễn, Nhan Như Tinh nghĩ lại về điều đó và gửi cho Lưu Việt một tin nhắn.
"Hôm nay sau khi kết thúc công khai giá trị tình yêu, có ai nói với anh rằng họ sẽ trao cho anh phần thưởng không?"
Hôm nay chắc chắn là ngày tuyệt vời nhất trong cuộc đời Lưu Việt.
Trong thế giới thực, vì ngoại hình bình thường của mình, không nói anh ấy nhận được nhiều ít sự phân biệt đối xử, ngay cả khi trở thành người chơi, sự phân biệt về ngoại hình này vẫn luôn bám theo anh ta đến mọi nơi.
Cho đến khi đến thế giới này, anh ta chưa bao giờ nghĩ rằng mình có thể sống một cuộc sống còn tốt hơn cả trong giấc mơ như thế này.
Ở nơi đây, anh ta không chỉ có một người vợ xinh đẹp và đáng yêu. Ngay cả tiến triển của nhiệm vụ cũng nhanh chóng hơn những người chơi khác. Dù không biết nguyên nhân là gì, nhưng điều đó không ngăn được niềm vui của anh.
Anh ta tin rằng chỉ cần anh ta tiếp tục như thế này, điểm số của anh ta tuyệt đối sẽ cao hơn những người khác.
Vì vậy, sau khi kết quả ngày hôm nay được công bố, anh ta lần lượt bỏ qua những tin tức thăm dò được những người chơi khác gửi đến.
Ngay cả khi nghe tin Chu Gia chết, anh ta cũng chỉ bất ngờ vài giây.
Dù sao, anh ta cũng không thân với Chu Gia, với lại, cái chết là bình thường trong phó bản.
lúc anh ta vừa mới tắm xong, đang chuẩn bị bắt đầu lên kế hoạch tối nay "biểu diễn", liền nhìn thấy trong màn hình điện thoại đặt ở đại sảnh sáng lên vài giây.
Anh ta cầm lên xem thì thấy là tin nhắn từ Nhan Như Tinh.
Anh ta đối với cô gái này luôn rất tò mò, luôn cảm thấy hình như cô biết những manh mối mà người khác không biết.
Hắn đối nữ nhân này rất tò mò, tổng cảm thấy nàng giống như biết người khác không biết manh mối.
Vì vậy khi nhìn thấy tin nhắn cô gửi cho mình, Lưu Việt cau mày đáp lại hai chữ
"Không có"
"Được, hãy chú ý đến từng lời mà vợ anh nói, đừng tùy tiện đáp ứng yêu cầu của cô ấy."
Nhan Như Tinh không nói quá nhiều, dù sao thì kết cục của Vương Thành Ý vẫn còn ở đây, cô tin rằng chỉ cần anh ta không ngu ngốc, anh ta sẽ tràn đầy cảnh giác đối với Thiên đường.
Nhan Như Tinh cho rằng với lời cảnh cáo của mình, Lưu Việt cũng sẽ không xảy ra chuyện gì.
Không ngờ rằng, chỉ mới vài phút trôi qua, lại có người chơi rút lui khỏi trò chơi, thoạt nhìn, kia không phải Lưu Việt sao?
Lúc này Nhan Như Tinh không còn gì để nói.
Lại nhìn vào trong diễn đàn của nhóm vợ chồng mẫu mực.
Những lời nói quen thuộc của đạo diễn lại xuất hiện, điểm khác biệt là người đến Thiên đường lần này lại trở thành Lưu Việt.
Nhan Như Tinh không kìm được, nói chuyện riêng cùng đạo diễn.
"là ai đăng ký cho Lưu Việt?"
"Ngôn Thanh, cô không nên sốt ruột, đợi bọn họ bình phục, tôi sẽ lập tức sắp xếp cho cô đến đấy."
"Bọn họ a? Lưu Việt đăng ký."
Nhan như tinh: "???"
"Có video trực tiếp không?"
"Có, để tôi gửi cho cô. Sao vậy? Cô không tin tôi sao?
"Không, tôi chỉ muốn biết họ yêu nhau như thế nào."
"Họ thực sự rất yêu nhau, và video đã được gửi cho bạn. (Cười)"
Nhan Như Tinh nhanh chóng mở video đầu tiên và thấy rằng đó là của Vương Thành Ý và vợ anh ta.
Nội dung của video rất rõ ràng, có thể mơ hồ nhìn thấy, nội dung bên trên đúng thật là cảnh phát sóng trực tiếp của vợ chồng Vương Thành Nghị vào đêm hôm kia.
Họ chắc là ở trong một phòng đào tạo được sắp xếp đặc biệt cho họ trong khách sạn tùy theo nghề nghiệp của họ.
Ban đầu, Vương Thành Ý đúng là bị vợ mình xem như bao cát mà đánh. Sau này, có lẽ do bị đánh đau nên Vương Thành Ý không phối hợp, thỉnh thoảng đánh trả.
Người chơi thể lực mạnh hơn npc, rất nhanh liền đến lượt Vương Thành Ý đánh vợ.
Vương Thành Ý dường như đã tích tụ rất nhiều sự tức giận và bất mãn, anh ta đã đấm rất mạnh tay khiến vợ anh ta cuối cùng bị anh ta đánh gục trước khi anh ta dừng lại.
Khi Vương Thành Ý tắm xong bước ra khỏi phòng tắm, vợ anh tỉnh dậy và tức giận hỏi anh: "Anh không còn yêu em nữa sao?"
Vương Thành Ý bị vợ đánh cả buổi trưa lại thêm nửa buổi tối, hắn mới đánh trả thôi, chứ không nói là vui vẻ như thế nào. Bây giờ tôi nghe thấy người vợ được sắp xếp bởi hệ thống trò chơi đặt câu hỏi cho chính mình.
Không thèm suy nghĩ, tuỳ tiện trả lời trực tiếp:"Đúng vậy đấy, ta không yêu ngươi, ngươi còn tiếp tục đánh ta, cẩn thận ta đánh lại."
Khi đó, vợ của Vương Thành Ý đã rất sốc, như thể cô ấy không thể tin rằng anh ta sẽ nói một điều như vậy.
Sau đó, Vương Thành Ý và vợ ra ngoài lúc nửa đêm, và trở lại với nụ cười thoải mái trên khuôn mặt.
Ngày hôm sau, vợ của Vương Thành Ý chuẩn bị cơm nước cho anh, nhẹ nhàng với anh ta: "Vừa rồi đạo diễn nói với tôi là muốn cho chúng ta một điều bất ngờ, lát nữa chúng ta đến đó đi."
Vương Thành Ý không nghi ngờ gì cô ấy.
Anh ta quá tự tin, thậm chí còn cảm thấy 'Bất ngờ 'này là phần thưởng bí mật của khách sạn dành cho các cặp đôi mẫu mực có giá trị tình yêu cao cho nên không nghĩ nhiều mà đi theo vợ ra ngoài.
Khi trở lại lần nữa, anh ta sẽ được biến đổi bởi Thiên đường.
Nhan như tinh xem xong, xoa xoa mặt.
Cô cảm thấy anh ta xứng đáng bị như vậy.
Đến lượt Lưu Việt, ban đầu mọi thứ đều bình thường.
Cô nhìn thấy không bao lâu sau khi Lưu Việt trả lời tin nhắn của cô, thì vợ của anh ta, Hoàng Giai Giai ngại ngùng mặc bộ trang phục hầu gái có tai mèo bước ra từ phòng ngủ.
Lưu Việt tại chỗ hưng phấn nhảy dựng lên.
"Em yêu, em thật dễ thương."
"Em có thể càng dễ thương và yêu bạn nhiều hơn. Anh có muốn trải nghiệm em là người dễ thương hơn và yêu anh nhiều hơn không?" Hoàng Giai Giai cười một cách nghịch ngợm mà nhìn anh ta, còn cầm cái đuôi giả quét llên mặt hắn. Lúc này, Lưu Nguyệt hai mắt thẳng tắp, mặc kệ nàng nói cái gì đều dùng sức gật đầu.
Nhan như tinh:......
Khụ, Lưu Việt thua cũng không oan a!
Nhưng mà, Hoàng Giai Giai vì sao lại làm như vậy?
Kim Hoa vợ của Vương Thành Ý là vì Vương Thành Ý nói không yêu cô nữa, vậy lý do của cô là gì?
Nhan Như Tinh không hiểu, cảm thấy chính mình đã bỏ qua cái gì đó quan trọng.
Không thể hiểu được, cô nhìn nhóm người chơi đã trở nên sôi nổi vì tai nạn của Lưu Việt.
"Trần Chanh: Chuyện gì xảy ra? Chuyện gì xảy ra? Tại sao Lưu Việt lại đột nhiên đi Thiên đường?"
"Điền Điềm: Tôi luôn cảm thấy mình đã bỏ sót một manh mối quan trọng nào đó, chỉ là không nhớ ra thôi, còn anh thì sao?"
"Tiền Minh Xuyên: Có phải chỉ cần giá trị tình yêu đạt tới 80, người đều sẽ đi đến Thiên đường sao?"
"Minh châu: Có thể, Vương Thành Ý trước khi đi Thiên đường, giá trị tình yêu của anh ta cũng là 80."
"Vương Lâu Thiên: Ngôn thanh, sáng nay Anh Đào gọi cầu cứu cô, sao cô không trả lời? Cô không biết lúc đó Anh Đào nguy hiểm như thế nào sao?"
← Ch. 040 | Ch. 042 → |