← Ch.020 | Ch.022 → |
Nhan Như Tinh thấy Tần Sở cuối cùng không tiếp tục truy hỏi nữa, dường như đã từ bỏ.
Lúc này cô mới hài lòng thu hồi tin nhắn, nhìn về phía các đạo cụ khác.
Trong đó [Vé đi thẳng lên chuyến tàu Thiên Khởi], là tấm vé đi đến các khu trò chơi đặc biệt khác.
Chiều không gian của trò chơi thiên đường, dựa theo thực lực tổng hợp, cùng với quy mô phát triển để phân chia địa bàn tài nguyên của khu trò chơi đặc biệt.
Giống như cấp bậc người chơi, chiều không gian của trò chơi thiên đường có năm khu vực lớn, mỗi khu vực lớn lại có 100 khu vực trò chơi đặc biệt.
Bắt đầu bằng chữ A001 và kết thúc ở E100.
Nhưng đó vẫn chưa phải là kết thúc thực sự.
Bởi vì hằng năm chiều không gian của trò chơi thiên đường đều xâm nhập vào vị diện thế giới mới, một khi thế giới mới thăng cấp thành khu trò chơi đặc biệt mới thì cũng có nghĩa là khu trò chơi đặc biệt ban đầu bị đào thải, trở thành tài nguyên phó bản, làm phần thưởng cho các khu trò chơi đặc biệt mới.
Nhan Như Tinh hiện nay đang ở khu E043, chính là một khu được thành lập dựa trên sự đào thải của khu E043 cũ.
Về phần người chơi và người dân bản địa của khu E043 cũ bị đào thải, nghe nói bởi vì không có hộ khẩu hợp lệ nên giờ phải sống rải rác đến các khu vực khác.
Đúng thế.
Người chơi cũng có hộ khẩu không hợp lệ.
Nói một cách thẳng thắn thì họ chính là những người có gia đình bị đào thải khỏi nơi này, không có chỗ nào có thể đi, bị gạch bỏ số hiệu trở thành những hộ gia đình có hộ khẩu không hợp lệ. Không thể vào phó bản, chỉ có thể dựa vào người chơi hoặc phó bản của trò chơi làm công việc đen để kiếm tiền sinh hoạt.
Mỗi khu đều có rất nhiều loại người như thế này.
Bởi vậy cho dù không vì mình, những người cầm đầu thế lực của mỗi khu trò chơi đặc biệt đều cấm tiêu hao nội bộ. Trừ một số ít người chơi có tên màu hồng thấy mình sống không dễ chịu, cũng không để cho người khác sống tốt.
Có thể nói tiếng xấu của người chơi có tên màu hồng ở các khu vực khác nhau đều vô cùng nổi danh.
Chẳng quá tấm vé đi thẳng này không giống với những tấm vé thông thường khác, thậm chí nó còn đáng giá hơn cả vé truyền thống cửa vào không gian.
Vé tàu quỹ đạo phổ thông chỉ bán ở khu E, đoàn tàu cũng chỉ đi lại ở khu E mà thôi.
Vé truyền thống cửa vào không gian nằm trên cơ sở quỹ đạo, mở một bộ phận truyền tống đến khu trò chơi đặc biệt không bao gồm khu A.
Người có được tấm vé thông hành này, thì vô cùng mạnh.
Với nó, bạn có thể đi đến bất cứ nơi nào bạn muốn trong năm khu vực này.
Cho dù được xưng là địa bàn riêng của người chơi cấp X, người bình thường không thể tự tiện xông vào khu A, cũng có thể xông vào một lần.
Người chơi cấp X, người chơi cấp S, chỉ tồn tại trong truyền thuyết.
Có người nói rằng, một khi trở thành người chơi cấp X, có thể thoát khỏi sự khống chế của trò chơi.
Nhưng đến nay vẫn chưa có người chơi cấp X nào xuất hiện, chỉ nghe nói bọn họ thật sự không cần vào phó bản hàng tháng.
Nhan Như Tinh cầm lấy vé thông hành, nghĩ rằng chắc hẳn có thể bán nó lấy được không ít tiền thiên đường.
Tiếp theo là "Vé vào cửa phó bản chuyến tàu Vân Tiêu", cái này cũng không có gì đáng nói. Một cái phó bản cấp E, thời gian mở là hai tuần sau.
Ngược lại "Thẻ thành viên của Bộ phận Vận tải thuộc Tập đoàn Oasis" khiến Nhan Như Tinh cảm thấy có chút hứng thú.
Dùng chức năng giám định kèm theo của hệ thống giám định lại, phát hiện thẻ thành viên này, có thể cho cô hưởng thụ ưu đãi giảm giá 80% của tất cả các ngành công nghiệp thuộc Tập đoàn Oasis.
Cũng coi như giúp cô tiết kiệm được chút tiền.
Năm hộp bí ẩn, hệ thống quản lý đã kiểm tra qua, tạm thời không có đồ tốt, Nhan Như Tinh không mở ra.
Còn lại một điểm thăng cấp đặc tính kỹ năng, Nhan Như Tinh nghĩ tới nghĩ lui, đem kỹ năng chủ động duy nhất của cô thăng lên.
Vì vậy, thời gian cooldown* của kỹ năng "Phục Hồi Cực Hạn" giảm hai giờ.
*Thời gian chờ kỹ năng bị đóng băng hồi phục
Lúc đầu là 24 giờ, bây giờ đã trở thành 22 giờ.
Thành thật mà nói, có chút vô dụng.
Cuối cùng thu hoạch lớn nhất là phó bản này.
"Thuốc tiến hóa loại 3"
Cô có lý do để tin chắc rằng, sở dĩ một người chơi cấp D như Trì Niên ở phó bản này, là hướng về phía viên thuốc mà tới.
Nhan Như Tinh lấy nó ra ngoài.
Khác với thuốc tiến hóa loại 1 mà cô từng dùng, màu sắc của thuốc tiến hóa loại 3 nhạt hơn một chút.
Màu hồng nhạt, kết cấu cát chảy, nhẹ nhàng dao động, giống như là một dải ngân hà màu hồng rực rỡ mê người.
[Một loại năng lượng được chiết xuất từ trong tế bào kém chất lượng của một sinh vật nào đó, có thể tinh luyện dùng]
Đoạn chữ viết này đột ngột xuất hiện, Nhan Như Tinh thấy mãi đã thành thói quen.
Điều khiến cho cô cảm thấy kinh ngạc chính là đoạn chữ viết này đối với phần mô tả của thuốc tiến hóa loại 3 chênh lệch rất xa so với thuốc tiến hóa loại 1
Cô chỉ nhớ mang máng, giám định lúc trước của thuốc tiến hóa loại 1 được mô tả là: một loại chất thải được chiết xuất từ một loại sinh vật nào đó, có thể tinh luyện năng lượng dưới 005, không khuyến khích tinh luyện.
Khó trách một số người trên diễn đàn nói rằng thuốc tiến hóa loại 3 an toàn hơn.
Sau khi tinh luyện được thuốc tiến hóa loại 3, chất lỏng vốn gần 5l chỉ còn lại một phần nhỏ màu đỏ to bằng móng tay ở bên trong chất lỏng màu vàng óng.
Nhưng so với lần trước giọt nước to bằng hạt đậu nành này mạnh hơn.
Nhìn một lúc, Nhan Như Tinh lấy giọt nước tiến hóa cho vào trong miệng.
Giống như lần trước, nó không có vị gì cả. Vừa tiến vào trong cơ thể thì đã bị hấp thu.
Nhan Như Tinh cho rằng lần này vẫn yên bình như lần trước. Đột nhiên, từ sâu trong thân thể, một luồng đau đớn không cách nào diễn tả được bao trùm lấy toàn bộ cơ thể cô.
Nhất là hai chân hoàn toàn không còn cảm giác, giờ phút này phảng phất như có vô số con côn trùng đang xé rách da thịt của cô để chui vào tận trong xương tủy. Nhưng đến nửa chừng, lại có một năng lượng ấm áp tiến vào, giảm bớt phần đau đớn này.
Nhan Như Tinh dần dần không còn cảm thấy đau đớn nữa, kỹ năng chủ động "Hồi Phục Cực Hạn" của cô bỗng dưng sáng lên.
"Tí tách tí tách"
Không biết qua bao lâu, trong gian phòng tối ôm, đột nhiên có thêm một tia ảo ảnh màu đỏ quỷ mị.
Khi tia ảo ảnh màu đỏ nhìn thấy Nhan Như Tinh ngồi không nhúc nhích trong phòng khách, trực tiếp nhẹ nhàng bay qua.
Ngay lúc nó bay gần sát đến cơ thể của Nhan Như Tinh, cùng cô hòa làm một thể. Một tia ánh sáng màu đỏ từ cổ tay Nhan Như Tinh bay ra, tấn công ảo ảnh màu đỏ.
Ảo ảnh màu đỏ bị ánh sáng màu đỏ ngăn lại, không kịp cầu xin tha thứ, bóng dáng vặn vẹo thành một làn khói đỏ, lung la lung lay bị hút vào chuỗi ngọc trai màu đỏ.
Sau khi chuỗi ngọc trai màu đỏ làm những việc này xong, lại trở nên ảm đạm.
Mấy phút nữa trôi qua.
Ngón tay Nhan Như Tinh đặt trên tay vịn xe lăn giật giật.
Ngay sau đó, cô mờ mịt mở mắt ra. Cũng may rất nhanh, cô đã tỉnh táo.
Chỉ là... Nhan Như Tinh cảm nhận một chút, chần chờ cúi đầu quan sát chân của mình, thử đá về phía trước một cái.
Được rồi?
Vẻ mặt Nhan Như Tinh mừng rỡ, khống chế cơ thể trực tiếp đứng lên.
Nhưng mà bởi vì hai chân của cô đã không hoạt động trong một thời gian dài nên có chút cứng nhắc. Hai chân mềm nhũn, thiếu chút nữa ngã nhào ra đất.
Cô ngồi trở lại xe lăn xoa bóp một lúc. Lần này, cô quyết định sẽ làm từ từ, trước tiên làm một số động tác giúp phục hồi.
Một tiếng sau.
Cuối cùng Nhan Như Tinh cũng đứng lên.
Lần này thời gian đứng của cô tương đối dài, còn đi được vài bước.
Ngay tại lúc trong lòng cô cảm thấy vô cùng hưng phấn đi tới đi lui ở trong phòng, chuông điện thoại di động dồn dập vang lên.
Nhan Như Tinh lấy điện thoại di động ra xem, là một dãy số lạ, quyết đoán từ chối không nghe máy.
Ai ngờ đối phương kiên nhẫn, lại gọi tới.
Lặp đi lặp lại ba lần, Nhan Như Tinh không nhịn được đành phải nghe máy.
"A lô? Xin chào, là cô Nhan sao? Tôi là bác sĩ Lý, bác sĩ phụ trách chính của cô. Vừa rồi chúng ta ở trung tâm cứu trợ người tàn tật biết được tình huống của cô, cảm thấy chân của cô còn có khả năng cứu được. Nếu cô rảnh có thể đến bệnh viện một chuyến để kiểm tra lại được không?"
Nhan Như Tinh: "Anh gọi nhầm rồi, chân của tôi rất tốt."
Nói xong, cô quyết đoán cúp điện thoại.
Ai ngờ không tới hai giây sau, đối phương lại gọi tới.
"Tôi không có gọi sai mà, sáng sớm hôm qua chúng ta còn gặp nhau ở bệnh viện."
"Đó không phải là tôi, đừng gọi nữa. Nếu không tin tôi quay video cho anh xem." Nhan Như Tinh nói, quay lại video cảnh nửa người dưới của mình bước đi gửi qua, kiêu ngạo nói: "Nhìn xem! Tôi có thể đi lại, chân của tôi rất tốt!"
Bác sĩ Lý:...
Anh ta nhìn người đang đứng bên cạnh mình nhìn mình chằm chằm một cái, dưới sự thúc giục của đối phương, hỏi: "Tôi nhớ trên hồ sơ cá nhân của cô có viết cô đang trong tiểu khu hạnh phúc cũ, bây giờ cô vẫn còn ở đó sao?"
Nhan Như Tinh vốn đang đang cao hứng vì hai chân cô có thể đứng thẳng lên Nhan Như Tinh nghe thấy vậy, lập tức trở nên cảnh giác.
"Không phải, anh có việc gì sao?"
Bác sĩ Lý: "Gần đây bệnh viện của chúng tôi có tổ chức một hoạt động thăm hỏi, cho nên đến lúc đó có thể tôi sẽ tới thăm hỏi nhà cô, có thể nhờ cô phối hợp một chút được không?"
"Tôi đã nói anh nhận nhầm người rồi, tôi không phải là bệnh nhân của anh. Đừng tiếp tục gọi điện thoại cho tôi nữa!" "Tút tút —— "
Bác sĩ Lý nhấc mắt kính, lực bất tòng tâm nhìn Phương Triển.
Phương Triển nhức đầu xua xua tay: "Làm phiền rồi."
Ra khỏi bệnh viện, Phương Triển nhận được được điện thoại của tiến sĩ Vương, anh không cảm thấy có chút nào ngoài ý muốn.
"Đây là sao?"
"Không xác định." Phương Triển xoa bóp mũi, mỏi mệt nói: "Đối phương không phối hợp, anh hỏi lại anh ta thử một chút, có ảnh chụp có thể phân biệt thân phận gì đó hay không? Hay là một cái tên cụ thể?"
"Không có, ai da, không phải anh ta đã chỉ cho phương hướng sao? Cậu cứ theo cái hướng kia tìm không phải là được rồi sao." Tiến sĩ Vương an ủi anh ta.
Trên thực tế Nguyễn Trì vừa nói với anh ta được mấy câu, sau đó không bao lâu sắc mặt thay đổi vội vã rời đi.
"Anh biết cậu ta chỉ cái hướng kia là cái hướng nào sao?" Nói đến chuyện này, trong lòng Phương Triển vô cùng uất ức.
"Chỗ nào?"
"Khu thành cũ!" Phương Triển nghiến răng nghiến lợi nói, "Rất có thể là ở tiểu khu hạnh phúc."
"Ồ? Chắc không phải cậu đang nói đến khu vực không người quản lí bị đám người từ khu vực đào thải chiếm cứ đâu nhỉ?"
"Anh nói thử xem!" Phương Triển tức giận liếc mắt, "Nếu thật sự là chỗ đó, một mình tôi không giải quyết được."
"Cậu đi tìm Tôn Long, không phải người quản lí mảnh đất đó là anh ta hay sao?" Tiến sĩ Vương đề nghị.
"Anh đổi một người khác đi, tôi cùng anh ta không hợp nhau." Phương Triển ngáp một cái, "Hơn nữa tôi cũng mệt mỏi."
"Một món đạo cụ cấp D, có thể phối hợp với đặc tính kỹ năng của cậu."
Phương Triển vừa lộ ra vẻ mặt khinh thường, lại thấy chần chừ.
"Không phải cậu muốn biết người đàn ông kia có thân phận gì sao? Chỉ cần cậu giúp tôi tìm được bạn gái của Nguyễn Trì, tôi sẽ nói cho cậu biết."
Phương Triển: "Chốt đơn."
——
Sau khi tắt điện thoại, trong lòng Nhan Như Tinh cảm thấy có chút khác thường.
Chỉ là hai chân đã khôi phục liền xóa tan sự bất an này.
Đến khi cô mở bảng thông số của người chơi trong trò chơi ra, số liệu mới đã được thay đổi.
[ Tên người chơi: Nhan Như Tinh
Loại hình: Người chơi có tên màu trắng
Số hiệu: e04301919x
Đẳng cấp: E (Người chơi đạt được hai lần đánh giá từ cấp "S" trở lên có thể thăng cấp, hoặc vượt qua bốn phó bản cấp E trở lên)
Tỉ lệ tiến hóa: 01
Tỉ lệ dị hoá: 01
Chú thích: Tỉ lệ dị hoá nguy hiểm gấp 50 lần các loại tiến hóa khác
Đã có được đặc tính kỹ năng:
1 Hồi Phục Cực Hạn (cấp 1)
2 Thoát Chết Trong Gang Tấc (bị động)
3 Tình Yêu Của Quỷ (bị động)
Thuốc: Không
Đạo cụ: Hộp đạo cụ bí ẩn x5, Chiếc bình đựng đầy hoa tươi x1, Chuỗi ngọc trai đỏ x1, Bức thư tình của trưởng tàu x1, Vé đi thẳng lên chuyến tàu Thiên Khởi x1, Vé vào cửa phó bản chuyến tàu Vân Tiêu x1, vé vào cửa thành phố không có màn đêm D507 x1, Thẻ thành viên của Bộ phận Vận tải thuộc Tập đoàn Oasis x1
Tiền thiên đường: 300
Tiền giấy màu xanh: 46500]
[ Thời gian nghỉ ngơi còn lại: 160: 46: 57]
Không nghĩ tới lần dùng thuốc này của cô mất hơn 7 giờ.
Chẳng trách ngày nào cô cũng đen.
Nhìn lại thời gian, đã 8 giờ rưỡi.
Đói bụng.
Từ phó bản ra, đã hai bữa cô không ăn cơm.
Nhan Như Tinh sờ sờ bụng, đột nhiên nhớ đến Nguyễn Trì. Đây là bạn trai ở thế giới thứ nhất của cô, mỗi lần không cần đợi cô phải mở miệng, cũng đều chăm sóc cô rất chu đái.
Đừng nói tới chuyện để cô phải đói bụng.
Nhan Như Tinh buồn phiền trong mấy giây, lấy điện thoại di động ra, chuẩn bị gọi thức ăn ngoài.
Cô nhớ rằng thức ăn ở thế giới này rất ngon và phong phú, đặc biệt là thức ăn ngoài, các món ăn vô cùng đa dạng.
Nhưng mà, ai có thể nói cho cô biết, vì sao không có ai chịu nhận đơn đến tiểu khu của cô chứ?
Thậm chí ngay cả thương gia cũng không lên đơn.
Chẳng lẽ tên tuổi của khu người dị chủng bị đào thải lại khủng bố như vậy sao?
Nhan Như Tinh thở dài rời khỏi ứng dụng đặt thức ăn ngoài. Đột nhiên, cô nghĩ đến Tiểu Thái quét dọn vệ sinh cho cô. Cuối cùng đói đến mức không chịu được, Nhan Như Tinh đành phải đăng nhập Wechat, gửi đi một tin nhắn.
"Là chỗ này sao?"
Tiểu Thái: "Là ở đây, xin hỏi ngài cần phục vụ gì? 1 Cùng trò chuyện, 2 Việc nội trợ, 3 Dỗ em bé, 4 Dạy con, 5 Chơi game, 6 Gửi tiền ngân hàng, cái gì cũng đều làm được "
Lần trước Nhan Như Tinh chỉ nghe được một ít, không nghĩ tới nghiệp vụ của cậu ta lại rất phong phú.
Nhan Như Tinh: "2 Biết làm cơm không?"
Tiểu Thái: "Tất nhiên là biết rồi, xin hỏi ngài thích ăn sống hay là nửa sống nửa chín, hay là chín hoàn toàn?"
"Miễn là ăn ngon thì kiểu nào cũng được."
Tiểu Thái: "Được rồi, ngài là tự chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn hay là tôi tự mang đến nhà ngài? Là như vậy, nếu như tôi mang đến, khả năng sẽ thu phí ngài cao hơn một chút. Nếu điều kiện kinh tế của ngài không cho phép, thì tôi đề nghị ngài nên tự chuẩn bị ạ. Miễn cho giao dịch không thành công, làm tổn hại đến mối quan hệ của đôi bên, ngài nói đúng không?"
Nghe cậu ta nói như vậy, Nhan Như Tinh lại cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, bèn hỏi: "Vì sao lại nói nếu cậu mang nguyên liệu nấu ăn đến thì sẽ đắt hơn?"
Tiểu Thái: "Nghe ngài nói kìa, người quang minh chính đại không nói chuyện mờ ám, gần đây bên ngoài có bao nhiêu nguy hiểm ngài không biết nào? Tôi đi ra ngoài mua nguyên liệu nấu ăn, là phải chịu nguy hiểm tính mạng. Hơn nữa, nguyên liệu nấu ăn ngài muốn không dễ tìm, gần nhất tiếng gió có chút gấp, mới làm được một bộ như vậy."
Tiểu Thái: "Là cô sao, tôi sẽ đi!"
Tiểu Thái: "Thật có lỗi, cô cần tôi nấu cơm cho cô đúng không? Nguyên liệu nấu ăn tôi có thể mang, không có vấn đề gì cả, tôi lập tức sẽ tới ngay đây."
Nhan Như Tinh vừa định hỏi cậu ta xem đằng sau cái câu mà cậu ta chưa đánh xong là cái gì, lại phát hiện ảnh chân dung của cậu ta đã biến thành màu xám.
Tầm ba đến năm phút sau, Tiểu Thái đến.
Nhan Như Tinh mở cửa, phát hiện cậu ta đang theo dõi cửa phòng 602 ở phía đối diện.
"Sao thế?" Nhan Như Tinh nhìn thấy thế liền một câu.
"Không có gì." Nhỏ Thái cầm túi bóng màu đen ở bên chân lên, cười cười bước vào phòng.
Nhan Như Tinh phát hiện trên mặt cậu ta còn đeo khẩu trang, khi vào phòng cũng không nhìn bốn phía xung quanh mà đi thẳng đến phòng bếp, cô đối với biểu hiện của cậu ta cảm thấy hài lòng.
"Buổi tối thì nên ăn đồ ăn đơn giản một chút, cô cảm thấy thế nào?" Tiểu Thái đứng tại trong phòng bếp, loay hoay cái nồi. Cậu ta vừa đưa lưng về phía Nhan Như Tinh vừa nói.
"Có thể." Nhan Như Tinh chỉ phụ trách ăn thôi còn những cái khác thì cô mặc kệ.
"Vậy tôi sẽ xào cho cô mấy đĩa thức ăn, sau đó thì trộn cho cô một bát mì tương đen, cô thấy được chứ?" Tiểu Thái quay đầu lại, nhìn về phía Nhan Như Tinh.
Vừa nhìn, anh ta kinh ngạc phát hiện ra, nói: "Chân của cô hồi phục rồi sao?"
Nhan Như Tinh nhịn sự đắc ý trong lòng xuống, ngoài mặt cẩn thận gật gật đầu, bình thản nói: "Cũng khá tốt, may là không có nhiều bệnh tật."
"Thế là tốt rồi." Tiểu Thái chăm chú nhìn vào chân của cô, sau đó thu hồi ánh mắt, thật lòng nói một tiếng chúc mừng, "Chúc mừng, cô có bận không? Nếu không bận, tôi hầm thêm canh sườn cho cô nhé? "
"Được thôi." Nhan Như Tiều không nhịn được nữa, vẻ mặt tươi cười mừng rỡ.
"Vậy cô đợi một lát nữa, tôi xuống dưới mua chút sườn rồi quay lại." Nói xong, Tiểu Thái lập tức đi ra ngoài.
Chỉ chốc lát sau, cậu ta cầm hai miếng xương sườn vẫn còn đang nhỏ máu trở về.
Tuy rằng Nhan Như tinh cảm thấy tò mò buổi tối như thế này cậu ta lấy được xương sườn còn mới ở đâu ra, hơn nữa tốc độ còn nhanh như vậy. Nhưng cô có nguyên tắc của mình, không nên hỏi thì không hỏi, ăn vào trong miệng mới là thật, quan tâm nó từ đâu tới làm gì.
Dù sao cô đã trả tiền, chỉ cần hưởng thụ là được.
Bữa tối được chuẩn bị xong vào lúc 9:30, ba món ăn, một món canh, một bát mì.
Nhan Như Tinh ăn hết sạch, một miếng cũng không còn.
Tiểu Thái đứng ở một bên chờ rửa chén thu dọn đồ dùng thấy vậy cười híp mắt.
"Hết bao nhiêu tiền!" Nhan Như Tinh vỗ tay lên bàn, thỏa mãn nói.
"Cô còn muốn phần nguyên liệu nấu ăn còn lại không?" Tiểu Thái chỉ vào túi bóng mà cậu ta mang theo ở trong nhà bếp.
Bên trong còn lại một cây hành lá, ba củ khoai tây, hai quả cà chua, một quả cà tím, một miếng thịt nạc có kích thước bằng bàn tay.
Nhan Như Tinh nhìn thoáng qua, nói, "Giữ lại đi."
"Nguyên liệu nấu ăn tổng cộng hết 580, cô đừng trách tôi lấy đắt. Cái miếng xương sườn kia, tôi cướp từ chỗ lão Lưu, dù sao cũng phải cho anh ta chút đồ tốt."Tiểu Thái vừa tính sổ, vừa giải thích với cô.
"Ngoài ra còn phí dịch vụ của tôi. Như vậy, tổng cộng cô hết một ngàn." Tiểu Thái sảng khoái nói.
Nhan Như Tinh im lặng.
Sau khi đau lòng tiễn người ra về, cô buồn bực liếc mắt nhìn ví tiền của mình.
Quyết định ngày mai vẫn là cô nên tự học nấu ăn thì hơn.
Nhưng mà đến ngày mai, Nhan Như Tinh đứng ở phòng bếp, cầm dao phay, không biết nên bắt đầu từ đâu.
Quên đi, vẫn là ra ngoài ăn thôi.
Cô nhớ ở tầng dưới có một quán mì ở gần đó.
Nhan Như Tinh sửa soạn một cách qua loa, cầm lấy điện thoại di động đi ra ngoài.
"Tiểu Trí, chào buổi sáng!" Nhan Như Tinh cười cười giơ tay chào hỏi cậu bé ngồi xổm bên cạnh thang máy.
Cậu bé nghe vậy, lập tức đứng lên. Khóe miệng học theo cô cười toe toét.
"Chào buổi sáng chị ơi." Tiểu Trí nhút nhát nói, "Chị đi ăn sáng sao?"
"Mẹ em nấu đồ ăn sáng á, chị có muốn đến nhà em ăn không?
Nhan Như Tinh vừa muốn từ chối, bỗng nhiên, trước mắt xuất hiện mấy dòng chữ.
"Nhiệm vụ ngẫu nhiên cấp E: Đến nhà Tiểu Trí làm khách.
Phần thưởng hoàn thành nhiệm vụ: Rương kho báu màu xanh lá cây x1
Hình phạt nhiệm vụ thất bại: Bị mù trong ba ngày"
"Sao mà làm như thế được, chị đến nhà em ăn cơm, mẹ của em có biết không?" Nhan Như Tinh cười rạng rỡ.
"Biết chứ ạ, chính mẹ em bảo gọi chị đến mà." Tiểu Trí vui vẻ nói.
"Ra thế, nhà em ở tầng mấy vậy?"
"Nhà em ở tầng 3."
Trong lúc nói chuyện, hai người đã vào thang máy, đi lên tầng 3.
"Mẹ ơi, con đưa chị qua rồi này." Tiểu Trí kéo tay Nhan Như Tinh, gọi lớn tiếng, đi về phía phòng 304.
Vừa vào cửa, Nhan Như Tinh cảm nhận được nhiệt độ đã giảm xuống vài độ.
Cánh cửa "Phanh" một tiếng rồi đóng lại.
"Tiểu Trí về rồi sao?" Nội thất bên trong các phòng thì giống nhau, trang trí cũng coi như ấm áp. Một người phụ nữ hiền lành dịu dàng từ phòng bếp đi ra, bên hông đeo một cái tạp dề hoa, cười sờ sờ đầu Tiểu Trí.
Sau đó bà ấy ngẩng đầu nhìn về phía Nhan Như Tinh, vui mừng tiến lên chào đón: "Cháu chắc là chị gái xinh đẹp mà Tiểu Trí nhắc đến nhỉ."
"Lớn lên thật xinh đẹp."
Nhan Như Tinh như có điều suy nghĩ sờ lên khuôn mặt bóng loáng của mình, lộ ra một khuôn mặt tươi cười nhìn về phía người phụ nữa, trả lời: "Cháu cũng cảm thấy như thế."
Trong nháy mắt biểu cảm của người phụ nữ ngưng đọng lại.
Cũng may rất nhanh, cô thân thiết chào hỏi Nhan Như Tinh, "Cháu còn chưa ăn cơm phải không? Ăn cùng nhau nhé?"
Thấy Nhan Như Tinh không từ chối, bà ấy càng cao hứng, chủ động dẫn Nhan Như Tinh đến phòng ăn.
Đi đến phòng ăn, Nhan Như Tinh mới phát hiện, trong phòng thế mà còn có một người đàn ông trung niên.
Xem ra, có lẽ người đàn ông này là cha của Tiểu Trí.
Nhưng khi người phụ nữ nhìn thấy người đàn ông, mặc dù bà ấy che giấu rất tốt, Nhan Như Tinh vẫn phát hiện ra, bà ấy thấy sợ người đàn ông này.
Tiểu Trí cũng vậy.
Thậm chí, Tiểu Trí cũng không dám đi qua, nơm nớp lo sợ trốn sau lưng người phụ nữ.
Nhìn thấy cô, người đàn ông ngẩng đầu lên. Lúc này Nhan Như Tinh phát hiện khuôn mặt của người đàn ông... Hơi lạ một chút.
Không phải là không đẹp, thôi được rồi, đúng là không đẹp thật. Hơi mập, có một cái mũi to, đỏ ngầu, trên khuôn mặt của anh ta, đôi mắt nhỏ và hèn mọn, giống như một nhân vật hoạt hình mũi lớn đi ra từ anime.
Nhan Như Tinh nhíu mày, bởi vì cô không bỏ qua khoảnh khắc khi người đàn ông nhìn thấy cô, trong mắt chợt lóe lên sự vui mừng cùng tham lam.
Nghĩ đến đây là nhiệm vụ đầu tiên mà sau khi Tiểu Sảng rời đi, hệ thống quản lý chân chính phân công nhiệm vụ cho cô. Nhan Như Tinh suy nghĩ hai giây, vừa vặn cũng muốn thử năng lực của kĩ năng bị động "Tình Yêu Của Quy". Vì thế cô bình tĩnh đi qua, kéo ghế bên cạnh bàn ăn ngồi xuống, nhiệt tình gọi người phụ nữ cùng Tiểu Trí: "Nào, hai người mau tới đây ăn cơm đi."
Người phụ nữ:...
Rốt cuộc ai mới là chủ nhân?
Người phụ nữ theo bản năng nhìn thoáng qua người đàn ông, đã thấy người đàn ông nhìn chằm chằm Nhan Như Tinh không chớp mắt. Lập tức cảm thấy tức giận, túm lấy Tiểu Trí ngồi xuống.
Tiểu Trí bị cô ấy kéo thiếu chút nữa là té ngã, trên khuôn mặt tái nhợt có chút ấm ức, nhưng lại không dám nói cái gì.
Chỉ có thể yên lặng đi đến chỗ ngồi bên cạnh Nhan Như Tinh, tự mình trèo lên ghế.
Bàn ăn nhà Tiểu Trí là bàn phổ thông hình chữ nhật, người đàn ông ngồi ở vị trí chính giữa. Bên tay trái của anh ta, vốn là vị trí của người phụ nữ, kết quả bị Nhan Như Tinh chiếm trước, vẻ mặt người phụ nữ thể hiện sự khó chịu, chỉ có thể lòng ngồi ở bên phải.
Ngược lại, người đàn ông lại thấy rất hài lòng với hành động của Nhan Như Tinh, mở miệng nói: "Vị tiểu thư xinh đẹp này, sao trước đây tôi không gặp cháu ở đây nhỉ, có phải cháu là người thuê nhà mới chuyển đến gần đây không?"
Nhan Như Tinh co mũi lại, nhìn người đàn ông, nhíu mày trả lời một nẻo với câu hỏi của người đàn ông: "Chú uống rượu à? "
Người đàn ông sửng sốt, kinh ngạc gật đầu, "Uống, uống một chút."
"Mùi rượu nồng như vậy, mà chú nói chỉ uống một chút?" Nhan Như Tinh trừng mắt, đập bàn một cách bất mãn, nghiêm nghị nói, "Nói đi, rốt cuộc chú đã uống bao nhiêu!"
Dưới sự trách móc của cô, người đàn ông sững sờ nhìn chằm chằm Nhan Như Tinh, thành thật trả lời: "Chỉ có hai lít."
"Hai lít mà còn ít sao?" Nhan Như Tinh ghét bỏ nhìn ông ta, "Sau này buổi sáng không được uống rượu."
Đầu người đàn ông ong ong, theo bản năng gật đầu. Bỗng nhiên anh ta kịp phản ứng lại, trong mắt lấp lóe sự hung ác, vừa định trở mặt cho người phụ nữ thúi tha này nhìn một chút.
Kết quả là...
"Chú có ý kiến?" Đuôi lông mày Nhan Như Tinh giương lên, đôi mắt xinh đẹp sắc bén, làm nổi bật gương mặt xinh đẹp vô cùng ngang ngược càn rỡ của cô, lại mang theo vài phần mị lực độc đáo.
Không thể nói được cảm giác đó là gì, cơn tức trong lòng người đàn ông đột nhiên liền giảm đi. Thậm chí trong ánh mắt hoảng sợ của người phụ nữ, cái đầu cao ngạo tự phụ trước kia của ông ta dần cúi xuống, nói bằng chất giọng ồm ồm:
"Nghe lời cháu, sau này chú sẽ không uống vào buổi sáng."
"Ừm." Nhan Như Tinh hừ lạnh một tiếng, cầm lấy đũa, bố thí cho ông ta một ánh mắt, thản nhiên nói: "Ăn cơm đi."
Người đàn ông nghe lời cầm đũa lên.
Đồ ăn trên bàn không thể nói là ngon, cũng không tới mức quá tệ, Nhan Như Tinh gắp một miếng trứng chiên, chỉ thấy người phụ nữ dùng ánh mắt như gặp quỷ nhìn cô.
Lập tức nhướng lông mày lên, hừ một tiếng rồi nói: "Dì nhìn đủ chưa?"
Người phụ nữ bị một tiếng này của cô dọa sợ, tay run rẩy, suýt chút nữa làm rơi đũa.
Ăn xong bữa sáng, Nhan Như Tinh được hai vợ chồng Trần Bạch và Ngô Mẫn vui vẻ đưa tiễn rời đi.
"Chị ơi, ngày mai chị có đến nhà em ăn cơm..."A"
Người phụ nữ che miệng Tiểu Trí lại, nặn ra khuôn mặt tươi cười nói với Nhan Như Tinh, "Tinh Tinh à, đừng nghe Tiểu Trí nói bậy. Ngày mai dì cùng chú Trần của cháu định mang theo Tiểu Trí đến nhà bà ngoại một chuyến."
Nhan Như Tinh nghe vậy cười nói: "Vậy khi nào mọi người trở về? Dì Ngô nấu cơm thật ngon, không giống cháu, không biết nấu cơm."
"Bà ngoại Tiểu Trí qua đời, mấy ngày tới chúng ta sẽ không về nhà."
Nói xong, Ngô Mẫn vội vàng đóng cửa lại.
← Ch. 020 | Ch. 022 → |