← Ch.018 | Ch.020 → |
"Các người?" Sau khi ra khỏi toa số 2 không lâu, Nhan Như Tinh đã bị đám người Vân Phong theo kịp, làm cho cô che miệng lại để kiềm chế sự cảm động trong lòng, định nói vài câu bùi tai.
"Thôi được rồi, cô đừng giả vờ nữa." Vân Phong tức giận ngắt lời cô.
Nhan Như Tinh nghe xong cũng không đỏ mặt vì ngại ngùng, cô bĩu môi và lẩm bẩm: "Giả vờ gì chứ? Làm gì có, anh đừng có mà bôi nhọ tôi."
"Đúng không anh Sở."
Tần Sở gật đầu nhanh chóng, "Đúng rồi, Tinh Tinh giỏi nhất luôn."
Nhan Như Tinh nở một nụ cười thỏa mãn, nhìn Vân Phong bằng một ánh mắt vừa tự đắc vừa tỏ vẻ khiêu khích.
Vân Phong: "......"
Anh ta lắc đầu một cách bất lực, giọng nói dịu dàng hẳn: "Cuối cùng thì cô muốn gì thế?"
"Cô có biết cô trực tiếp rời khỏi sẽ xúc phạm đến Trì Niên hay không."
"Tôi có quen biết gì anh ta đâu." Nhan Như Tinh không để ý đến những chuyện này, "Còn các anh thì sao? Các anh chạy theo tôi như vậy cũng không sợ xúc phạm đến anh ta à?"
Vân Phong:......
Đừng nói nữa, bây giờ anh ta thấy hối hận dần rồi đấy.
"He he." Đột nhiên Nhan Như Tinh bật cười khúc khích, nhưng nụ cười này khác với nụ cười giả dối trước đây.
Nhưng lại giống như một nụ cười ranh mãnh khi vừa lợi dụng được gì đó.
Làm cho cánh tay của Vân Phong nổi hết da gà.
"Cô......ổn chứ?"
"Tôi có bị làm sao đâu." Nhan Như Tinh vừa nói mà đôi mắt đảo liên tục: "Nếu lát nữa Trì Niên qua rủ các anh đến toa số 1 thì các anh có đi không?"
Câu hỏi của cô đồng thời nhắm vào cả Vân Phong và Lưu Chấn Hải.
"Cái gì?" Vân Phong giật mình.
Thậm chí Lưu Chấn Hải còn buột miệng nói ra một câu không có khả năng.
"Nếu anh ta đến thật thì sao?" Nhan Như Tinh lười biếng ngồi trên xe lăn và ôm chai nước khoáng.
Lời nói của cô quá chắc chắn làm cho Vân Phong không thể xác định được nó là thật hay đùa.
Suy nghĩ một lúc xong, Vân Phong nhíu mày hỏi lại: "Cô thấy chúng tôi có nên đi không?"
"Đi chứ, đi mới có thể sống." Nhan Như Tinh tặc lưỡi, "Tuy nhiên, chắc là anh ta sẽ không để tôi và bạn trai cùng qua đó đâu."
"Vậy chúng tôi cũng sẽ không đi nữa."
Đúng là Nhan Như Tinh đang chờ những câu này từ anh ta, cô vừa vỗ tay vừa cười: "Cảm ơn."
Vân Phong: "...... Cô cố ý đấy à?"
Bây giờ anh ta mới nhận ra mình và Lưu Chấn Hải bị cô dắt mũi từ lúc nào.
Có lẽ ngay từ đầu với chiếc mặt nạ và chiếc kính râm, cô đang ám chỉ gì đó và lên kế hoạch cho bản thân.
Sau đó, hành động theo từng bước đã vạch sẵn, còn cả nhiệm vụ bị che giấu nữa, đều làm cho ấn tượng về cô trở nên rõ ràng và ổn định hơn.
Ví dụ như, bất kể cô làm chuyện gì đều có nguyên nhân.
Và cô luôn luôn phát hiện ra những điểm mà họ không ngờ tới.
Hoặc là, đi theo cô sẽ an toàn hơn.
Nhận ra được điều này, Vân Phong cảm giác như có người bê chậu nước lạnh băng đổ lên đầu anh ta trong ngày hè nóng nực vậy, cả trái tim như chìm vào băng tuyết lạnh lẽo đến tận xương.
"Cô......" Đôi môi run rẩy, anh ta tức giận đến mức muốn tát vào mặt mình cho bớt cảm thấy mất mặt.
Tuy nhiên, khi nghĩ đến lời cô nói rằng Trì Niên sẽ đến tìm anh ta nên mới im lặng.
Anh ta cố gắng bình tĩnh lại, mặc dù không thích bị cô tính toán như vậy nhưng cũng không thể trách được vì anh ta cũng có tính nghi ngờ và tò mò quá nặng.
Hơn nữa, cô cũng không làm gì có lỗi với anh cả. Thay vào đó cô còn cứu bọn họ nữa.
Nghĩ đến đây, Vân Phong cũng không còn tự mâu thuẫn nữa.
Sau khi quay lại toa số 7.
Vân Phong liếc mắt nhìn cô và không nhịn được liền hỏi tiếp: "Sao cô biết Trì Niên sẽ tới đây?"
"Tôi đoán." Nhan Như Tinh uống một ngụm nước xong lại đặt tay lên đùi, nhân tiện vuốt phẳng những nếp nhăn trên quần áo, sau đó mới ngẩng đầu lên nói kiểu rụt rè.
Vân Phong: ......
"Anh không tin à?" Nhan Như Tinh nghiêng đầu hỏi lại.
"Thôi được rồi, nói cho các anh cũng không sao." Nhan Như Tinh cảm thấy bọn họ không dễ lừa gạt như lúc trước nữa nên đột nhiên cảm thấy thất vọng. Dưới cái nhìn thúc giục của nhiều người cô liền nói: "Đăng ký chỉ là vỏ bọc thôi, thật ra anh ta đang kiểm tra xem mọi người có biết mối quan hệ giữa người bị nhiễm bệnh và đám quái vật hay không thôi."
Vân Phong:???
Hai cái này có liên quan gì với nhau không? Anh ta nhin Lưu Chấn Hải bằng ánh mắt hoang man, và nhận ra người kia cũng đang tỏ ra bối rối giống mình.
"Mấy ngày nay thời gian trên tàu trôi qua rất nhanh, khoảng 5-6 giờ là tời đã tối hẳn, các anh có nhận ra điều này không?" Nhan Như Tinh nhìn vẻ mặt suy nghĩ của mấy người này rồi nói tiếp: "Câu phát thanh chỉ dùng để câu cá mà thôi."
Nhan Như Tinh hừ một tiếng, cô tỏ ra không vui.
"Hoặc là anh cảm thấy họ muốn tất cả mọi người tập trung lại với mục đích gì?" Nhan Như Tinh hỏi.
Vân Phong tự nói trong lòng mình không phải cùng nhau đối phó với đám quái vật à?
Nhưng câu trả lời này không ổn lắm, anh ta cảm thấy Nhan Như Tinh sẽ không muốn hỏi những câu dễ dàng như thế này, vì vậy mới không nói gì cả.
Lưu Chấn Hải càng không dám mở miệng, anh ta lúc nào cũng kiểu nói ít nghe nhiều. Hơn nữa từ khi bên cạnh chỉ còn mình Tề Học, anh ta đã ít đứng lên nói chuyện rồi.
"Tôi biết." Lúc này, tiểu Vũ hưng phấn giơ tay lên.
Nhan Như Tinh chỉ phục người này.
Co được dãn được, là một người có tài, còn biết cách giả vờ hơn cả cô.
"Tập trung mọi người lại tất nhiên là để thu hút quái vật rồi." Tiểu Vũ nói xong liền nhìn về phía Nhan Như Tinh xin một câu khen ngợi.
"Anh nói rất đúng." Nhan Như Tinh gật đầu, ngáp một cái: "Bọn họ dùng cái cớ tập trung người lại làm con mồi, thay họ thu hút sự chú ý của đám quái vật."
"Nhưng tôi chắc chắn là việc này không hề suôn sẻ chút nào."
"Vì sao?" Tiểu Vũ cứ nhìn chằm chằm vào Nhan Như Tinh, anh ta cảm thấy rất có hứng thú.
"Anh nghĩ những người khác ngốc cả à? Có thể sống đến bây giờ thì làm sao có ai ngu ngốc chứ?"
"Trừ khi họ có một điều kiện làm cho mọi người không thể từ chối được. Sau đó là phải có một đối tác thông minh."
Nói đến đây, tiểu Vũ chợt nghĩ ra điều gì đó rồi buột miệng nói luôn, "Chúng ta có phải là đối tác thông minh mà họ cần tìm không?"
Nhan Như Tinh lại ngáp một cái nữa, quay đầu lại nhìn Tần Sở với ánh mắt mong chờ.
Tần Sở càng lúc càng im lặng, anh tiếp nhận ánh mắt của cô, trong lòng vừa động, mỗi cũng mấp máy. Cuối cùng, anh vẫn mềm lòng và cúi xuống bịt mắt và đeo bịt tai cho cô, rồi kê mọt chiếc gối hình cữ "U" cho cô dựa, dùng ánh mắt dịu dàng và nói: "Ngủ đi thôi, có chuyện gì thì anh sẽ gọi em."
"Anh thật tốt, em ngủ đây." Nhan Như Tinh nói ngủ là ngủ ngay được, hoàn toàn không giữ thể diện cho đám người Vân Phong.
Vốn dĩ anh ta còn muốn dò hỏi cô hợp tác với ai, nhưng giờ thấy vậy Vân Phong run lên vì tức giận.
Tối qua đánh nhau với quái vật cả đêm mà anh ta còn chưa nói buồn ngủ, sao cô có mặt mũi mà nói vậy chứ!
Tuy nhiên, anh ta nhìn người đang đứng bên cạnh Nhan Như Tinh như cây cột sừng sững, mặt lạnh tanh nhìn họ đầy cảnh giác là Tần Sở đây nên không dám đánh thức cô dậy.
Trì Niên đến nhanh hơn họ tưởng.
Anh ta đến một mình.
Anh ta mặc một chiếc áo gió rộng màu đen, nửa bên mặt che mặt nạ màu đỏ hình cáo, mỗi cử chỉ toát lên khí chất quý phái và khiêm tốn, anh ta không giống người chơi, càng không giống danh hiệu "mắt ma".
Khi anh ta bước đi, nhìn giống như một vị học giả lịch sự, có văn hóa hơn.
Cho đến khi anh ta bắt đầu mở miệng.
"Xin chào mọi người." Anh ta chỉ nói ra bốn từ đơn giản mà lại giống như bị ngọn lửa thiêu đốt, làm cho Vân Phong phải lùi về sau nửa bước, sắc mặt thay đổi ngay lập tức.
"Xem ra mọi người đã đợi tôi rất lâu rồi." Trì Niên vừa nhếch lên chiếc cằm nhỏ, đôi mắt lạnh lẽo với hình dạng dài và đôi con ngươi đỏ rực giống như mắt ma, khiến lòng người khiếp sợ.
Nghe nói, vua mới của nhóm người mới khu E xếp thứ 10 trong bảng xếp hạng, không có ai là người bình thường cả. Khoảng 80-90% là người chơi dị chủng.
Cho dù bây giờ không phải thì sau này cũng sẽ biến đổi thôi.
Vừa nghĩ đến đây, Vân Phong run lên, kiềm chế sự xúc động, nói năng khiêm tốn: "Anh đến hợp tác với chúng tôi à?"
"Hợp tác?" Trì Niên nhìn anh ta bằng ánh mắt ngạc nhiên, môi mỏng khẽ mở, từ từ nói ra ba chữ vô cùng thô tục vừa có tính xúc phạm người khác.
"Anh xứng à?"
Lời vừa nói ra, nào là lịch sự, nào là học giả cũng phải cút ra xa!
Vân Phong nghẹn lại, nhìn về phía những người khác. Tốt lắm, tất cả đều tránh né không ra đón anh ta.
"Vậy anh đến đây làm gì?" Vân Phong cố nén cơn giận dữ.
"Nhìn thôi."
Vân Phong: ......
"Nghe nói trong số này có một người tàn tật à?" Trì Niên nhìn một lượt mà không thấy người nên hỏi."Cô ấy không khỏe, đang đi nghỉ rồi." Không biết vì sao, Vân Phong lại bịa ra một lý do giúp Nhan Như Tinh.
"Ồ." Giọng điệu của Trì Niên vẫn đều như thường, ánh mắt như xuyên thấu vào phòng riêng nào đó, hư có thể nhìn thấy người ở bên trong.
Anh ta dừng một chút rồi xoay người rời đi. Dường như anh ta chỉ đến xem như lời lúc nãy nói.
Chờ anh ta đi khỏi, Vân Phong bình tĩnh lại trong vào phút rồi mạnh mẽ lao vào phòng riêng của Nhan Như Tinh.
Những người khác cũng vội vàng chạy theo.
Tuy nhiên, khi anh ta mới mở cửa lên còn chưa kịp nói một lời đã nhìn thấy Nhan Như Tinh còn nằm trên giường tỏ ra nghiêm túc và nói một câu: "Tổn thất lớn thật."
Vân Phong lập tức quên mất chuyện không vui lúc nãy, hỏi cô theo bản năng: "Tổn thất lớn gì"
"Nếu biết sớm Trì Niên mạnh như vậy tôi đã không đi rồi." Nhan Như Tinh buồn rầu.
Vân Phong:???
Cái gì quái gì thế này?
"Nhưng mọi người cũng đừng hoảng sợ." Nhan Như Tinh thấp thỏm, cô không dám nhìn sắc mặt của đám người Lưu Chấn Hải, dù sao họ cũng tin tưởng cô như vậy...... Khụ khụ.
"Đã là mồi thì ở đâu cũng vậy, chúng ta dựa vào chính mình cũng có thể đến đích an toàn."
"Chị vốn không có kế hoạch nào tốt cả!" Lê Sơ không nhịn được mới tỏ ra giận dữ.
Vết thương của cô ta còn chưa lành, lúc này gắng gượng lấy hơi nên khi nói xong sắc mặt vô cùng tái nhợt.
Nhan Như Tinh không cãi lại, việc này đúng là do cô thật.
Cô không ngờ Trì Niên lại kiêu ngạo đến mức không cần đối tác như vậy.
Nghĩ đến ánh mắt lúc nãy, Nhan Như Tinh chạm vào hạt màu đỏ chưa giảm nhiệt độ.
Người chơi dị chủng hay còn được gọi là người chơi màu đen. Lấy thân nuôi quỷ, thực lực mạnh mẽ, vừa chính vừa tà.
"Anh ta là người chơi cấp mấy?"
"Cấp D" Bị cô lừa mãi rồi, đến giờ Vân Phong không còn sức mà mắng nữa.
"Đây không phải phó bản cấp E à? Sao lại có người chơi cấp khác?" Nhan Như Tinh hỏi.
Nhưng câu hỏi này của cô lại làm cho Vân Phong hoảng sợ, ngón tay chỉ vào cô và đôi môi run rẩy: "Cô đã từng vào phó bản mấy lần rồi."
Nhan Như Tinh im lặng không nói.
Vân Phong hiểu được ý của cô ngay lập tức, trợn mắt suýt ngất.
"Mặc dù đây là phó bản cấp E nhưng chỉ cần có vé vào cửa thì chỉ cần cấp bậc người chơi không vượt qua quá cấp bậc của phó bản là có thể vào được." Lưu Chấn Hải buồn bã giải thích, nhân tiện nói thêm một câu, "Đây là kiến thức cơ bản, người chơi vào phó bản nhiều lần đều biết."
Nhan Như Tinh: ......
Cô nhìn thấy ánh mắt thất vọng của mọi người như muốn nói cô độc ác quá nên cảm thấy chán nản: "Mọi người muốn làm con mồi thì có thể quay lại đó, vẫn còn thời gian đấy."
Tôi không muốn làm một kẻ đạo đức giả đâu.
Hơn nữa từ lúc đầu, cô cũng không hứa hẹn điều gì với họ cả.
Cuối cùng, Lưu Chấn Hải đưa Tề Học rời đi, Lê Sơ không thuyết phục được Vân Phong nên chỉ có thể đi cùng Ngô Vũ.
Không ngờ ba người tiểu Vũ chọn ở lại.
Nhan Như Tinh nhìn Vân Phong, Vân Phong nhìn ánh mắt cô nên ngại phải quay đầu, giọn điệu bực bội: "Chuyện cô lừa tôi, đừng mong tôi quên."
"Cho dù tôi chết cũng phải kéo cô chết cùng!"
"Anh muốn kéo bạn gái tôi chết cùng, đã hỏi qua tôi chưa?" Tần Sở lạnh giọng, anh nhìn Vân Phong bằng ánh mắt tràn đầy bạo lực!
Anh đã nhịn lâu lắm rồi đấy.
Những người này......
Tần Sở liên tục bẻ ngón tay.
Không biết từ bao giờ, anh lại có thói quen bẻ ngón tay, tiếng "cạch cạch" không lớn nhưng trong không gian yên tĩnh như vậy lại cảm thấy ghê rợn.
"Hả?" Vân Phong nhíu mày, đang muốn nói mấy câu với Tần Sở. Tuy nhiên sau một phút sững sờ, anh ta lại nhìn về phía Nhan Như Tinh một lần nữa và hừ một tiếng: "Trước khi đến trạm đích, cô đừng mong thoát khỏi tôi."
Lý do ở lại của ba người Tiểu Vũ lại vô cùng trực tiếp, họ không muốn giao tính mạng của mình cho người khác bảo vệ.
Mới 5 giờ mà bầu trời đã vào đêm.
Chuyến tàu chìm vào bóng tối rất đúng giờ.
Nhan Như Tinh suy nghĩ một chút rồi quyết định đưa chiếc kính ban đêm cho Vân Phong.
Vân Phong không rời đi, có một nửa nguyên nhân là do chiếc kính này, một nữa là vì Tần Sở.
Có thể những người khác đã quên nhiệm vụ ẩn, nhưng anh ta không quên.
Cầm chiếc kính trong tay, nghĩ đến lúc trước anh ra một đống kính vô dụng liền muốn che mặt khóc.
Tuy nhiên, Nhan Như Tinh cũng chỉ có một cái này, có vẻ như cô cũng không nghĩ rằng chiếc kính này sẽ có ích vào lúc này.
Ba người Tiểu Vũ đã thể hiện kỹ năng của mình trước mặt Nhan Như Tinh.
Cả ba người bọn họ, tiểu Vũ có kỹ năng đặc biệt là tàng hình, tiểu Đông có thể giải phóng bong bóng ngăn chặn hơi thở, còn Tống Lý thì có thể mô phỏng mùi của kẻ địch.
Một chữ, 'cẩu'!
Chẳng trách họ tin tưởng cho dù không có Trì Niên bảo vệ cũng có thể sống sót.
Còn về kỹ năng đặc biệt của Vân Phong lại có liên quan đến kim loại, anh ta có thể tùy ý thay đổi trạng thái của kim loại.
Cô đã đoán được điều này khi anh ta trao đổi dao găm với mình.
Sau khi tất cả mọi người triển lãm xong, họ cùng hướng mắt nhìn về phía cô.
Nhan Như Tinh lẳng lặng leo lên lưng của Tần Sở, cô nhếch miệng cười rồi vỗ Tần Sở, nói rất tự hào: "Tôi có bạn trai!"
Trong bóng tối, đôi mắt Tần Sở sáng rực.
Những người khác thì vừa khó chịu vừa bực bội.
——
"Bạn trai của cô có được không vậy?" Vân Phong vừa lưu ý xung quanh vừa nhíu mày nhìn Nhan Như Tinh đang chỉ đạo Tần Sở lấy một lọ thuốc đuổi côn trùng để xịt khắp phòng.
Một lúc sau, cả căn phòng nồng nặc mùi thuốc đuổi côn trùng, làm cho Vân Phong và mấy người tiểu Vũ phải tránh xa.
Nhưng dường như Nhan Như Tinh vẫn chưa hài lòng, lại còn bắt Tần Sở tiếp tục phun thuốc lên người mình nữa.
Khi cả hai dính đầy mùi thuốc nồng nặc, Nhan Như Tinh mới ném chai thuốc cho Vân Phong.
Vân Phong vội vàng cầm lấy, cố ý nói cô hai câu nhưng chắc chắn cô sẽ không nghe lời anh ta đâu, vì vậy anh ta chỉ có thể cắn răng phun thuốc lên người mình.
Cuối cùng anh ta còn không quên đưa cho ba người tiểu Vũ.
Sau khi làm xong, anh ta nhìn thấy Nhan Như Tinh đang ghét sát tai Tần Sở nói gì đó. Sau đó Tần Sở liền lôi ra một cái túi ở trong góc, từ từ đi tới, vừa đi vừa cảnh giác xung quanh.
Còn chưa kịp nhìn rõ trong tay anh đang cầm thứ gì, đã nghe thấy tiếng vang "xẹt xẹt" chói tai, làm cho Vân Phong lập tức tăng cường cảnh giác, nhìn chằm chằm vào cửa sổ.
Khi anh ta cảm thấy quái vật sẽ phá cửa ngay để chui vào trong xe thì vang lên hai tiếng đập, đám quái vật đang ghé vào cửa sổ bỗng nhiên nhảy đi, trước khi chúng đi, hình như anh ta nghe thấy tiếng nôn khan.
???
Không biết thời gian trôi qua bao lâu, tiểu Vũ ngồi canh ở cửa bên kia không nhịn được mà mấp máy môi, nói chuyện bằng khẩu hình với Vân Phong ở phía đối diện.
Anh ta biết Vân Phong đeo kính nhìn ban đêm nên có thể hiểu được ý mình.
Tuy nhiên, vẻ mặt của Vân Phong lúc này rất kỳ lạ, anh ta cứ thế lắc đầu.
Anh ta cảm thấy, có khi đêm nay đám quái vật bị ốm rồi.
Bởi vì dù là đám quái vật ở bên ngoài hay những con đã chui vào những toa xe khác, khi đi dọc hành lang để tìm kiếm con mồi mà cứ qua toa của họ là nôn khan một cái như kiểu bị ốm nặng, vội vàng bỏ chạy hết.
Vì vị trí của anh ta đối diện cửa sổ và sát cửa phòng riêng nên không chỉ nhìn rõ mà còn nghe rõ ràng mọi thứ.
Lúc này, anh ta không biết mình nên chủ động tấn công hay là tiếp tục đứng tại chỗ canh chừng nữa.
Từ lúc bắt đầu vào đêm trái tim luôn căng thẳng, đột nhiên cảm thấy nhẹ nhõm đến lạ.
Anh ta nhìn Tần Sở, người đang đứng ở cửa phòng riêng bên kia cõng Nhan Như Tinh trên vai, nhìn tư thế chuẩn bị chạy bất cứ lúc nào.
Ánh mắt không không khỏi dừng lại trên người đang ghé vùi đầu vào cổ của Tần Sở, không thể nhìn rõ sắc mặt của người này được.
Anh ta biết lần này có thể mình đã chọn đúng rồi.
Người phụ nữ này thật sự còn có chuẩn bị.
Đám quái vật đang đứng chần chừ ở ngoài cửa là bằng chứng rõ nhất.
Vân Phong thở phào nhẹ nhõm, ý bảo ba người tiểu Vũ đừng lo quá.
Ít nhất bây giờ bọn họ đang được an toàn.
Tiểu Vũ tạm dừng kỹ năng, cũng bảo đồng đội làm theo mình, dù sao kỹ năng cũng bị giới hạn CD. Nếu không nguy hiểm thì có thể tiết kiệm, lúc nào cần dùng mới dùng.
"Sao vậy?" ba người tiểu Vũ vây quanh anh ta và khẽ hỏi thăm..
"Có thể là do có liên quan đến thuốc đuổi côn trùng." Vân Phong biết Nhan Như Tinh sẽ không mở miệng giải thích, nên chủ động nói ra suy đoán về phản ứng của đám quái vật lúc nãy.
"Cái gì? Quái vật sợ thuốc đuổi côn trùng sao?" Tiểu Vũ sững sờ, và đồng đội của anh ta cũng không đỡ hơn chút nào.
Ngay lúc này, họ đều thay đổi ánh mắt nhìn Nhan Như Tinh.
Về vấn đề này, Nhan Như Tinh dù đang nằm trên lưng Tần Sở cũng không thể giả chết được nữa, cô thở dài:
"Nếu tôi nói chuyện này chỉ là vừa khéo, mọi người có tin không?"
Vân Phong gật đầu ngay lập tức: "Tôi tin!"
Nhan Như Tinh: .....
Hôm qua, khi cô đang đeo kính liền nhớ tới trước khi vào phó bản đã nhắc Tần Sở chuẩn bị thuốc đuổi côn trùng.
Khi nhìn thấy chai thuốc đuổi côn trùng, trong đầu tự nhiên lại xuất hiện hình ảnh một con quái vật người ếch, nhưng cô không quan tâm.
Mãi cho đến lúc chiều, khi mà đám người Lưu Chấn Hải rời đi, Nhan Như Tinh nghĩ lại toàn bộ chuyến đi trong phó bản, và chương trình phát thanh duy nhất trên tàu có thể cung cấp một manh mối quan trọng.
Cô chắc chắn đã bỏ qua hai điểm rồi.
Một là, quái vật nhận biết đồng bọn với người nhiễm bệnh qua mùi cơ thể, nên chủ yếu dùng khứu giác để phân biệt.
Hai là, quái vật không đuổi theo vị trí có ánh áng, mà là sợ ánh sáng.
Những thông tin mà tiểu Vũ đưa ra trước đây đã chứng minh được điều này. Trong tấm áp phích cũng có một bài quảng cáo một chiếc đèn pin.
"Bóng đêm dài vô tận, bóng tối sắp đến. Đèn pin Vĩnh Hằng mang đến cho bạn độ sáng tối ưu và cảm giác an toàn."
Nửa câu đầu không phải là cảnh ánh đèn bị diệt và bóng tối bao trùm từ đầu đến giờ sao?
Nhan Như Tinh chưa bao giờ nghĩ rằng có một phó bản nào đó sẽ không cho con người đường sống.
Trên diễn đàn, có nhiều người chơi đã nhấn mạnh rất nhiều lần rằng những manh mối trong phó bản chính là chìa khóa để sống sót. Mặc dù phó bản có cung cấp manh mối nhưng rất khó phát hiện, và đôi khi có thể bạn sẽ bỏ qua lúc nào không biết.
Nhan Như Tinh đồng ý với quan điểm này.
Nếu không phải cô nổi hứng đi mua mật hoa thì cũng sẽ không vô tình nhận ra nhân viên phục vụ bán mật hoa mặc áo gi-lê mảu đỏ, rõ ràng khác với những nhân viên còn lại vì họ mặc áo màu xanh lam.
Cô cũng sẽ không tò mò mà mua rất nhiều đặc sản. Khi đến thành phố Vân Tang, cô lại đặt dịch vụ xông hơi mặc dù không đáng tin cậy cho lắm, vì vậy cô lại nhận được tấm áp phích quảng cáo từ nhân viên phục vụ mặc áo gi-lê màu hồng.
Cô cứ mãi tò mò về một bài quảng cáo không có địa chỉ ở trong tấm áp phích này. Rất có thể đây là điểm yếu của con quái vật này.
Tuy nhiên, đây chỉ là suy đoán riêng của cô, nó vẫn chưa được kiểm chứng và sẽ tồn tại những rủi ro nhất định.
Suy cho cùng, ai chẳng biết "trình độ tàn phá" của đám quái vật này, và không có ai đùa giỡn với mạng sống của mình cả.
Với hai thông tin quan trọng này, ai cũng có thể tạm thời được cứu sống.
Vì vậy, Nhan Như Tinh cũng không vội đi lên toa số 1 để "nạp mạng" cả.
Cuối cùng, nhờ chính thân thể không bình thường của mình mà giữ chân cô lại, cả những chỗ dựa to lớn cũng không muốn cho cô bám theo.
Nhưng không ngờ, trên đời này còn còn Vân Phong không coi thường cô mà chủ động ở lại bảo vệ cô.
Cảm động quá đi mất!
Trong giây phút cảm động đó, Nhan Như Tinh quyết định giao cho anh ta nhiệm vụ kiểm tra xem con quái vật có sợ ánh sáng hay không.
Sau đó cô nhìn về phía Vân Phong, làm cho anh ta cảm thấy rùng mình, anh ta cứ cảm thấy mình đang bị thứ gì đó nhìn chằm chằm.
Lẽ nào đó là quái vật?
Vân Phong liếc nhìn xung quanh đề cao cảnh giác.
"Này." Ngay khi Nhan Như Tinh mở miệng nói chuyện, tất cả mọi người đều quay lại nhìn.
"Đám quái vật chỉ rời đi tạm thời thôi, chờ đến lúc chúng nó không làm gì được ở toa bên kia sẽ có thể quay lại đấy."
"Vậy cô nói xem chúng ta phải làm sao bây giờ?" Vân Phong ngập ngừng hỏi.
"Tôi có một suy đoán cần chứng minh. Nếu ý này của tôi là chính xác thì chúng ta đều có thể sống." Nhan Như Tinh chăm chú nhìn Vân Phong và nói.
Vân Phong có cảm giác không ổn.
Đúng thật, sau khi nghe được suy đoán của Nhan Như Tinh, anh ta dứt khoát từ chối: "Không đâu, cô nhầm rồi, chúng không sợ ánh sáng đâu."
Nhan Như Tinh không cãi nhau với anh ta, cô lấy điện thoại của mình và Tần Sở từ trong đống điện thoại ra ngoài.
Nhìn hành đông của cô, Vân Phong cũng không tiếp tục thuyết phục bản thân nữa, trong lòng rất khó chịu, anh ta liền bước lên nói: "Tại sao cô nói chúng sợ ánh sáng, có căn cứ nào không? Chỉ cần cô thuyết phục được tôi thì tôi sẽ......"
"Để tôi làm." Lúc này Tần Sở vừa đang cõng Nhan Như Tinh vừa mở miệng nói chuyện.
"Tinh Tinh nói đi, muốn làm gì để anh làm cho." Giọng nói của Tần Sở rất kiên quyết và dứt khoát,
Nhan Như Tinh giật mình, đôi môi khẽ nở nụ cười, từ chối anh: "Không cần đâu anh, em chỉ nói với bọn họ một tiếng thôi."
Nói xong, Nhan Như Tinh ôm lấy cổ Tần Sở và làm nũng: "Anh phải bảo vệ em thật tốt đấy."
Câu này làm cho Tần Sở dừng lại, trong lòng đưa ra quyết định.
Nhưng khi đột nhiên nghe cô nói biết được điểm yếu của con quái vật là sợ ánh sáng, Vân Phong không thể tỏ ra bình tĩnh được.
Mấy lần anh ta muốn nói chuyện với Nhan Như Tinh nhưng đều bị Tần Sở xen ngang, cuối cùng chỉ có thể trơ mắt nhìn Tần Sở.
Ba người tiểu Vũ không nói gì nhưng đều để ý đến chuyện này.
Cứ tưởng toa số 1 sẽ không thể giữ chân đám quái vật lâu được, nhưng không ngờ rằng sau 5 tiếng đồng hồ cũng không có một con quái vật nào quay lại cả.
Còn không đến 2 tiếng đồng hồ nữa tàu sẽ đến đích, sắc mặt của Vân Phong từ từ giãn ra.
Khi càng đến gần trạm Trường Cửu, dường như ngay cả đoàn tàu cũng đang cổ vũ cho việc họ sắp đến trạm cuối cùng, liên tục phát ra tràng còi "chói tai"
Đúng lúc này, có một tiếng nổ lớn vang lên, và có sự cố bất ngờ xảy ra.
"Có chuyện gì vậy?" Tiếng vang lớn dường như đang xảy ra trên tàu, làm cho đoàn tàu đang chạy ổn định trở nên rung lắc bất ngờ, và Vân Phong run rẩy gần như không đứng vững.
"Những người ở đằng trước dùng bom." Tiểu Vũ cân bằng lại dáng đứng, sắc mặt tỏ ra nghiêm túc.
"Không biết ai ngu vậy, tự nhiên lại dùng bom, không sợ nổ tung cả đoàn tàu luôn à." Vân Phong tức giận nhảy dựng lên.
"Có người bị dồn vào đường cùng nên muốn kéo tất cả mọi người vào chỗ chết." Nhìn từ sau lưng Tần Sở, Nhan Như Tinh ngẩng đầu lên để nhìn về phía trước và nói với giọng điệu lạnh nhạt.
Vân Phong không phàn nàn gì thêm nữa.
"Xem ra bọn họ đã đánh giá thấp sự khác thường của đoàn tàu này." Nhan Như Tinh dựa vào vai Tần Sở, khẽ nói.
Như cô nói lúc nãy, đoàn tàu cũng không dừng lại vì vụ nổ. Đến cả tốc độ di chuyển cũng không hề giảm xuống.
Vân Phong định thở phào một hơi.
"Cảnh báo! Cảnh báo! Cảnh báo! Do các toa số 1, số 2, số 3 và số 4 bị hư hỏng nghiêm trọng nên sẽ không mở cửa xe cho đến khi tàu đến trạm. Vì an toàn của quý hành khách, xin tất cả quý hành khách trên tàu sang các toa khác và đợi cho đến khi tàu đến trạm đích."
Sau khi 3 lượt phát thanh dừng lại, sắc mặt của Vân Phong tái mét.
"Mẹ kiếp!" Anh ta không thể nhịn được sự tực giận mà chửi tục ngay: "Sắp đến trạm rồi còn gây chuyện nữa chứ."
Vừa nói, anh ta vừa nhìn Nhan Như Tinh bằng ánh mắt lo lắng, nói giọng rất đáng thương: "Bọn họ sẽ không qua đây đúng không?"
"Đừng mà, chúng ta cũng không cần xuống xe, có mở cửa hay không cũng không quan trọng, đừng qua đây nhé!" Vân Phong tự cầu xin trong lòng.
Tuy nhiên, sau đó, sự thật trái ngược với lời cầu xin của anh ta, khi nghe thấy tiếng động từ toa số 6, Vân Phong cố gắng nhìn lên mái nhà.
"Anh Trì, nhanh lên. Chúng sắp đuổi kịp chúng ta rồi!"
"Mẹ nó chứ, nếu không ổn thì ông đây vẫn còn một quả bom nữa tiễn chúng lên trời luôn giờ."
"Thằng còi kia, mày đừng có hãm hại bọn tao nữa, rốt cuộc bom của mày muốn dành cho quái vật hay là cho bọn tao thế?"
"Đừng nói nữa, tiếp tục lùi về sau đi."
"Mẹ kiếp! Toa số 7 bị khóa rồi."
"Đẩy cửa đi!"
"Không được đâu anh Trì, cửa này và cửa toa xe liền với nhau đấy."
"Mẹ kiếp, mẹ kiếp, mẹ kiếp, nhanh lên Lông Gà, ông đây sắp không giữ chân chúng được nữa rồi."
"Tao cũng muốn nhanh lắm chứ, nhưng cánh cửa này đã bị kỹ năng của người chơi bên trong chặn lại rồi."
"Vậy dùng bom làm nổ tung cánh cửa đi."
Nghe thấy câu này, sắc mặt của Vân Phong thay đổi ngay lập tức, nhưng anh ta vẫn đứng im.
"Không cần đâu, để tôi."
Giọng nói này là của Trì Niên.
Vân Phong yên tâm hơn một chút.
"Nhưng mà anh Niên, sức khỏe của anh...."
"Mở rồi, nhanh vào đi."
- -
"Làm thế nào bây giờ?" Vân Phong dùng bằng khẩu hình miệng hỏi Nhan Như Tinh.
Nhan Như Tinh cũng không thèm nhìn anh ta, chỉ siết chặt ngón tay, chứng tỏ cô cũng không bình tĩnh như mặt ngoài.
"Lão Thất, sửa cái cửa sổ này lại rồi nghỉ ngơi một lát."
Trong hành lang, Trì Niên dứt khoát ra lệnh.
"Anh Trì, chỉ còn hơn nửa tiếng nữa thôi. Em nghĩ toa xe này cũng khá nguyên vẹn đấy, hay là chúng ta dừng ở đây chờ xe đến trạm cuối nhé?" Hồng Lâm đến gần chỗ Trì Niên đang đứng, lúc trước người này sạch sẽ chỉnh mỉnh, tỏ ra kiêu ngạo bao nhiêu, thì bây giờ lại chật vật, quần áo tả tơi chẳng khác gì tên ăn xin.
Trì Niên theo lời của anh ta, lúc này còn đang đứng dựa tường, sắc mặt tái nhợt, yếu ớt, khó chịu như bị nội thương, khi nghe đề nghị này cũng không từ chối.
Còn chưa được 2 phút, tiếng va đập quen thuộc "bang bang bang" đã khiến cho đám người mấy khi được nghỉ ngơi phải điên lên.
"Đám quát vật chết tiệt này còn chưa hết à! Còn bám dai hơn cả xác sống nữa chứ."
"Xem ra những người đó đều chết cả rồi." Đột nhiên Trì Niên mở mắt ra, tia sáng màu đỏ khát máu trong mắt càng ngày càng đậm nét, làm Hồng Lâm cũng phải lùi về sau.
"Trì, anh Trì, anh đã đỡ chưa?" Hồng Lâm lắp bắp hỏi, sắc mặt tái nhợt.
Trì Niên vuốt ve đôi mắt, khóe miệng khẽ nhếch, có chút gian ác.
"Đi nào, đi gặp đối tác của chúng ta thôi." Anh ta nói xong câu này liền lùi về phía đằng sau toa xe.
Đối tác?
Hồng Lâm cảm thấy hoang mang.
Vân Phong nghe trộm cuộc nói chuyện của người ta từ đầu đến giờ đã nhận ra có gì đó không ổn. Đúng thật như anh ta nghĩ, khi bước chân đến sát cửa phòng riêng của họ, Vân Phong biết rằng mình không thể tránh được nữa.
Dưới cái nhìn của Nhan Như Tinh, Vân Phong từ từ mở cửa mà cảm thấy da đầu tê dại.
Trì Niên vừa mới giơ tay gõ cửa đã phải đối mặt với sắc mặt ngại ngùng của Vân Phong.
Ánh mắt của Trì Niên dừng lại trên chiếc kính nhìn ban đêm của Vân Phong, anh ta cười: "Xem ra mọi người chuẩn bị cũng khá tốt đấy chứ."
Vừa nói anh ta vừa đi vào trong phòng riêng, và khi ngửi thấy mùi thuốc đuổi côn trùng nồng nặng hơn ở ngoài, anh ta quay lại hỏi Vân Phong: "Các anh còn chai thuốc diệt côn trùng nào nữa không?"
Vân Phong cứ thấy sợ khi đứng trước mặt anh ta, nghe thấy câu hỏi liền trả lời theo bản năng: "Còn."
"Bao nhiêu tiền." Trì Niên nói rất tự nhiên.
"Có gì để trao đổi không?
Đột nhiên Nhan Như Tinh lên tiếng.
Sau đó, Trì Niên mới nhận ra sự tồn tại của cô, trả lời đầy hứng thú: "Không."
"Có đèn pin không?" Nhan Như Tinh không chờ anh ta trả lời mà hỏi tiếp: "Tôi có thể trao đổi với anh một thông tin."
Đột nhiên Trì Niên thấy khá thú vị.
Một lúc sau, anh ta cầm một chiếc đèn pin và đưa cho Nhan Như Tinh.
Nhan Như Tinh cầm lấy nó trong tay và nhận ra đây chính là một đạo cụ.
[Tên đạo cụ: Đèn pin cầm tay
Cấp bậc: E
Mô tả: Chỉ sạc pin hai tiếng đồng hồ và nó sẽ sáng cả ngày
Chú ý: Tôi nói, muốn có ánh sáng! Có một xác xuất nhất định để loại bỏ sự khác thường]
Anh ta đã thể hiện chút lòng thành rồi mà cô còn lại lừa anh ta như vậy, thật là ngại quá.
Cô đành nhờ Tần Sở đưa cho anh ta một lọ mật hoa.
"Nếu cảm thấy không thể đối phó với chúng được nữa, có thể ném lọ mật hoa lên người chúng." Nhan Như Tinh nhắc nhở.
Trì Niên không muốn thứ này, nên ra hiệu cho cô nói ra thông tin ngay lập tức.
Nhan Như Tinh thoải mái nói ra suy đoán về chứng sợ ánh sáng của con quái vật.
Vân Phong hết cách với cô luôn.
Anh ta biết ngay cô muốn nói điều này mà, chẳng lẽ cô nghĩ Trì Niên không biết điều này à?
Khi quay lại nhìn Trì Niên, đúng thật là choáng váng rồi.
"Đừng nghĩ mình bị thiệt thòi gì cả, tôi cũng không cần đèn pin của anh đâu." Nhan Như Tinh đưa đèn pin cho Vân Phong: "Người của anh không dám cầm thì trả lại cho anh ta luôn đi."
Trì Niên nhìn cô bằng ánh mắt kỳ lạ, sau đó quay lại nhìn Vân Phong đang tỏ ra hoang mang.
Đây là lần đầu tiên có người dám lừa gạt trước mặt anh ta.
"Đây là chút lòng thành của chúng tôi." Nhan Như Tinh cười tươi như hoa: "Đủ rồi chứ?"
Trì Niên gật đầu, tuy nhiên, anh ta đột nhiên nhìn về phía Tần Sở: "Anh ta...."
"Anh ấy không liên quan gì đến các anh cả." Nhan Như Tinh ngắt lời anh ta: "Không có tác dụng gì với các anh đâu."
Cô biết chắc đám người Lưu Chấn Hải sẽ nói với Trì Niên về nhiệm vụ ẩn. Nhưng tại sao lần này lại không thấy đám người đó nhỉ?
Khi người của Trì Niên cầm chai thuốc đuổi côn trùng để phun từ ngoài vào trong một lần nữa, tần suất va đập vào cửa sổ cũng giảm xuống ngay lập tức.
Tuy nhiên, cô biết đây chỉ là tạm thời.
Cả đám người Trì Niên cũng hiểu rõ cách này không thể dùng được lâu.
"Xin chào quý hành khách! Chúng ta đã có một hành trình đầy vất vả. Đoàn tàu sắp đến trạm cuối cùng- trạm Trường Cửu, xin hãy chuẩn bị sẵn sàng xuống tàu, các cánh cửa sẽ mở ra sau mười phút."
"Bịch bịch bịch......răng rắc.."
"Phù - -"
"Lão Thất!"
Cửa sổ mới sửa xong lại bị vỡ tan tành, bên ngoài đoàn tàu, một hàng quái vật người ếch cứ thế xông thẳng vào toa xe.
Mặc dù thuốc đuổi côn trùng gây khó khăn cho khứu giác của chúng, nhưng bọn chúng rất nhạy cảm với mùi máu, chúng lao về phía lão Thất đang nôn ra máu.
Nhìn không rõ ràng, nhưng tiếng động dày đặc bên tai khiến ai cũng phải nổi gai ốc.
Ngay khi mọi người nghĩ rằng lão Thất đã không còn đường sống, thì một luồng sáng chói lóa chiếu sáng cả toa xe.
Ngay lập tức, tất cả quái vật ngừng di chuyển và quay đầu về phía Vân Phong.
Vân Phong vừa cầm đèn pin trong tay thầm mắng tổ tiên 18 đời nhà Nhan Như Tinh, vừa cố gắng giữ nguyên tư thế rọi đèn vào người đám quái vật.
Không biết ai đó đã hét lên một tiếng: "Giết!"
9 người cùng đi với Trì Niên lập tức tỉnh táo lại và lao về phía đám quái vật với khuôn mặt ghê tởm.
Đám quái vật này vốn dĩ không dễ đối phó, lại còn vướng víu nữa. Hơn nữa, khi không có đèn và trong bóng tối, thỉnh thoảng lại phải cảnh giác với những cuộc tấn công lén lút của chúng, cho nên lúc nào họ cũng rơi vào tình trạng bị động.
Không phải không nghĩ tới việc bật đèn, mà là không biết vị trí của phòng cấp điện ở đâu cả. Hơn nữa, đám quái vật quái gở này khi nhìn thấy có ánh sáng là chúng sẽ bám theo và tấn công người cầm đèn bằng mọi cách.
Số lượng quái vật rất nhiều, khi có mục tiêu rõ ràng là tập trung nhau lại, ngay cả thần tiên cũng chịu không nổi.
Sau khi có liên tiếp 3 đồng đội bị giết chết, họ không còn cử người đứng ra làm "ngọn hải đăng" nữa.
Không ngờ nhìn họ nhát gan như vậy mà còn có người không sợ chết, sẵn sàng hi sinh bản thân để bảo vệ người khác và giúp họ trì hoãn thời gian.
Thật là quá nghĩa khí, này người anh em, chúng tôi sẽ giết thêm vài con quái vật nữa để báo thù cho anh trước khi anh chết!
Người anh em Vân Phong: ......
A a a, Khanh Ngôn, tôi nhìn nhầm cô rồi!
Tôi phải ném cái đèn pin này đi.
"Cho dù bây giờ anh ném đèn pin đi thì đám quái vật cũng sẽ xé xác anh thôi." Trì Niên dễ dàng đánh nát đầu của một con quái vật đang lao tới bên này, anh ta khẽ nói.
Vân Phong: .......
"Cầm cho chắc vào, mười phút nữa thôi."
Vân Phong cảm thấy tủi thân lắm, đừng nói 10 phút, chỉ 1 phút mà anh ta đã cảm thấy lạnh run người rồi.
Quả thật, sau khi giết hết đợt quái đầu tiên thì đợt thứ hai xông lên, một số con hướng về phía xác chết của đồng loại để gặm, còn phần nhiều là lao về phía Vân Phong làm cho anh ta sợ tới mức da mặt trắng bệch.
Dưới sự tấn công dồn dập của các đợt quái vật, dù đàn em của Trì Niên có mạnh đến mấy cũng không tránh khỏi mắc lỗi và để lộ ra điểm yếu.
Khi điểm yếu càng nhiều, Trì Niên càng cần phải ra ta giúp đỡ giết chúng càng nhiều. Nhưng lấy 1 địch 4 tiếp tục trong thời gian dài cũng sẽ càng nhanh chóng đưa tới cái chết cho Vân Phong.
"Được rồi đấy." Không biết từ bao giờ Nhan Như Tinh ngồi phía bên kia đã bảo Tần Sở ném những lọ mật hoa vào trong giữa phòng.
Ngay lúc đó, con quái vật đang lao về phía Vân Phong đột ngột dừng lại.
Ngay sau đó, khi con quái vật đầu tiên vồ lấy lọ mật hoa, những con khác cũng xúm lại và liếm sàn xe.
Sau khi liếm sạch sẽ mật hoa là chúng lại lao ngay về phía Vân Phong.
Nhan Như Tinh nhìn đồng hồ, lại ném một lọ khác.
Một lọ có thể kéo dài 1 phút 30 giây, hai lọ có thể kéo dài 3 phút, 3 lọ có thể kéo dài 4 phút 30 giây.
Cộng với 3 phút lúc đầu nữa.
Còn 2 phút 30 giây nữa thôi là họ có thể rời khỏi phó bản rồi.
Ôm hy vọng này trong đầu, tất cả mọi người cùng cố gắng giữ chặt nó.
Trì Niên vốn dĩ lúc nào cũng tỏ ra thoải mái, lúc này sắc mặt u ám, sâu trong đôi mắt đỏ bừng càng ngày càng bạo lực và điên cuồng.
Còn nửa phút nữa thôi.
Nhan Như Tinh và Tần Sở trốn ở cạnh cửa phòng riêng, hai người được bao phủ bởi một lớp bong bóng do Đông Tử phóng ra, vì vậy chẳng có con quái vật nào phát hiện ra cả.
Ngay khi Nhan Như Tinh nghĩ rằng mình có thể sống sót đến cuối cùng.
Thì đột nhiên, có một con quái vật chạy vào cửa và nhìn chằm chằm vào Tần Sở.
"Xì xì- -"Nhan Như Tinh dùng con dao đâm thẳng vào tim của con quái vật, cô nhìn về phía Tần Sở đang tỏ ra hoảng sợ.
"Tinh Tinh, cẩn thận." Tần Sở giang hai tay bảo vệ Nhan Như Tinh, trong tay cầm con dao găm, dứt khoát chạy về hướng một con khác đang lao tới bên này.
Bong bóng của Đông Tử bị phát hiện rồi, bây giờ cũng đã mất tác dụng. Vì vậy, có rất nhiều quái vật phát hiện và tấn công về phía họ.
Nhan Như Tinh cứ lặng lẽ đếm thời gian.
Cho đến mười giây cuối cùng.
"10, 9, .... 5, mẹ kiếp!"
Con ngươi của Nhan Như Tinh co lại, giây tiếp theo cô ôm lấy chân Tần Sở và đẩy anh ra ngoài cửa, sau đó ném con dao trên tay về phía con quái vật đang tấn công mình từ phía sau. Có hai con quái vật đang lén lút tấn công, một con bên trái và một con bên phải, đúng lúc chặn cô lại.
← Ch. 018 | Ch. 020 → |