← Ch.015 | Ch.017 → |
"Loảng xoảng ——" Vân Phong bạo lực đá văng cánh cửa.
Nhan Như Tinh thấy thế, trầm tư.
"A —— anh làm gì vậy?" Người trong phòng bao hét chói tai chạy ra.
Là người đàn bà đã mất chồng kia.
"Cô đã tỉnh, tại sao không mở cửa." Sắc mặt Vân Phong đen vô cùng.
"Tôi muốn mở thì mở, không muốn mở thì không mở, anh quản được à? Khụ khụ..." Trong lúc nói chuyện, người đàn bà thường che miệng ho khan.
Lúc này, rõ ràng nhiệt độ trong xe không thấp, cô ta lại đắp một cái áo choáng nhung, ôm chặt cánh tay và cổ tay mình, không làm lộ chút da thịt nào ra bên ngoài.
Ngay cả trên mặt, cô ta cũng đeo khẩu trang và kính râm, giống như lần đầu tiên Nhan Như Tinh xuất hiện, che kín mít, lại có chút khác biệt.
Ít nhất, Nhan Như Tinh không đội mũ, mà cô ta lại đội.
Nhan Như Tinh nhìn chằm chằm nàng nhìn vài lần, luôn cảm thấy có gì đó khác thường.
Cho đến khi người đàn bà đi ngang qua người cô, cô ngửi được một mùi hương kỳ quái.
Mùi hương này, Nhan Như Tinh tay nhanh hơn não, kéo áo choáng nhung người đàn bà khoác trên vai xuống. Người đàn bà không để ý, thế nhưng bị cô kéo xuống.
"A —— cổ cổ cổ cổ, cổ cô ta..."
Hô hấp Nhan Như Tinh cũng ngưng trệ, hoàn toàn không dự đoán được, sẽ nhìn thấy tỉnh cảnh này.
Chỉ thấy trên cổ người đàn bà có mấy cái lỗ đáng sợ, cái lỗ này thậm chí còn đang chảy máu đen ra bên ngoài.
Nhưng mà cho dù là thế, người đàn bà hình như không hề cảm thấy đau đớn, không thấy cô ta biểu hiện ra chút đau nào, trái lại trực tiếp quay đầu nhìn chằm chằm Nhan Như Tinh, cười quỷ dị, nói ra một câu khiến người ta cảm thấy hãi hùng khiếp vía.
"Cô đã thấy!"
Nhan Như Tinh khẽ nâng mắt, khuôn mặt tái nhợt, yếu ớt như pha lê dễ vỡ. Cô dựa vào xe lăn, trong lòng ngực ôm một chai nước.
Giả vờ như bị người đàn bà doạ sợ, Nhan Như Tinh nhịn không được thu lại cái tay 'gây rắc rối'.
Không biết có phải do cô quá mức khẩn trương hay không, sau khi thu hồi tay, hai tay không chịu khống chế nắm chặt chai nước khoáng trong lòng ngực, chỉ nghe 'phụt' một tiếng, một dòng nước bắn thẳng lên mặt người đàn bà.
Nhan Như Tinh dường như bị biến cố này doạ đến choáng váng, theo thói quen gọi: "Tần Sở!"
Tần Sở vẫn luôn đứng sau đẩy xe lăn, nhân lúc người đàn bà bị Nhan Như Tinh hất nước, nhanh chóng kéo xe lăn đi thẳng đến chỗ Vân Phong.
Động tác thuần thục nhanh chóng dường như đã trải qua vô số lần huấn luyện.
Người đàn bà bị hất nước tạm thời quên mất đáng định làm gì:???
Vân Phong chính mắt nhìn thấy Tần Sở chạy ra phía sau anh ta trốn, coi anh ta là tấm chắn:?
Không đợi anh ta hiểu rõ tình huống, Vân Phong đã bị người đàn bà thẹn quá hoá giận lao tới làm cho giật mình.
Không chút nghĩ ngợi, anh ta trực tiếp nhấc chân đá một cái, ai ngờ sức lực người đàn bà này lớn hơn anh ta tưởng tượng. Một cú đá này, không hề đá người đàn bà ra thật xa như anh ta đã nghĩ.
Chỉ đá lui đối phương hai bước, nhìn thấy người đàn bà lại nhào lên lần nữa, rõ ràng là không bình thường, đáy mắt Vân Phong hiện lên lửa giận, trong tay đột nhiên xuất hiện một con dao nhỏ màu đen.
Ngay sau đó Vân Phong nhanh nhẹn chém một cái, đầu người đàn bà tức khắc bay ra ngoài.
Thấy người đàn bà ngã xuống, không hề nhúc nhích, Vân Phong cất dao đi, nổi giận đùng đùng đi tới chỗ Nhan Như Tinh.
Tần Sở thấy vậy, lập tức chắn trước mặt Nhan Như Tinh.
Vân Phong đối với hành vi phòng bị anh ta của anh tức phát cười.
"Lão đại cẩn thận." Lê Sơ vừa kinh ngạc vừa giận dữ nhìn phía sau Vân Phong, giọng nói the thé.
Vân Phong cho dù có nhanh đến nữa, cũng nhận thấy tiếng gió sau lưng khó có thể làm anh ta toàn thân mà lui.
Mãi cho đến khi Tần Sở tay nhanh mắt lẹ duỗi tay đẩy một cái, Vân Phong ngã về bên trái, đồng thời Tần Sở lộ ra, đón nhận đòn đánh lén của nữ thi không đầu.
Vân Phong khiếp sợ rất nhiều, theo bản năng vung đao, nhưng tốc độ anh ta rốt cuộc không địch lại tốc độ của nữ thi không đầu.
Mắt thấy Tần Sở sắp bị móng vuốt sắc bén của nữ thi đụng vào, 'phanh' một tiếng, chai nước khoáng không biết bay từ nơi nào ra, bị nữ thi tiếp được, vừa vặn cắt ngang động tác của nó.
Vân Phong đúng lúc đâm vào trái tim nữ thi.
Đối với người chơi đã trải qua nhiều phó bản mà nói, bọn họ gần như đã mò ra được biện pháp đối phó với kẻ địch dị thường.
Chém đầu không được thì đâm thẳng vào trái tim, trái tim không được liền chặt tứ chi, hạ thấp năng lực hành động của kẻ địch.
Chỉ cần không gặp phải cái loại sờ không được, chạm không đến, biện pháp này chắc chắn đáng tin cậy.
Giống như hiện tại, sau khi đâm vào trái tim, nữ thi không đầu hoàn toàn ngã xuống không hề nhúc nhích.
Vân Phong lúc này mới yên tâm cất dao đi, cho người đi kiểm tra tình huống nữ thi.
Biến cố này xảy ra nhanh, kết thúc cũng rất nhanh.
Hậu tri hậu giác*, người chơi và NPC đứng ở hành lang hoặc nửa mở cửa ra rình coi, người thì thét chói tai, người thì châu đầu ghé tai nghị luận.
*Hậu tri hậu giác: Sau khi xem xét kỹ càng mới phát hiện ra
"Lão đại, nơi này còn có một thi thể." Trình Đông chỉ vào phòng bao của người đàn bà, nói với Vân Phong.
Vân Phong thu hồi tầm mắt đặt trên người Nhan Như Tinh, nhấc chân đi nhanh qua.
Đến khi nhìn kỹ, sắc mặt mấy người không khỏi trở nên trầm trọng.
"Đây là thi thể chồng cô ta." Lưu Chấn Hải nhìn khung xương mọc đầy nấm tơ hồng trên giường, nói.
Thi thể người đàn ông dường như toàn bộ dùng để cung cấp nuôi dưỡng nấm và hoa tơ hồng mọc trên khung xương, mỗi một cây nấm đều to nằm nắm tay. Còn có hoa tơ hồng, như lưới thép, quấn quanh xương, hình thành những quả cầu nhỏ giống như kén trùng.
Chúng và nấm mỗi thứ chiếm cứ một nửa thi thể, nhìn qua không hề quấy nhiễu nhau, rồi lại hài hoà đến mức quỷ dị.
"Đây rốt cuộc là cái gì?" Một người chơi không nhịn được cả kinh nói.
"Ký sinh." Cuối cùng vẫn là Vân Phong kiến thức rộng rãi, sau khi tới đây, sắc mặt trầm trọng nói.
"Ký sinh?" Có người chơi hiểu, trong mắt hiện lên kinh hãi.
"Vẫn là ký sinh có khả năng lây lan rất mạnh." Vân Phong tiếp tục nói, sờ khẩu trang trên mặt.
Vốn dĩ vừa rồi anh ta đi ra không đeo khẩu trang, nhưng sau đó lại nhìn thấy Nhan Như Tinh đeo, anh ta cũng xuất hiện ý tưởng đeo nó lên.
Ngay khi vừa nói xong, mọi người đang muốn chen vào xem náo nhiệt, sôi nổi lui về phía sau.
"Nhược điểm của chúng là trái tim?" Lưu Chấn Hải lôi khẩu trang ra đeo cho mình, sau đó hỏi Vân Phong.
"Chắc vậy." Vân Phong không phủ nhận: "Nhưng mà tôi càng có khuynh hướng là, combo chém đầu cộng với trái tim."
Bởi vì hai nơi này, một nơi là địa bàn của nấm, một nơi là địa bàn của hoa tơ hồng.
Nếu có thể, anh ta thật sự rất muốn quăng thi thể ra bên ngoài, nhưng Vân Phong nhìn cửa sổ xe khoá chặt, nhíu nhíu mày.
"Mang thi thể vào một phòng bao rồi khoá chặt cửa lại." Anh ta đề nghị, Lưu Chấn Hải tán thành.
Rất nhanh sau đó, hai bộ thi thể được thay đổi phong bao. Chuyện này cũng không lừa gạt người trong toa tàu số 7, nhưng mà lúc này không có ai phản đối.
Cho dù là NPC bị lấy phòng bao để chứa thi thể cũng không dám thở mạnh một hơi.
Không có gì, chỉ là bị dọa đến sững sờ.
Vốn dĩ cho rằng, ngay từ đầu những người chơi này nói 'virus' chỉ để đe doạ bọn họ, ai có thể ngờ được, chỉ mới mấy ngày mà thôi, nói linh nghiệm thì không nói, thậm chí còn khủng bố đến vậy.
Tức khắc, nghĩ đến cảnh cáo lúc trước, không ít NPC sắc mặt trắng bệnh vô cùng.
"Cái phòng bao này làm sao bây giờ?" Vân Phong khẽ hất cằm, nhìn về phía cửa phòng bao đóng chặt, hỏi Lưu Chấn Hải: "Còn muốn mở không?"
"Không cần thiết." Lưu Chấn Hải nhíu mày, không biết là trùng hợp hay là nguyên nhân khác, phòng bao đóng chặt cửa này vừa vặn đối diện với hai vợ chồng đã biến thành thi thể kia.
"Từ giờ trở đi, mỗi người hãy cứ như bình thường hay làm đi, khoá chặt cửa ở trong phòng mình, đừng chạy lung tung." Những lời này Lưu Chấn Hải nói với NPC đang âm thầm rình coi.
Lần này không cần anh ta uy hiếp, các NPC còn lại đều rất ngoan ngoãn.
Đặc biệt là Nhan Như Tinh, lấy chai nước khoáng về, rồi cúi đầu hạ thấp sự tồn tại của mình.
Ánh mắt Lưu Chấn Hải dừng lại trên người cô một lúc, tiếp tục nói: "Vì phòng ngừa có người cảm nhiễm, cách một tiếng đồng hồ tôi sẽ cho người tới kiểm tra mọi người một lần."
"Người nào phản kháng, xử lý như những người bị nhiễm."
Thái độ của anh ta rất cứng rắn, mấy NPC gan lớn thương lượng với nhau, lấy hết can đảm nói: "Vậy nếu mà mấy người cảm nhiễm thì sao?"
"Đối xử bình đẳng." Lưu Chấn Hải lạnh lùng nói, trên khuôn mặt kiên nghị hiện lên vẻ tàn nhẫn, máu lạnh.
Cuối cùng không còn người nào phản bác, trong mắt thậm chí còn toát ra vẻ cảm kích.
Nhan Như Tinh biết, người chơi lần này coi như đã hoàn toàn khống chế cục diện. Về sau vận mệnh của NPC trong toa 7 toàn bộ đều ở trong tay người chơi.
Nhan Như Tinh cúi đầu, đang lúc cô bảo Tần Sở đẩy mình đi về, Vân Phong đột nhiên nói: "Ngôn tiểu thư, cùng tới nghe quyết sách của chúng tôi đi, thế nào?"
Trái tim Nhan Như Tinh lệch một nhịp, khi ngẩng đầu đã lộ ra vẻ ngây thơ vô tội, không hiểu gì.
Nửa phút sau.
Trong phòng bao F6, là phòng bao bên trái gần toa 6 nhất, có sáu bảy người ở trong phòng.
Trong đó bao gồm Lưu Chấn Hải, Vân Phong, Nhan Như Tinh và Tần Sở.
"Mọi người nhìn tôi làm cái gì?" Nhan Như Tinh đối mặt với ánh mắt xem kỹ của mấy người, khiếp sợ co rụt cổ, cầu cứu nhìn về phía Tần Sở.
Cô lúc này, cùng bộ dáng trấn định lớn gan trước mặt tiếp viên tàu cao tốc lúc trước, hoàn toàn kém xa.
Nhưng Tần Sở chính là thích thế này, thấy thế lập tức đau lòng ôm cô vào lòng, giống như che chở con mà cảnh giác nhìn về phía mọi người, ngoài mạnh trong yếu nói: "Các người muốn làm gì? Không phải là nói có tin tức liên quan đến virus cảm nhiễm muốn nói cho chúng tôi biết hay sao?"
Vân Phong thấy Nhan Như Tinh mặc kệ Tần Sở thay cô ra mặt nói chuyện, mà cô thì trốn trong lòng ngực Tần Sở run bần bật, mày nhăn lại.
Người chơi khác trong phòng thấy thế, trong mắt ít nhiều hiện lên vẻ khinh thường.
Ở trong mắt bọn họ, cho dù Khanh Ngôn là người chơi, cũng là người chơi kéo chân sau, thật không biết tại sao Vân Phong lại phải gọi cô tới cùng.
"Ngôn tiểu thư, có thể nói cho tôi, tại sao vừa rồi lại kéo áo choàng của người đàn bà kia không?" Vân Phong không cam lòng, không muốn thừa nhận mình nhìn nhầm người, nhẹ giọng dò hỏi.
Thái độ anh ta hiền hoà, dường như làm cho Nhan Như Tinh cảm giác được 'an toàn', yên lặng ló đầu ra từ trong lòng ngực Tần Sở, nhỏ giọng nói: "Trên người cô ta có mùi hương rất quen."
"Mùi hương?"
"Ừm, mùi hương đó, giống với mùi ngửi được vào ban ngày ở thung lũng hoa Mạc Nại." Nhan Như Tinh vặn ngón tay, nói ra một tin tức khiến người chơi cảm thấy khiếp sợ.
"Có ư?" Vân Phong và Lưu Chấn Hải không tiếng động mà liếc nhìn nhau một cái.
"Mùi hương này có liên quan gì tới việc cô kéo áo choàng xuống?" Lê Sơ không rõ nguyên rõ, hỏi thẳng ra.
"Nói như vậy, trên người cô ta hẳn là không thể có mùi đó được." Nhan Như Tinh dựa vào lòng Tần Sở, vẻ mặt uể oải tiếp tục nói: "Cô ta đặt dịch vụ xông hơi."
Sau đó thì sao?
Lê Sơ vẫn không kịp phản ứng lại.
Chỉ có Vân Phong, trong mắt chợt xuất hiện tia sáng.
"Thành Vân Tang là quốc gia suối nước nóng, cho nên bất luận là nước tắm hay là xông hơi, đều sẽ có mùi lưu huỳnh nhàn nhạt."
"Nhưng mà khi cô ta đi qua bên cạnh tôi, trên người lại không có mùi lưu huỳnh, mà chỉ có hương hoa."
"Tôi cảm thấy rất quái lạ, thuận tay kéo một cái, không ngờ..." Giọng Nhan Như Tinh run rẩy, dường như có thể khóc thành tiếng bất cứ lúc nào.
"Tôi không phải cố ý."
"Không phải cô cố ý hất nước?"
Nhan Như Tinh cứng họng, lập tức khóc như hoa lê dính mưa nhìn về phía Lưu Chấn Phong, ấm ức nói: "Vậy, đó chính là ngoài ý muốn."
Lưu Chấn Hải lại không bị lừa, cười nhạo: "Đừng nói với tôi, cô lấy chai nước khoáng đập cô ta cũng là ngoài ý muốn."
Nhan Như Tinh dùng sức gật đầu, chợt nghĩ đến cái gì, vẻ mặt đắc ý nói: "Lúc ấy tôi rất sợ hãi, nhắm mắt lại ném bừa, không ngờ thế mà ném trúng."
Lưu Chấn Hải:......
"Không tin anh hỏi anh ta đi." Nhan Như Tinh vội vàng chỉ về phía Vân Phong.
Lưu Chấn Hải nhìn về phía Vân Phong, Vân Phong trầm mặc hai giây, một lời khó nói hết gật đầu.
Chỉ có Tần Sở, sắc mặt có chút khác thường.
← Ch. 015 | Ch. 017 → |