← Ch.07 | Ch.09 → |
Xem xong đề, cậu ta nhíu mày.
Tôi thở dài thầm trong lòng, không biết làm sao?
Vậy tôi vẫn phải đi hỏi Kỳ Tư Niên sao?
Tôi hơi không muốn tìm hắn nữa.
Mặc dù tôi thực sự muốn nhờ hắn giúp đỡ.
Nhưng Bạch Trác lại không nghĩ vậy, cô ấy luôn theo dõi tôi không chớp mắt.
Bị Bạch Trác nhìn chằm chằm, thật phiền phức.
Nếu Hắc Nhất Quần biết cách giải đề, tôi có thể hỏi cậu ấy bất cứ lúc nào, sẽ tiết kiệm được bao nhiêu công sức? Giảm bớt bao nhiêu chi phí cảm xúc?
Hắc Nhất Quần cầm bút lên và bắt đầu giải thích.
Cậu ấy giảng từng bước một, suy nghĩ cực kỳ rõ ràng, cách giải đơn giản và hiệu quả.
Tôi ngạc nhiên vô cùng, khiêm tốn lắng nghe.
Cậu ấy kiên nhẫn với tôi hơn cả Kỳ Tư Niên, sợ tôi không hiểu, còn đưa ra nhiều ví dụ để minh họa.
Tôi cảm thấy như được khai sáng.
Thái độ của cậu ấy rất dịu dàng, khiến tôi không kiềm chế được mà hỏi hết môn này đến môn khác.
Sau một ngày, cậu ấy hoàn toàn làm tôi kinh ngạc.
Hắc Nhất Quần quá giỏi.
Bất kể môn nào, cậu ấy đều hiểu.
Thậm chí cả tiếng Anh, môn mà thường thì con trai không giỏi, cậu ấy cũng làm dễ như ăn bánh.
Tôi nhìn cậu ấy với ánh mắt ngưỡng mộ như nhìn Tôn Ngộ Không: "Hắc Nhất Quần, cậu có phải là cứu tinh mà ông trời phái đến cho tôi không?"
Cậu ấy nén cười: "Không phải."
Tôi xị mặt xuống.
Cậu ấy bổ sung thêm: "Tôi là sứ giả do Quan Âm Bồ Tát phái đến."
Thế thì... thật tuyệt vời!
Quan Âm Bồ Tát còn đáng tin cậy hơn Tôn Đại Thánh.
Đôi mắt tôi sáng rực như ngôi sao sáng nhất trên bầu trời, đúng như người mẹ tiểu tam đã dạy.
Cậu ấy nhìn tôi ngẩn ngơ.
Tôi liền gợi ý: "Sau này cậu hướng dẫn bài tập giúp tôi, tôi sẽ mang đồ ăn ngon cho cậu."
Cậu ấy nhướng mày, rồi đưa tay ra: "Thỏa thuận."
Tôi lập tức nắm lấy tay cậu ấy: "Thỏa thuận."
"Cậu đang làm gì vậy?"
Giọng nói đầy tức giận vang lên.
C. h. ế. t tiệt, đúng là chỗ nào cũng có đồng bọn của Bạch Trác.
Lý Kiều hét lên: "Bạch Du, cậu là vị hôn thê của Kỳ Tư Niên, vậy mà lại lén lút dây dưa với nam sinh khác, thật không biết xấu hổ, đúng là con của tiểu tam, giống y hệt người mẹ tiểu tam của cậu."
Thật là không thân thiện chút nào!
Kể từ khi xuyên vào đây, tôi luôn nghe người ta chế giễu tôi là con gái của tiểu tam, nhưng tôi chưa từng để tâm.
Tôi là ai, thì có liên quan gì đến họ?
Thay vì phí thời gian cãi cọ với mấy con chó, tốt hơn là nghiên cứu thêm vài đề bài.
Nhưng bây giờ tình hình khác.
Hắc Nhất Quần vừa mới đến, tôi còn chưa kịp xây dựng mối quan hệ sâu sắc với cậu ấy, thì họ đã vạch trần thân thế của tôi, điều này khiến tôi rất khó chịu.
Khi khó chịu, tôi liền muốn ra tay.
Tôi siết chặt nắm đấm, trán nổi gân xanh.
Tôi ném ánh mắt đầy ác ý về phía Lý Kiều, dự định sẽ đánh cô ta một trận ra trò.
Tôi thầm tính toán hậu quả, Bạch Trác không phải vừa nói tôi là người nhà họ Bạch sao, nếu tôi đánh người đến tàn phế, nhà họ Bạch hẳn là không thể làm ngơ?
Còn chưa kịp nghĩ xong, Hắc Nhất Quần nhẹ nhàng vỗ tay tôi, ra hiệu cho tôi bình tĩnh.
Hả? Tôi ngạc nhiên nhìn cậu ấy.
Cậu ấy đứng dậy, bầu không khí xung quanh lập tức trở nên nặng nề.
Cậu ấy quá cao, Lý Kiều và mấy người kia phải ngước nhìn cậu ấy.
Cậu ấy lạnh lùng mở miệng: "Lý Kiều phải không? Một người xếp hạng 34 lại dám đến đây chế giễu người xếp hạng 19? Ai cho cậu dũng khí? Là Lương Tịnh Như à?"
Ha ha, ha ha...
Tôi không nhịn được, cười đến ôm bụng.
Lý Kiều mặt mày tối sầm.
Dương Châu mím chặt môi, không dám nói gì.
Biểu cảm của Bạch Trác cũng trở nên rất khó coi.
Học sinh thì so thành tích, chứ so mẹ làm gì?
Có bị bệnh không?
Nhưng Bạch Trác cố gắng giữ bình tĩnh: "Lý Kiều nói không sai, Bạch Du lần này thi tốt hơn một chút, thì sao chứ? Cô ấy vẫn là con gái của tiểu tam, mẹ cô ấy là tiểu tam của ba tôi. Lý Kiều nói với cậu là có ý tốt, nhắc nhở cậu đừng để cô ấy lừa."
Sắc mặt Hắc Nhất Quần sầm xuống, giọng nói vô cùng lạnh lùng: "Cậu đang nói về cái gọi là tội lỗi bẩm sinh sao? Vậy thì ba cậu ngoại tình, nuôi tiểu tam, ông ta và tiểu tam cùng tội, thậm chí ông ta còn có tội lớn hơn, có thể nói ông ta chính là tội phạm, mà cậu là con của ông ta, vậy cậu tính là gì?"
Ha ha, ha ha...
Tôi cười không ngớt, bụng đau đến nỗi không chịu nổi.
Mắt Bạch Trác như muốn rơi ra.
Phải rồi, chỉ biết mắng tiểu tam, sao không mắng người đàn ông đã biến phụ nữ thành tiểu tam?
Nguyền rủa tôi vì xuất thân, nhưng cô ta quên rằng, chúng tôi cùng một ba sinh ra, nửa cân so với tám lạng, nếu xuất thân là có tội, thì tội của chúng tôi chẳng khác gì nhau, nhiều lắm tôi chỉ thêm chút tội.
Ghét bỏ tôi cũng là ghét bỏ chính cô ta!
← Ch. 07 | Ch. 09 → |