← Ch.005 | Ch.007 → |
Kiếp trước cô ta chính là quá ngu, công việc đều làm một mình, mỗi ngày mệt mỏi đau lưng, còn kiếm không được đủ công điểm, gương mặt vốn đang tính là xinh đẹp, mỗi ngày phơi gió phơi nắng, không đến một năm liền trở nên vừa đen vừa già, giống như thôn phụ.
Ngược lại con nhỏ Đường Niệm Niệm kia, mặc dù là cô gái nông thôn, cũng không phải đi làm, mỗi ngày còn ăn mặc thật xinh đẹp, xinh xắn hơn cả con gái trong thành phố, đàn ông trong phạm vi trăm dặm đều như chó ngửi thấy mùi thịt sáp tới, ngay cả Chu Tư Nhân cao ngạo cũng bị Đường Niệm Niệm mê hoặc.
Liễu Tịnh Lan cắn chặt răng, tay nắm chặt lấy ngọc hồ lô, thứ này là bảo bối, từ sau khi đeo ngọc hồ lô, làn da cô ta càng ngày càng trắng nõn, cho dù mỗi ngày soi gương, cũng có thể cảm giác được cô ta càng ngày càng đẹp.
Khó trách kiếp trước Đường Niệm Niệm lại đẹp như vậy, Liễu Tịnh Lan không khỏi đắc ý, Đường Niệm Niệm không có bảo bối, mỹ mạo khẳng định không còn nữa, Chu Tư Nhân cũng sẽ không thích cô nữa.
Một đời này, Chu Tư Nhân chỉ có thể là của cô ta!
Cô ta cũng nhất định sẽ sống hạnh phúc hơn Đường Niệm Niệm!
Trời càng ngày càng sáng, gà gáy ba lần, chó cũng bắt đầu sủa, bảy giờ đúng, loa trong thôn vang lên ca khúc cách mạng hùng hồn.
Nhóm thanh niên trí thức giật mình một cái, lập tức nhảy xuống giường, lao ra rửa mặt bằng nước lạnh, nhất thời tinh thần sảng khoái.
Liễu Tịnh Lan cùng Dương Hồng Linh cả đêm không ngủ, bưng bồn rửa mặt ra, mấy thanh niên trí thức khác đưa mắt nhìn bọn họ rồi cấp tốc quay đầu đi.
Hôm qua chuyện Đường Niệm Niệm đại chiến nhà họ Tề, bọn họ đều nghe nói, cũng biết Dương Hồng Linh cùng vị hôn phu của Đường Niệm Niệm yêu đương với nhau, còn cố ý hại Đường Niệm Niệm rơi trong sông, thật không có nhìn ra, Dương Hồng Linh là người âm hiểm như thế.
Về sau phải cách xa hai chị em này một chút, tránh cho chịu tai bay vạ gió.
Đường Thôn tên như ý nghĩa, người trong thôn trên cơ bản đều mang họ Đường, cán bộ thôn đều họ Đường, thôn dân cũng phần lớn có quan hệ thân thích, còn đặc biệt đoàn kết, người họ khác như nhà Tề Quốc Hoa, nếu không phải Tề Quốc Hoa đính hôn với nhà Đường Niệm Niệm thì ở trong thôn căn bản không có địa vị.
Nhưng mà Tề Quốc Hoa đi bộ đội, thuộc về nhà có quang vinh, cho dù từ hôn, người nhà họ Đường cũng không dám làm gì bọn họ, nhưng có thể lấy Dương Hồng Linh trút giận.
Nhóm thanh niên trí thức đều nghĩ rất rõ ràng, trân quý sinh mệnh, rời xa chị em Dương Hồng Linh!
Liễu Tịnh Lan cảm thấy nhóm thanh niên trí thức xa cách, cũng không thèm để ý, tháng 11 sang năm là có thể khôi phục thi đại học, cô ta bắt đầu học tập sớm, nhất định có thể thi đậu đại học Kinh Thành, những người này chẳng qua là khách qua đường không có ý nghĩa trong đời của cô ta, không cần thiết phải lãng phí thời gian gắn bó tình cảm.
"Cạch"
Cửa lớn bị người đá văng, phát ra tiếng vang.
Tất cả thanh niên trí thức đang rửa mặt ở trong viện đều giật mình kêu lên, cùng nhau nhìn về phía cửa lớn, nhìn thấy Đường Niệm Niệm một thân lãnh lẽo đứng đấy, bọn họ đều yên lặng lui lại mấy bước.
Dương Hồng Linh sắc mặt đại biến, không để ý tới bên trong miệng còn có bọt kem đánh răng, co cẳng muốn bỏ chạy.
Đầu Liễu Tịnh Lan lại đau, kéo Dương Hồng Linh lại, lạnh lùng trừng mắt nhìn.
Lúc này chạy chính là giấu đầu lòi đuôi, cái người ngu xuẩn này căn bản không có đầu óc.
Chỉ hận thời gian cô ta trùng sinh trở về quá ngắn, chỉ có hai tháng đã phải xuống nông thôn, cô ta vội vàng xử lý mấy chuyện rắc rối trong nhà, còn phải cùng Chu Tư Nhân ngẫu nhiên gặp mặt, tranh thủ cải thiện thiện cảm, căn bản không có thời gian tìm kiếm người thông minh lanh lợi giúp đỡ.
Dương Hồng Linh mặc dù ngốc một chút, nhưng được cái nghe lời, so với người thông minh có thừa nhưng không đủ trung thành khác thì vẫn là người ngu xuẩn này thích hợp hơn một chút.
"Đường Niệm Niệm cô đã đỡ hơn chút nào không? Vừa rồi tôi còn nói chuyện với chị họ, lát nữa đi thăm cô đó!"
Biểu cảm của Liễu Tịnh Lan rất bình tĩnh, nụ cười dịu dàng, Dương Hồng Linh bên cạnh cô ta, mặt như màu đất, ánh mắt lấp lóe, trán còn đổ mồ hôi lạnh.
"Đến xem tôi đã chết chưa chứ gì?"
Đường Niệm Niệm đi nhanh tới, cô cao 165cm, ở phương Nam được gọi là cao, Liễu Tịnh Lan cùng Dương Hồng Linh đều thấp hơn cô một chút, ba người mặt đối mặt đứng đấy, khí thế trên người Đường Niệm Niệm lập tức nghiền ép hai người này.
"Hôm qua là chị họ tôi không đúng, chị ấy không cẩn thận đụng phải cô, có lỗi với cô nhưng không nói, tôi đã nói với chị ấy rồi, chị họ!"
Liễu Tịnh Lan cười làm lành giải thích, lại lạnh lùng nhìn Dương Hồng Linh.
Dương Hồng Linh thân thể khẽ run rẩy, run giọng nói: "Thật... Thật xin lỗi, ta không phải cố ý, tôi bị trượt chân!"
"Trượt chân?"
Đường Niệm Niệm cười lạnh một tiếng, thân thể nhoáng một cái, cả người đâm vào Dương Hồng Linh.
"Tôi cũng bị trượt chân, thật xin lỗi nha!"
Thân thể Đường Niệm Niệm đã hoàn toàn khôi phục, khí lực ở tận thế cũng mang đến, cú va chạm này đụng Dương Hồng Linh bay xa mười mấy mét, biu ~ bay ra ngoài cửa lớn, ngã chổng vó lên trời.
Mọi người còn chưa kịp phản ứng, liền thấy Đường Niệm Niệm đã cưỡi trên người Dương Hồng Linh, tả hữu khai cung, lốp bốp liên tiếp đánh mười mấy hai mươi cái bạt tai.
"Ba ba ba..."
Tiếng vang lanh lảnh khiến người nghe được mà lòng kinh sợ run rẩy, các thanh niên trí thức khác lại yên lặng lui về phía sau mấy bước, việc không liên quan đến mình, tránh ra thật xa.
"Tên rác rưởi Tề Quốc Hoa kia, bà đây sớm đã không cần, nhưng cho dù là rác rưởi tôi không cần thì cũng không cho phép phản bội tôi, dám lén bà làm giày rách, cắm sừng bà đây, Dương Hồng Linh cô có mấy cái răng chịu nổi cú đánh của tôi hả?"
Đường Niệm Niệm ngoài miệng mắng nhiếc, tay cũng không ngừng, Dương Hồng Linh ngay cả cơ hội cãi lại cũng không có, gương mặt to tròn vốn cũng không nhỏ, trong nháy mắt sưng thành đầu heo.
Liễu Tịnh Lan kiên trì tới khuyên can, bị Đường Niệm Niệm dùng một cước đạp bay sang chỗ khác.
"Dương Hồng Linh cùng vị hôn phu của tôi làm giày rách, thanh niên trí thức các người nếu muốn bảo vệ cái giày rách này thì cứ tiến lên!"
Đường Niệm Niệm lạnh giọng hỏi, một người là đánh, mười người cũng là đánh, cô cũng không tốn sức mấy!
"Chúng tôi không quen hai người họ!"
Các thanh niên trí thức khác thi nhau tránh hiềm nghi, chỉ ngoại trừ Hà Quốc Khánh.
"Tô... Tô không có làm giày rách..."
Dương Hồng Linh há mồm giải thích, nói chuyện ú ớ phun ra máu, còn thỉnh thoảng rơi ra mấy cái răng hàm.
"Còn dám giảo biện? Tề Quốc Hoa đã thừa nhận rồi, các người chính là một đôi cẩu nam nữ!"
Đường Niệm Niệm lại quất mấy cái tát, có chút mệt mỏi, ngồi ở trên bụng Dương Hồng Linh nghỉ ngơi một chút.
Liễu Tịnh Lan đưa mắt ra hiệu với Hà Quốc Khánh một cái, bảo anh ta đi gọi đại đội trưởng, đều sắp đánh chết người rồi, đại đội trưởng cũng không thể còn giả câm vờ điếc nữa đúng không?
Hà Quốc Khánh co cẳng chạy đi, Đường Niệm Niệm thấy được, cũng không ngăn cản.
Đại đội trưởng đi và người nhà họ Đường đều đã thức dậy, giờ này thôn dân đều đang ăn điểm tâm, Hà Quốc Khánh lộn nhào chạy đến nhà đại đội trưởng, dắt cuống họng gào: "Đường Niệm Niệm đánh chết người rồi!"
← Ch. 005 | Ch. 007 → |