← Ch.110 | Ch.112 → |
<images>
Một giọng nói quen thuộc vang lên bên tai, Trình Diệc Nhiên nghiêng đầu nhìn sang thấy Trương Dục đang đi song song với mình thì không khỏi cảm thấy có chút bất ngờ. Nàng có chút cảnh giác, thấp giọng nói: "Tốt lắm, còn huynh?"
"Ta cũng rất tốt." Trương Dục thấp giọng đáp. Hắn ngừng lại một chút, lại nói: "Sang năm sau ta sẽ tham gia khoa cử. À còn có chuyện này có lẽ nàng chưa biết, ta đã đính thân."
Trình Diệc Nhiên "a" một tiếng: "Vậy chúc mừng nha."
"Nàng và Đỗ Duật..." Trương Dục nói thật nhỏ, có vài từ không thể nghe thấy.
"Cái gì?" Trình Diệc Nhiên không nghe rõ.
"Không có gì, chú ý một chút." Trương Dục thuận miệng nói, "Ta đi trước đây."
Hắn nói xong thì bước nhanh về phía trước, để lại Trình Diệc Nhiên vẫn không hiểu đầu đuôi ra sao. Nàng vẫn cho rằng hắn đã rời khỏi thư viện nhưng không ngờ hắn vẫn còn ở đây. Nhưng dù sao cũng tốt, miễn sao không hung dữ với nàng là được.
Nàng khẽ lắc đầu, mặc kệ đi, dù sao thì hắn cũng không thể điều khiển nàng được.
Tết Trùng Dương trên núi còn náo nhiệt hơn nhiều so với Trình Diệc Nhiên tưởng tượng, khi xuống núi tạm biệt mọi người, nàng vậy mà lại có chút không nỡ. Tuy lúc nàng còn ở thư viện quan hệ với mấy đồng môn cũng chỉ bình thường nhưng dù sao cũng đã học tập chung với nhau mấy năm trời, sao có thể không có chút tình cảm nào?
Mấy học trò của thư viện Sùng Đức theo bước Cao phu tử trở về thư viện, Tô Lăng và Trình Diệc Nhiên đứng lại bên cạnh xe ngựa. Cậu hỏi: "Còn nàng thì sao? Trực tiếp quay về thư viện sao?"
"Ừ, ta quay về, ngày mai tiến cung sau." Trình Diệc Nhiên nhỏ giọng nói, "Chỉ là ta không trở về chung với mấy người họ."
"Vậy trước tiên đợi một lát, chút nữa ta đưa nàng quay về." Tô Lăng gật đầu một cái, sau khi im lặng một hồi, cậu mới hỏi tiếp: "Nàng và Vân Úy ôn chuyện sao? Quan hệ hai người rất tốt?"
Tô Lăng vẫn nhớ kỹ khi còn ở thư viện, Trình Diệc Nhiên ngồi trước cậu, còn Vân Úy ngồi trước Trình Diệc Nhiên. Vân Úy người này có chút bạo dạn, thường xuyên lôi kéo Trình Diệc Nhiên nói chuyện. Nhưng cũng không đến mức thần bí ôn chuyện một lúc lâu như vậy chứ?
Tô Lăng không nói đến còn tốt, cậu vừa nói đến không khỏi khiến trong lòng Trình Diệc Nhiên xuất hiện cảm giác lúng túng: "Không phải, không có."
"Vậy là chuyện gì?" Trong lòng Tô Lăng có chút trầm xuống.
"Aiz, chàng qua đây." Trình Diệc Nhiên vẫy tay với cậu, ý bảo cậu đứng gần nàng một chút.
Tô Lăng hiểu ý, mỉm cười, thật sự cúi người thấp xuống, để lỗ tai mình ngay sát miệng nàng.
Trình Diệc Nhiên ghé sát nói nhỏ vào lỗ tai Tô Lăng: "Đoạn tụ."
Hô hấp của nàng ngay bên tai, hơi thở ấm áp khiến hai tai Tô Lăng ửng đỏ nhưng lời của nàng lại khiến cậu kinh hãi không thôi.
"Đoạn tụ?" Tô Lăng hết sức kinh ngạc, "Vân Úy đoạn tụ? Hắn muốn nàng đoạn tụ chung với hắn sao?" Thần sắc Tô Lăng thay đổi, khẽ cau mày: "Lá gan cũng thật là lớn, ngay cả nàng mà cũng dám động vào sao!"
Trình Diệc Nhiên sửng sốt trong thoáng chốc sau đó nhanh chóng cười ha ha. Nàng đẩy nhẹ cánh tay Tô Lăng: "Không phải như vậy, ai nói với chàng là Vân Úy đoạn tụ hả? Rõ ràng là Vân Úy hỏi ta, có phải hai người chúng ta là một đôi đoạn tụ hay không? Chàng muốn ta cười c. h. ế. t hả."
Tô Lăng biết mình hiểu lầm thì ho khẽ một chút: "Nàng trả lời thế nào?"
"Tất nhiên ta không phải rồi. Ta là thẳng nam, thẳng thật sự, thẳng tắp luôn!" Vẻ mặt Trình Diệc Nhiên vô cùng chân thành nhưng ý cười trong mắt thì không có cách nào che giấu được, hai mắt lấp lánh ẩn chứa vẻ giảo hoạt khiến người khác nhìn mà rung động không thôi.
Tô Lăng hỏi lại một câu: "Thẳng nam?" Cậu không quá hiểu nàng đang nói gì, nhưng quen biết nàng hơn hai năm trời, cộng thêm ngữ cảnh cũng có thể phần nào đoán được ý nghĩa trong lời nói của nàng.
Trình Diệc Nhiên hì hì cười: "Đúng rồi, nhưng có khả năng chàng không phải."
Tô Lăng vỗ nhè nhẹ cánh tay của nàng, cười nói: "Đừng nghịch."
"Đừng bảo ta đừng nghịch như vậy, ta cũng đâu có làm gì." Trình Diệc Nhiên nhỏ giọng thầm thì, chợt nàng nhớ đến một chuyện, ánh sáng trong mắt hơi lóe, cánh tay nàng khẽ đụng vào cánh tay Tô Lăng, "Có phải chàng sợ có người cướp mất ta khỏi chàng đúng không?"
"Cái gì?"
"Thì mới vừa rồi, lúc chàng nghĩ Vân Úy đoạn tụ rồi thổ lộ với ta, có phải chàng rất khẩn trương đúng không? Chàng xem đi, chàng còn nói gan hắn rất lớn đó, có phải như vậy không hả" Trình Diệc Nhiên ngẩng đầu nhìn Tô Lăng.
"Không phải như vậy." Tô Lăng không nghĩ ngợi nhiều, "Ta biết hắn không đoạt được." Cậu nhẹ nhàng xoa đầu nàng sau đó từ từ gằn từng chữ từng chữ một, "Nàng là của ta, ai cũng không thể đoạt được."
Ánh mắt Tô Lăng vô cùng nghiêm túc, thần sắc lại dịu dàng hết sức đồng thời lại tràn trề tự tin.
Gương mặt Trình Diệc Nhiên nóng lên, tuy trong lòng vui sướng không gì sánh được nhưng trên mặt lại bĩu môi trầm mặt, nàng khẽ hừ một tiếng: "Cái gì là của chàng, ta là của chính ta. Tại sao chàng không nói chàng là của ta?"
"Đúng vậy, ta là của nàng." Tô Lăng không hề chậm chạp nói tiếp."Chàng đừng dỗ dành ta, ta sẽ coi là thật mất." Trình Diệc Nhiên nhỏ giọng nói.
"Vì sao không thể coi là thật?" Tô Lăng cười, "Ta không hề dỗ dành nàng."
Đối với tâm ý của mình, cậu không làm bộ chút nào.
"Vậy ta đây sẽ nhớ kỹ chuyện này?" Trình Diệc Nhiên nhìn sắc trời, "Ấy, không nói với chàng nữa, ta phải về trước rồi. Ngày mai gặp lại, hôm nay đã mệt mỏi một ngày rồi, ta phải về ngâm nước nóng một chút để tối ngủ cho thật ngon."
Tô Lăng gật đầu: "Được."
—
Còn chưa kịp suy nghĩ cảm giác cùng bạn bè cũ gặp lại và cùng leo núi ngay tết Trùng Dương thì chuyện tiếp sau đó đã khiến người khác không hề dễ chịu.
Trước tiên là ngủ một giấc dậy hai bên đùi ê ẩm, sau là Bạch đại nhân dựa vào tên tết Trùng Dương Trùng Cửu mà sắp xếp cho nàng không ít đề toán. Đây toàn là những bài để nàng tan học về nhà làm.
Bạch đại nhân nói năng hùng hồn đầy lý lẽ: "Mỗi ngày sau khi học xong điện hạ đều vô cùng bận rộn, không nhẽ trò lại muốn nghỉ ngơi?"
Tất nhiên Trình Diệc Nhiên không phải loại người thích làm biếng, lại thêm nàng cũng thật sự thích toán học nên nàng làm hết, chẳng qua chỉ là cảm thấy thời gian ở không ít hơn rồi. Mấy thứ thư tịch nàng mang từ trong cung về vẫn chưa xem được bao nhiêu.
Trong mắt bách tính Đại Chu, người Hồ Chử cũng chỉ là loại dã nhân. Hồ Chử và Đại Chu tiếp giáp biên giới, dân phong có phần mạnh mẽ, hoang dã. Mấy năm trước Hồ Chử và Đại Chu có không ít trận chiến nhỏ lẻ. Ba mươi năm trước khi tiên đế còn tại thế, hai bên đã cùng hòa đàm, nhất trí đạt thành hiệp nghị. Mấy năm nay biên cảnh không còn chiến sự nữa, bách tính nghỉ ngơi lấy lại sức, sinh hoạt của dân chúng ngày càng giàu có.
Vốn dĩ Trình Diệc Nhiên cũng không có mấy hứng thú với chữ Hồ Chử, lại càng không thể gọi là thích. Lúc còn đang học ở thư viện, nàng vô tình biết được Tô Lăng biết chữ Hồ vì thế liền đi theo Tô Lăng học cách nhận biết chữ Hồ. Nay lại một lần nữa khơi dậy hứng thú, vì nàng nghe nói gần đây đang có chuyện xảy ra.
Lão thủ lĩnh qua đời, truyền ngôi cho trưởng tử nhưng ấu đệ lại không phục. Sau khi trải qua một trận nội đấu, trưởng tử và ấu đệ đều có người ủng hộ, không ai nhường ai, hai người giằng co đã lâu.
Mà bây giờ trưởng tử xin Đại Chu giúp đỡ, sứ giả kia trình bày ý tứ của chủ nhân đơn giản như sau: Sau khi mọi chuyện thành công, nguyện ý thần phục Đại Chu, lấy Đại Chu làm chủ, hàng tháng thỉnh an.
Chuyện này Trình Diệc Nhiên biết được từ chỗ Tống đại nhân. Trong lớp, ngay lúc phân tích tình hình chính trị đương thời, Tống đại nhân đã nhắc đến việc này, ông hết sức kích động làm chòm râu mép đã hoa râu run run liên tục.
Đây là lần đầu tiên Trình Diệc Nhiên thấy Tống đại nhân có dáng vẻ như vậy.
Tống đại nhân chừng năm mươi tuổi, đã từng chứng kiến qua trận chiến tranh hơn ba mươi năm trước. Tuy rằng mấy năm nay, hai nước không xảy ra chiến tranh nhưng địch ý của ông với Hồ Chử thì không hề vơi chút nào. Tuy rằng ông ấy chỉ nói đơn giản một chuyện một lần, cũng hết sức cố gắng không mang theo cảm tính của mình nhưng Trình Diệc Nhiên mơ hồ vẫn có thể cảm thấy Tống đại nhân cũng không có ý định muốn giúp đỡ bất kỷ phe nào trong hai thế lực kia, so với chuyện đó ông lại càng hy vọng nội bộ Hồ Chử tàn sát lẫn nhau, Đại Chu chỉ cần ngư ông đắc lợi là được.
Hiểu biết của Trình Diệc Nhiên về Hồ Chử cũng chỉ có hạn, nàng cố ý tìm đến không ít thư tịch trong cung có liên quan đến Hồ Chử, suy nghĩ nhiều hiểu nhiều. —— Chắc chắn nàng không thể quyết định chuyện chính sự nhưng ít ra thì nàng có thể biết được dạo gần đây Tô Lăng đang bận chuyện gì.
Nàng không muốn không biết gì về cậu.
—
Mấy ngày nay quả thực Tô Lăng bận rộn nhiều chuyện.
Trước có người báo rằng Thục Vương có ý đồ không tốt rắp tăm muốn mưu phản. Tô Lăng và Hoàng đế cùng nhau kiểm tra thám thính một phen, phát hiện người này và Thục Vương có hiềm khích nặng nề, lại tìm hiểu nguồn gốc thì tra ra được thích khách đến lần trước rốt cuộc là người phương nào.
Ngoài chuyện đó ra, chuyện còn lại chính là Hồ Chử.
Đối với vị bằng hữu cũ "Hồ Chử" này, ý kiến trong triều không đồng nhất lắm. Có người cho rằng nên khoanh tay đứng nhìn, để cho bọn họ nội đấu, đợi đến khi nào hai bên tổn hao xong thì một trận tiêu diệt. Có người lại cho rằng nên cho người tương trợ để Hồ Chử triệt để thuần phục, cũng là biểu hiện được phong phạm của Thượng quốc.
Song phương bên nào cũng cho là mình phải, không hề nhường nhau.
Trước kia Hoàng đế là phái chủ chiến, nếu chuyện này xảy ra vào hai mươi năm trước, ông ta nhất định sẽ không chút do dự mà mượn cơ hội này tiêu diệt Hồ Chử. Nhưng tuổi tác càng lớn thì chuyện lo lắng sẽ ngày một nhiều. Lúc thượng triều, Hoàng đế vẫn chưa có quyết định, sau khi hạ triều cố ý giữ lại các vị trung thần tâm phúc và gọi nhị Hoàng tử đến.
Tại Ngự Thư Phòng, Hoàng đế đi thẳng vào vấn đề: "Chuyện Hồ Chử lần này, các khanh cảm thấy thế nào?"
Chu Thái phó nói trước: "Hoàng thượng, cựu thần cho rằng có thể giúp đỡ. Hiện tại bọn họ đang nội đấu nhưng khó mà đảm bảo nếu quân Đại Chu tiến đến họ sẽ không chung tay nhắm mũi giáo vào Đại Chu ta ngay. Hành quân ngàn dặm, thâm nhập nội địa quân địch..." Chu Thái phó lắc đầu, tỏ vẻ cực kỳ không ủng hộ chuyện này: "Đại Chu ta nghỉ ngơi lấy sức hơn ba mươi năm, lúc này mới có thể an cư lạc nghiệp, bách tính giàu có, quốc khố cũng dần dần sung túc. Mà chúng ta lại không cần lãnh thổ của bọn họ làm mã trường, vậy tiêu diệt họ thì có lợi ích gì?"
Hoàng đế vừa nghe vừa gật đầu.
Lại nghe Chu Thái phó nói tiếp: "Huống hồ hơn ba mươi năm nay, bách tính đã quen với chuyện không có chiến tranh."
"Ý của Thái phó chính là khoanh tay đứng nhìn không quan tâm? Coi như không nhận được thư cầu cứu của vị Đại Vương Tử kia sao?" Thái sư lập tức nói lại.
Chu Thái phó lắc đầu: "Cũng không phải như vậy."
Hoàng đế xua tay, nhìn về phía nhị Hoàng tử Tiêu Cẩn nãy giờ vẫn luôn một mực yên lặng đứng một bên. Cậu đứng ở nơi góc khuất, lẳng lặng nghe Chu Thái phó nói, mặt mày trầm tĩnh, không hề nói năng gì. Trong lòng Hoàng đế khẽ động: "Hoài Tư, con thấy thế nào?"
"Dạ?" Tô Lăng mỉm cười, chắp tay, "Nhi thần cho rằng, xuất binh tương trợ cũng không phải không được, chỉ là điều kiện cần phải sửa lại. Lấy Đại Chu làm chủ, hàng tháng thỉnh an?" Cậu lắc đầu: "Còn chưa đủ."
← Ch. 110 | Ch. 112 → |