← Ch.088 | Ch.090 → |
<images>
"Sao lại không phải chuyện xấu?" Lôi thị bật thốt lên, "Bây giờ DIỆC NHIÊN mới bao nhiêu..."
"Con bé cập kê rồi." Trình Uyên thoáng mỉm cười.
"Nếu đó thật sự là nhị Hoàng tử thì phải chăng việc DIỆC NHIÊN tiến cung làm thư đồng còn có mục đích nào khác?" Lôi thị đứng lên, vội vàng bước qua bước lại, "Nếu vậy sau này thật sự để DIỆC NHIÊN tiến cung trở thành hoàng tử phi bỏ đi kia sao? Nếu cậu ta đăng cơ rồi để DIỆC NHIÊN tiến cung. Hậu cung tam cung lục viện..."
Trình Uyên cảm thấy buồn cười mà nhìn bà.
Sắc mặt Lôi thị khẽ biến, càng lúc càng sốt ruột: "Tính cách của DIỆC NHIÊN sao có thể thích ứng với chuyện tam cung lục viện chứ. Cứ cho là không có tam cung lục viện mà chỉ có một mình DIỆC NHIÊN, vậy trách nhiệm của con bé sẽ nặng đến mức nào đây..."
Trình Uyên nhìn thê tử, nhẹ giọng nói: "Hi nương, nàng cái gì cũng tốt, nhưng chỉ có một chuyện..."
"Cái gì?" Lôi thị hơi kinh ngạc, bà hồi hồn từ trong suy nghĩ, tò mò nhìn về phía trượng phu.
"Nàng ngồi xuống trước đi, để ta từ từ nói với nàng."
Lôi thị hừ nhẹ một tiếng sau đó bước đến trước mặt ông, cứng rắn nói: "Chàng nói đi."
"Nàng luôn nghĩ quá nhiều." Trình Uyên vừa nói vừa để ý đến sắc mặt của thê tử, sau đó mới chậm rãi nói tiếp, "Rõ ràng mọi chuyện còn chưa có gì rõ ràng mà nàng đã ở đây lo lắng nhiều như vậy." Ông cười cười với thê tử: "Hơn nữa, còn có chỗ nàng nghĩ sai rồi."
Môi Lôi thị giật giật, không nói gì nữa.
Trình Uyên cười nói: "Trước chúng ta không nói đến chuyện Tô Lăng kia có phải là nhị Hoàng tử hay không. Cứ cho cậu ta là nhị Hoàng tử thật, cứ cho chuyện để DIỆC NHIÊN tiến cung làm thư đồng là ý của cậu ta, cứ cho rằng cậu ta thật sự muốn..." Ông ngừng lại một chút: "Nếu Hoàng thượng thật sự hạ chỉ, chúng ta có thể cự tuyệt được không?"
Ông mềm giọng: "Lại nói, dù sao hiện nay mọi chuyện cũng chưa có gì rõ ràng. Nàng hoảng cái gì? So với chuyện tự mình ngồi đây suy đoán mọi chuyện, còn không bằng đến hỏi DIỆC NHIÊN rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Có lẽ con bé cũng tự có ý kiến riêng..."
Lôi thị "Ừ" một tiếng, cũng không phản bác.
Trình Uyên lại nói: "Nếu nàng đã lo lắng như vậy thì lúc nào đó chúng ta hỏi con bé một chút?"
Lôi thị xua tay: "Chàng đừng hỏi, để thiếp nói chuyện với con trước." Bà nhớ đến chuyện xảy ra hôm nay trong phòng nữ nhi, trong lòng không nhịn được mà cảm thấy chua xót, nhỏ giọng nói: "Trong lòng DIỆC NHIÊN bây giờ cũng đã có bí mật, không giống với trước đây, có chuyện gì cũng nói cho chúng ta biết."
Trình Uyên sửng sốt, sau đó mới cười khẽ: "Cũng đã cập kê, đã là đại cô nương rồi."
Ngày hôm đó, sau bữa cơm chiều, lần thứ hai Lôi thị đi đến phòng nữ nhi.
"Mẫu thân."
Lôi thị bảo nữ nhi ngồi xuống bên cạnh, lấy một chiếc lược ra từ trong tay áo, cười nói: "Hôm nay con cập kê nhưng mẫu thân vẫn chưa chải đầu cho con."
Trình Diệc Nhiên cười nói: "Dạ được, nương tử kia cũng chỉ chải sơ cho con, con thích nhất người chải đầu cho con."
Lôi thị tháo cây trâm trên đầu nữ nhi xuống, nhớ đến chuyện ngày hôm qua, trong lòng khẽ chuyển: "Cây trâm này thật sự là tam ca chọn cho con sao?"
"A?" Trình Diệc Nhiên không muốn nói nói dối liền dứt khoát không trả lời.
Lôi thị chải đầu cho nữ nhi, động tác vô cùng nhẹ nhàng.
Cảm giác tê tê ngứa ngứa ở da đầu truyền đến, rất nhanh đã lan ra khắp toàn thân. Hai mắt Trình Diệc Nhiên khép hờ, dường như lỗ chân lông cả người đều đang mở rộng ra, cảm giác thích thú giống như đang ngâm mình trong một bồn nước nóng lúc nhiệt độ thích hợp nhất, vô cùng thoải mái.
"Con vào cung làm thư đồng, nhị Hoàng tử không gây khó dễ cho con chứ?" Lôi thị không nhanh không chậm hỏi.
"Không có đâu. Ngài ấy đối với con tốt lắm." Trình Diệc Nhiên thuận miệng đáp.
"Cũng phải, dù sao trước đây hai người các con cũng là bạn cùng học..."
"Đúng v..." Trình Diệc Nhiên thuận miệng nói, nàng chợt nhận ra có chuyện không đúng, ngẩng phắt đầu lên, da đầu thoáng cái đã đau xót không thôi, nàng vội la, "Mẫu thân —— "
"Trước đây con từng quen biết với nhị Hoàng tử sao." Lôi thị để lược xuống, dùng giọng khẳng định để nói chuyện.
Trình Diệc Nhiên cúi đầu, không dám nhìn mẫu thân nữa.
"Ta vẫn không nghĩ ra vì sao Hoàng thường nhất định phải kêu con vào cung làm thư đồng", Lôi thị đứng dậy "Thì ra nguyên nhân chính là vì nhị Hoàng tử..."
Trình Diệc Nhiên chột dạ đến cực điểm: "Mẫu thân —— "
"Vậy mà ta thật sự không biết thì ra còn có một vị nhị Hoàng tử từng đọc sách trong thư viện chúng ta."
Trình Diệc Nhiên nhìn sắc mặt mẫu thân, vội đứng lên nhẹ nhàng kéo lấy tay áo bà: "Mẫu thân, người đừng nóng giận mà."
"Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?" Thật ra cũng không phải Lôi thị thực sự tức giận. So với tức giận thì trong lòng bà cảm thấy chua xót nhiều hơn. Trước đây có chuyện gì DIỆC NHIÊN cũng sẽ nói với bà.
"Mẫu thân, người ngồi xuống trước đã. Người ngồi xuống, từ từ con nói với người một năm một mười, nói với người toàn bộ." Trình Diệc Nhiên hết sức ân cần mời mẫu thân ngồi xuống, bản thân nàng cũng không dám ngồi, chỉ có thể quy củ đứng cạnh.
Lôi thị rũ mắt: "Con cũng ngồi đi." Trình Diệc Nhiên lắc đầu: "Con đứng cho tiêu thực."
"Có chuyện gì xảy ra? Con mau nói đi."
Hai mắt Trình Diệc Nhiên vòng vo đảo một hồi, có chút phát sầu mà nói: "Con nên bắt đầu từ đâu đây?"
"Nói từ đầu."
Trình Diệc Nhiên "a" một tiếng, thầm nghĩ nhất định không thể nói ra chuyện hệ thống rồi chuyện nàng nhận nhầm Tô Lăng thành một cô nương, chỉ có thể nói một cách có chọn lọc: "Cũng không có gì đáng nói. Mẫu thân nói không sai, mười tám tháng bảy năm ngoái lúc con tiến cung quả thật không phải lần đầu tiên gặp cậu ấy. Lần đầu tiên gặp là tháng năm ở thư viện nhà chúng ta."
Lôi thị ngước mắt nhìn nàng: "Sau đó thì sao?"
Trong lòng bà nói thầm, quả nhiên là vậy
Trình Diệc Nhiên tiếp tục nói: "Sau đó cũng không có gì, chỉ là một đường đọc sách mà thôi. Sau đó phụ thân và nhị ca muốn con giữ khoảng cách từ đồng môn, con..."
Trong lòng Lôi thị xoay chuyển: "Có phải chính là người năm ngoái cầu thân với phụ thân con ngay tiết đoan ngọ đúng không? DIỆC NHIÊN, con nói thật với ta, có phải con đã tự định chung thân với cậu ta hay không?"
Bốn chữ "tự định chung thân" này trong nhất thời không khỏi khiến hai má Trình Diệc Nhiên đỏ au, dù không trang điểm cũng có thể thấy một cách rõ ràng. Nàng nhanh chóng xua tay: "Không có, không có..."
"Cậu ta đã sớm biết chuyện con là một cô nương đúng không?" Lôi thị nhẹ giọng hỏi.
Trình Diệc Nhiên do dự một chút: "Mẫu thân —— "
Đúng là đã sớm biết, hơn nữa còn là chính miệng Trình Diệc Nhiên nói ra. Chỉ có điều, lúc đó bản thân nàng thực sự cho rằng Tô Lăng là một cô nương, còn đối xử với cậu ấy như tỷ muội tốt.
Thấy nữ nhi không phủ nhận, Lôi thị thầm nghĩ nhận định chính là như vậy. Trong lúc nhất thời bà cũng không biết nên nói gì cho phải.
Lúc đầu bà không muốn nữ nhi đến thư viện chính là sợ người khác phát hiện ra chuyện nữ giả nam trang, sau này sẽ ảnh hưởng đến hôn sự. Bây giờ ngược lại không cần lo đến chuyện này nữa nhưng mà...
Nhưng hết lần này đến lần khác tại sao lại là nhị Hoàng tử?
Lôi thị than nhẹ một tiếng: "Sao con không nói chuyện này với mẫu thân? Chuyện lớn như vậy..."
Trình Diệc Nhiên thật sự chột dạ: "Thật ra cũng không có gì đáng nói. Cậu ấy nói mình đối xử với con như nam tử, cũng chỉ là cùng nhau đi học mà thôi. Cậu ấy còn muốn con học tập thật tốt, nói nếu con đã thích đọc sách học toán thì phải cố gắng học thật tốt, không thể mai một." Nàng nhìn mẫu thân, vô cùng thành khẩn: "Mẫu thân, là cậu ấy cổ vũ con đọc sách."
Tâm trạng Lôi thị vô cùng phức tạp, không biết đây là nữ nhi tự huyễn hoặc mình hay thật sự có người dỗ con bé như vậy. Bà có chút không tin: "Cậu ta không nhắc đến chuyện cưới gả sao?"
Trình Diệc Nhiên thầm giật mình: "Đã từng nhắc đến."
"Nhắc đến?" Bỗng nhiên Lôi thị đứng lên, "Sao con không nói chuyện này với ta?"
"Cậu ấy nói đã cầu hôn với phụ thân nhưng bị ông từ chối." Trình Diệc Nhiên nhỏ giọng nói, "Cậu ấy nói về sau sẽ không nhắc đến chuyện này nữa, nói để con học tập thật tốt, cũng nói sẽ coi con là bạn bè, hy vọng con không vì thân phận nữ nhi mà từ bỏ chuyện đến trường."
Nàng nhẹ nhàng lay lay ống tay áo mẫu thân: "Mẫu thân, người đừng nóng giận."
Lôi thị nhẹ giọng nói: "Ta không tức giận."
Bà chỉ lo lắng mà thôi. DIỆC NHIÊN ngốc, đó nào phải làm bạn bè. Cô nương chính là cô nương, nào có chuyện một nam tử làm bạn bè gì đó với cô nương tuổi tác xấp xỉ mình chứ?
Nhị Hoàng tử kia khi còn ở thư viện đã từng cầu thân nhưng lại bị cự tuyệt, vì thế cậu ta mới trực tiếp để DIỆC NHIÊN đến bên cạnh làm thư đồng. Đó còn không phải là để giữ chặt DIỆC NHIÊN sao? Nếu thật sự làm bạn bè bình thường, nam nữ khác biệt thì việc gì cậu ta phải làm như vậy?
Lôi thị khẽ thở dài một cái, thử thăm dò: "DIỆC NHIÊN, hôm nay con đã cập kê, có thể bắt đầu bàn chuyện cưới hỏi được rồi. Nếu như mẫu thân muốn hứa gả con cho một nhà..."
Trình Diệc Nhiên lắc đầu, vội vã cự tuyệt: "Mẫu thân, con vẫn còn muốn tiếp tục đọc sách, không phải chuyện này đã sớm quyết định rằng chờ con làm thư đồng xong rồi tính tiếp sao?"
Lôi thị biết nữ nhi không muốn, trong lòng nói cái này vậy mà đúng với ý nhị Hoàng tử kia, đọc sách cho thật tốt.
Nhưng mà sao nhị Hoàng tử kia biết DIỆC NHIÊN là nữ giả nam trang? Phải chăng DIỆC NHIÊN tự mình nói với cậu ta?
DIỆC NHIÊN vẫn luôn lớn lên bên cạnh bà, vóc dáng cũng từ từ cao lên, thân thể phát triển, thậm chí là lần đầu có kinh nguyệt... Trong mắt Lôi thị, DIỆC NHIÊN vẫn chỉ là con nít. Nhưng chuyện ngày hôm nay khiến Lôi thị đột nhiên ý thức được một chuyện, DIỆC NHIÊN đã là một đại cô nương, có tâm tư của một cô nương gia rồi.
Lôi thị khoát tay áo, nhẹ giọng nói: "Thôi, con nghỉ ngơi trước đi, ngày mai còn phải vào kinh nữa. Ta về trước."
Sau khi tiễn mẫu thân đi, Trình Diệc Nhiên thu dọn một chút sau đó cũng lên giường đi nghỉ, nhưng làm cách nào nàng cũng không thể ngủ được.
A a a a.
Mẫu thân đã biết chuyện mất rồi, hơn nữa bà còn hỏi hai người có tự định chung thân không? Rõ ràng là không có nhưng tim nàng lại đập thình thịch thình thịch, giống như lúc nào cũng có khả năng nhảy ra khỏi lồng n. g. ự. c vậy.
Nàng không tự chủ được mà nhớ đến phong thư đó, ngượng ngùng dâng lên, quay người vùi đầu vào gối.
Bên này Lôi thị cũng giống Trình Diệc Nhiên lật qua lật lại không ngủ yên. Bà vẫn một mực xem nữ nhi là tâm can mà bảo bọc, một lòng muốn tìm cho nữ nhi một thanh niên có gia cảnh giàu có nhưng nhân khẩu đơn giản, gia phong nề nếp làm vị hôn phu. Tốt nhất người đó là môn sinh Trình gia, như vậy tương lai của nữ nhi được yên ổn hạnh phúc, mà bà cũng có thể yên tâm.
Được rồi, nhị Hoàng tử này miễn cưỡng cũng có thể coi như môn sinh của Trình gia, gia cảnh cũng không chỉ giàu có bình thường. Về chuyện nhân khẩu gia đình đơn giản, gia phong các thứ...
Lôi thị lắc đầu, than nhẹ một tiếng.
← Ch. 088 | Ch. 090 → |