← Ch.082 | Ch.084 → |
<images>
Thân thể Trình Diệc Nhiên hơi căng cứng, chua xót trong lồng n. g. ự. c đã nhạt đi rất nhiều. Nhưng chốc lát sau, trong lòng nàng đột nhiên cả kinh, nhìn về Tô Lăng đang đứng bên cạnh, trong nhất thời nỗi lòng phức tạp.
Dường như tình cảm của nàng đối với cậu ấy còn sâu nặng hơn nhiều so với nàng nghĩ.
Vừa rồi cho là Tô Lăng phải cưới người khác, trong lòng nàng cảm thấy chua xót khó chịu, cảm giác mà mười năm qua nàng chưa từng trải qua. Trình Diệc Nhiên nghĩ, lòng chiếm hữu của nàng đối với cậu ấy mạnh khiến cho tim nàng đập nhanh hơn.
Đôi mày đang nhăn lại của Tô Lăng chậm rãi giãn ra, trầm giọng nói: "Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra? Muội đừng vội, từ từ nói."
Tô tiểu thư giải thích: "Ta sẽ nói rõ ràng." Nàng nhìn Trình Diệc Nhiên, mặt lộ vẻ khó xử.
Trình Diệc Nhiên nhẹ nhàng tránh bàn tay của Tô Lăng, nhỏ giọng nói: "Điện hạ, để ta ra ngoài trước đi." Nàng ngẩng đầu nhìn Tô Lăng cười cười, thần sắc bình tĩnh, chẳng qua đôi mắt có chút trốn tránh.
Tô Lăng đoán không ra ý nghĩ bây giờ của nàng, nhưng nghĩ nàng nghe những gì Tô gia biểu muội nói, chắc hẳn sẽ không hiểu lầm gì. Dù sao thì nàng cũng cảm nhận được tâm ý của cậu. Tô Lăng gật đầu, không cứng rắn ngăn cản nữa.
Trình Diệc Nhiên thi lễ một cái, lại nhìn về phía Tô tiểu thư gật đầu xem như chào hỏi, lúc này mới bước nhanh ra ngoài, nhẹ nhàng khép hờ cánh cửa.
"Biểu ca, huynh nói trước đi, có muốn giúp muội không?" Tô tiểu thư trực tiếp ngồi xuống chỗ của Trình Diệc Nhiên, "Mặc dù là mẫu thân của ta giúp huynh cũng không phải ta giúp huynh. Huynh vẫn nên nghe theo bà ấy mà không nghe theo ta. Nhưng huynh nhìn bộ dạng của ta đi, huynh với ta khẳng định là không thể nào ở chung một chỗ được. À, đương nhiên ta không có ý nói là huynh không tốt. Huynh là muốn một dạ đến già (*) đúng không?"
(*) Đối với một người hoặc một tình cảm nào đó chuyên tâm, trước sau như một không hề thay đổi.
Tô Lăng gật đầu, rất tán thành: "Muội nói đúng. Nhưng mà ta rất tò mò, vì sao cô cô lại sinh ra ý nghĩ như vậy?"
"Vì sao á?" Tô tiểu thư tùy ý phất phất tay, "Cái này thì có gì kỳ lạ đâu. Huynh lớn hơn ta hai tuổi, năm nay cũng đã mười bảy rồi. Ở tuổi nên nghị hôn. Hoàng thượng cữu cữu không nhớ đến chuyện này nhưng mà mẫu thân ta là cô cô, thay huynh suy nghĩ cũng không có gì kỳ lạ."
Tô Lăng khẽ ừ một tiếng, xem như đồng ý.
Tô tiểu thư thấp giọng: "Ta cảm thấy mẫu thân ta không đúng nhất chính là muốn ta gả cho huynh. Huynh nói với bà ấy đi, huynh đừng nói là ta không đồng ý, huynh nói huynh không đồng ý, được chứ?"
"Vì sao?" Tô Lăng ngước mắt nhìn nàng, cảm thấy hơi buồn cười. Nếu cậDiệc Nhiênyển chuyển từ chối chuyện này chắc chắn sẽ nói ra nguyên nhân của mình, không có đạo lý để một tiểu cô nương phải đi gánh trách nhiệm. Huống hồ, cậu thật sự không đồng ý.
"Còn có thể vì sao chứ?" Mặt mày Tô tiểu thư lo lắng, "Huynh không đồng ý, mẫu thân ta chắc chắn sẽ không mắng huynh. Nếu như nói ta không đồng ý, vậy thì hơn phân nửa là bà sẽ mắng ta. Lần này huynh thay ta gánh vác, sau này ta nhất định sẽ báo đáp huynh đàng hoàng. Mẫu thân thường xuyên tổ chức mấy buổi hội họp làm thơ, những cô nương không tồi trong Kinh thành ta đều biết cả. Nếu huynh xem trọng người nào, ta có thể giúp huynh..."
"Không cần đâu."
"Hả?" Tô tiểu thư sững sờ, mấy lời "giật dây bắt cầu" của nàng sắp ra khỏi miệng cứ như vậy mà nuốt xuống. Nàng hơi ngượng ngùng, có ý giải thích, "Biểu ca, huynh đừng nóng giận, ta thật sự không phải nói huynh không tốt..."
Con người nàng hơi tùy hứng một chút nhưng cũng thấu hiểu đạo lý. Nàng không muốn đắc tội vị biểu ca này. Vị biểu ca này tương lai có thể là Hoàng đế, không đắc tội nổi.
"Ta biết ý tứ của muội." Giọng nói của Tô Lăng nhu hòa, "Ta với muội có chung một ý nghĩ. Chuyện này cứ để ta giải quyết, muội không cần lo lắng." Cậu cười nhẹ một tiếng: "Về phần muốn giới thiệu cô nương cho ta thì thật sự không cần. Ta đã chọn được ai làm biểu tẩu của muội rồi. Cho nên, ta cảm ơn ý tốt của muội..."
Tô tiểu thư mở to hai mắt, trong đôi mắt sáng tràn ngập kinh ngạc. Nàng đưa tay che miệng: "Huynh nói là, huynh nói là..." Nàng "Ai da" một tiếng, có chút hối hận: "Sớm biết như thế, sớm biết như thế ta liền..."
Trong lòng nàng tự nhủ, sớm biết biểu ca đã có người trong lòng, nàng cần gì vội vàng tìm đến đây? Chờ huynh ấy chủ động từ chối, chẳng phải so với mình nhờ giúp đỡ có sức mạnh hơn hay sao?
Nàng thở dài: "Vậy cũng được, lúc mẫu thân ta hỏi đến, huynh nhất định nói cho rõ ràng. Mặc kệ là nói trắng ám chỉ, huynh cũng phải nói cho rõ ràng."
Tô Lăng gật đầu: "Ta biết rồi."
Tròng mắt Tô tiểu thư đảo một vòng, nói tiếp: "Biểu ca, ta hỏi huynh một vấn đề. Nếu huynh muốn trả lời thì trả lời. Nếu huynh không muốn trả lời cứ xem như ta chưa hỏi."
"Muội nói đi." Tô Lăng suy nghĩ, có thể cô nương này tò mò muốn biết người trong lòng cậu là ai.
Quả thật, tiếp theo Tô tiểu thư lại hỏi: "Cô nương kia là ai vậy? Ta có biết không?"
Trong lòng Tô Lăng dâng lên chút tự đắc, có tâm muốn tất cả mọi người biết cô nương trong lòng mình là ai. Thế nhưng cậu chỉ mỉm cười, mười phần kiêu căng: "Hiện tại không thể nói cho muội, sau này muội sẽ biết."
"Không nói thì không nói." Tô tiểu thư bĩu môi một cái, "Dù sao bí mật của ta, ta cũng sẽ không nói cho huynh." Nàng đứng lên, vẫy vẫy tay: "Không thèm nghe huynh nói nữa, ta phải trở về."
Tô Lăng "Ừm" một tiếng.
"Đúng rồi, huynh đừng nói cho mẫu thân ta biết chuyện ta đến tìm huynh. Ngàn lần vạn lần đừng có bán đứng ta đó." Tô tiểu thư nghiêm túc căn dặn.
Tô Lăng gật đầu đồng ý, đưa biểu muội ra ngoài. Vừa rồi cậu và Trình Diệc Nhiên đã hẹn nhau đợi lát nữa dùng cơm trưa xong sẽ ra ngoài, cậu thật sự sợ nàng đợi sốt ruột.
Mở cửa ra, Tô Lăng liếc mắt liền thấy được Trình Diệc Nhiên đang đứng tựa gốc cây dưới ánh nắng mặt trời, trong lòng cậu thoáng thả lỏng.
Trước khi đi, Tô tiểu thư lại căn dặn một lần nữa: "Nhớ đó, nhớ đó, đại sự trong cuộc đời hai chúng ta đều trông cậy vào huynh."
Tô Lăng cười một tiếng: "Biết rồi."
Đợi Tô tiểu thư cùng đám người hầu đi khỏi, Tô Lăng điều chỉnh lại cảm xúc một chút, đi đến chỗ Trình Diệc Nhiên, dừng lại cách nàng cỡ một thước, nhẹ giọng hỏi: "Đang làm gì vậy?"
"Học thuộc lòng." Trình Diệc Nhiên thuận miệng trả lời.
Tô Lăng "Ồ" một tiếng, đi đến trước mặt nàng. Thấy gò má ngăm đen của nàng, nhìn không ra thần sắc, trong lòng cậu bất giác có cảm giác tiếc nuối, nhẹ giọng giải thích: "Nàng ấy là biểu muội, trưởng nữ của cô cô ta, không khác gì muội muội ruột."
Trình Diệc Nhiên ngước mắt nhìn Tô Lăng một cái, không nói gì. Trái tim nàng nhảy bình bịch trong lồng ngực, bên tai dường như có một giọng nói: Tô Lăng đang giải thích cho mình sao?
Biểu huynh muội ở cổ đại không giống ở hiện đại.
Tô Lăng tiếp tục nói: "Lúc nãy nàng cũng nghe rồi đó, chỉ là một lời đề nghị..."
Trình Diệc Nhiên rũ mắt, khẽ "Ừ" một tiếng, một chút nhiệt độ từ trong n. g. ự. c lan tràn đến gương mặt nàng. Nàng đã khẳng định, Tô Lăng thật sự là đang giải thích với nàng.
- ---- Tháng bảy năm ngoái, lúc nàng vừa tiến cung làm thư đồng chính miệng Tô Lăng đã thừa nhận bọn họ làm bằng hữu, cũng nói tuổi nàng còn nhỏ, muốn nàng chuyên tâm đọc sách, trước mắt không nhắc đến chuyện nghị thân.
Trong lòng nàng bây giờ rối bời, giống như một cái khay tre đựng kim chỉ, đầu chỉ thì nhiều, không tìm được đầu mối.
"Chuyện chung thân của ta, tự ta làm chủ." Tô Lăng nhìn nàng chăm chú, đôi mắt sâu thẳm sáng ngời, cậu nói từng chữ từng chữ một.
Trình Diệc Nhiên giật mình, gật đầu qua loa một cái: "Rất tốt, rất tốt."
Về phần tốt chỗ nào, vì sao lại tốt, nàng không nói ra được. Nàng vội vàng điều chỉnh chủ đề, "Ai da, huynh nói muốn cùng ta đi mua đồ, mua cái gì thế?"
Từ nước da không phải nguyên bản của nàng, Tô Lăng phân tích sắc mặt, cười cười: "Đến lúc đó nàng sẽ biết."
Đã sớm có người báo cho Trình trạch, hôm nay Trình công tử có việc sẽ về muộn.
Còn Trình Diệc Nhiên cùng Tô Lăng sau khi dùng ngọ thiện, cưỡi xe ngựa trong cung đi đến Phức Hương trai.
Ở Kinh thành, Phức Hương trai rất có danh tiếng, trước đó Trình Diệc Nhiên có đi cùng tam ca Trình Thụy qua chỗ này.
Vừa nhìn biển hiệu ba chữ lớn sơn son thiếp vàng "Phức Hương trai", nàng mơ hồ đoán được mục đích của Tô Lăng.
Quả thật, bọn họ vừa bước vào bên trong cửa hàng, Tô Lăng liền nói: "Son phấn, đồ trang sức trâm vòng nơi đây, muốn cái gì cứ việc lấy."
Trình Diệc Nhiên cúi đầu nhìn nhìn nam trang trên người mình, dứt khoát lắc đầu: "Thôi quên đi." Nàng vừa đổi ý, chào hỏi tiểu nhị cửa hàng: "Vị tiểu ca này, nơi này của ngươi còn có cả phấn đen sao?"
Tiểu nhị trong cửa hàng nhìn nàng một chút, lộ vẻ chần chừ: "Có thì có, nhưng mà, ngươi..." Hắn nhìn Tô Lăng một cái, nhỏ giọng nói: "Vị công tử kia mặt như quan ngọc, thật sự có thể thoa lên một chút, càng có vẻ khí khai nam nhi."
Trình Diệc Nhiên thấy buồn cười, không nhịn được nhìn về phía Tô Lăng, nhìn thấy sắc mặt cậu trầm xuống, mặt lộ vẻ không ngờ, vội vàng thu lại ý cười, mắng tiểu nhị: "Lời này đừng có nói nữa." Nàng chỉ chỉ Tô Lăng, biểu cảm trịnh trọng: "Vị công tử này tướng mạo tuấn tú, cũng có khí khái nam nhi nhất." Nàng cười nhẹ một tiếng: "Chúng ta không nói lời vô nghĩa nữa, ngươi đem phấn đen tốt nhất cửa tiệm ra đây, ta lấy một ít."
"Được." Tiểu nhị không nói thêm gì nữa, trực tiếp đưa phấn đen đến, "Đã gói xong."
Tô Lăng ho nhẹ một tiếng, mặt không chút biểu cảm: "Chưởng quầy của các ngươi đâu? Chỉ cần nói người năm trước đặt mua trâm đã tới."
← Ch. 082 | Ch. 084 → |