← Ch.069 | Ch.071 → |
<images>
Tô Lăng thấy hết toàn bộ động tác của nàng, không khỏi lắc lắc đầu cười khẽ.
Tống đại nhân ho nhẹ một tiếng, tiếp tục giảng bài.
Mặc dù bọn họ tò mò về nhân vật thư đồng của nhị hoàng tử nhưng nhiệm vụ chủ yếu của bọn họ vẫn là dạy dỗ nhị hoàng tử, thư đồng chỉ là tiện tay mà thôi. Thế nên ông không quan tâm đến tiến độ học hành của Trình Diệc Nhiên cho lắm, tất cả đều lấy nhị hoàng tử làm trọng.
"Trước đó chúng ta đã nói đạo trị quốc, chú trọng ở trị quan (1). Phải biết rằng minh quân tập trung trị quan, không trị dân (2)..."
Ý gốc xuất phát từ "Đạo đức kinh" của Đạo gia và "Hàn phi Đế vương thuật" bàn về triết lý quản lý đất nước.
Đạo lý trị quốc kết hợp giữa lễ nghi và luật pháp, sử dụng luân lý và hình phạt từ hai trường phái Nho giáo và Pháp lý bắt nguồn từ thời nhà Hán
Giọng nói của ông du dương trầm bổng, khi nói đến chỗ xúc động, chòm râu hoa râm còn run lên nhẹ nhè, thái độ có phần cường điệu.
Trình Diệc Nhiên chỉ nghe câu đầu tiên, tinh thần đã vô cùng chấn động. Thứ mà Tống đại nhân giảng chính là đạo trị quốc, hơn nữa còn đề cập đến quan điểm của Hàn Phi Tử, dưới con mắt của nàng mà nói thì rất sâu sắc rõ ràng.
Lúc đầu nàng vẫn còn cảm thán nhưng sau đó đã hoàn toàn chìm đắm trong nội dung mà Tống đại nhân nói. Tuy nàng không phải là Hoàng đế, cũng nhất định sẽ không trở thành Hoàng đế nhưng nếu biết làm sao để vận dụng pháp luật, làm sao để dùng người là chuyện có thể áp dụng mọi lúc mọi nơi.
Tống đại nhân nói hơn một canh giờ, miệng đắng lưỡi khô, giống như bình thường quay sang hỏi nhị điện hạ cảm thấy thế nào.
Tô Lăng đứng lên, không nhanh không chậm, chậm rãi mà trả lời.
Tống đại nhân vừa nghe vừa gật đầu, hết sức vui mừng thỏa mãn.
Trình Diệc Nhiên ngồi bên cạnh nảy sinh một nhận thức hoàn toàn mới đối với chuyện bồi hoàng tử học bài —— Tuy nhiên nàng vẫn cảm thấy như vậy vô cùng đáng giá.
Chẳng mấy chốc, Tống đại nhân tuyên bố tan học rồi tự mình rời đi trước, nơi này bỗng chốc chỉ còn lại hai người là nàng và Tô Lăng.
Trình Diệc Nhiên suy nghĩ một mạch, xoay đầu trực tiếp hướng về phía Tô Lăng: "Tô, Nhị điện hạ..."
"Gọi Tô Lăng đi." Tô Lăng ngẩng đầu, bắt chước theo điệu bộ của nàng, hoàn toàn xoay đầu về phía của nàng. Cậu nhíu mày, "Lúc không có ai, nàng gọi ta là Tô Lăng hay Lăng Thâm đều được."
Trình Diệc Nhiên hết sức nghe lời: "Tô Lăng."
"Ừ." Ánh mắt Tô Lăng từ từ dịu xuống, lẳng lặng nhìn nàng, nói, "Sao nàng không mang theo đồ đạc, tất nhiên trong cung cũng có mấy thứ này..."
"Ta đang muốn nói với huynh về chuyện này." Trình Diệc Nhiên cắt ngang lời Tô Lăng, "Ta làm thư đồng của huynh nhưng ta không muốn ở lại trong cung." Nàng thấp giọng: "Đừng khiến ta quá mức khác biệt, được không?"
Giọng nói của Trình Diệc Nhiên lúc này hết sức mềm mỏng, rất giống đoạn thời gian ở thư viện trước đây khi nàng nhẹ nhàng kéo lấy cánh tay cậu làm nũng.
Lòng dạ Tô Lăng bỗng nhiên mềm nhũn, hận không thể lập tức gật đầu đồng ý với bất cứ yêu cầu nào của nàng. Tuy vậy, may mà cậu vẫn còn lại chút lý trí, kịp thời nuốt xuống chữ "Ừ" đã đến ngay cửa miệng, cậu hít một hơi: "Nếu không ở trong cung, nàng định ở đâu, dù sao thư viện cũng cách hoàng cung quá xa, ta không muốn để nàng phải vất vả đi lại mỗi ngày như vậy..."
"Không cần đâu, nhà ta có một tòa trạch viện tại kinh thành, ngay bên đường Cảnh Xuân, không thể coi là quá xa." Trình Diệc Nhiên nở nụ cười, ý cười tràn ngập trong đôi mắt tựa làn thu thủy kia, "Vì thế huynh không cần quá lo lắng cho ta đâu."
Tô Lăng "à" một tiếng, có chút thất vọng nhưng sau đó lại vui mừng. Nàng biết cậu đang lo lắng cho nàng.
Thấy Tô Lăng không tiếp tục kiên trì nữa, trong lòng Trình Diệc Nhiên vô cùng thoải mái, cũng bắt đầu có tinh thần suy tư những chuyện khác. Nàng cất lời khen từ tận đáy lòng: "Giờ của Tống đại nhân giảng thật hay."
"Mấy lời này của nàng nếu nói trước mặt ông ấy, chắn chắc ông ấy sẽ vô cùng vui vẻ." Tô Lăng cười cười, "Trước đó vài ngày, khi nàng chưa tới, ông ấy từng hỏi có cần để ta nói lại một lần từ đầu với nàng không?"
"Không cần, không cần đâu." Trình Diệc Nhiên khoát tay từ chối, "Sau này chú ý lắng nghe là được. Trước tiên ta tự bổ túc, nếu có gì không hiểu sẽ hỏi lại sau."
Sau khi tan học hôm nay, thái độ Tô Lăng đối với nàng đã giống như trước kia khi còn ở thư viện. Trình Diệc Nhiên đã quen với kiểu này của cậu, trong lúc không chú ý cũng quay trở lại cách chung đụng khi xưa.
"Tòa trạch viện kia của nàng thế nào? Đợi lát nữa sau khi dùng ngọ thiện, ta đi với nàng đến đó nhìn qua một chút." Tô Lăng khép sách lại, "Đi thôi, học lâu như vậy rồi, chúng ta ra ngoài tản bộ."
Thấy Tô Lăng đứng lên, Trình Diệc Nhiên cũng theo khép sách lại, đứng lên đi theo.
Cửa được mở ra, Trình Diệc Nhiên theo sau lưng Tô Lăng đi đến dưới bóng một cái cây lớn hai người ôm không xuể trong viện.
"Ta về đây ở từ tháng Năm." Tô Lăng đứng cách nàng khoảng hơn một thước.
"Ừ." Trình Diệc Nhiên gật đầu, không khỏi nhớ lại chuyện xảy ra hồi tháng Năm. Do dự trong chốc lát, nàng uyển chuyển nhẹ nhàng hỏi, "Bây giờ chúng ta có thể coi là bằng hữu không?"
"Nàng nói xem?" Tô Lăng cười nhạt.
Cậu cũng không muốn chỉ dừng lại ở mức bằng hữu, mục tiêu của cậu hết sức rõ ràng.
"Hôm qua huynh nói đừng nhắc lại chuyện đã qua, đó không phải bao gồm hết tất cả mọi chuyện sao, nay lại không giữ lời rồi?" Trình Diệc Nhiên nhìn Tô Lăng, bất an xen lẫn mong chờ.
"Chuyện nào?" Tô Lăng ra vẻ như không hiểu, "Việc nàng nói đến là việc nào?" "Chính là chuyện ngày đó, ngày đó..." Gương mặt Trình Diệc Nhiên nóng lên, cắn răng cố nói tiếp, "Ngày đó huynh từng hỏi, nếu đã biết huynh là nam thì có thể..."
Hàng mày Tô Lăng giật giật, ánh mắt không khỏi trầm xuống, hô hấp không kiềm được gấp gáp hơn vài phần. Nàng, nàng có thể bỏ qua xấu hổ mà nói lại chuyện xưa, có phải là đã thay đổi ý nghĩ rồi hay không?
Tô Lăng vui mừng trong lòng nhưng vẫn cảm thấy có chút chua xót. DIỆC NHIÊN có thể vì cậu đến như vậy sao? Rốt cuộc nàng cũng hiểu rõ tâm ý của cậu? Chắc chắn không phải vì thân phận này. Cậu biết giấc mơ của nàng chính là mở một thư viện, nàng không muốn có bất cứ quan hệ gì với nhà đế vương...
"Nàng muốn nói gì?" Tô Lăng hít sâu một hơi, cố giữ bình tĩnh mà hỏi.
"Huynh không nhớ rõ chuyện này nữa sao?" Trình Diệc Nhiên nghiêng đầu nhìn Tô Lăng, uyển chuyển nói tiếp, "Ta cảm thấy chuyện huynh nói ngày hôm qua rất có lý, ta hẳn nên quý trọng cơ hội được học tập thế này, cố gắng học hành cho giỏi, chăm chỉ đọc sách. Không nên vì đã đến tuổi mà bắt đầu hồ đồ gả cho người ta..." Nàng liếc mắt nhìn cậu, thấy sắc mặt cậu không dễ nhìn nhưng vẫn kiên trì tiếp tục nói: "Đúng không?"
Tô Lăng yên lặng nhìn Trình Diệc Nhiên, chút vui mừng trong lòng cũng tan đi, có chút dở khóc dở cười.
Đây là nàng đang từ chối cậu thêm một lần nữa sao?
Không sai, đây quả thật là những lời Tô Lăng nói hôm qua nhưng những lời này khi ấy còn không phải vì muốn giữ nàng lại làm thư đồng hay sao? Thế này có thể coi như tự bê đá đập chân mình không?
Tuy nhiên, suy nghĩ của Tô Lăng cũng đã xoay chuyển rất nhanh, dù sao những lời này của nàng không phải nhắm đến một mình cậu. Bây giờ tuổi tác của nàng đúng là vẫn hơi nhỏ.
Nghĩ như vậy, Tô Lăng bình thường trở lại. Hiện giờ Trình Diệc Nhiên chưa hiểu tình yêu là gì nhưng nếu nàng vẫn luôn bị cậu giữ bên người thì sao có thể thích được ai khác nữa?
Tô Lăng gật gù, vẻ mặt hết sức thành thật mà nói: "Đúng là vậy, trước tiên nàng cứ học hành cho giỏi, còn chuyện nghị thân vẫn không nên nghĩ đến thì hơn."
"Đúng vậy, huynh nói rất đúng, ta cũng nghĩ thế." Trình Diệc Nhiên liên tục gật đầu, biểu hiện bản thân hết sức đồng ý. Tô Lăng không phản đối sao?!
Trong lòng Trình Diệc Nhiên lại càng vui mừng hơn: "Lại nói tiếp, nói về chuyện này hẳn ta phải cảm ơn huynh rất nhiều."
Là Tô Lăng chọn nàng trở thành thư đồng, là cậu ấy cho nàng một cơ hội quang minh chính đại để kết hôn muộn.
Nàng thật sự không làm được như những gì phụ mẫu mong đợi, mười lăm mười sáu tuổi đã kết hôn.
Tô Lăng đưa mắt nhìn Trình Diệc Nhiên, xem ra việc này không phải hoàn toàn vô ích, chí ít cũng có thể một nhát cắt đứt mấy nhành hoa đào kia của nàng —— Nàng ở trong cung làm thư đồng, theo cậu đi học, chắc hẳn hiệu trưởng sẽ không tùy tiện định ra mối hôn sự nào cho nàng.
Đến đây, hai người gần như thống nhất ý kiến. Bữa trưa này dù là ai cũng ăn hết sức vui vẻ.
Ăn cơm trưa xong, sau khi nghỉ ngơi một hồi, Tô Lăng liền muốn đến nhìn tòa trạch viện bên đường Cảnh Xuân của Trình gia.
Trình Diệc Nhiên ngẫm nghĩ, cảm thấy bây giờ hẳn mấy người thím Giang vẫn chưa thu dọn xong bèn nghĩ cách muốn từ chối.
Tô Lăng nhíu mày: "Ta phải đến nhìn mới có thể yên tâm. Giữa chuyện ở lại trong cung và để ta đến nhìn một lần, tự nàng chọn một cái đi."
Trình Diệc Nhiên không còn cách nào khác, đành phải nói: "Vậy thì đến đó nhìn một chút, nhưng ta nói trước, chỗ đó đã mấy năm không có người ở, hiện tại vẫn còn đang dọn dẹp sắp xếp, huynh cũng đừng chê."
"Chê?" Tô Lăng lắc đầu, "Có chỗ nào ta chưa từng thấy qua nữa sao? Còn chê cái gì?"
Trình Diệc Nhiên vô ý phản bác lại: "Sao ta lại không biết? Trước đây huynh muốn ngồi xuống tảng đá còn phải dùng khăn tay lau sơ qua một lần đó thôi."
Lời này vừa nói xong, Trình Diệc Nhiên lập tức sững sờ. Đó là chuyện xảy ra vào đêm thất tịch năm trước khi bọn họ đi săn bắn. Đến giờ nàng vẫn còn nhớ kỹ mọi chuyện, tường tận đến từng chi tiết.
Không đúng, phải nói những chuyện nàng trải qua cùng cậu, nàng đều nhớ kỹ từng ly từng tí.
Hai mắt Tô Lăng khẽ nheo lại, nhìn chằm chằm nàng một lúc, trong lòng không nhịn được nói thầm, đó còn không phải vì nghĩ rằng tiểu cô nương nàng thích sạch sẽ sao?
Hai người bọn họ lên xe ngựa xuất cung đến đường Cảnh Xuân.
Hai người cùng ngồi trong một buồng xe, cách nhau không xa cũng không gần.
Xe ngựa trong cung chạy nhanh mà ổn định, có lẽ do vừa ăn cơm trưa xong không bao lâu nên Trình Diệc Nhiên hơi buồn ngủ.
Xe ngựa chợt dừng lại, nàng không chút đề phòng, cả thân thể không khống chế được suýt lao ra ngoài.
Nói thì chậm nhưng mọi chuyện xảy ra rất nhanh, ngay lập tức có một bóng đen xẹt qua cản lại.
Trình Diệc Nhiên vững vàng rơi vào vòng tay Tô Lăng.
Gương mặt nàng kề cận bên cánh tay Tô Lăng, đầu cọ vào n. g. ự. c cậu. Cảm giác được cánh tay cứng rắn, tiếng hít thở cận kề bên tai khiến Trình Diệc Nhiên thoáng chút đã tỉnh táo lại.
Giờ đây Trình Diệc Nhiên sâu sắc nhận ra được một chuyện: người đang ôm nàng là một nam tử. Tất cả huyết mạch trong khoảnh khắc này như đang cuồn cuộn dâng trào, nàng có thể cảm nhận rõ ràng tiếng tim đập mạnh mẽ của bản thân.
"Không sao chứ?" Bên tai nàng là giọng nói ẩn chưa lo lắng quan tâm của Tô Lăng.
Trình Diệc Nhiên mờ mịt ngẩng đầu, nhìn thấy khuôn mặt thanh tú nhẹ nhàng kia. Sâu thẳm trong nội tâm, nàng không nhịn được bỗng nảy sinh ra một loại rung động khiến cơ thể khẽ run rẩy.
← Ch. 069 | Ch. 071 → |