Biến mất không còn thấy tăm hơi
← Ch.077 | Ch.079 → |
Bên ngoài có người?
Bạch Miểu nghe vậy, nháy mắt toàn thân nổi da gà.
Nàng theo bản năng nắm chặt vạt áo Thẩm Nguy Tuyết, chậm rãi nghiêng đầu, nhìn cửa sổ đóng chặt phía sau.
Quá tối, trừ ánh nến lay động, cái gì cũng không nhìn thấy.
Lúc này đã là đêm khuya, khách điếm yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi. Bạch Miểu nỗ lực dựng tai lắng nghe, cũng chỉ nghe được một chút tiếng gió lùa, thấp mà mơ hồ, giống như tiếng nữ tử kìm nén nức nở.
Người ở đâu, sao nàng một chút cũng không phát hiện? Chẳng lẽ là quỷ......
Tim Bạch Miểu đập nhanh, nàng mím môi, còn chưa mở miệng, đã bị Thẩm Nguy Tuyết ngăn lại.
Ngón trỏ của hắn ấn môi nàng, lành lạnh, khiến Bạch Miểu giật mình.
"Ở dưới lầu." Hắn nhẹ giọng nói.
Hắn cơ hồ dán lên tai Bạch Miểu, hô hấp cùng thanh âm chui vào tai Bạch Miểu, gây cảm giác ngưa ngứa.
Bạch Miểu nỗ lực giữ bình tĩnh, cũng nhỏ giọng lặng lẽ hỏi: "Hắn sẽ đi lên sao?"
Thẩm Nguy Tuyết ánh mắt lạnh lùng: "Đã lên rồi."
Bạch Miểu nghe xong, tức khắc ngừng thở.
Như lời hắn nói, không bao lâu, ngoài phòng cho khách vang lên tiếng bước chân càng lúc càng gần. Tiếng bước chân không nhanh không chậm, có loại uyển chuyển nhẹ nhàng của nữ tử, Bạch Miểu nín thở nghe trong chốc lát, rốt cuộc có thể xác định ——
Đối phương là hướng về phía phòng bọn họ.
Trộm tiếp cận vào lúc này, hơn phân nửa không phải người tốt. Huống chi bên ngoài an tĩnh như vậy, Kinh Phỉ và Tống Thanh Hoài đều chưa tỉnh, nhưng người bên ngoài kia lại tỉnh táo......
Chỉ sợ người này chính là thủ phạm có ý đồ dùng giấc mơ vây khốn bọn họ.
Trong bóng đêm Bạch Miểu nhìn Thẩm Nguy Tuyết.
Trạng thái hắn cũng không tốt, giấc mơ vừa rồi đối với hắn cũng sinh ra ảnh hưởng không nhỏ.
Nếu đối phương vì Thẩm Nguy Tuyết mà đến...... Vậy phiền toái rồi.
"Sư tổ, người trước tiên đừng nhúc nhích......" Bạch Miểu nhỏ giọng nói, "Để con đi đối phó nàng ta."
Thẩm Nguy Tuyết đè lại cổ tay nàng, nhẹ nhàng lắc đầu.
Người này đúng là......
Bạch Miểu không cần phải nhiều lời nữa, ngược lại nín thở nhìn chằm chằm ngoài cửa.
Bất tri bất giác, tiếng bước chân ở ngoài cửa ngừng lại. Ngoài cửa một mảnh đen nhánh, mơ hồ có bóng chiếu lên song cửa sổ, bóng hơi đong đưa, ngay sau đó, cửa phòng bị nhẹ nhàng đẩy ra ——
Chính là hiện tại!
Bạch Miểu nháy mắt rút kiếm, Miên Sương phá cửa mà ra, cùng lúc đó, một bóng kiếm cũng bay vút ra ngoài.
Ngoài cửa vang lên tiếng giấy rách, Bạch Miểu cùng Thẩm Nguy Tuyết liếc nhau, lập tức đứng dậy đi hướng ngoài cửa ——
Lối đi nhỏ đen nhánh, một người giấy lớn gần bằng Bạch Miểu bị bóng kiếm và Miên Sương đồng thời đâm thủng, bị gió thổi rào rạt.
Bạch Miểu khiếp sợ: "Giả?"
"Nàng ta còn ở khách điếm." Thẩm Nguy Tuyết thấp giọng nói.
Bạch Miểu: "Khách điếm nhiều người như vậy, nàng ta không phải là muốn lấy bọn họ để uy hiếp chứ......"
Thẩm Nguy Tuyết nhắm mắt lại, cẩn thận tra xét chân khí dao động xung quanh: "Tựa hồ là có quyết định này."
Am hiểu phương thức ẩn nấp hơi thở, hiển nhiên không phải phàm nhân bình thường.
Bạch Miểu nghe vậy, lập tức nhấc Miên Sương, bước nhanh đi ra phòng cho khách.
Thẩm Nguy Tuyết hơi nhíu mày, đang định đuổi theo nàng, Bạch Miểu đột nhiên trở tay đẩy cửa, kéo hắn trở về phòng.
Thẩm Nguy Tuyết: "......"
Bạch Miểu đứng ở hành lang ngoài phòng cho khách, không khách khí nói: "Vừa rồi là ai làm người giấy ở ngoài phòng ta, nhanh ra đây!"
Khách điếm đen nhánh một mảnh, u tĩnh đến mức quỷ dị, một tia ánh trăng cũng không chiếu tới. Bạch Miểu kiên nhẫn đợi trong chốc lát, dưới lầu đột nhiên vang lên tiếng bước chân nhẹ, ngay sau đó, một đạo ánh sáng chậm rãi xuất hiện ở đại đường.
Một thiếu nữ cầm theo đèn lồng đi ra, nàng ta nện bước uyển chuyển nhẹ nhàng, dung mạo xinh đẹp, giơ tay nhấc chân lộ ra một loại quỷ mị mê người.
"Vừa rồi là ngươi đâm thủng người giấy của ta?"
Thiếu nữ còn không khách khí hơn Bạch Miểu, đèn lồng cá vàng trong tay theo đó lay động, có những tia huỳnh quang nhỏ tản ra quanh đèn lồng.
Nghe ngữ khí này của nàng ta, tựa hồ cũng không biết trong phòng là ai.
Bạch Miểu thở phào nhẹ nhõm, ngay sau đó một tay chống nạnh, vẻ mặt kiêu ngạo: "Là ta, sao nào?"
"Ta còn cho là nhân vật lợi hại nào......" Thiếu nữ híp mắt, nhìn chằm chằm nàng vài giây, đột nhiên nói, "Ngươi là ai?"
Yểm cảnh nàng ta bày ra có tính cưỡng chế tuyệt đối, chỉ cần thân phát động trong phạm vi của yểm cảnh, cho dù ai, cũng sẽ lâm vào ngủ say, mắc kẹt trong mơ.
Nàng ta vốn chỉ cảm giác phòng này có người thoát khỏi yểm cảnh, cho nên tới nhìn xem. Nhưng mà lúc này, nàng ta lại có thể rõ ràng cảm nhận được, thiếu nữ tay cầm trường kiếm trước mắt, trên người không có dấu hiệu bị yểm cảnh xâm nhập.
Điều này cơ hồ là không có khả năng.
Không ai có thể thoát khỏi yểm cảnh, huống chi người này chỉ là cảnh giới Trúc Cơ.
Bạch Miểu khẽ cười một tiếng: "Ta dựa vào cái gì nói với ngươi ta là ai? Là ngươi giả thần giả quỷ ngoài phòng ta trước, cho dù tự báo gia môn, cũng nên là ngươi trước chứ?"
Sắc mặt thiếu nữ chợt lạnh xuống.
"Chỉ bằng ngươi, cũng xứng để ta tự báo gia môn?"
"Ngươi không thích báo à." Bạch Miểu sờ sờ cằm, không chút để ý mà nhìn đèn lồng trong tay nàng ta, "Vậy ta liền gọi ngươi...... là nữ đèn lồng ha."
Thiếu nữ cắn răng nói: "Lão nương tên Du Ngư Tâm!"
Bạch Miểu: "Tim cá mực? Tên quái gì vậy."
* Dư Ngư dịch ra thuần Việt là Cá mực, mực ống, Tâm là tim
Nàng vừa dứt lời, một đạo ánh sáng đom đóm đột nhiên phi đến.
Bạch Miểu lập tức vung kiếm đỡ, mũi kiếm vung lên khiến không khí sinh ra sương lạnh, nháy mắt liền đóng băng ánh sáng đom đóm đang thiêu đốt.
"Đánh nhau cũng dùng đèn lồng?" Bạch Miểu không khách khí mà cười nhạo, "Xem ra vẫn là cái tên nữ đèn lồng thích hợp với ngươi hơn."
Du Ngư Tâm nham hiểm nhìn nàng, đột nhiên vung đèn lồng cá vàng lên, mấy chục đạo ánh sáng đom đóm nháy mắt từ đèn lồng phi ra, hình thành ngọn lửa xanh hừng hực, gào thét đánh úp về phía Bạch Miểu.
Bạch Miểu thay đổi kiếm thức, sương lạnh đột ngột mọc từ mặt đất, không ngừng bò lên, đảo mắt liền phong bế toàn bộ lầu hai khách điếm.
Nàng thả người nhảy, trực tiếp nhảy từ lầu hai xuống. Mũi chân vừa chạm đến gạch, thân hình bỗng nhiên chấn động, nhẹ nhàng giống như một con bướm, nháy mắt liền bay ra ngoài khách điếm.
Du Ngư Tâm cười lạnh một tiếng, mang theo đèn lồng đuổi theo.
*
Bạch Miểu là cố ý dẫn Du Ngư Tâm ra khỏi khách điếm.
Rất hiển nhiên, Du Ngư Tâm cũng không biết Thẩm Nguy Tuyết ở trong phòng, nếu không khẳng định sẽ không đuổi theo nàng.
Mà nàng làm như vậy, là vì để Thẩm Nguy Tuyết có thời gian, để hắn đi đánh thức những người lâm vào giấc mơ trong khách điếm.
Nhưng ra khỏi khách điếm, Bạch Miểu ngự kiếm lơ lửng trong không trung, quan sát phía dưới, mới ý thức được tình huống còn tệ hơn nàng tưởng tượng.
Màn đêm đen nhánh, toàn bộ đường phố đều bị sương trắng bao phủ, trong sương trắng trống rỗng không có một ai, khắp nơi đều là một mảnh im lặng chết chóc.
Du Ngư Tâm mang theo đèn lồng, lên tới trước mặt nàng, cười đắc ý: "Sao, an tĩnh không?"
Bạch Miểu nắm chặt chuôi kiếm, cảnh giác nhìn nàng ta: "Ngươi làm toàn bộ người trên phố ngủ say?"
"Không chỉ toàn bộ phố." Du Ngư Tâm lắc lắc đèn lồng cá vàng, tươi cười nghịch ngợm giống cô bé, "Yểm cảnh của ta sẽ không ngừng khuếch tán, hấp thu linh khí càng nhiều, tốc độ khuếch tán càng nhanh."
Trong sương trắng mênh mang, đèn lồng trong tay nàng ta giống một con cá vàng đang bơi trong nước, huỳnh quang trong bụng cá lập loè, ánh sáng đom đóm cuồn cuộn không ngừng từ bốn phương tám hướng hội tụ đến, chui vào đèn lồng càng ngày càng sáng.
Bạch Miểu ngay sau đó hiểu được, ánh sáng đom đóm này cũng không phải ánh sáng đom đóm chân chính, mà là linh khí của những người ngủ say.
Nếu để đèn lồng tiếp tục hấp thu, chỉ sợ rất nhanh không chỉ một khách điếm lâm vào ngủ say, một con phố, mà là cả một tòa thành trì.
Bạch Miểu nắm chặt Miên Sương, sương khí quấn quanh nàng, ánh mắt nàng lạnh thấu xương, nâng kiếm vung ——
Đầu ngón tay nàng đột nhiên sáng lên ánh sáng lóa mắt, mấy đạo kiếm quang từ kiếm phong trút xuống, giống như sao trời rơi xuống, đánh thẳng đèn lồng trong tay Du Ngư Tâm.
Du Ngư Tâm vung đèn lồng, ánh sáng đom đóm xanh nhảy ra khỏi đèn lồng, trong sương trắng hóa thành bóng cá dữ tợn, va chạm với kiếm quang, phát ra tiếng va chạm lớn.
Mặt hồ bên dưới hai người vì âm thanh lớn này mà nổi lên gợn sóng, vang trên đường phố vắng, lại không khiến ai bừng tỉnh.
Toàn bộ đường phố yên tĩnh giống như bị sương trắng cắn nuốt, chỉ có linh khí cuồn cuộn không ngừng nhắc nhở Bạch Miểu, những người này còn chưa hoàn toàn lâm vào yên giấc ngàn thu.
Không biết bên sư tổ thế nào......
Bạch Miểu vừa thất thần, Du Ngư Tâm trong sương mù đột nhiên như quỷ mị đi đến trước mặt nàng.
Tim Bạch Miểu đập cứng lại, nhanh chóng nâng kiếm ra chiêu, đáng tiếc động tác của Du Ngư Tâm nhanh hơn nàng.
"Chỉ là kẻ hèn Trúc Cơ...... Ngươi cũng quá coi thường ta."
Du Ngư Tâm chế trụ tay cầm kiếm của nàng, ánh sáng đom đóm trong đèn lồng nhảy lên quấn quanh Miên Sương, cùng lúc đó, sương trắng xung quanh hai người càng ngày càng dày, tựa hồ đang nuốt các nàng.
Không có kiếm chiêu, tốc độ mũi kiếm kết sương không đuổi kịp tốc độ thiêu đốt của ánh sáng đom đóm, linh khí hấp thụ từ bốn phương tám hướng không ngừng tăng lên, gắt gao áp chế Bạch Miểu.
Bạch Miểu nhìn chằm chằm Du Ngư Tâm, không buông tha dù chỉ một chút biến động xung quanh nàng ta.
Du Ngư Tâm khẽ nâng đèn lồng, ánh sáng đom đóm biến thành bóng cá chậm rãi hiện lên: "Ta ngược lại muốn xem, ngươi có gì khác người......"
Bóng cá dần dần rõ ràng, lắc lư hướng ngực Bạch Miểu.
Mắt thấy bóng cá sắp tiến vào trong cơ thể Bạch Miểu, hai đạo bóng kiếm đột nhiên cắt qua bóng tối, từ trên trời giáng xuống, nháy mắt đánh úp về phía sau lưng Du Ngư Tâm.
Hai đạo bóng kiếm đồng thời xuyên qua Du Ngư Tâm.
Thân hình Du Ngư Tâm chấn động, chậm rãi nhìn về phía sau ——
Ở phía sau nàng ta, sương trắng hơi tản đi, không biết khi nào, không trung thế nhưng thêm hai người.
Hai người này là Thẩm Nguy Tuyết và Tống Thanh Hoài bị hắn đánh thức.
Bạch Miểu rốt cuộc thở phào một hơi.
Thẩm Nguy Tuyết ngưng mắt nhìn Bạch Miểu, trong mắt tràn ngập lo lắng. Hắn hơi mở miệng, đang định nói, sương trắng phía dưới bỗng nhiên truyền đến một âm thanh quen thuộc.
"Đoạt cái đèn lồng kia, bên trong có linh khí của mọi người!"
Bạch Miểu theo âm thanh nhìn xuống phía dưới, phát hiện Kinh Phỉ cũng đã tỉnh, đang ngồi trên xe lăn chỉ huy bọn họ.
Tống Thanh Hoài nhíu mày nhìn về phía Kinh Phỉ trên mặt đất: "Tiền bối, giọng ngài quá lớn."
Bạch Miểu: "......"
"Muốn cướp đèn lồng của ta? Các ngươi đúng là tưởng bở......"
Ngực Du Ngư Tâm trào ra máu tươi, khóe môi cũng chảy xuống vệt máu đỏ thẫm. Nhưng dường như nàng ta lại không chút nào để ý, không những không buông Bạch Miểu ra, ngược lại càng nắm càng chặt.
Bạch Miểu thấy tình thế không ổn, lập tức tránh thoát.
Ánh sáng đom đóm trong đèn lồng ngay sau đó hóa thành xiềng xích vô hình, trói chặt tay nàng và Du Ngư Tâm.
"Hiện tại nàng và ta là nhất thể cùng mệnh*, các ngươi là muốn linh khí trong đèn lồng, hay là muốn mạng nàng?"
* Nhất thể cùng mệnh: Cùng một cơ thể, cùng một mạng sống
Du Ngư Tâm cười rộ lên, càng nhiều máu tươi từ trước người nàng ta chảy ra.
Lời này vừa nói ra, ba người đối diện thần sắc tức khắc trở nên ngưng trọng mà lạnh băng.
Nhất thể cùng mệnh? Nàng ta nói nhất thể cùng mệnh liền nhất thể cùng mệnh?
Bạch Miểu không tin, thử lấy tay còn lại dùng sức ấn lưng Du Ngư Tâm.
Du Ngư Tâm nháy mắt phun ra một ngụm máu, cùng lúc đó, thân mình Bạch Miểu cũng đột nhiên run lên.
Bạch Miểu khó tin mà mở to hai mắt: "Cư nhiên là thật......"
Phía sau lưng thực sự truyền đến cảm giác đau nhức, rõ ràng nàng không có gặp bất kỳ công kích nào, lại như trực tiếp bị đánh một quyền.
Du Ngư Tâm hung hăng trừng Bạch Miểu, tức giận nói: "Ngươi nhẹ một chút!"
Sắc mặt Thẩm Nguy Tuyết âm trầm, hắn hơi giơ tay, bóng kiếm đồng thời hiện lên, như muôn vàn ánh sáng lạnh lẽo, vây kín Du Ngư Tâm không một kẽ hở.
Mày Tống Thanh Hoài nhíu chặt: "Sư tôn, cẩn thận......"
Du Ngư Tâm cười lạnh một tiếng, đột nhiên tung đèn lồng ra.
Kinh Phỉ: "Không ổn!"
Trong nháy mắt, ánh sáng đom đóm điên cuồng tản ra, tính cả sương trắng che trời lấp đất, cùng nuốt sống tầm nhìn mọi người.
Du Ngư Tâm hét lên trong sương mù dày đặc, âm thanh cơ hồ xé rách bầu trời đêm.
"Tiễu Hàn Sinh ——!"
Lá phong đỏ hiện lên bay tán loạn, bao bọc lấy nàng ta và Bạch Miểu, giống như cái bóng chợt lóe, nháy mắt liền biến mất không còn thấy tăm hơi.
← Ch. 077 | Ch. 079 → |