Ch.002 → |
"Bạch Miểu!"
Nắng sớm ló dạng, một thiếu nữ mặc đạo bào màu xanh xông vào phòng như một cơn gió, lập tức chạy đến mép giường, giọng nói thanh thúy, hưng phấn đánh thức vật thể hình người đang cuộn tròn trong chăn mỏng.
"Nghe nói sân tập bên kia có sư huynh sư tỷ đang luyện ngự kiếm, chúng ta cùng đi xem đi!"
Bạch Miểu còn buồn ngủ, áo trong trắng buông lỏng trên bờ vai gầy, mơ mơ màng màng lên tiếng: "Được......"
【 Được cái gì mà được, đừng quên cô còn có nhiệm vụ trong người! 】
Không đợi thiếu nữ phản ứng, thanh âm trong đầu Bạch Miểu đã tức muốn hộc máu mà vang lên.
Thanh âm này tự xưng là hệ thống, chỉ có Bạch Miểu có thể nghe được.
"Haiz......" Bạch Miểu dụi mắt, "Chỉ là xem thôi, không lãng phí bao nhiêu thời gian."
Nàng đáp lại cũng chỉ ở trong đầu, tương đương với đối thoại bằng suy nghĩ với hệ thống, người khác không nghe được cũng không phát hiện được.
【 Ngày hôm qua cô cũng nói như vậy! Còn có hôm trước, hôm kia, hôm trước nữa nữa nữa...... 】
Hệ thống càng nói càng tức, nếu là thực thể, phỏng chừng có thể phun nước miếng lên mặt Bạch Miểu.
Bạch Miểu im lặng, nghĩ nghĩ, nghiêm túc nhìn về phía thiếu nữ: "Cái kia...... Ta còn muốn ngủ nướng một tý, nếu không muội đi trước đi?"
"Vậy được rồi......" Thiếu nữ lộ vẻ tiếc nuối, nhưng cũng không kiên trì, xoay người rời khỏi phòng.
Bạch Miểu kéo chăn mỏng, nằm lại trên giường.
【 Cô ngủ thật đấy à?! Nhanh dậy cho tôi! 】
Hệ thống sắp bị nàng chọc điên rồi.
Bạch Miểu bị hệ thống làm ồn đến đau đầu, không còn cách nào, đành phải xốc chăn, chậm rì rì ngồi dậy.
【 Cô biết cô đã xuyên tới đây bao lâu rồi không? 】 hệ thống hùng hổ chất vấn nàng.
Bạch Miểu ngáp một cái: "Mười ngày?"
【 Là một tháng! 】
Hệ thống hận sắt không thành thép hô to: 【 Cô đã lãng phí một tháng, hôm nay có nói gì cũng không thể tiếp tục lười biếng, phải bắt đầu đi theo cốt truyện! 】
Bạch Miểu lẩm bẩm xuống giường: "Nam chính không tới tìm ta, ta có thể làm gì......"
Một tháng trước, nàng xuyên vào một quyển tiểu thuyết tu tiên.
Nàng vốn là người đã chết vì bệnh, hiện giờ có thể tiếp tục sống ở một thế giới khác—— cho dù đây là một thế giới hư cấu, nàng cũng cảm thấy mình có lời.
Có chút phiền toái chính là, thân phận hiện tại của nàng cũng không phải một người bình thường.
Nàng là nữ chính của cuốn tiểu thuyết này.
Đây là một cuốn tiểu thuyết ngôn tình thể loại sư đồ luyến.
Nữ chính không cha không mẹ, bơ vơ không nơi nương tựa, tính tình mềm yếu, là tiểu bạch hoa tiêu chuẩn. Ngày nọ nàng được tu sĩ Phù Tiêu Tông phát hiện, tu sĩ thương hại nàng, lại thấy căn cốt nàng tốt, liền đem nàng về tiên sơn, được nam chính thân là người chính đạo nhìn trúng, thu làm đồ đệ, từ đây bắt đầu mối tình dây dưa cẩu huyết lại cấm kỵ.
Bạch Miểu chưa từng đọc cuốn tiểu thuyết này, nhưng hệ thống chỉ nói mở đầu, nàng cũng đã đoán được cốt truyện kế tiếp.
Đơn giản chính là nữ chính sớm chiều ở chung dần dần ái mộ sư tôn lãnh tình lãnh tính cường đại, nhưng ngại quan hệ sư đồ, nàng không thể nói phần tình cảm cấm kỵ này ra ngoài, chỉ có thể yên lặng nhẫn nại, giấu phần tình ý của thiếu nữ ở đáy lòng.
Thẳng đến một ngày, nàng uống chút rượu, lý trí sụp đổ, cuối cùng không màng tất cả đột nhập phòng sư tôn, cưỡng gian hắn.
Nữ chính vốn tưởng rằng sư tôn sẽ đẩy nàng ra, nhưng sư tôn không có. Đây là đương nhiên, dù sao sư tôn là nam chính mà. Sư tôn nhìn thiếu nữ hai mắt đẫm lệ trước mắt, đáy mắt đen tối, tình khó khống chế, cuối cùng đổi thủ thành công......
Sau đêm đó, sư tôn tự biết sai lầm đã không thể vãn hồi, muốn giải trừ quan hệ sư đồ với nữ chính. Nữ chính không chịu, lúc này phản diện kịp thời xuất hiện, vu hãm nữ chính cấu kết ma đạo, ăn cắp Thánh Khí của tông môn, chứng cứ vô cùng xác thực, tội này khó tha. Sư tôn tức giận, nhưng chung quy vẫn không đành lòng giết nữ chính, vì thế tẫn tán tu vi nàng, trục xuất sư môn......
Hệ thống nghe được trợn tròn mắt.
【 Sao cô lại biết tất cả? 】
"Vô nghĩa." Bạch Miểu không cho là đúng, "Sư đồ luyến không phải đều là kịch bản này sao?"
Hệ thống: 【...... Nếu cô đã đoán được tám chín phần mười, tôi đây liền nói ngắn gọn. 】
【 Ban đầu nữ chính vì ngoài ý muốn mà chết. Cốt truyện đã bắt đầu liền không thể dừng lại, cho nên tôi tìm cô tới sắm vai nữ chính, làm vai chính của câu chuyện này, cô phải đi theo cốt chuyện nguyên văn, mới có thể thuận lợi sống sót. 】
Bạch Miểu phản ứng lại.
Những lời này ý là, nàng không chỉ phải yêu đương với nam chính khuyết tâm nhãn*, còn bị hắn ngược thân ngược tâm, tự mình trải qua cốt truyện cẩu huyết trong sách một lần, việc này mới tính là xong.
* Khuyết tâm nhãn: khuyết tim khuyết mắt, dùng để chỉ những người làm việc không có cơ sở và không tính đến hậu quả.
Thời điểm nàng xuyên qua, nguyên chủ mới vào Phù Tiêu Tông, được nam chính nhìn trúng trong một đám đệ tử mới thiên phú không tồi, thu làm đồ đệ duy nhất của hắn.
Đây không phải vì thiên phú của nguyên chủ tốt hơn người khác, mà là vì thể chất nàng không bằng người khác, lại không có ưu điểm nổi bật khác, cho nên đương nhiên được chọn.
Nam chính không quá để ý điều kiện bên ngoài này, lại thấy nàng lẻ loi đứng ở trong điện không ai muốn, sợ hãi rụt rè, nhìn thật sự đáng thương, liền nhận nàng về.
Đương nhiên, đây đều là cách nói của hệ thống. Trên thực tế, ngày đó thu đồ đệ nam chính thậm chí không xuất hiện, quyết định hết thảy giúp hắn, đều là Thúy Vi phong chủ.
Nói cách khác, Bạch Miểu đến nay còn chưa từng gặp sư tôn của mình, cũng không biết họ tên hắn là gì, tính tình thế nào. Đây cũng chứng minh cốt truyện nàng phải đi còn rất dài, cơ bản là bắt đầu lại từ đầu.
"Nếu ta không đi theo cốt truyện sẽ thế nào?" Nàng hỏi.
Hệ thống: 【 Sẽ chết. 】
Bạch Miểu: "......"
Nói thế nào thì nơi này cũng là một thế giới hoàn toàn mới, còn chưa thể nghiệm một phen liền chết, không khỏi có chút đáng tiếc.
"Được rồi." Bạch Miểu không do dự liền đáp ứng, "Nhưng ta phải thích ứng hoàn cảnh nơi này một chút."
Hệ thống cảm thấy yêu cầu này rất hợp lý, về tình về lý, đều không có lý do cự tuyệt.
【 Có thể. 】
Vì thế hệ thống nhìn Bạch Miểu thích ứng một ngày, hai ngày, ba ngày......
Thẳng đến hôm nay, đã một tháng trôi qua, nàng vẫn không có ý định đi theo cốt truyện.
Sư tôn của nàng không triệu kiến nàng, nàng cũng không chủ động cầu kiến. Cả ngày không phải ngủ thì đi ra ngoài vận động, lâu lâu cùng đệ tử đồng kỳ* ở cùng đến Cầu Tri Đường nghe giảng bài, thậm chí ngày nào rảnh thì hẹn nhau xuống chân núi đi dạo phố phường.
* Đồng kỳ: vào cùng đợt
Chỗ nào nàng đang thích ứng hoàn cảnh chứ, rõ ràng là đang làm loạn.
Hệ thống rốt cuộc không thể nhịn được nữa.
【 Hắn không tới tìm cô thì cô liền đi tìm hắn, cứ ngồi đợi như vậy sao được? Cơ hội phải dựa vào bản thân tranh thủ! 】
Bạch Miểu chậm rãi mặc đạo bào: "Vậy không thích hợp......"
【 Có gì không thích hợp? 】 hệ thống cắn răng nhấn mạnh, 【 Đây là nhiệm vụ của cô! 】
"Được rồi......"
Bạch Miểu nhìn gương trên bàn, lấy mái tóc dài mềm mại từ dưới cổ áo hơi hở ra, dùng lược chải vài cái, sợi tóc không hề tán loạn, nhu thuận rũ sau vai.
Nguyên chủ rất giống nàng, nhưng vì hiện tại chỉ có 16 tuổi, cho nên có vẻ non nớt hơn.
Có lẽ vì thể chất không tốt lắm, màu da nàng có chút tái nhợt, nâng tay lên có thể nhìn thấy mạch máu màu xanh đang chảy dưới lớp da mỏng.
Nhưng thật ra mặt lại thanh tuyển tú mỹ, tuy yếu đuối lại không có khí chất bệnh tật. Một đôi mắt sáng trong veo, đuôi mắt hơi rũ, thoạt nhìn thuần lương vô hại, lộ ra mười phần vô tội.
Nhiều hơn nàng một phần khí chất tiểu bạch hoa.
Bạch Miểu rửa mặt, cầm kiếm gỗ trong tay đi ra ngoài.
Trong sân, cây ngô đồng cành lá tốt tươi, đổ bóng lớn xuống mặt đất. Hoa xung quanh ngô đồng đung đưa theo gió, lung lay sắp đổ, cánh hoa màu trắng xoay tròn bay tới trên tóc Bạch Miểu.
Bạch Miểu lấy cánh hoa ra, hỏi: "Nam chính ở đâu?"
Hệ thống thấy rốt cuộc nàng tính đi theo cốt truyện, lập tức vực dậy tinh thần.
【 Hắn là chủ Tê Hàn Phong, đương nhiên là ở Tê Hàn Phong. 】
Trong sách, nam chính là đệ nhất kiếm đạo đương thời, đứng đầu chính đạo, cũng là đối tượng mà vô số tu sĩ kính ngưỡng sợ hãi. Hàng năm hắn ở Tê Hàn Phong, chăm chỉ khổ tu, trừ phi có đại sự xảy ra, đều sẽ không rời khỏi Phù Tiêu Tông.
"Vậy đến Tê Hàn Phong tìm hắn." Bạch Miểu không tình nguyện mà đi ra sân.
Kỳ thật nàng cảm thấy như vậy không tốt lắm. Dù sao nàng là vãn bối, đối phương là trưởng bối, trưởng bối lâu như vậy không tìm nàng, hoặc là có việc bận, hoặc là không muốn thấy nàng, nàng hí hửng đi tìm như vậy làm gì, không ngại sao?
Nhưng nàng lười nói.
Dù sao là hệ thống bảo nàng làm như vậy, nói trắng ra nàng là làm công, ông chủ bảo làm gì, làm theo là được.
Tê Hàn Phong là một đỉnh núi cao nhất trong năm đỉnh núi ở Phù Tiêu Tông, hiểm trở dốc đứng, cách nơi ở của nhóm đệ tử mới nhập môn rất xa, người bình thường trong vòng một canh giờ không thể đến được.
Bạch Miểu đi theo hướng dẫn của hệ thống, vòng qua đường núi dốc đứng, giữa sườn núi tìm được một sạn đạo* yên lặng bí ẩn, theo sạn đạo đi lên.
* Sạn đạo: Sạn đạo là đường xây bằng cầu treo hoặc ván gỗ xếp hai bên sườn núi đá, dùng để đi qua các khu vực núi non hiểm trở.
Có lối tắt này, nàng chỉ tốn chưa đầy nửa canh giờ liền đến Tê Hàn Phong.
Trên đường còn gặp một con chim lớn màu xanh to bằng bạch hạc, chim lớn lượn vòng trên đỉnh đầu nàng chốc lát, nàng ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm, ánh mắt tràn ngập tò mò.
"Đây là chim gì?"
Hệ thống: 【 Tôi cũng không biết. 】
Bạch Miểu: "Thất học."
Hệ thống: 【...... 】
Bạch Miểu trước nay chưa từng thấy loại chim này, càng nhìn càng cảm thấy dáng nó vừa phải, béo gầy thích hợp, nếu bỏ vào nồi to hầm, hương vị hẳn là không tồi.
Thức ăn ở Phù Tiêu Tông không hợp khẩu vị của nàng, nàng ăn một tháng, miệng không hót nổi một tiếng chim*.
* Miệng không hót nổi một tiếng chim: nghĩa là miệng không có mùi vị.
Hiện tại dù cho nàng một nhộng con ve, chỉ cần rắc thì là và bột ớt lên, nàng cũng có thể không chút do dự nuốt vào.
Bạch Miểu nhìn chim lớn không chớp mắt, hạ giọng: "Ngươi nói ta có thể bắt được nó không?"
Hệ thống không rõ lý do: 【 Bắt nó làm gì? 】
Trong đầu Bạch Miểu hiện lên mười tám cách làm bồ câu, thèm đến nước miếng chảy ra.
"Đương nhiên là ăn."
Chim lớn đang bay trong không trung nghe thấy câu đó, đột nhiên lung lay một chút, sau đó nhanh chóng vẫy cánh, hùng hổ bay đi.
Bạch Miểu cảm thấy tựa hồ nó trừng mắt liếc mình một cái.
Chẳng lẽ chim kia có thể nghe hiểu tiếng người? Không đến mức ảo như vậy chứ......
Bạch Miểu có chút hoài nghi, đồng thời trong đầu vang lên tiếng khinh thường của hệ thống.
【 Chỉ bằng tu vi hiện tại của cô, còn muốn bắt chim? Cô không bị chim bắt là tốt rồi. 】
"Ta đương nhiên biết." Bạch Miểu bất đắc dĩ thở dài, "Chỉ là nghĩ mà thôi......"
Kiếp trước gà nàng cũng chưa từng giết qua, nói gì đến một con chim to như vậy.
Thu hồi tâm tư bắt chim, Bạch Miểu tiến vào sơn môn, xuyên qua mây mù mờ mịt, theo tiếng nước róc rách đi về phía trước.
Tê Hàn Phong cực cao cực lạnh, quanh năm có sương mù màu trắng bao phủ. Bạch Miểu an tĩnh đi vào mây mù, xung quanh u mịch, tiếng nước dần rõ ràng.
Trước mắt hiện ra một mảnh tím lộng lẫy, giống như vẩy mực, càng ngày càng thẫm, càng ngày càng đậm, dần dần chiếm cứ toàn bộ tầm nhìn của Bạch Miểu.
Là tử đằng.
Bạch Miểu hơi kinh ngạc, ánh mắt rơi xuống tàng cây.
Dưới tán hoa tử đằng lay động, có một thanh niên đang đứng.
Thân hình thanh niên thon dài, y phục trắng tóc đen. Mặt mày hắn cúi xuống, an tĩnh chuyên chú, đang đứng ở bên cạnh ao nhìn cá trong nước.
Nước ao trong sáng, phản chiếu khuôn mặt nhu hòa của hắn, ôn nhuận thông thấu, như trăng trong nước.
Tựa hồ nhận thấy có người tới gần, hắn nâng mắt, nhìn về phía Bạch Miểu.
Bạch Miểu hơi kinh diễm một chút.
Vốn tưởng rằng sườn mặt hắn đã đủ đẹp, không ngờ chính diện càng đẹp hơn.
Đặc biệt là đôi mắt thanh thuần kia, ẩn dưới hàng lông mi dài, bình tĩnh trong sáng, giống lưu li ngâm trong băng tuyết, lấp la lấp lánh, chỉ nhẹ nhàng nháy mắt liền trào ra ba quang.
Thanh niên nhìn thấy Bạch Miểu cũng hơi sửng sốt. Hắn nhẹ nhàng mở miệng, tiếng nói như khe sâu trong cốc.
"Ngươi là......"
Bạch Miểu lập tức nở nụ cười vô hại.
Vãi.
Kiếm được món hời lớn rồi.
Ch. 002 → |