← Ch.06 | Ch.08 → |
Vào sáng sớm ngày thứ hai ta mò thẳng đến Tinh Nguyệt Cung.
"Uyển Thi a ~ bà nổi tiếng rồi đó!" Còn chưa vào đến cửa, ta đã bắt đầu hưng phấn hô to.
"Uyển Thi ơi ~ bà thành danh nhân rồi! Bà không biết mình nổi tiếng đến mức nào đâu!" Ta không chút khách khí đá tung cửa, cầm lấy tay Uyển Thi lại càng thêm hưng phấn tột cùng, liên mồm nói,
"Không nghĩ tới người cổ đại truyền tin cho nhau còn nhanh hơn cả mạng internet! Mới đây thôi mà cả nước ai cũng biết đến bà, đã vậy còn phóng đại lên thành tiên nữ giáng trần nữa cơ!Ha ha, bà nói xem? Này!Sao không phản ứng gì vậy? Vẻ mặt kia của bà là gì?Lẽ nào, hoàng đế mặt lạnh như tiền cũng ở đây?" Ta bắt đầu hết nhìn đông tới nhìn tây xung quanh phòng.
" Cái đó... Nhược Khả à... hôm qua ta..."
" Có chuyện gì?" Ta bắt đầu có linh cảm không tốt.
"Không.. Không có gì.."
"Bà có xem tôi là bạn không thế? Mau nói đi!" Ta thật không chịu được cái kiểu úp úp mở mở này đâu.
" Mẫn công chúa... Nàng ta..."
"Nàng ta làm sao? Lẽ nào bị chúng ta chọc giận đến mức hộc máu à?" Ta cực kỳ mong chờ nói.
"Nàng ta phải gả cho.. Ảnh Hiên." Uyển Thi vừa nói vừa quan sát vẻ mặt của ta.
"Ta còn tưởng là chuyện gì chứ! Không phải là phải gả cho Ảnh Hiên thì... Cái gì! Nàng ta phải gả cho Ảnh Hiên!? Nàng ta là không có việc gì làm nên muốn kiếm chuyện sao? Đúng là chán sống rồi! Cô nãi nãi ta đây hôm nay sẽ đại diện cho mặt trăng, đại diện cho mặt trời, đại diện cho các vì sao vĩ đại trên Địa Cầu, đại diện cho ngân hà tiêu diệt cái nữ nữ nhân não bị hỏng nặng này!!!" Ta hét lên tức tối, quay người muốn trở về vương phủ hỏi tội.
"Này! Này! Nhược Khả, bà trước tiên đừng kích động! Nói sao đi nữa thì ả ta cũng là công chúa đó!" Uyển Thi vội vàng nắm được ta kéo ngược trở về.
"Vậy làm sao bây giờ? Ta không tin đâu! Nàng ta ỷ có hoàng thượng chống lưng thì muốn làm gì thì làm sao?(Hức.. là phải chứ có phải là đòi đâu)Đúng rồi! Ảnh Hiên biết chuyện này không? Hắn nói thế nào?"
"Hắn..."
"Cái tiểu tử thúi kia có phải hay không vừa nghe thấy có mỹ nữ phải gả cho hắn thì không phân biệt được đông tây nam bắc nữa rồi?! Chẳng trách ở vương phủ một thời gian lại chẳng thấy bóng dáng hắn đâu! Bây giờ ta sẽ đi tìm hắn tính sổ!!" Ta cắt lời Uyển Thi, mặc kệ Uyển Thi muốn nói cái gì, sau khi phát biểu hung hồn xong, ta lại hung hăng quay người, một đường trở về vương phủ.
"Hắn không đồng ý chuyện đó..." Uyển Thi nhìn bóng lưng kia mỗi lúc một xa, ngơ ngẩn một hồi mới lấy lại lý trí mà nói lên mấy chữ then chốt =. =###
"Họ Kim! Tên Ảnh Hiên! Ngươi lăn ra đây cho ta!" Ta đứng trước cửa phòng Ảnh Hiên hô to, còn không ngừng lấy chân đá mạnh vào cửa.
"Hả? ***" cửa chầm chậm mở ra.
"Ngươi nói đi! Mau giải thích cho ta nghe rốt cuộc là thế nào!" Ta phun ra một câu không đầu không đuôi.
"Nàng muốn ta nói cái gì?" Ảnh Hiên làm bộ không biết, làm ra bộ mặt vô tội cười cười.
"Ngươi đừng có giả bộ! Uyển Thi nói cho ta nghe hết rồi! Nói ngươi đồng ý kết hôn với nữ nhân không biết liêm sỉ Mẫn Trí Trinh kia! (ÁCH? Uyển Thi của chúng ta nói khi nào nhỉ?)"
"Ta.. Ta không có muốn kết hôn với nàng ta... Là.. là nàng ta phải gả cho ta, ta biết phải làm gì đây! Vậy mà nàng còn đứng đây giảng đạo!!" Ảnh Hiên tỏ ra vô cùng buồn bực, hoàn toàn không có bộ dáng của một Ảnh Hiên bình tĩnh như trước đây.
"Cái này có gì khác nhau à? Ta giảng đạo? Ha ha, còn chưa có chiếu cáo thiên hạ mà đã bắt đầu ghét bỏ ta rồi? Có phải ngươi đã thích Mẫn Trí Trinh rồi không?" Không phải là hắn nói thích ta hay sao?Nguyên lai... Đúng vậy.. Yêu thích thì vẫn chỉ là yêu thích, chứ không phải... yêu.
"Nàng! Nàng đừng tùy hứng như vậy được không! Ta không muốn cùng nàng tranh cãi, nàng trước tiên hãy nghe ngóng cho rõ sự tình rồi hãy đến nói chuyện với ta!" Ảnh Hiên chưa từng đối xử lạnh lùng với ta như vậy...
"Ha ha, ta tùy hứng? Ngươi nói đúng! Ta Trần Nhược Khả là người tùy hứng đó, thì sao? Lẽ nào bây giờ ngươi mới biết?!" Ta thừa nhận là có chút cẩu huyết, nhưng lời thì cũng đã nói ra rồi, không thể rút lại.
"Hiên a ***" lúc này theo cửa truyền đến một thanh âm ẻo lả đến phát nôn!
"Hiên a *** nàng là ai vậy?" Ngươi biết rõ còn hỏi!!
" Không có chuyện gì thì cũng đừng ở đây giả làm người mù!" Ta lạnh lùng trừng mắt nhìn nàng ta. Thật khó chịu muốn chết!
"Nhược Khả!" Ảnh Hiên rống to.
"Thế nào? Đau lòng thay cho tân nương? Quấy rối các ngươi thế này cũng cảm thấy rất áy náy! Không.. Là vạn phần áy náy!" Không muốn nhìn họ thân mật trước mặt thế này chút nào! Không muốn, không thích, không ưa chút nào!
"..." Ảnh Hiên một câu cũng không nói, cãi vã với ta mà cũng khiến ngươi chán ghét đến mức không thèm nói gì sao? Ha ha...
"Kim Ảnh Hiên... Ngươi hãy nhớ lại lời ta từng nói đi. Không nhớ rõ cũng không sao bởi vì cái đó cũng không trọng yếu.. Yên tâm, ta sẽ không quấy rối các ngươi đâu.." Ta cực kỳ bình tĩnh nói rồi quay người sải bước.
Ta bước đi vô định trên đường cái, sau đó lại quyết định đến Tinh Nguyệt cung.
"Ngươi nói cái gì?!" Ta rít gào. Thế giới này vì sao lại trở nên tàn nhẫn như vậy?! Uyển Thi không cho ta vào Cung sao?
"Trần cô nương, đây đích thị là mệnh lệnh của Uyển phi nương nương." Thị vệ run sợ nhìn ta.
"Ngươi có chắc đây không phải là mệnh lệnh của hoàng đế?"
"Đúng là mệnh lệnh của Uyển phi nương nương." Vì sao vô duyên vô cớ lại không cho ta vào ở nhờ cơ chứ!
"Hô ~ hô ~ thế giới này thật hiểm ác biết bao, bà cũng thật tốt quá, Uyển Thi à. Như vậy không ổn tí nào, là trăm ngàn lần không được! Hừ! Trần - Uyển - Thi! Ngươi là người vong ơn bội nghĩa... à không, ngươi là cái đồ trọng sắc khinh bạn!!! Ta mang họ Trần với ngươi cảm thấy thật là một chuyện vô cùng sỉ nhục! A ~~ ta nguyền rủa ngươi đi nhà cầu không có giấy vệ sinh! Mua mì ăn liền không có gói gia vị! A *** Hu hu hu.. Các ngươi ai cũng đều bắt nạt ta... Ta không chơi nữa! Ta muốn về nhà cơ! Hu hu hu..."
Ta hết mắng rồi lại khóc um lên, thị vệ bên cạnh mồ hôi rơi đây mặt nhưng cũng không dám khuyên, để mặc ta khóc lóc, vừa khóc vừa đi.
"Ngươi là cái đồ trọng sắc khinh bạn!Vừa có lão công đã vứt bỏ bằng hữu, vứt bỏ người thân sang một bên! Ta nguyền rủa tóc ngươi phân nhánh! Trong phòng tất cả cái ghế đều chỉ có một chân! Uống trà chỉ có lá trà không có nước!!..." Ta đang ở trên đường cái, vừa đi vừa chửi rủa thì bỗng nhiên xuất hiện một đám người, chặn đường đi của ta.
" Tiểu cô nương, có thể hay không cùng gia vui đùa một chút?" Cái tên đi đầu nói.
"Đi chỗ nào?" Ta chẳng thèm để ý, vô thức trả lời.
"!!!" Rất hiển nhiên đám người kia bị lời nói ngắn gọn của ta làm cho hóa đá, thực sự là tội lỗi, tội lỗi a ~
"Nhưng làm sao bây giờ đây? Ta lại không muốn đi.." Ta vô cùng áy náy nói.
" Tiểu cô nương, gia khuyên ngươi tốt nhất vẫn là nên thức thời một chút!"
"Ha ha, ta cứ không thức thời đấy!" Ta hứng thú nói, "Nói đi! Là ai phái các ngươi tới?"
"Biết quá nhiều đối với ngươi chỉ có hại chứ không có lợi. Các ngươi còn đứng đó làm gì?Nhanh bắt nàng lại cho ta!" Hắn quay sang, vô cớ đạp cho thủ hạ đứng sau lưng một cái.
Một đám người hướng về phía ta vọt tới, vì sao bây giờ lại nhiều người như vậy? Ta không thèm đếm xỉa đâu! Ta không tin một cao thủ Taekwondo lại thất bại! (Tiểu Biên: Cô nãi nãi của ta ơi, ngay cả sơ cấp cô còn chưa có học!!) Ta xoay người chạy đi, cộng thêm vứt này nọ, nhưng vẫn là không chạy thoát khỏi được những người này, những người này không phải là đám lưu manh đơn giản như vậy. Những người này thể lực không phải bình thường ~ Thời điểm ta sắp bị tóm thì từ đâu xuất hiện một đám người võ công cao cường chạy ra cứu ta nhưng vấn đề là ta không quen biết những người này...
"Các ngươi ăn nhầm gan hùm mật báo hay sao! Người của Vương phủ mà cũng dám động vào? Không muốn sống!" Mẫn Trí Trinh mang theo một đám nô tài xuất hiện ở trên đường cái, rất nhanh gọn xử lí xong đám lưu manh.
"Là nàng ta..." Lưu manh đầu lĩnh muốn nói cái gì đó nhưng lại bị Mẫn Trí Trinh cắt lời.
"Làm sao? Muốn ăn cơm tù sao? Còn không mau cút đi!" Mẫn Trí Trinh đánh đuổi đám người kia xong rồi đi tới bên cạnh ta, ỏn à ỏn ẻn nói với ta, "Tỷ tỷ không sao chứ? Chuyện của ta với Hiên là do phụ vương an bài, ta cũng không thể làm gì, hi vọng..."
"Đợi lát nữa! Đợi lát nữa! Vừa nãy ngươi gọi ta là gì?"
"Là tỷ tỷ, sao..."
"Xin nhờ đại thẩm! Nếp nhăn của ngươi nhiều hơn ta đó, ngươi gọi ta tỷ tỷ, vậy ta có phải là nên tôn xưng ngươi là nãi nãi, hoặc là lão yêu quái hay không?" Ta khom người giả bộ hành lễ.
"Ngươi!" Nữ nhân từ xưa đến nay đều vô cùng để ý đến tuổi tác, ta nói như vậy mà ngươi không ức mới lạ! Bà già ~
" Chuyện ngươi với Ảnh Hiên, ta không có gì để nói hoặc kiến nghị. Như vậy, không có chuyện gì thì ta đi trước." Nói xong ta nhanh chóng rời đi, miễn cho bà già lại lấy cái gì đó kích thích ta... Kích thích ta? Có một số việc phải hỏi cho rõ ràng mới được... nha đầu Trần Uyển Thi này vì sao lại "Tạm không tiếp khách"?! Đúng rồi! Hì hì, nói thế nào cũng là huynh muội, người kia hẳn sẽ không thấy chết mà không cứu!
"Nha đầu chết tiệt kia, ta muốn nhìn xem ngươi còn có thể đắc ý bao lâu! Ha ha ha ha..." Mẫn Trí Trinh ở sau lưng ta lộ ra sắc mặt khủng hoảng. (Tiểu Biên: Nữ nhân hiểm ác đúng là xấu nhất, quả nhiên không sai)
Ta hỏi đông hỏi tây mới tìm thấy Lý phủ, ha ha! Không sai, Lý phủ chính là nhà của Lý Ân Dực, có hắn thì tất cả vấn đề đều được giải quyết. Ha ha! Ta quả nhiên là một thiên tài!
"Xin hỏi các ngươi, thiếu gia có ở nhà hay không?" Nhìn thấy một hạ nhân từ trong phủ đi ra, ta liền chạy tới túm lại hỏi.
"Ngươi là?"
"Ta là..." Ta chưa kịp nói liền bị cái kia hạ nhân cắt lời.
"Ngươi là nha hoàn của vị tiểu thư nào đó thích thiếu gia nhà chúng ta hả?" Hắn đang nói cái gì vậy?Ta có nói ta là nha hoàn à?
"Ngươi hiểm lầm rồi..."
"Ha ha, thiếu gia nhà chúng ta đi tìm Vạn Tình cô nương, rất có tiếng trong kỹ viện, không cần nói là ta cho ngươi biết, hầy, hơn nữa ngươi cũng từ bỏ đi, ở cái thời này thì nha hoàn thấp hèn thì không thể xứng đôi với thiếu gia đức cao trọng vọng đâu"
"Ha ha..." Ta cũng chỉ có thể cười gượng. Vạn tình? Oa ~! Cái tên đúng là mát tai thật đấy! Cái tên Lý Ân Dực này hở ra một tí là đã đi tìm đến phong hoa tuyết nguyệt rồi.
Kỹ viện cũng chính là nơi đầy hoa, cũng chính là nơi để tiêu tiền và nhận tiền, lần trước đi kỹ viện, tú bà vừa nhìn thấy Ân Dực mắt đã sáng rực lên, như thể nhìn thấy nhìn thấy thần ấy. Nhưng ta là nữ, làm sao có thể vào đây? Aiz, mặc kệ! Thử một chút xem sao!
"Ai yo yo, vị cô nương này, đây không phải là nơi cô nương có thể đến đâu ***!" Tú bà vẫy vẫy khăn tay nồng nặc hương hoa về phía ta khiến ta hắt xì liên tục.
"Ha ha, ta tìm một người, tìm rồi sẽ đi."
"Không biết cô nương đang tìm ai? Vẫn là..." Con mắt của tú bà cứ chăm chăm nhìn ta từ trên xuống dưới, giống như thể ta đang thân không mảnh vải đứng trước mặt vậy!
"Ta tìm... Ta tìm chính là hắn! Ha ha ~" bỗng nhiên nhìn thấy thấy Ân Dực từ trong phòng đi ra, ha ha, đây là vạn hạnh, vạn hạnh a ~ Ồ ***
"Nàng sao lại tìm tới đây?" Ân Dực đóng cửa xong rồi quay lại hỏi ta một cách kỳ quái.
" Ta đến nhà tìm ngươi, nhưng hạ nhân trong phủ ngươi nói ngươi đang ở đây nên ta tới tìm ngươi!" Ta loay hoay một hồi, cuối cùng cũng tìm thấy ấm trà, liền rót ra hai chén, cực kỳ nịnh bợ đưa cho ai đó một chén.
"Không phải nàng đang sống khỏe mạnh ở vương phủ sao? Đến tìm ta làm gì vậy?" Ân Dực nhận lấy ly trà hỏi.
"Ta và Hiên cãi nhau.."
"..." =. =### "Sở dĩ nàng là vì gặp nạn nên mới tới tìm ta? Tiểu Khả à, nàng thật làm ta đau lòng quá!"
" Làm gì có chuyện đó chứ! Huống hồ ta là bởi vì nhớ ngươi mới đến, ngươi sao lại nỡ nghi ngờ, chối bỏ tấm lòng tốt của ta..." Ta cúi đầu giả vờ lau nước mắt.
"Được rồi, được rồi! Có thể ở lại chỗ ta nhưng không được ăn không ở không đó, cũng nhớ nói với người khác là nàng chủ động đấy, nếu không ta thật sự sẽ vô cùng thê thảm." Ân Dực phòng hờ nói.
"Dễ bàn dễ bàn, Ân Dực ca thật trượng nghĩa!" Ta vội vàng gật đầu, nào còn nhớ đến điều kiện của hắn. Mặc kệ như thế nào thì chỗ ở coi như đã tạm thời tìm được, nhưng còn chuyện của Mẫn Trí Trinh thì phải làm sao? Ngay cả Ân Dực còn không biết gì, xem ra phải mượn quyền lực của hắn rồi tự mình điều tra thôi!
← Ch. 06 | Ch. 08 → |