← Ch.05 | Ch.07 → |
Uyển Thi gian gian nở nụ cười, ra đề mục nói: "Một, hai ba, bốn năm, sáu thất."
"Chuyện này..." Mẫn Trí Trinh đứng hình, văn võ bá quan cũng bắt đầu nghị luận sôi nổi.
"Ha ha ha..."
"Ngươi cười cái gì!" Mẫn Trí Trinh tức giận trừng mắt nhìn ta.
"Ha ha.. Xin lỗi! Xin lỗi! Ta thật sự không nhịn được..."
"Hình tượng! Hình tượng!" Ảnh Hiên bất đắc dĩ nhắc nhở.
"Ồ.." Ta lập tức nhịn cười, đổi thành bộ dáng nghiêm túc, "Công chúa nếu như ngươi không chê, tại hạ có thể giúp ngươi." Ta nắm chặt lấy thời cơ chuẩn bị phản công.
"Chỉ bằng ngươi sao?" Mẫn Trí Trinh khinh thường nhìn ta.
"Cẩu nhãn (chửi mắt chó í T^T) đừng có coi thường người khác!" Đương nhiên câu nói này sẽ không để cho nàng ta nghe thấy, "Nhưng là công chúa không phải đang bó tay toàn tập sao? Cứ để ta thử xem!"
"..." Thấy Mẫn Trí Trinh không đáp lời, ta nói tiếp, "Vế dưới là... Vương bát!(đồ con rùa) Ha ha.." Ta không thể nào nhịn được đắc ý, lại một lần nữa cười đến thất điên bát đảo. Ảnh Hiên chán nản che mặt.
Bách quan cũng nhịn cười đến mức mặt ai nấy đều đỏ bừng bừng.
"Ngươi!" Mẫn Trí Trinh nghẹn họng, ngoài từ này ra cũng chẳng thể nói được gì.
"Công chúa nghe rõ nha ~ vế trên là trung tín hiếu lễ nghĩa liêm."
"..."
"Công chúa có muốn hay không..." Ta tốt bụng hỏi nhỏ nhưng lại đổi về một ánh mắt hung tợn như muốn ăn tươi nuốt sống ta.
"Đ... Được, ngươi nói luôn đi!" Nhưng cuối cùng vẫn là phải nhịn nhục chào thua.
" Vế dưới của trung tín hiếu lễ nghĩa liêm là.. Vô liêm sỉ." Ta rất thẳng thắn trả lời.
"Ha ha..." Cả đám quần thần cười phá lên.
Ha ha, lần này thì công chúa kia mặt mũi làm gì còn đây? Thần Trạch không thể làm gì khác hơn là đứng ra cứu vãn."Khụ khụ..." Nghe được hoàng đế ho khan ra hiệu, lập tức tiếng cười ồn ào kia liền dừng lại.
Ta vuốt vuốt ngực, cố gắng nén cơn buồn cười xuống, tiếp tục hỏi, "Mạo muội xin hỏi công chúa ván cuối cùng là so về cái gì?" Nàng ta lại tiếp tục hung ác nhìn ta. Ai da, đúng là phụ nữ hung dữ! Khác hẳn với ta, thiện lương đáng yêu biết bao nhiêu! (Oẹ, cho xin đi)
"Ván cuối cùng này, bổn công chúa muốn so vẽ tranh!Lần này phải làm phiền nương nương rồi" Mẫn Trí Trinh vô tình thấy được vẻ mặt lo âu của Uyển Thi, liền bắt đầu khiêu khích.
"Chuyện này..." Uyển Thi không biết như thế nào cho phải, hội họa hoàn toàn là điểm yếu của nàng.
"Nương nương, ta có thể giúp người mài mực chứ?" Ta lên tiếng đề nghị nhằm trấn an Uyển Thi.
" Được rồi!" Uyển Thi không khỏi lo lắng nhìn ta.
"Không biết chủ đề vẽ tranh của công chúa là gì?" Ta vui vẻ hỏi. Lần này thì chắc chắn sẽ để cho cái công chúa ngạo mạn nhà ngươi thua một cách thê thảm!
"Lấy sơn thủy làm đề đi!"Ha ha, nha đầu thối tha không có tên tuổi kia, ngươi mau mau hàng đi! (Cái bà công chúa này đúng là khinh người quá)
"Nhược Khả, làm sao bây giờ?" Uyển Thi lo lắng hỏi nhỏ.
"Không cần lo lắng, ta có diệu kế!"
" Vậy tất cả trông cậy vào ngươi đó!" Uyển Thi sửa sang lại quần áo.
"Lấy một nén nhang làm hạn định, bắt đầu đi!" Mẫn Trí Trinh sai người đốt một nén nhang lên.
"Còn nhớ mấy cái hình vẽ Picasso không?" Ta mượn nắm thuốc màu len lén nói với Uyển Thi.
"Ân... Ý của ngươi là?"
"Nó là thiên về trừu tượng, chúng ta có thể lợi dụng điểm đó!"
"Thế nhưng..."
"Yên tâm! Hãy tin tưởng ở ta!"
Mẫn Trí Trinh cầm bút múa may lien hồi, vô cùng chuyên nghiệp. Uyển Thi làm theo lời ta nói, cầm lấy bút cỡ lớn nhất vẽ loạn súy, loạn điểm (vẽ loạn cả lên, không theo một trật tự nào) Mọi người bị động tác kì lạ của Uyển Thi làm cho ngây ngốc, cả Thần Trạch cũng nhíu mày không hiểu. Mẫn Trí Trinh bị tiếng bàn bạc xôn xao thu hút nên quay sang. Hừ! Biết mình không có thắng thì thôi đi còn bày đặt! Không bằng trực tiếp chịu thua để đỡ mất mặt có phải hơn không! Tỷ tỷ còn nói Uyển Thi kia vô cùng lợi hại, xem ra cũng chỉ đến thế thôi. (Nhược Khả: Đồ công chúa thối tha! Ta đánh chết ngươi! Ta nguyền rủa ngươi mua mì ăn liền không có gói gia vị!)
"Ta vẽ xong rồi!." Mẫn Trí Trinh cao giọng ra hiệu rồi nhìn sang bọn ta... đang gác chân, cắn hạt dưa, hai cung nữ đứng bên cạnh cầm quạt quạt lien hồi, tư thế vô cùng nhàn nhã.
Mấy tên thái giám đem tác phẩm của hai người cùng nhấc lên.
Một bên là thanh sơn lục thủy hung vĩ tú lệ, nói thật ta không thể không khâm phục nàng ta trong một thời gian ngắn như vậy lại có thể vẽ được như thế, mực nước đậm nhạt vừa đúng, bút pháp cứng cáp mạnh mẽ, thực sự không giống như là một nữ tử làm.
"Nhược Khả, nếu như chính diện tranh tài chắc chắn sẽ thắng sao?" Uyển Thi lo lắng thì thầm vào tai ta.
"Đúng là có chút khó tin, nhưng là ai bảo chúng ta đến từ 21 thế kỷ làm gì. Ở đây bọn họ làm gì đã biết đến những bức vẽ thế này chứ"Ta nhún nhún vai, thản nhiên nói.
"Ừm"
Nhìn sang bên còn lại.. Ách... Cái này... Ta chỉ có thể nói đây quả nhiên là một bức vẽ vô cùng trừu tượng! May ra chỉ có những nghệ thuật gia mới có thể hiểu được. Chúng ta đều là phàm phu tục tử, hay là thôi đi! Tìm phiền toái cho mình không phải là chủ ý gì tốt. Nhưng đã đâm lao thì phải theo lao thôi!
Các quan lại có vẻ khen ngợi bức vẽ của Mẫn Trí Trinh hơn, nhưng vì Uyển Thi có hoàng đế chống lưng nên cũng chẳng dám nói gì. Đột nhiên một tên quan lớn to gan tiến lên hỏi: "Thần ngu dốt, cả gan xin hỏi nương nương, bức họa kia của ngươi mang hàm ý gì?"
"Ta sẽ thay nương nương giải thích! Đa tạ câu hỏi của ngài. Có điều... Mời ngài nhìn kỹ lại một chút, ta nghĩ đại nhân nhất định có thể cảm nhận được, sẽ nhìn thấy bức tranh kia đẹp như sơn thủy tiên cảnh." Thừa dịp hắn đem sự chú ý đặt lên trên bức ảnh kia, ta tranh thủ nhắc với Uyển Thi, "fallen leaves!"
"Có thể giải thích một chút không?" Hiếm khi lại thấy Mẫn Trí Trinh nói nhẹ nhàng như vậy, ta liền không khách khí.
Lúc này tiếng đàn của Uyển Thi lại vang lên.
"Thỉnh các vị đại nhân nhìn kỹ bức tranh này một lần nữa, dùng tâm của các ngươi cảm nhận nó, tiếp theo nhắm nhắm mắt lại, chậm rãi hồi tưởng lại bức họa này... Ngươi thân ở trong sương mù dày đặc, một trận gió ôn hòa thổi tới, thổi tan sương mù dày, ngươi dần dần thấy rõ nơi ngươi đang đứng, đó là một nơi như tiên như mộng! Núi cao trập trùng, rừng cây xanh âm u, ánh mặt trời theo khe hở giữa những lá cây len lỏi chiếu xuống, trước mặt là mùi hương của đất hòa quyện với gió, bên tai là tiếng kêu vui tai vang vọng của những chú chim và dòng suối chảy. Hình ảnh như vậy chỉ có xuất hiện trong mơ mà thôi!"
" Ngươi từ lúc nào lại tài hoa như vậy?" Uyển Thi nhỏ giọng hỏi ta.
"Ta hiện tại rốt cuộc đã biết cái gì là 'Áp lực chính là động lực'! Ngươi nói xem, trong lúc gay cấn thế này, ta làm sao lại không bị kích thích được cơ chứ" Ta nhỏ giọng trả lời, tránh làm kinh động đến đám người kia vẫn đang hưởng thụ nghệ thuật.
" Chúng ta có nên nhắc nhở bọn họ một chút không?? Chỉ sợ bọn họ sẽ ngủ thiếp đi mất." Ta lấy tay khều khều Uyển Thi một chút.
"Ừm, cũng đúng"
"Đúng là tiên cảnh trên Thiên giới!!!" Đại thần cảm khái nói.
"Ta chưa bao giờ thấy bức họa nào lại đẹp đến mức khiến người khác không dám mở mắt ra nhìn đến vậy!!!"... Các đại thần bắt đầu trao đổi ý kiến, vài vị còn xúc động đến mức chảy cả nước mắt! Kết quả là rất hiển nhiên, Uyển Thi thắng. Mẫn Trí Trinh mặc kệ đám quan thần vẫn còn đang cảm thán, nhanh chóng lén lút rời đi.
* Hầy, ta nói lần này nữ chính dùng biện pháp kết hợp nhạc và tranh thật quá giỏi đi ~~ Có ai thưởng thức tranh theo kiểu đó chưa nào?
← Ch. 05 | Ch. 07 → |