Truyện:Xuyên Qua Thời Không Giả Bộ Vô Tội - Chương 03

Xuyên Qua Thời Không Giả Bộ Vô Tội
Trọn bộ 10 chương
Chương 03
0.00
(0 votes)


Chương (1-10)

"Không! Ngươi nói dối!"

"Cái gì?!"

Mộ Phong hô●ռ Đinh Linh thật sâu, không để ý tới giãy giụa của nàng, trái lại, nàng càng giãy dụa, càng làm cho hắn khát vọng, hắn càng khẳng định quyết tâm muốn nàng hơn nữa.

Bàn tay bá đạo x*â*𝐦 n*h*ậ*𝐩 nữa người trên của nàng, nắm giữ bộ ռ·ɢ·ự·🌜 sữa đầy đặn của nàng, dùng một lực đạo xoa nắn khiến người muốn thét lên.

"Chẳng lẽ nụ ♓.ô.𝓃 khi đó của nàng chỉ là để trêu chọc ta, đùa bỡn ta, chỉ là nàng nhất thời cao hứng kéo lên lòng h·@·ⓜ 〽️ⓤ·ố·п của ta?"

"Đừng..."

Nàng liều mình giãy dụa, vặn vẹo, nhìn vào lửa dục đốt người trong mắt của Mộ Phong cũng là yêu mị 🌀●ợ●𝖎 ⓒả●Ⓜ️, dẫn phát ra 𝖙·𝖍â·п 🌴·♓·ể vừa nam tính vừa thú tính của hắn.

Hô hấp của nàng bởi vì kinh sợ mà không thuận, chỉ có thể bất lực nhìn hắn, đôi mắt xinh đẹp mở đến thật to, ở trên khuôn mặt tái nhợt của nàng càng lộ ra vẻ đẹp động lòng người của nàng, vừa thấy là thương.

"Rốt cuộc ngươi muốn làm cái gì?"

Bàn tay của hắn vẫn càn rỡ ѵⓤ-ố-✝️ ν-𝑒 ở пɢ●ự●🌜 của nàng."Một người đàn ông bình thường cùng một người phụ nữ hồn nhiên nhưng trong lòng gian ác, chẳng lẽ không thể sử dụng một nụ 𝖍ô●𝓃 ռó𝐧·𝐠 𝐛·ỏ·𝓃·🌀 làm cho hai người bốc cháy lên sao?"

"Muốn bốc cháy tự ngươi bốc cháy, chuyện không liên quan đến ta!"

"Chuyện làm sao có thể không liên quan đến nàng?!" Hắn lớn tiếng ngắt lời nàng, hại nàng sửng sốt, không dám nói tiếp."Chỉ cần tiếp tục kéo dài, rất nhanh ta liền có thể nếm đến 𝐭_♓_â_𝖓 𝐭_♓_ể của nàng, vậy lúc đó chẳng phải nàng muốn hiến cho ta sao?"

Hiến thân?! Khi đó nàng có biểu hiện rõ ràng như vậy sao? Không! Nàng không phải muốn hiến thân, chẳng qua là hy vọng có thể nói hết tình cảm của mình cho hắn biết, những thứ khác nàng thật sự không có nghĩ quá nhiều, lại không nghĩ rằng hắn không nghĩ như vậy.

Hiến thân nha? Trời ạ! Nhưng tại sao nghe được hắn nói như vậy, tim của nàng lại đập nhanh như vậy?

"Hiện tại ta muốn đạt được điều ta muốn, mà ta cũng đã bỏ ra giá cao, cho nên..." Đôi mắt đen của hắn nhìn vào đáy mắt của nàng, làm nàng không thể động đậy.

"Cho nên..."

"Cho nên ta muốn đạt được những gì ta nên được!"

Khi nàng còn đang suy nghĩ về lời nói của hắn, cả người lại bị đẩy ngã, mắt thấy hắn lại muốn đè lên.

"Đinh Linh, ta rất muốn nàng, nàng biết không?"

"Ngươi nói cái gì ta đều nghe không hiểu, tại sao nói ngươi bỏ ra giá cao?"

Hắn ngẩng đầu lên, trên khuôn mặt tuấn mỹ biểu lộ vẻ lạnh lùng, rồi sau đó gằng từng chữ nói: "Bởi vì nụ hô_п thiên sứ mất hồn của nàng, làm ta và chị gái nàng chia tay, nàng nói nàng có nên chịu trách nhiệm hay không?"

"Cái gì?!"

"Hiện tại đừng nói gì, để cho ta yêu nàng thật tốt." Rất mềm, rất ɱ●ề●Ⓜ️ ɱ●ạ●i, hắn cực kỳ yêu phần non mịn co dãn trong lòng bàn tay.

Đinh Linh vặn vẹo eo nhỏ nhắn muốn né tránh, nhưng trái lại giúp bàn tay của hắn lột sạch áo của nàng.

"A! Dừng tay! Không được nhìn..."

Mộ Phong cúi đầu nhìn người đáng yêu dưới thân, chỉ thấy đôi mắt đẹp của nàng như lửa, môi đỏ mộng khẽ nhếch, hơi thở thơm mát †𝐡-ở 𝐡-ổ-𝐧 ♓ể-п, bộ dáng kiều mị làm hắn cảm giác được trong bụng có một 𝒹ụ_c 𝐯_ọռ_𝖌 mãnh liệt đang điên cuồng bốc cháy.

Hôn nàng, giống như là đang thưởng thức rượu ngon khát vọng đã lâu năm, tay hắn không kìm hãm được đang dùng sức ѵ⛎ố·† ѵ·3 trên lưng và bộ ռⓖ.ự.c rất dồi dào của nàng.

"Đừng..."

Không cho nàng cơ hội ✞ⓗ_ở ԁ_ố_↪️, một tay hắn kéo xuống áo lót trên người nàng, †♓·â·𝓃 🌴·ⓗ·ể Ⓜ️ề_ɱ Ⓜ️_ạ_𝐢 của cô gái trẻ phơi bày ngay trước mắt, xuyết lấy quả anh đào đỏ tươi trên đỉnh đầu bộ 𝐧●𝖌●ự●c cao nhọn, da thịt toàn thân trơn mềm xem ra vô cùng mịn màng.

"Nàng thật là đẹp..." Hắn cúi đầu duỗi đầu lưỡi khẽ ⓛℹ️ế.ⓜ bộ 𝐧𝖌-ự-c của nàng.

Một trận cuồng dã ⓥ𝐮-ố-† ν-𝑒 cùng b*ú m*ú*†, khiến nàng cảm thấy lồng ⓝ🌀ự.𝒸 của mình có một loại tế nhị, xa lạ, không cách nào kháng cự 𝐤𝐡0á_𝖎 ↪️_ả_𝐦.

Nàng chưa bao giờ để người khác phái ô*Ⓜ️ ấ*ρ, dắt tay qua, chớ đừng nói chi là bị một người đàn ông ôm, ♓ô-п như thế.

Môi lưỡi của hắn không ngừng du di ở trên người của nàng, nàng nhịn không được phát ra một tiếng yêu kiều từ cổ họng.

Tiếng than ngâm của nàng làm cho hắn cực kỳ hưng phấn, ngẩng đầu lên lộ ra nét mặt thỏa mãn."Cứ như thế! Kêu lên, như thế ta mới biết được nàng khát vọng ta thế nào."

Môi của hắn rơi ở trên môi nàng, một tay xoa nhẹ 𝐧ℊự*ⓒ của nàng, âu yếm, ѵ·⛎·ố·𝐭 𝖛·e ở trên bộ ռ🌀ự_↪️ 𝖒ề●Ⓜ️ Ⓜ️ạ●i trơn mềm ấy.

Mộ Phong tham lam ô·〽️ ấ·🅿️ тⓗ-â-п т-ⓗ-ể m-ề-𝐦 ɱ-ạ-1 trơn mềm và tinh tế của cô gái này trong n●ⓖ●ự●𝐜, cô gái có hương thơm đặc biệt truyền vào mũi của hắn, càng làm cho hắn khó mà kháng cự.

"Ah... Uh`m... Đừng..."

Đinh Linh muốn đẩy hắn ra, nhưng mà v·𝖚ố·✞ ✌️·𝖊 của hắn vô cùng 𝖐.íc.h т.♓.í𝖈.𝐡, bàn tay hơi thô ráp di chuyển ở trên da thịt nhẵn bóng của nàng, gây cho nàng k♓*oá*ℹ️ ⓒả*Ⓜ️ mất hồn không cách nào nói rõ.

"Dễ chịu không?" Hắn duỗi ra đầu lưỡi 𝖑𝒾.ế.ɱ láp qua lại ở cổ và vành tai của nàng.

"Uh`m... Dừng tay..." Nàng đã không cách nào suy nghĩ chút gì nữa, theo bản năng chỉ có thể nghênh hợp với ѵ*υố*t ѵ*3 của hắn, muốn hắn nhiều hơn, nhiều hơn...

"Ta đã không thể dừng tay, nàng cam chịu số phận đi!"

Bàn tay của hắn lướt qua bụng trơn truột của nàng đi đến giữa hai chân, không khách khí thăm dò vào tiểu huyệt sớm đã ướt đẫm.

"Đừng..." Theo bản năng nàng κ·ẹ·p 🌜♓ặ·ⓣ hai chân, không cho hắn ✖️●â●ɱ 𝐧●♓●ậ●p.

"Mở chân ra!" Hắn nhỏ giọng lại kiên định ra lệnh.

"Không... Không được..."

Ở giữa hai chân nàng, bộ lông Ⓜ️ề-ⓜ 𝖒ạ-ï dính lấy ái dịch trong suốt, xem ra có một loại g·ợ·i 𝖈ả·ɱ mập mờ, không ngừng cám dỗ hắn.

"Đừng! Thả ta ra..." Nàng ra sức khép chặt muốn ngăn cản bàn tay hắn uốn tách ra hai chân của nàng, cuối cùng vẫn không thể kháng cự được nam tính như thế xâm lược.

Ngón tay của hắn bắt đầu vỗ về chơi đùa ở trên cánh hoa của nàng, đồng thời dùng ngón tay không ngừng ma sát tiểu hạch sớm đã sưng phồng biến hồng, khiến nàng nhịn không được khẽ kêu một tiếng.

"Ah! Đừng..."

"Nàng cũng đã ướt đẫm, chứng tỏ nàng cũng khát vọng đàn ông vỗ về, hà tất phản khán chứ? 𝒯.ìп.♓ á.ı giữa nam và nữ là rất mất hồn." Hắn 𝓃_ó_𝐧_𝖌 🅱️_ỏռ_🌀 t●𝖍●ở 🅓●ố●↪️, ngón giữa chậm rãi dò xét tiểu huyệt non mềm phủ chặt trong người nàng.

"Ah... Đau quá..."

"Nàng thật chặt!"

Hắn cảm giác được ngón tay của mình bị thịt non ấm áp trong cơ thể nàng xiết chặt lại bao lấy thật chặt, không thể động đậy.

Lúc ngón tay của hắn bắt đầu chậm rãi co rút ở trong cơ thể nàng thì nước mắt của nàng lập tức chảy ra, mặc dù cảm thấy đau xót, nhưng lại không thể ngăn cản được hắn.

"Đau quá! Dừng tay..."

Đôi tay nhỏ bé không ngừng muốn đẩy hắn ra, nhưng nàng làm thế nào đẩy ra được 𝐭𝐡●â●n ⓣ●ⓗ●ể đàn ông cao lớn này.

"Ah! Xin ngươi buông tha ta, van cầu ngươi..." Trong tiếng khóc thảm, trong tiếng cầu khẩn kháng cự của Đinh Linh trộn lẫn với tiếng гê.ⓝ ⓡ.ỉ ngọt ngào.

Nàng không biết vì sao ở giờ phút này lại khóc lóc, không nên khóc, ít nhất không phải là vào lúc này, không phải là ở trước mặt của người đàn ông này, nhưng nàng chính là không khống chế được mình.

"Dừng tay..."

Song, kêu khóc cùng cầu xin của nàng chẳng những không thể khiến cho người đàn ông trước mắt thương tiếc, trái lại càng 🎋í_ⓒ_♓ 𝐭_♓_í𝖈_♓ cảm giác chinh phục tiềm ẩn trong т.ⓗâ.𝓃 🌴.h.ể của hắn.

"Tại sao phải bộ dạng này đối với ta?"

"Ai bảo nàng lại trêu chọc ta? Chỉ cần là làm người của ta mất hứng, cũng phải bỏ ra giá tương đối cao, mà â-n á-1 với ta chính là nàng muốn thừa nhận trừng phạt!" Không ai có thể đùa bỡn hắn, cũng không có một người phụ nữ nào có thể khiến hồn hắn quấn quanh mộng dắt đi lâu như vậy, chỉ có nàng dám đối với hắn như thế.

Trước đây hắn không có dũng khí, cũng không có cơ hội có thể tiếp cận nàng lấy lại công đạo, hiện tại không như thế, hắn chính là muốn nàng, nhất định muốn nàng!

"Chẳng lẽ nụ ⓗô●ⓝ đó không phải là thật vậy chăng?" Hắn có chút tức giận hỏi.

"Không... Ta có thể giải thích..."

"Chỉ tiếc bây giờ ta không muốn nghe nàng giải thích một chút nào, ta chỉ muốn nàng nhiệt tình phối hợp với ta là được rồi."

"Không được! Ta còn là... còn là..." hai chữ "xử nữ" này thật sự là Đinh Linh nói không nên lời.

Ngón tay của hắn không ngừng di chuyển nhịp nhàng ở trong hoa huyệt của nàng, miệng lưỡi thì l·𝖎·ế·Ⓜ️ 𝐦ú*t ngọt ngào ở một bên 𝓃gự●c nàng, giống như một đứa trẻ tham lam vậy k·íⓒ·♓ †𝒽í🌜·h vùng mẫn cảm của nàng.

Đinh Linh cảm giác được hô hấp mình dồn dập, tiếng т●♓●ở 𝖉●ố●𝐜 mắc ở trong cuống họng muốn tiết ra ngoài, nhưng nàng liều mình đè nén, không để cho vong tình của mình hò hét ra tiếng.

"Thoải mái thì kêu ra tiếng." Hắn khàn khàn nói, lại còn tà tà dùng hàm răng khẽ nhai đầu vú màu hồng của nàng.

"Ah! Dừng tay... Ah..." Rốt cuộc không chịu nỗi trên dưới bị hắn ν_𝖚ố_𝖙 𝖛_𝐞 sinh ra 𝐤𝐡·0·á·ℹ️ ⓒ·ả·Ⓜ️ tuyệt vời, nàng cảm giác được toàn thân mình như là có dòng điện đang chạy vậy.

Lông mi của nàng nhẹ chau lại, ánh mắt mơ mơ màng màng, khuôn mặt giống như một bông hồng kiều diễm không ngừng đong đưa hai bên.

"Ah... Uh`m..." Giống như là không thể tiếp tục chịu đựng, miệng anh đào nhỏ khe khẽ phát ra tiếng than nhẹ mê người lại 🎋ⓗê●𝖚 ⓖ●ợ●𝐢.

"Cảm giác rất thoải mái chứ? Ta có thể làm cho nàng thoải mái hơn."

Môi của Mộ Phong từ từ dời xuống, trải qua phần bụng bằng phẳng trơn truột, đi tới vườn hoa thần bí của nàng...

Đinh Linh đã hoàn toàn đắm chìm vào trong thế giới giác quan tình dục, chỉ muốn nhận được nhiều 🎋·h·⭕·á·ℹ️ cả·Ⓜ️ hơn, khi nàng phát hiện ý đồ của hắn, bàn tay của hắn đã tách hai đùi của nàng ra, cúi đầu dùng đầu lưỡi 𝐧ó𝐧.𝐠 𝖇.ỏп.ℊ ⓛ-𝒾-ế-𝖒 hương mật dịch ngào ngạt.

"Đừng... Nơi đó không được..." Nàng đỏ bừng mặt kêu to, nhưng từ dưới bụng không ngừng truyến đến một luồng sóng dòng điện làm khắp cả người nàng tê dại, rốt cuộc không thể chịu đựng được."Ah! Không... Rất kỳ quái... Cơ thể của ta... Nóng quá..." Môi đỏ mọng của nàng đứt quãng bật ra âm thanh ℊợ●ℹ️ 𝒸ả●𝐦.

Nghe được 𝖗ê.ⓝ 𝐫.ỉ 𝖐ⓗ𝑜á·ı 👢·ạ·𝒸 của nàng, Mộ Phong như là nhận được khích lệ, càng thêm dùng lưỡi 🔀.â.〽️ 𝓃.♓ậ.p vào cánh hoa ướ·✝️ á·t, thỏa thích 〽️ú●т mật dịch ngọt ngào, đầu lưỡi linh hoạt tà tứ l*ïế*〽️ láp ở hoa làm thăm hỏi hoạt động qua lại, lại thăm dò thật sâu vào góc nhụy hoa, làm cho hoa huyệt không ngừng chảy ra mật dịch trong suốt.

"Van xin ngươi..." Cả người nàng cong lên, vong tình hô to.

"Xin ta? Vậy trước tiên 𝖍ô.n ta một cái." Hắn đưa ra điều kiện.

"Không..." Nàng lấy thanh âm cự tuyệt ngay cả chính mình cũng không nhận ra.

"Hôn ta, ta liền cho ngươi muốn." Hắn hạ xuống nụ ♓●ô●п thiêu đốt người ở bộ 𝐧gự-𝐜 cao ngất của nàng.

Lý trí còn lại của Đinh Linh nói cho nàng biết tuyệt đối không thể khuất phục, nhưng hai tay của nàng lại không kìm hãm được ôm chặt cổ hắn, rồi sau đó đem đầu hắn lại gần hơn, cho hắn một nụ 𝐡ô.ⓝ ngây ngô nhưng lại ռó*𝐧*𝐠 🅱️ỏ*п*ℊ.

Mặc dù Mộ Phong có thể cảm nhận được nụ ⓗô.𝓃 của nàng không thành thục, nhưng vẫn dễ dàng vén lên 𝐝ụ●🌜 v●ọ●ռ●🌀 của hắn, bức hắn đến nhẫn nại cực hạn.

Hắn cúi đầu ngậm chặt đầu vú nho nhỏ гu_n 𝓇_ẩ_🍸 của nàng, đầu lưỡi пó_ռ_ɢ 🅱️ỏn_🌀 điên cuồng lật chuyển khuấy đảo, 🦵*ı*ế*ⓜ m.ú.†, làm cho trên cả hai bên đầu vú nho nhỏ màu hồng của nàng đầy nước bọt của hắn.

"Ah! Nóng quá... Đừng có ngừng..." Cùng với đầu lưỡi của hắn không ngừng vòng quanh ở trên quầng vú của nàng, còn dùng hàm răng khẽ gặm, nàng phát giác đầu vú căng ra đến không chịu nổi.

Bàn tay của hắn cùng lúc ✅⛎·ố·† ⓥ·e thăm dò ở giữa hai chân nàng, làm cho nàng gần như không thở nổi.

"Ah.. Ta không được..."

Nàng cảm thấy cả người đều muốn hòa tan ở trong lòng của hắn, miệng anh đào nhỏ cũng không ngừng phát ra tiếng ⓓ·â·ⓜ đã·ⓝ·𝖌 mà lại có vẻ làm nũng đáng yêu.

"Nàng thật sự là ngọt ngào đến không thể tin được..."

Hắn chưa bao giờ có 𝖉*ụ*𝒸 vọ*𝐧*𝐠 mãnh liệt như vậy đối với một người phụ nữ nào, mà nàng lại giống như một ngọn lửa, không ngừng dấy lên lửa lòng của hắn, khích thích khát vọng mãnh liệt của hắn.

"Nàng muốn ta sao?" Hắn dùng lực xoa nắn bộ 𝐧ⓖự_c của nàng hỏi.

"Muốn!"

Hắn rất hài lòng với câu trả lời của nàng, tiếp theo duỗi thẳng ⓣ𝒽â_п ⓣ_♓_ể của nàng ra, đem đùi tuyết trắng của nàng đến trên vai mình, rồi sau đó đính kiên đĩnh lửa nóng ở miệng tiểu huyệt ẩm ướt, hình ảnh như thế xem ra mất hồn biết bao!

Lúc Đinh Linh hiểu được hắn muốn làm cái gì thì đã không kịp ngăn cản hắn mạnh mẽ mà có lực đoạt lấy——

"Ah——"

Cảm giác dường như chọc thủng một tầng trở ngại đi tới màng mỏng, đột nhiên Mộ Phong định trụ т*𝐡â*𝐧 ✝️♓*ể.

𝒞𝒽.ế.𝐭 tiệt! Hắn hy vọng có thể không để nàng chịu đựng cái giai đoạn này, chỉ tiếc không có biện pháp, đây là tượng trưng ông trời ban cho người phụ nữ hồn nhiên xinh đẹp nhất, hiện tại hắn chỉ có thể tận lực nhanh chóng đi qua giai đoạn khiến nàng thống khổ này, đợi đến sau khi qua đi, nàng có thể thưởng thụ được 𝖐h⭕á-1 𝐜ả-𝖒 vui vẻ tuyệt vời giữa nam và nữ rồi.

"Nhẫn nại một chút, lập tức sẽ tốt hơn!"

"Tốt cái đầu ngươi đấy!" Nàng đã đau đến nói xằng nói bậy rồi.

Hắn chỉ có thể cắn chặt răng để chống lại kích động của 🌴𝐡â●𝓃 t●𝒽●ể, trước tiên đứng im bất động, chờ đau đớn của nàng mất đi, để cho ✝️𝖍●â●𝖓 †●♓●ể chưa biết mùi đời của nàng có thể thích ứng với sự hiện hữu của hắn, hơn nữa hắn cũng không nỡ rời đi nơi ngọt ngào như thế.

"Nhẫn nại một chút, ta sẽ dịu dàng một chút."

Nàng đau đến ngay cả kêu cũng kêu không ra tiếng thì hắn đã bắt đầu chậm rãi 𝐫ú*✝️ г*🅰️ đ●â●𝖒 ✅●à●ο ở trong cơ thể nghẽn chặt của nàng.

"Nàng thật chặt!" Hắn cảm thấy mình bị nàng kẹp đến có chút đau nhức, mà lại khoan khoái dị thường.

"Nhưng mà ta rất đau..." Nàng nghiếng răng nghiếng lợi gầm nhẹ, hai tay không ngừng đánh đấm ở dưới lồng ⓝ·🌀ự·𝖈 của hắn.

"Nữ nhân ↪️𝐡ế.✞ tiệt! Sợ đau còn lộn xộn..."

"Ngươi dám mắng ta? Cút ngay..." Nàng dùng sức đánh đấm hơn nữa, nhưng đối phương vẫn không ngừng dùng sức đĩnh vào.

"Trời ạ! Đau quá... Nàng nhất định sẽ bị hắn hại ⓒ●𝐡ế●✝️! Bởi vì đau đớn đến không thể chịu nổi, thế là Đinh Linh cứng còng thân mình.

Thấy nàng ngoan ngoãn bất động, trong lòng hắn có một ⓚ.♓.ⓞ.á.ï 𝖈ả.〽️ trả thù, nhưng nhìn thấy khuôn mặt nàng tái nhợt, lại mềm lòng.

"Nhịn một chút nữa, ta sẽ dịu dàng một chút." Hắn nhẹ giọng nói.

"Chậm một chút... Van xin ngươi... Ít lực một chút..." Nàng cầu xin, cảm thấy п-ó𝐧-𝖌 г-ⓐ-𝖓 trong cơ thể lại trở lại, lần này mãnh liệt đến làm cho nàng không cách nào để ý tới đau đớn dưới hạ thể nữa.

Nàng chậm rãi di chuyển thân mình một chút, vừa động lại mang đến 🎋●𝐡o●á●ℹ️ ⓒả●〽️ vô cùng tê dại.

"Đúng! Chính là như thế." Hắn run run 𝖗●ê●n г●ỉ, "Thật ngọt... Nàng thật là ngọt..."

Mỗi một lần hắn гú●𝖙 r●𝒶 đâ●𝖒 ✌️●à●ο ở trong cơ thể nàng thì nàng đều sẽ phát ra tiếng г●ê●𝓃 𝓇●ỉ đau đớn xen lẫn với 🎋𝒽*ⓞá*𝐢 ↪️ả*𝐦, nghe vào trong tai làm hắn cảm thấy hưng phấn gấp bội.

"Ah... Uh`m... Chậm một chút... Van xin ngươi..." Nàng không kìm hãm được di chuyển theo hắn.

Cầu xin của nàng dẫn phát thú tính tiềm ẩn trong tim người đàn ông, hắn đối với tiểu huyệt non mềm càng cuồng liệt lao tới đích hơn.

"Đừng... Đừng... Ta chịu không nổi... Chậm một chút..."

Đinh Linh chỉ cảm thấy được trận trận gần như làm cho nàng muốn 𝒽ô.𝐧 mê chán ghét mất đi k-h-𝑜á-ℹ️ 𝖈ả-𝐦, do hắn lần lượt ma sát mà sinh ra dòng điện chạy tán loạn toàn thân.

"Trời ạ... Ta cảm thấy... Ta giống như sắp c♓ế·†..."

Cùng với mãnh liệt rút điên cuồng đưa như dã thú của hắn, ⓣ♓â-ⓝ ✞𝖍-ể của nàng không có sức ghé vào trên đất lạnh băng, chỉ có ⓜôռ*ⓖ trắng bị hai tay của hắn nâng lên nhô lên thật cao, tiểu huyệt không ngừng chảy ra mật dịch, ven theo bắp đùi chảy xuống...

"Đừng kháng cự, giao mình cho ta, ta sẽ yêu nàng thật tốt!" Giọng nói của hắn bởi vì 𝐝ụ_𝒸 ✌️_ọ_ⓝ_g mà trở nên nồng đậm.

"Ah... Uh`m... Thật thoải mái..." Nàng vô ý thức ngâm khẽ, theo bản năng eo nhỏ nhắn nghênh hợp với va chạm của hắn.

Ở phần lưng của nàng hắn hạ xuống vô số nụ hô_n nhỏ, hai tay cũng từ phía sau lưng nàng dùng sức 𝐯_⛎ố_† ν_3 lấy bộ п🌀ự*𝖈 lay động, đồng thời dùng ngón tay đến lôi kéo lấy đầu vú nho nhỏ.

"Uh`m... Đừng... Ta chịu không nổi rồi..." Nàng gắng sức điều chỉnh hơi thở của mình, bởi vì nàng suýt bị hắn làm cho không thở nổi. Nàng cảm thấy mình giống như rơi vào trong mây mù, từng đợt cự-ⓒ 🎋𝐡-𝖔-á-❗ của ⓚ♓·ο·á·1 ↪️·ả·〽️ không ngừng trùng kích nàng, đây là cảm giác trước nay nàng chưa từng có.

Ngay tại lúc nàng không biết trải qua bao nhiêu lần sau cao trào, hắn đột nhiên giữ chặt lấy eo của nàng, cuồng liệt gia tăng tốc độ hơn nữa, rồi sao đó lại là một cơn 🎋-h-0á-ï 𝒸ả-𝐦 mãnh liệt đánh úp về phía của nàng.

"Ah——"

Cùng với tiếng gầm nhẹ như dã thú, hắn ôm chặt lấy nàng: Đinh Linh chỉ cảm thấy được một luồng nhiệt năng mạnh mẽ mà có lực bắn vào trong cơ thể nàng, làm cho nàng lần nữa đạt tới cao trào...

Thật lâu, hắn chỉ là ôm chặt lấy 𝖙.♓â.𝓃 ✞.♓.ể nhỏ nhắn của nàng, hai người ✞.𝖍â.ռ m.ậ.𝖙 🍳●⛎●ấ●n ⓠυý●т ở cùng một chỗ.

✞.𝖍.ở ◗ố.↪️ buông nàng ra, cả người Mộ Phong giống như là một con gấu to lớn trống rỗng 〽️*ề*〽️ 〽️ạ*ℹ️ nằm ở trên đất lạnh lẽo, trong cơ thể có một cảm giác thỏa mãn.

Hắn nhìn cô gái nằm ở lồng 𝓃_🌀ự_𝒸 của hắn, mặt của nàng đối diện với hắn, cho nên hắn có thể nhìn thấy được hai mắt khép chặt của nàng, khóe mắt chậm rãi chảy ra nước mắt.

Sở dĩ Đinh Linh rơi lệ, là vì hồn nhiên của nàng không bao giờ gọi lại được nữa. Đối với vật trân quý như thế lại bị người đàn ông bên cạnh nàng dễ dàng đoạt đi, nhưng ngay cả năng lực phản kháng nàng cũng không có: nàng càng thêm tức giận mình sau lại còn khuất phục, thậm chí cảm thấy vui thích trước nay chưa từng có... Trời ạ! Nàng lại còn kêu đến 🅓â●〽️ đãⓝ●𝐠 như vậy... Giận chính mình không chịu thua kém như thế, t*𝐡â*ⓝ 🌴h*ể nàng 𝐫𝐮.ⓝ 𝓇ẩ.🍸 càng ngày càng mãnh liệt, cuối cùng khóc đến không cách nào tự quyết.

Mộ Phong dùng sức ôm chặt nàng hơn nữa, không đếm xỉa đến một chút kháng cự của nàng, yêu thương v⛎ố●т v●𝑒 mái tóc của nàng. Nhìn thấy nàng rơi lệ, trong lòng hắn không thể không sinh ra một ác cảm tội lỗi.

"Đừng khóc." Nếu như có thể, hắn tin tưởng mình còn là sẽ không cần để ý cướp lấy lần nữa.

"Buông ta ra! Đàn ông các ngươi sẽ không hiểu được lần đầu tiên đối với người phụ nữ mà nói quan trọng thế nào!" Nàng nghẹn ngào nói, bộ dáng điềm đạm đáng yêu khiến người ta rất là thương.

"Không sao, ta sẽ yêu thương nàng thật tốt. Nàng đã là người phụ nữ của ta rồi, sau này cũng chỉ có thể đi theo ta."

Nghe được hắn nói ra lời nói như vậy, Đinh Linh tức giận muốn tránh thoát ô*ⓜ ấ*🅿️ của hắn.

"Buông ta ra!"

"Thế nào? Tức giận?" Hắn nhỏ giọng nói ở bên tai nàng.

Khi kích tình dần dần bình ổn, lý trí cũng trở lại trong cơ thể Đinh Linh, nàng không lưu tình chút nào đưa tay quăng cho hắn một bạt tai.

"Ta hận ngươi! Sao ngươi có thể làm điều này với ta?"

Đôi mắt đẹp của hắn nhìn thẳng vào khuôn mặt tràn đầy đau đớn của nàng, thật lâu mới phun ra một câu, "Ta đối với mọi thứ mình làm tuyệt đối sẽ không hối hận."

Không lâu sau, những người khác xuất hiện, dù Đinh Linh không nghe theo thế nào, cũng chỉ có thể bị Mộ Phong kéo trở về...

Chương (1-10)