← Ch.056 | Ch.058 → |
Tiểu vương gia 'mời' ta về Triệu vương phủ rốt cuộc là muốn gì?
Từ lúc bị tùy tùng Giáp khách khí 'đưa' vào gian phòng khách cao cấp rộng lớn sáng ngời, trang hoàng toàn đồ dùng tinh xảo này... ta vẫn luôn tự hỏi chuyện này.
Thái độ của hắn... phi thường kì quái.
Hắn khó chịu với ta cũng là bình thường, ta cũng chưa bao giờ thấy hắn vừa mắt. Nhưng rõ ràng là không vừa mắt với ta, còn lôi ta về Triệu vương phủ này làm gì, chắc sẽ không phải là để bồi dưỡng sức chịu đựng đấy chứ?
Hiện tại hẳn vẫn là kì trăng mật đồng minh giữa Thành Cát Tư Hãn với Hoàn Nhan Hồng Liệt —— nếu không, ta hẳn đã làm con tin bị nhốt trong thiên lao, chứ không phải khách ở trong phòng thế này rồi, cho nên có thể loại trừ khả năng ta thành cá trong chậu.
Nếu là đồng minh, nhất định sẽ có chuyện muốn nói, cho dù vì tránh cho người ta biết mà không tiện công khai lui tới, hẳn là cũng sẽ ngấm ngầm sắp đặt đường khác...
Hừ, nhớ lại hai câu mà khi đó tiểu vương gia thấp giọng hỏi ta, ta nghĩ ta đại khái có thể biết được... hắn coi ta thành người nào rồi.
Là mật sứ của Thành Cát Tư Hãn đi...
Không thể không nói, kỳ thật thân phận này thoạt nhìn thực hợp lý. Thương lượng chuyện cơ mật quan trọng, có người nào đáng tin cậy hơn con gái yêu của mình đây?
Cho nên trước khi mật sứ đích thực của Mông Cổ xuất hiện, ta hẳn là vẫn an toàn.
Cho dù bọn họ xuất hiện... Hắc hắc, ta cũng vẫn thực an toàn. Những người có thể tham gia vào việc cơ mật của Thành Cát Tư Hãn đều là những kẻ tâm phúc, đều là những người đã nhìn ta lớn lên, sao có thể để ta bị trừ khử chứ...
Bởi vậy cho dù có không vừa mắt với ta thế nào đi chăng nữa, tiểu vương gia nhiều nhất cũng chỉ có thể giam lỏng ta mà thôi.
Tuy rằng hắn cư nhiên lại vì thất bại cách đây nửa năm trên thảo nguyên mà rối rắm cho tới tận bây giờ... chuyện này thực có điểm khó hiểu, nhưng sau khi hiểu được sinh mệnh mình hơn phân nửa là không có gì nguy hiểm, tâm tình ta vẫn rất tốt.
Tâm tình tốt, khẩu vị cũng tốt, vì thế bụng thực phối hợp kêu lên 'cô lỗ'.
Buổi sáng chưa ăn cơm liền ra ngoài, túi hạt dẻ sao đường đã bị rơi mất trong lúc ta một phen nước mắt nước mũi sắm vai 'dân nữ bị cường thưởng', aiz... Nên làm gì bây giờ đây...
Ba mươi phút sau, ta phát hiện gian phòng khách cao cấp rộng lớn sáng ngời, trang hoàng toàn đồ dùng tinh xảo này... cư nhiên giống như vừa bị đàn chuột càn quét qua, ngay cả nửa mẩu đồ ăn cũng không có...
Ách! Phải biết rằng trong tiểu viện bình thường của Bạch Đà sơn cũng luôn có đồ ăn 24/24 a!
...
Nửa giờ sau, ta ôm bụng hữu khí vô lực nằm úp sấp trên bàn, bắt đầu hoài nghi này có phải đợt chỉnh người đầu tiên của tiểu vương gia hay không...
...
Một giờ sau, cuối cùng tùy tùng Giáp cùng tùy tùng Ất cũng bê một khay đồ ăn tỏa hương thơm ngào ngạt vào, ta còn tưởng rằng mình đã đói đến sinh ảo giác rồi chứ.
Tùy tùng Giáp nghiêm mặt đặt khay đồ ăn lên bàn, lấy ngữ khí chu đáo khách khí có lễ kiêm lãnh đạm nhưng không gây bất hòa... nhắc nhở ta những điều cần phải chú ý, tổng kết lại, tư tưởng trung tâm đơn giản chính là "Tiểu vương gia có rảnh sẽ đến thăm cô, trước đó nghiêm cấm chạy loạn bên ngoài".
Lời nói này thực làm cho ta cảm thấy... dường như gã đã thật sự xem ta như dân nữ bị tiểu vương gia nhà gã cường thưởng rồi a a a!
Nhận thức điều này cơ hồ khiến ta bị trúng sét thiên hôn địa ám nhật nguyệt vô quang, thiếu chút nữa lập tức khóc rống tại chỗ.
[thiên hôn địa ám nhật nguyệt vô quang: trời đất u ám không có ánh sáng mặt trời mặt trăng]
Bất đắc dĩ, tùy tùng Giáp cùng tùy tùng Ất hoàn toàn không cho ta cơ hội biện bạch, vừa nói xong liền vọt ra ngoài như một trận gió, để lại một mình ta u oán nhìn trời không còn biết nói gì được nữa.
Làm tùy tùng, cho dù các ngươi không tin tưởng nhân phẩm tiểu vương gia nhà mình, ít nhất cũng phải tin tưởng ánh mắt của hắn một chút đi! Hay là...
Tiểu vương gia thật sự thường xuyên làm loại chuyện "cường thưởng dân nữ" này?
Ngoài cửa truyền đến tiếng nói chuyện, rất nhanh liền giải thích nghi hoặc cho ta, nhân tiện nói một câu, âm lượng kia hiển nhiên lớn hơn so với bình thường rất nhiều a...
"Người lúc trưa thì giữ trong phòng, người buổi chiều lại nhốt trong lao, đại ca, huynh đi theo tiểu vương gia lâu ngày, có biết... định làm gì không?"
"Tâm tư tiểu vương gia, ai mà đoán được." Người được gọi là đại ca buồn bực hừ một tiếng, hiển nhiên đối với chuyện này có chút bất mãn, "Một cô nương cũng liền thôi, ngay cả cô nương cùng cha mình cũng 'mời' về, lại còn nóng lòng tự mình đưa cơm tới nhà lao..."
Người lúc đầu cười nói, "Có thể thấy được người trong lao kia mới là chính chủ."
"Ai nói không phải chứ."
...
Cô nương! Cô nương cùng cha! Trong lao! Tiểu vương gia tự mình đưa cơm!
Bốn cụm từ này đứng cùng một chỗ hiển nhiên nói lên rằng nữ thứ trong Xạ Điêu - Mục Niệm Từ Mục cô nương đã chính thức lên sân khấu rồi
Như vậy ta đã bỏ lỡ tình tiết kinh điển 'Tỷ võ chiêu thân' rồi! Sớm biết là hôm nay, đánh chết ta cũng không đi dạo phố, đã sớm tìm một góc nào đó rình coi màn tuồng hoa lệ tiểu vương gia cùng Mục cô nương ôm nhau quay người 720° trên không trung rồi a!
Ngao ô ngao ô ngao ô!
Ta đang ở trong phòng lấy tư thế của vượn người Thái Sơn nhảy nhót lung tung biểu đạt sự hối hận cực độ, cửa phòng bỗng nhiên "chi nha" một tiếng lại mở ra.
Sau đó... Hai vị tùy tùng đứng ở cửa... cùng nhau hóa thạch rồi...
...
Ta vội lùi về chỗ trước khi hai tượng đá kia tan ra, muốn bọn họ tin rằng những gì vừa thấy chẳng qua chỉ là ảo giác...
Bất quá, dường như không thành công a...
Tùy tùng Giáp run rẩy cả người tới mức ta nghĩ gã bị trúng gió, mới phun từ kẽ răng ra một câu:
"Cô nương... Thỉnh tự trọng!"
Ta vô cùng thành khẩn ngẩng đầu nhìn gã, gã hồ nghi nhìn ta một lúc lâu, mới cầm lấy tờ bái thiếp ban nãy gã tiện tay đặt lên bàn lúc bê khay đồ ăn đến, kéo tùy tùng Ất, hai người cùng nhau lui ra ngoài.
Cửa lại đóng lại, nghe được tiếng bước chân dần dần đi xa, tâm tình ta lại kích động không khắc chế được, "Ngao ô" một tiếng lại nhảy dựng lên.
Tờ bái thiếp kia vốn để trên bàn, ta cũng không để ý tới, nhưng gã lại cố ý vào lấy, ngược lại, lại làm cho ta tò mò liếc qua, sau đó thấy được ba chữ to 'Vương Xử Nhất'.
Hóa ra, những tình tiết quan trọng, đều bắt đầu từ hôm nay rồi a.
Vương Xử Nhất mang theo Quách Tĩnh đến dự tiệc, sau đó so chiêu cùng những cao thủ Triệu vương phủ mời tới, sau đó còn bị thương trốn chạy, sau đó Quách đại hiệp chạy khắp nơi cũng không mua được thuốc, tiếp sau đó... Hắn sẽ gặp Hoàng Dung mặc trang phục nữ rồi, sau đó chính là một đoạn dài bồi dưỡng tình cảm!
A a a a a, thực muốn nhìn, thực muốn nhìn hiện trường phát sinh JQ giữa hai nhân vật nam nữ chính a... Nhiệt tình bát quái của ta thiêu đốt chưa từng có ...
[JQ: gian tình]
Cuối cùng ta quyết định... vượt tường!
Chuyện vượt tường này cần có chút chú ý.
Dưới Càn Khôn, giữa ban ngày ban mặt không thể vượt tường, nếu không, những người mắt tốt trong phạm vi trăm mét mà nhìn thấy một kẻ nằm úp sấp trên bờ tường, có thể trực tiếp bắt nhốt ngục, đến lúc đó muốn nói chẳng qua chỉ là đang chờ hồng hạnh cũng chẳng có ai tin;
[Càn khôn: ý chỉ trời đất]
Mưa sa gió rét, sấm vang chớp giật cũng không thể đi, tay chân trơn trượt không nói, cả người ướt đẫm đứng ở chỗ cao, còn không phải thành cây cột thu lôi sao, đến lúc đó bị sét đánh thành cháy sém một tay chỉ trời một tay chỉ đất, còn không bằng đứng trong tường;
Đêm đen đưa tay ra nhìn không thấy năm ngón cũng không thể đi, ngay cả năm ngón tay cũng không nhìn thấy, lại không thể châm nến mang theo, ai biết có đi đúng đường không a, vạn nhất mấp máy nửa ngày mới phát hiện đi vào chuồng heo, khóc không ra nước mắt mất.
...
Hôm nay vừa hôm trời đầy mây, không mưa cũng không gió, không lạnh cũng không nóng.
Trời lại vừa tối, có thể thấy được hình dáng, lại mơ mơ hồ hồ không thấy rõ chi tiết.
"Từ xưa anh hùng đều phải chết, người không vượt tường uổng thiếu niên."
...
Hừ hừ mọi việc cứ như thế bị ta bóp méo, lần này 'vượt tường Triệu vương phủ' chính thức triển khai.
Phòng khách cao cấp này kì thực thuộc một tiểu viện.
Trên cửa phòng có hai cái khóa, cửa viện có một khóa, cộng thêm một cái ở cửa bên ngoài.
Đại khái bọn họ cảm thấy như vậy đã đủ để đối phó với một dân nữ không có võ công rồi, cho nên không có ai thủ vệ —— nói đến điểm này, thật ra ta cảm thấy tiểu vương gia nhốt Mục cô nương trong lao hơn phân nửa không phải vì không biết thương hương tiếc ngọc, mà là lo lắng nơi này không ngăn được Mục cô nương đi.
Kỳ thật hắn lo lắng là thực có đạo lý, đừng nói Mục cô nương, ngay tới một kẻ bất tài như tại hạ, mấy cái ổ khóa này cũng không ngăn được a.
Ta cười đến thập phần âm hiểm, lấy từ túi da ra một cây sắt 'chuyên dụng để mở khóa' ...
Ba phút sau, ta đã đứng ở trong viện.
Ổ khóa trên cánh cửa viện tuy rằng không khó mở, nhưng cánh cửa bên ngoài ta lại không giải quyết được. Này cũng là nguyên nhân trọng yếu nhất khiến ta lựa chọn việc vượt tường.
Ta dùng cả tay lẫn chân, sau đó bò thẳng đến góc hướng tây, chỗ này ban ngày ta đã nhìn thấy có một chạc cây nhỏ, mọc lên phía tường viện.
Hít một hơi thật sâu hương vị tự do cùng... mùi đồ ăn trong không khí, ta tay chân cùng sử dụng mấp máy bò dọc tường viện ...
Không có biện pháp, tường viện cao hơn một trượng, nếu ta cứng rắn muốn nhảy xuống cũng không phải không thể được, dù sao cũng không chết. Nhưng hiện tại trong tình huống trước mắt có đường đi, sau lưng không có truy binh, ta vẫn có khuynh hướng tìm tới chỗ nào có chạc cây hoặc hòn giả sơn hoặc chỗ nào đó để tiếp đất cho an toàn.
Bất quá... sử dụng công phu bò uốn lượn như vậy, thật đúng là mệt a...
Vừa bò lại còn phải vừa lưu ý động tĩnh trên đường, có hơi chút gió thổi cỏ lay, ta cũng phải lập tức ép sát xuống, hận không thể biến thành người tàng hình.
May mắn người bình thường đi đường cũng không có thói quen nhìn trời, có mấy người đi sát chân tường cũng không phát hiện trên đầu còn có người sống.
Hoàn hảo không lâu sau ta liền phát hiện bên dưới tường cách đó không xa, thoạt nhìn có cái gì đó giống như hòn giả sơn...
Sự thật chứng minh mắt ta vẫn rất tốt, kia quả thật là một hòn giả sơn khá cao.
Ta tay chân cùng sử dụng thật cẩn thận thò chân xuống hòn giả sơn, xoay người, sau đó... mờ mịt phát hiện mình cư nhiên đứng trong một rừng mai.
Hương khí thanh thuần tỏa trong không trung, cách đó không xa là một gian phòng đèn đuốc sáng trưng, ánh sáng nhạt xuyên qua tầng tầng cửa sổ, chiếu lên gốc bạch mai, càng có vẻ nhu hòa ôn nhuận.
Giống như là... đột nhiên tiến vào mộng cảnh vậy...
Ta đưa tay bẹo bẹo mình một phát, xác định cảnh đẹp trước mắt không phải mơ ngủ, sau đó... yên lặng chảy xuống hai hàng nước mắt chua xót.
Cuộc sống của vương công quý tộc cổ đại không tránh khỏi rất xa xỉ đi, một rừng mai rộng lớn như vậy, chẳng qua chỉ là một góc của Triệu vương phủ...
A a a, hai cha con Hoàn Nhan Hồng Liệt kia khẳng định không biết thưởng thức a... Ta vừa vô sỉ âm thầm chửi bới chủ nhân Triệu vương phủ, vừa lưu luyến xoay người tìm đường ra.
Vừa mới đi chưa đến mười bước —— ta đã cố ý nhẹ chân rồi —— một tiếng hét to từ trong phòng truyền ra.
"Người nào ở bên ngoài?"
Lập tức liền thấy một thân ảnh phóng từ trong phòng ra, nhấp nhô hai ba cái đã đứng trước mặt ta.
Người này trên đầu bóng loáng, hai mắt trợn ra, tướng mạo hung ác, ta theo bản năng lui lại vài bước, còn liếc nhìn thấy trong phòng có mấy người nữa đi ra.
Lần này thảm rồi...
Người nọ hung tợn trừng mắt nhìn ta, "Ngươi là loại người nào?"
Thanh âm y khàn khàn cực kì khó nghe, so với giọng nói ban nãy hiển nhiên là cùng một người, nói cách khác là y phát hiện ta ở bên ngoài?
"Ta..."
Ta đang do dự không biết nên dùng loại thân phận nào để dễ lừa người, người nọ bỗng nhiên giận dữ quát lên.
"Đêm khuya đột nhập, phi gian tức đạo, một chưởng giải quyết cho sạch sẽ."
Cũng không chờ ta trả lời, lập tức vung chưởng bổ xuống đầu ta.
Ta căn bản không kịp trốn, đã cảm thấy hơi lạnh từ chưởng phong sắc bén thổi vào mặt, suy nghĩ cuối cùng hiện lên trong đầu là: Đám người trong Triệu vương phủ này là loại người nào a! Có thể coi mạng người như cỏ rác vậy sao...
Mắt thấy bàn tay kia đã sắp đến trước mặt, lại không biết tại sao đột nhiên trượt xuống, chưởng lực đánh chệch sang một bên, "Oanh" một tiếng, đánh nát hơn phân nửa một gốc cây mai.
Ta nhìn gốc mai kia, không tự giác lại lùi về phía sau hai bước. Trước mắt đột nhiên tối sầm lại, khi ngẩng đầu lên, chỉ nhìn thấy một bóng dáng có chút quen mắt chắn trước người ta.
Ngay sau đó liền nghe được có người rống giận liên tục, "Họ Âu Dương kia, ngươi dám phát ám khí đánh vào khuỷu tay sư huynh ta là có rắp tâm gì?"
← Ch. 056 | Ch. 058 → |